Tập 31

"Đây chính là ngươi nói."

Thành Nghị cười lạnh một tiếng, không chút nào yếu thế: "Ngươi hiện tại liền mời lão thái thái tới đi. Ngươi mới vừa lén lút tiến vào trong phòng ta đập khóa không thành, ngược lại vu cáo ta giấu đồ vật không thể cho người khác thấy."

Đồ ăn đổi được đều đặt ở bên trong ngăn chứa Khoảng, cũng không còn giữ bao bì đóng gói.

Kỳ thực bao bì đóng gói không dùng cũng có thể đặt ở trong không gian riêng.

Dù tổng cộng một thước vuông chứa đồ, Thành Nghị có sở thích gọn gàng, không chịu nổi ngổn ngang, liền đem bao bì đóng gói không dùng tới lén lút đốt bỏ.

Rác thải kỳ thực cũng không nhiều, Ngũ hoàng tử không quá thích thức ăn ngọt, Lục hoàng tử lượng ăn nhỏ, cũng chỉ có bé mập mạp thường ăn.

Một ngày nhiều nhất chỉ cần phải xử lý năm, sáu cái vỏ bọc bỏ đi.

Lý Quỳnh trừng mắt nhìn Thành Nghị, muốn doạ dẫm Thành Nghị, nhưng nghĩ tới đi tìm lão thái thái liền túng.

Lão thái thái tuổi lớn như vậy cũng nhìn thấy nhiều rồi.

Ở chung vài lần bà liền nhìn ra tính tình Lý Quỳnh tham món lợi nhỏ.

Bà ghét nhất đứa trẻ như vậy.

Lúc thường trước mặt Lý Quỳnh, bà đều cố ý cho vẻ mặt trưởng bối, không cho sắc mặt tốt.

Còn đối với Thành Nghị, bà lại thể hiện yêu thích.

Lão thái thái thiên vị, Thành Nghị gánh nổi.

Thành Nghị trước khi xuyên thư không khác gì cô nhi, rất mong muốn sự ấm áp.

Người khác đối tốt với cậu một phần, cậu báo đáp lại gấp đôi.

Coi như giả hồ đồ ngây thơ, nhưng tấm lòng của cậu, sự hiếu thuận, biết cảm ơn lão thái thái đều là thật sự.

Huống hồ miệng cậu ngọt, sẽ cho người khác mặt mũi, đến cả lão thái gia chưa bao giờ cùng con cháu thân mật cũng càng ngày càng yêu thích cậu.

Đặc biệt là lần trước, Thành Nghị "không cẩn thận" chỉ điểm lão thái gia sự việc điền trang, lão thái gia theo bản năng đã xem cậu là tiểu Phúc tinh.

Ông đối xử với cậu không tệ, gặp mặt tâm tình cũng tốt.

Trong Lý phủ hai người có địa vị cao nhất đều sủng Thành Nghị, Lý Quỳnh không dám kinh động lão thái thái, nhưng không cam lòng cứ như vậy mà bỏ đi.

Trần thị luôn hoài nghi Thành Nghị dùng vu cổ tà thuật nên tính cách đầu óc thay đổi thành một người khác, trong âm thầm cho hạ nhân giám sát Thành Nghị.

Lý Quỳnh là một trong những người tích cực theo dõi Thành Nghị nhất.

Nửa tháng này, hắn thường ngửi thấy mùi khét lẹt trong viện, tìm kiếm phát hiện là từ phòng ngủ Thành Nghị bay ra.

Hắn theo dõi nửa tháng, rốt cục phát hiện khi trời tối vắng người, trong phòng Thành Nghị thỉnh thoảng sẽ đột xuất hiện ánh lửa, mùi lạ liền mơ hồ bay ra cửa sổ.

Hắn muốn trộm xem Thành Nghị làm cái quỷ gì, nhưng cửa sổ bị Thành Nghị đóng chặt chẽ, căn bản không nhìn thấy.

Lý Quỳnh suy nghĩ biện pháp, lệnh người hầu khi Thành Nghị không ở nhà âm thầm khoét cái lỗ nhỏ trên khung cửa sổ phòng Thành Nghị.

Thời điểm ban đêm nhìn lén, lôi ra mảnh gỗ, có thể nhìn xuyên qua lỗ thủng xem Thành Nghị đang làm gì.

Cẩn thận như vậy rất khó bị người phát hiện.

Khuya ngày hôm trước, Lý Quỳnh cùng người hầu chính mắt thấy được Thành Nghị đốt vật kỳ quái trong chậu đồng.

Mẫu thân hắn luôn cho là Thành Nghị đang làm vu cổ tà thuật.

Chẳng trách lão thái thái lại thiên vị cưng chiều Thành Nghị như vậy! Nhất định là đã bị trúng tà!

"Ta khẳng định ngươi giấu đồ vật không thể để người khác nhìn thấy!"

Lý Quỳnh lo lắng Thành Nghị dời đi tang vật, vì vậy hướng ngoài cửa tiếng hô to lên:
"Đi mời lão thái thái qua đây! Cũng gọi cả Chu di nương đến. Ai có thể gọi cũng gọi đến, để cho mọi người nhìn thấy tiểu tử này lén lút giấu đồ vật tà ma ngoại đạo gì ở trong phòng!"

Một lát sau, tất cả chủ tớ tam phòng đều tới phòng ngủ Lý Liên Hoa, vây chặt đến không lọt một giọt nước.

"Mẫu thân, con thấy tận mắt Lý Liên Hoa đốt nhiều thứ quỷ quái trong chậu đồng. Tiểu Đậu Tử cũng nhìn thấy!"

Lý Quỳnh chỉ vào gầm giường Thành Nghị: "Còn rất nhiều thứ quỷ quái giấu ở trong rương kia!"

Việc sử dụng vu cổ chẳng những là hoàng cung tối kỵ, hào môn cũng cấm.

Ai phạm tội cũng có thể mất mạng.

Thành Nghị mặt lạnh nhìn Lý Quỳnh cùng Trần thị, không nói gì, để xem bọn họ có dám lục soát hay không.

Trần thị nhìn chằm chằm cậu một lát, nhàn nhạt nói: "Trẻ con giữ đồ vật quỷ quái làm gì? Lý Liên Hoa, ngươi tự mở rương ra cho ca ca ngươi xem. Hắn cũng là sợ ngươi bị người ở bên ngoài lừa gạt liên lụy người trong phủ chúng ta."

Chu di nương tuy rằng không rõ tình huống, nhưng sợ con trai có nhược điểm bị mẫu tử nắm, vội vàng đứng ra ngăn cản: "Không có chứng cứ, dựa vào cái gì muốn lục soát rương của Hoa Nhi? Trong phủ là ai trúng tà có bằng chứng do Hoa Nhi làm. Hay là ai mất tài vật, nhìn thấy Hoa Nhi cầm? Nó là con trai lão gia, các ngươi...! Ỷ thế nhiều người lục soát đồ vật riêng của thiếu gia, quả nhiên không cho chút mặt mũi! Muốn ồn ào liền đến xin ý lão thái thái đi, để toàn bộ hạ nhân Lý phủ đều đến xem các ngươi lục soát tài sản riêng tư của Hoa Nhi!"

Trần thị sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: "Ngươi cho là lão thái thái đến ta không dám lục soát?"

Nàng quay đầu nghiêm khắc nhìn về phía Lý Quỳnh: "Ngươi xác thực nhìn thấy đệ đệ ngươi giấu đồ vật quỷ quái?"

Lý Quỳnh bảo đảm: "Con tận mắt thấy!"

"Được."

Trần thị quay đầu dặn dò nha hoàn: "Đi mời lão thái thái tới, đồng thời xem lục soát rương Lý Liên Hoa. Nếu không tìm ra đồ vật quái lạ, ta cùng Lý Quỳnh sẽ tiếp thu gia pháp xử trí!"

Nha hoàn nhận lệnh đi.

Chu di nương sợ đến vội vàng cản đường, trước tiên ôm đồm mọi chuyện.

"Đồ vật trong rương đa số là ta cho Hoa Nhi, có chút đồ chơi quê nhà..."

"Ngậm miệng!"

Trần thị thấy Chu di nương chột dạ, trong lòng càng tin tưởng trong rương có thứ quỷ quái, lập tức hối thúc nha hoàn đi mời lão thái thái đến làm chứng.

Nàng hôm nay liền muốn vạch trần hai mẹ con tiện nhân kia dùng tà thuật!

"Phu nhân!"

Chu di nương sợ đến run chân.

"Để tùy ý bọn họ đi, cứ mời lão thái thái lại đây."

Thành Nghị mặt không hề cảm xúc.

Nhìn thấy Chu di nương rơi nước mắt, cậu liền mềm lòng, trầm thấp nói với nàng: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu."

Vì vậy, lão thái thái đang nghe hát bị mời đến tam viện.

Nghe nói chuyện đã xảy ra, lão thái thái nổi giận mắng Trần thị gây sự giội nước bẩn.

Trần thị chịu mắng, cũng không thối lui, nói trong viện này những ngày gần đây có quá nhiều chuyện cổ quái, còn luôn có mùi lạ bay ra từ phòng ngủ Hoa Nhi.

Lòng người bàng hoàng, hôm nay coi như mạo phạm lão thái thái, cũng muốn cầu cái an lòng.

Nếu như nàng đổ oan Hoa Nhi, tự nguyện cùng con trai tiếp nhận gia pháp.

Lão thái thái kỳ thực không muốn lục soát rương của Thành Nghị.

Chuyện như vậy nói ra ai mà không lo lắng, chỉ lo trong rương thật sự giấu thứ quái dị.

Mà Thành Nghị không nói tiếng nào tiêu sái đến bên giường, khom người đem rương gỗ đẩy ra ngoài, ở trước mặt mọi người mở cái rương ra.

Trong rương gỗ rất trống, góc bên phải có hai thỏi bạc xếp chỉnh tề, một tấm ngân phiếu được một con rối nhỏ đè lên, bên cạnh còn có vài món đồ chơi bằng gỗ, không còn gì khác.

Vừa thấy hiểu ngay không có đồ vật tà đạo.

Thành Nghị đem đồ vật từng cái từng cái lấy ra: "Ta là thư đồng của Thất hoàng tử. Hoàng tử tuổi còn nhỏ thích đồ chơi. Đây đều là đồ chơi chuẩn bị cho ngài ấy, chơi chán liền đổi món chơi. Hai thỏi bạc là lão thái thái mấy ngày trước đây thưởng cho ta. Tấm ngân phiếu là Tịch Phi nương nương rất lâu trước đây thưởng. Ta từng đi quầy hàng mua đồ ăn, người bán nói không đủ tiền lẻ thối, muốn ta đi đổi bạc vụn. Ta lười đi đổi, vẫn đặt không tiêu phí."

Trần thị sắc mặt trắng bệch, con ngươi đảo tới đảo lui, không cam lòng đồ vật lấy ra từ trong rương.

Nàng hận không thể đem cái rương này băm thành tám mảnh, xem có phải là có ngăn ngầm hay không.

Lý Quỳnh vẫn còn chưa ý thức được chính mình đổ tội oan cho đệ đệ.

Hắn chú ý giá trị ngân phiếu ghi năm mươi lượng, sợ đến hét ầm lên.

"Năm mươi lượng!Ngươi từ đâu có năm mươi lượng bạc! Ta ở bên cạnh Đại hoàng tử nhiều năm như vậy, cũng không được khen thưởng năm lượng bạc. Tịch Phi nương nương làm sao có khả năng thưởng ngươi nhiều... bạc như vậy!"

Thành Nghị không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quỳnh: "Ta hôm nay mới vừa cùng Thất hoàng tử đi Dưỡng Tâm điện gặp mặt Hoàng thượng, tại sao không thấy ca ca đi theo Đại hoàng tử nhỉ?"

"Phí lời!"

Lý Quỳnh vội la lên: "Chủ nhân nhà ngươi mới ba tuổi, có thể so cùng Đại hoàng tử sao? Ta ở thư phòng mài mực bày giấy cho Điện hạ, học vấn còn kém, Đại hoàng tử khi nào điều động ta đi cùng!"

Không chờ Thành Nghị nói chuyện, Trần thị liền tát Lý Quỳnh một cái, không cho hắn ăn nói linh tinh.

Lý Quỳnh nói lời này hiển nhiên mạo phạm Thất hoàng tử.

Mạo phạm Thất hoàng tử chính là mạo phạm Tịch Phi.

Tịch Phi là phi tử được sủng ái nhất hiện tại.

Nàng ở trước mặt Hoàng đế nói vài câu, Lý lão gia đời này liền xong.

Thành Nghị khẽ mỉm cười: "Ca ca tại sao không thể đi theo hầu hạ? Thất hoàng tử mỗi thời mỗi khắc không xa ta được. Tịch Phi nương nương đối với ta cũng vô cùng tốt, ban thưởng cho ta rất nhiều. Ta nhận đếm không xuể."

Lý Quỳnh nhất thời không để ý tới bị trào phúng, đỏ mắt nhìn năm mươi lượng bạc.

Hắn gấp đến độ quên mất lão thái thái ở bên cạnh nhìn, trực tiếp mở miệng chơi xấu nói: "Chủ nhân thưởng bạc, ngươi cũng không biết hiếu kính lão gia và phu nhân. Nhiều bạc như vậy liền giấu riêng? Ta đây có nửa xâu tiền cũng sẽ nói cho lão gia cùng phu nhân!"

"Buồn cười!"

Ở bên cạnh, lão thái thái nghe không nổi nữa: "Hoa Nhi có tiền thưởng, tại sao phải giao cho người khác? Trong đó còn có đồ vật ta cho Hoa Nhi, chẳng lẽ thường ngày đều bị các ngươi hưởng dụng?"

Lya Quỳnh bị doạ đến sững sờ, vội vã cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.

Trần thị vừa mới chuẩn bị giải thích, Chu di nương liền mở miệng bổ đao: "Lão thái thái ban thưởng Hoa Nhi đều là đồ tốt. Bình thường Quỳnh Nhi đều thay Hoa Nhi hưởng dụng đồ ăn ngài đưa tới trong viện."

Lão thái thái nghe vậy trợn mắt.

Sắc mặt Trần thị trong nháy mắt trắng bệch.

Thù mới nợ cũ cùng tính một lượt.

Vấy bẩn Thành Nghị, chiếm lấy ban thưởng, Trần thị bị phạt đi từ đường ăn chay nửa tháng, Lý Quỳnh bị gia pháp xử trí, đánh hai mươi roi, phỏng chừng một tháng không xuống được giường.

Lần này, hai mẹ con họ coi như yên tĩnh sống một thời gian.

Thành Nghị rất vui mừng mình lúc trước lựa chọn mở ra không gian Khoảng, không thì hôm nay trong rương gỗ có một hộp sữa bò Vượng Tử, ba hộp sữa chua, nửa cân kẹo hạnh nhân cùng với một cân kẹo sô cô la.

Lúc này cậu cố ý đem sự tình làm lớn.

May là Lý Quỳnh không có chuẩn bị trước, khóa rương chưa có mở ra.

Bằng không đợi đến lần tới, hai mẹ con bọn họ cố ý nhét đồ vật vu oan liền khó lòng giãi bày.

Cũng may Chu di nương nhát gan, chột dạ muốn che chở cho Thành Nghị mới khiến Trần thị một mực chắc chắn trong rương giấu đồ vật không cho người khác thấy, vì vậy lấy đá ném vào chân mình.

Đêm khuya có thể nghe thấy Lý Quỳnh nằm lỳ ở trên giường thống khổ nức nở.

Thành Nghị vừa ăn sữa chua vừa nhai sô cô la, rất đắc ý.

Các hoàng tử mỗi tháng ngoại trừ kiểm tra học vấn, còn thi võ nghệ.

Sân luyện võ cách xa Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế không rảnh tự mình đến khảo sát, đều là giao cho Đại hoàng tử kiểm tra bọn đệ đệ.

Hoàng gia Đại Tề võ nghệ rất tốt, cả người ngu ngốc như Tam hoàng tử cũng không sợ cưỡi ngựa bắn cung.

Sáng sớm, các hoàng tử đều đến đông đủ.

Các hoàng tử lớn tuổi một chút cùng thư đồng đều mặc trang phục cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang.

Trong đó có một người thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi tuấn tú có chút khác mọi người.

Hắn mặc một thân áo bào xanh.

Hắn tiêu sái chậm rãi lay động quạt xếp, ngồi ở một góc, phía sau không có người hầu hay thư đồng.

Thiếu niên này mặt mày giống Hoàng thượng ba phần cũng lạ mặt với Thành Nghị.

Thành Nghị suy đoán thiếu niên này chính là "trạch thần" Nhị hoàng tử.

Mấy vị hoàng tử lớn tuổi đều làm nóng người, chuẩn bị thi tài bắn cung.

Chỉ có thiếu niên áo xanh còn lay động quạt xếp, chỉ lộ ra một đôi mắt hồ ly dường như đang cười.

Khi Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đi qua trước mặt, thiếu niên áo xanh đột nhiên duỗi cánh tay, mở ra quạt xếp, ngăn cản hai người đi.

Đại hoàng tử mặt không thay đổi cúi đầu nhìn, phát hiện trên quạt có một tấm giấy viết hai chữ "Huynh Ngao".

Đại hoàng tử vẻ mặt không thay đổi không để ý lá bùa, ánh mắt sắc như đao, nghiêng sang nhìn Nhị hoàng tử đưa tấm giấy.

Ngày hôm qua phụ hoàng đã đưa tin nhắc nhở, ngày hôm nay không thay y phục so tài, đệ đệ này thực sự là không đánh không được.

Mắt thấy một hồi giáo dục sống động sắp mở màn, Tứ hoàng tử lập tức động thân giải vây.

Hắn cầm lấy tấm giấy trên quạt, nhìn chằm chằm chữa viết một lúc lâu, lại quay đầu nhìn về phía Nhị hoàng tử vẻ mặt thần bí, hỏi: "Huynh ngao hai chữ này là ý gì? Cần lý giải ra sao?"

Đại hoàng tử chỉ liếc mắt một cái, vẻ mặt lạnh lùng cho ra đáp án tiêu chuẩn: "Hắn muốn cho ca ca hắn đỗ trạng nguyên, đây là chúc ta chiến thắng đó."

Nhị hoàng tử nghe vậy ánh mắt sáng lên.

Lại một lần nữa cùng đại ca có cảm giác tương thông.

Tứ hoàng tử thở dài nói:
"Đại ca quả nhiên tài trí nhanh nhẹn!"

Nhị hoàng tử nghe vậy thu lại cánh tay, vung cái quạt xếp, che đôi mắt hồ ly, trốn ở sau quạt cười đến vai run rẩy.

Xa xa nhìn lại, Thành Nghị chấn kinh rồi.

Vốn đang cho rằng vị "trạch thần" này là tiên phong đạo cốt, bây giờ sao thấy có vẻ cuồng huynh trưởng nghịch ngợm không khống chế được..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top