Tập 15

Sữa bò Vượng Tử chỉ còn lại ba hộp.

Thực phẩm sơ cấp mỗi ngày chỉ có ba cơ hội đổi mới.

Nếu lại đổi tỷ lệ tiếp cận sữa bò Vượng Tử càng ít.

Điều kiện mở khóa trao đổi nguyên liệu cấp hai là 150 điểm tẩy trắng, còn phải hoàn thành nhiệm vụ "thông hai mạch Nhâm Đốc" của bé mập mạp.

Thành Nghị nghĩ tới nhiều biện pháp thu được điểm tẩy trắng.

Trong đó dễ dàng thu được số lượng lớn chỉ có một biện pháp.

Chính là thuyết phục Hoàng đế từ bỏ đi Thục kiến tạo hành cung.

Phần nội dung này Thành Nghị nhớ rất sâu sắc.

Từ xưa có câu nói đường Thục hiểm trở.

Trong nguyên tác cũng có đề cập vấn đề như vậy.

Mà hoàng đế Đại Tề nghe nói đất Thục phong cảnh hợp lòng người, vẫn luôn dự định đi du ngoạn đất Thục, đồng thời kiến tạo hành cung.

Đương nhiên, cái này so với ở hiện đại muốn mua nhà ở Tứ Xuyên để đến đó du lịch, không giống nhau.

Hoàng đế cũng có tầng tâm tư sâu xa trong đó.
Bên trong Hán Thư có nhắc tới Thục có "đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, cây trái trù phú".

Thục có địa bàn phân bố tại bồn địa Tứ Xuyên, đây là vùng nằm tại thượng lưu của sông Dương Tử, có ưu thế địa hình tự nhiên dễ thủ khó công.

Hoàng đế Đại Tề tâm tư không phải đơn giản du ngoạn như vậy.

Mà vì đất phong của Bình Dật Vương, đệ đệ của hoàng đế chính là ở Thục.

Trong triều đình có lời đồn đãi, nói chỗ đất phong này giàu có đến mức nứt tường đổ vách, thuế má cũng không đưa đến Giang Nam.

Tài sản riêng của Bình Dật Vương có lẽ ngang bằng quốc khố.

Đây là chuyện mà đế vương không muốn nhìn thấy nhất.

Hoàng đế Đại Tề muốn hành động phủ đầu.

Liền mượn danh đi du ngoạn đất Thục, xây dựng hành cung, ý đồ nói cho đệ đệ của mình biết "cẩn thận một chút, lão tử vung tay lên là có thể khiến ngươi không còn gì".

Vấn đề là đường Thục đi thật khó, muốn kiến tạo hành cung cần lượng lớn vật lực tài lực.

Vật liệu xây dựng vận chuyển khó khăn, đưa đến rất nhiều người bị bỏ mạng.

Trong nguyên tác, bách tính bị bắt lao dịch khổ sở dẫn tới xuất hiện khởi nghĩa.

Đại hoàng tử dâng huyết thư khẩn cầu phụ hoàng tạm thời dừng công trình, mới khiến cho hoàng đế tạm thời thu tay.

Đương nhiên, mệnh lệnh của Hoàng đế ban ra không có thể thu hồi dễ dàng.

Công trình xây dựng hành cung ở Thục chỉ là tạm ngưng, không chừng ngày nào đó lại khởi động một lần nữa, cho nên lòng người bàng hoàng, ca thán dâng trào.

Như vậy cuối cùng tội này do ai đến gánh vác đây?

Hoàng đế khẳng định không bao giờ nhận lỗi về mình.

Đại đa số tình huống do hồng nhan họa thủy đến gánh tội thay.

Vì vậy cái trách nhiệm này liền rơi xuống đầu Tịch Phi mẹ Thất hoàng tử.

Trách nhiệm của Tịch Phi, nguyên nhân rất đơn giản: lý do ban đầu Hoàng đế muốn kiến tạo hành cung là vì mang theo Tịch Phi đi vùng Thần Châu du ngoạn.

Đi Giang Nam du lịch đã không thỏa mãn hoàng thất.

Nơi nào khó đi càng phải đi nơi đó.

Như vậy mỹ nhân ngoài bang tiến cống đến xem phong cảnh đất Thục là rất có thể diện.

Vận rủi tám đời Tịch Phi, bởi vì chuyện này thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cuộc sống Thất hoàng tử sáu tuổi vô cùng thê thảm.

Hoàng đế lấy mỹ nhân làm bia đỡ đạn, thần tử đều rõ ràng là chuyện ra sao, thế nhưng không dám mắng hoàng đế.

Dân chúng không hiểu chuyện bàn tán đế vương vì sắc đẹp làm chuyện sai lầm.

Cho nên tất cả mọi người mắng Tịch Phi.

Tịch Phi tất nhiên cũng không tránh khỏi gặp khó khăn.

Trong nguyên tác, chuyện này dẫn đến các loại chỉ trích cùng bắt nạt, là một trong những lý do góp phần làm cho nam chính về sau hắc hóa.

Thành Nghị ngẫm lại cũng sắp hỏng mất.

Tăng Thuấn Hy khi ba tuổi thật ra là đứa bé mập mạp vô tư, thích ăn thích ngủ thích chơi đồ chơi.

Thời điểm vui vẻ sẽ chủ động dâng má bánh bao cho người vò nắn.

Hoàn toàn không có khí chất quái đản oai lệ như phần cuối tiểu thuyết.

Khi đọc tiểu thuyết, vai chính sau khi trưởng thành bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao, giả heo ăn hổ, diễn xuất đạt Oscar, dùng IQ cao làm các hành động mất mặt người khác.

Thành Nghị cảm thấy như vậy rất soái.

Nhưng hôm nay thân ở trong tiểu thuyết, Thành Nghị nghĩ tới đứa bé này từng bước từng bước bị bức ép thành kẻ độc ác đáng sợ, tâm lý chỉ có không đành lòng.

Huống hồ bé mập mạp này có tư duy dị thường, vốn dễ dàng lãnh khốc.

Cứ bị thúc ép dồn vào khốn khó như thế, Thành Nghị cũng đừng nghĩ trị liệu thành công cho Thất hoàng tử.

Cho nên tốt nhất chính là bóp chết manh mối xấu khi chưa xuất hiện.

Chuyện đi Thục cuối cùng sống chết mặc bây, lại tạo thành lao khổ thương vong mấy vạn bách tính.

Nếu như ngay từ đầu Thành Nghị có thể xóa bỏ ý nghĩ đi Thục của hoàng đế, không chỉ có thể giúp con đường trưởng thành của Thất hoàng tử bằng phẳng rất nhiều, cũng có thể gián tiếp giúp mấy vạn bách tính tránh khỏi tai nạn.

Có lẽ sẽ có mấy chục ngàn điểm tẩy trắng vào sổ.

Mấy chục ngàn điểm tẩy trắng!

Với số điểm tẩy trắng đó có thể mở ra hết các trao đổi tầng thấp nhất.

Khối rubik trong không gian sẽ không ngừng cung cấp thực phẩm trao đổi.

Tầng thấp nhất của rubik tổng cộng chín cái ô vuông, phân biệt các loại tài nguyên: nguyên liệu nấu ăn, vải vóc, dược liệu, hạt giống, gỗ, vật liệu xây dựng, thư tịch, tư liệu.

Giống trao đổi nguyên liệu nấu ăn, các tài nguyên khác cũng chia ra các cấp và số lần trao đổi, cấp cao nhất có thể tùy ý tìm tòi tài nguyên.

Có được tài nguyên dự trữ dồi dào như vậy, Thành Nghị coi như không ở trong cung lăn lộn kiếm sống, cũng có thể đổi vải vóc dược liệu quý báu bán kiếm tiền, cũng có thể làm thương nhân.

Như vậy coi như trong cung không sống được nữa, cũng có thể đi Giang Nam mua một cái nhà, làm chút buôn bán.

Tránh khỏi tương lai gặp vận rủi bị bé mập mạp gọt lỗ tai chặt cái đuôi.

Quả thực nghĩ thôi đã thấy vui vẻ!

Nhưng mà thực tế thì tàn khốc.

Điểm tẩy trắng số dư chỉ còn lại 36 điểm.

Bình thường dù cho thèm điên, một miếng bánh ngọt cũng không nỡ đổi.

Bần cùng khiến Thành Nghị tràn ngập dã tâm.

Rất muốn bắt lấy cơ hội lần này thực hành việc lớn.

Hoàng đế không thấy quan tài không nhỏ lệ.

Cho dù đi Thục đã gây nên sự phẫn nộ của dân chúng, còn phải chờ đến Đại hoàng tử dâng huyết thư, mới buông ra.

Thành Nghị có thể có biện pháp gì khuyên can đây?

Một phản diện tám tuổi cũng không có hào quang nhân vật chính, không thể hồ đồ ra mặt.

Thành Nghị dự định ra tay từ chỗ Tịch Phi, để Tịch Phi khuyên can hoàng đế từ bỏ ý nghĩ ngu xuẩn đó.

Chỉ là tâm tư hoàng đế chủ yếu vẫn là sợ đệ đệ đe doạ.

Ý nghĩ đi Thục không hẳn có thể xóa bỏ.

Ít nhất phải khiến Tịch Phi từ chối "kế hoạch du lịch" từ ban đầu.

Phải đem cái nồi cơm thiu quăng ra dứt khoác, để cho Thất hoàng tử có một tuổi thơ thái bình.

Ngày hôm này về phủ, Thành Nghị đã thấy Chu di nương ôm hộp thức ăn đi đến phòng mình.

Nàng mừng rỡ vạn phần mở cái nắp, bưng từ bên trong ra một đĩa sủi cảo tôm, để Thành Nghị ăn khi còn nóng.

"Đây là từ đâu tới?"

Thành Nghị kinh ngạc.

Người mẹ ruột này tương đối nhát gan, lúc thường ăn cơm cũng không dám vào bàn, thức ăn cơ bản đều là đồ ăn thừa cơm thừa, trải qua cuộc sống không khác người hầu Lý phủ.

Hôm nay đi chỗ nào lấy thức tốt như vậy?

"Lão thái thái thưởng cho con."

Chu di nương mặt mày hớn hở nhìn Thành Nghị: "Ta hôm nay vẫn luôn đứng tại cửa nhà chính, quả nhiên đợi được người lão thái thái phái tới thưởng đồ vật! Nha hoàn của phu nhân còn ở phòng khách chờ. Nàng không kịp đi thông báo phu nhân, đồ vật liền bị ta chặn lấy!"

Chu di nương như tiểu cô nương nhặt được món hời.

Không thể chờ đợi được nữa, nàng cầm lấy đũa, gắp một khối sủi cảo tôm, đưa tới bên miệng Thành Nghị.

Tâm Thành Nghị run nhẹ lên, ngơ ngác nhìn kỹ khuôn mặt vui vẻ đắc ý của Chu di nương.

Trời nóng như vậy, Chu di nương vì từ chỗ miệng hổ Trần thị "trộm thịt" cho con, cố ý đứng ở ngoài cửa chờ nửa ngày.

Người mẫu thân này có phải rất khờ hay không?

Mà đối diện, Chu di nương giờ khắc này cũng không có thần thái mẹ hiền, trái lại như một bạn nhỏ chờ đợi trưởng bối khen thưởng.

Nàng kẹp sủi cảo tôm chờ Thành Nghị há mồm.

Có lẽ là biết mình khiến con chịu khổ, Chu di nương lúc thường cũng không dám quấy rầy Thành Nghị.

Nàng biết nàng không thể trợ giúp con trai việc gì, quá thân cận có thể khiến Trần thị càng thêm chán ghét thứ tử này.

Vì vậy tình mẹ đều chôn thật sâu ở đáy lòng.

Hiện tại con trai là người thân duy nhất ở trong lòng nàng, dù ở ngay bên cạnh lại không thể biểu hiện ra người mẹ thương con, bởi vì nàng chỉ là tiểu thiếp.

Thành Nghị lần đầu trực diện thấy được tình yêu thương của mẹ trong mắt Chu di nương, lòng nhiều cảm xúc phức tạp.

Trước khi gặp tai nạn máy bay xuyên đến đây, cuộc sống Thành Nghị không có duyên cùng tình mẹ.

Cuộc đời Thành Nghị cũng cẩu huyết.

Mẹ ruột Thành Nghị sinh con khi chưa kết hôn.

Sau đó cha mẹ cậu đường ai nấy đi.

Mẹ cậu tái giá, cha dượng không muốn đứa con riêng này.

Thành Nghị bị nội ngoại đẩy qua lại miễn cưỡng lớn lên.

Sau này nỗ lực không chịu thua kém, lấy học bổng toàn phần du học Mỹ.

Kỳ nghỉ hè về nước gặp tai nạn máy bay.

Đời trước không cảm thụ qua tình thân, cho nên sau khi chuyển kiếp cũng không mong nhớ người thân mà sa sút.

Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cậu không hiểu tình thân.

Ngược lại người trường kỳ sống trong bóng tối độ nhạy cảm càng cao.

Thành Nghị từ tiểu học liền thích đi ăn cơm chực, thường đi nhà bạn học nhà cơm.

Nhìn bạn học được ba mẹ giúp làm bài tập, gọt táo, lột quýt, ép ăn thêm một miếng rau dưa.

Chứng kiến những hình ảnh đó Thành Nghị thường xuyên ngây ngốc cười.

Đứa trẻ không được ai thương giỏi nhất mơ mộng giải sầu.

Mà vào giờ phút này, Chu di nương trong mắt là tình mẹ chân thật, tất cả đều bọc trên người Thành Nghị.

Hạnh phúc hơn đột nhiên nhận 10 ngàn điểm tẩy trắng, Thành Nghị thậm chí có chút luống cuống.

Cậu cúi đầu cắn sủi ảo Chu di nương đưa tới.

Vì nôn nóng, răng cắn mạnh vào đầu đũa.

"A!"

Thành Nghị che răng cửa.

Chu di nương bị dáng dấp con trai chọc cười khanh khách, rồi lo lắng nói Thành Nghị há mồm cho nàng nhìn răng.

Cũng may không có chuyện gì.

Nàng nói ăn từ từ, tiếp tục gắp sủi cảo tôm cho Thành Nghị ăn.

"Người cũng ăn đi."

Thành Nghị đem đũa hướng đến miệng Chu di nương.

"Ta là người Giang Nam không thích ăn món này."

Chu di nương kiếm cớ từ chối.

Món ngon như vậy, tổng cộng chỉ tám cái, nàng sao nỡ ăn.

Nghe mượn cớ khó tin như vậy, Thành Nghị muốn cười.

Nói đến rất khéo, đời trước Thành Nghị là người Giang Tô Nam Kinh, cách quê Tô Châu của Chu di nương không xa.

Thói quen ẩm thực không khác biệt lớn, chỉ là Nam Kinh thiên về khẩu vị mặn, Tô Châu thiên về khẩu vị ngọt.

Mà sủi cảo là món rất phổ biến, cũng không có ai không thích ăn.

"Nếu đã đến kinh thành liền phải nhập gia tùy tục, không thích ăn cũng phải ăn."

Thành Nghị vẫn cứ đem đũa đẩy đến miệng Chu di nương.

Chu di nương tránh né đầu, giả bộ không vui nói: "Ta ăn không quen, mùi vị này ta không ngửi được!"

"Được rồi, vậy thì cả hai cùng không ăn."

Thành Nghị cố ý làm mặt lạnh, đoạt lấy đũa, đem sủi cảo tôm ném lại trong cái hộp thức ăn, bưng cái hộp lên muốn đi ra ngoài: "Con đi đưa cho phu nhân cùng đại ca ăn thôi. Bọn họ là người phương bắc thích ăn cái này."

"Hoa Nhi!"

Chu di nương kinh hãi đến biến sắc.

Thành Nghị vừa quay đầu, hất cằm lên chơi xấu nói: "Sao vậy? Mẫu thân chịu ăn không?"

Chu di nương run lên.

Thành Nghị bỗng nhiên gọi một tiếng "mẫu thân", cơ hồ đâm xuyên qua màng nhĩ của nàng, trong đầu nàng chỉ có tiếng ong ong.

Tiểu thiếp là người hầu, không có con.

Đứa bé nàng sinh ra phải gọi Trần thị là mẫu thân.

"Con hồ đồ gọi loạn cái gì đó!"

Viền mắt Chu di nương đỏ lên.

Vừa sợ hãi, run rẩy, vừa mừng như điên, môi Chu di nương run rẩy nhắc nhở Thành Nghị:
"Mẫu thân là có thể gọi lung tung sao? Nếu để cho phu nhân nghe thấy..."

"Con chỉ gọi khi có hai chúng ta thôi."

Thành Nghị đem sủi cảo thả lại trên bàn, nhìn Chu di nương nhướng mày: "Khi có người ngoài sẽ không gọi sai, có được hay không vậy mẫu thân?".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top