Phần 01
Khi chúng tôi trở về sau chuyến du lịch cuối cấp, bệnh của Aki đã được xác định, người ta gọi đó là bệnh aplastic anemia. Bác sĩ giải thích rằng nguyên nhân là do tủy xương bị thoái hóa. Dường như em tin vào lời giải thích ấy. Tất nhiên tôi cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ.
Để chống nhiễm trùng, một y tá hướng dẫn tôi thực hiện kỹ thuật đề phòng. Trước tiên là mặc áo choàng và đeo khẩu trang lấy trong tủ đựng đồ đặt ngoài hành lang, sau đó phải cởi giày và đi một đôi dép lê chuyên dụng, rồi tẩy trùng tiêu độc bên ngoài, xong rồi mới được vào trong gặp em.
Mỗi lần nhìn thấy tôi lù lù trong bộ áo choàng và khẩu trang, em đều lăn ra giường phá lên cười.
"Trông chẳng hợp tí nào!"
"Biết làm sao được?" tôi rầu rĩ nói, "chỉ tại cái tủy xương của Aki lười biếng không thèm tạo ra bạch cầu, nên mình phải làm một bộ thế này đấy."
"Ở trường thế nào rồi?" em cố ý chuyển chủ đề câu chuyện.
"Vẫn thế thôi." Tôi chán nản.
"Không phải sắp thi giữa kỳ rồi sao?"
"Có lẽ vậy."
"Bạn có học hành gì không đấy?"
"Có chứ."
"Muốn đi học lại quá," Aki nhìn đăm đăm lẩm bẩm tự nói.
Một cô y tá ló mặt vào cửa phòng bệnh hỏi Aki có ổn không, rồi cũng mỉm cười chào tôi. Vì ngày nào cũng đến nên hầu như tất cả các cô y tá đều nhận ra tôi. Xét nghiệm kiểm tra gì đó đều làm xong cả trong buổi sáng, vì vậy trước giờ ăn tối khá yên ắng.
"Theo dõi đấy, xem chúng mình có hôn nhau không ấy mà," đợi cô y tá đi khuất, Aki mới thì thầm. "Hôm nọ y tá trưởng đã nhắc nhở rồi, bảo không được hôn cậu bạn trai hôm nào cũng đến thăm, lây bệnh thì chết."
Trong khoảnh khắc, tôi tưởng tượng ra hình ảnh vi trùng nhung nhúc bò qua bò lại trong miệng mình.
"Aki nói nghe ghê quá!"
"Muốn không?"
"Cũng không muốn lắm."
"Hôn cũng chẳng sao đâu mà."
"Truyền nhiễm thì sao?"
"Bồn rửa mặt có thuốc súc miệng sát trùng của mình. Dùng cái đó đi."
Tôi kéo khẩu trang xuống dưới cằm, súc miệng bằng nước thuốc ngừa truyền nhiễm. Xong xuôi, tôi ngồi xuống mép giường đối diện với em. Tôi nhớ lại nụ hôn đầu tiên, thấy hôn nhau trong trạng thái vô trùng xem ra còn căng thẳng hơn cả cái hôn đầu tiên nữa. Đôi môi của chúng tôi khẽ chạm vào nhau.
"Toàn mùi thuốc."
"Đêm nay mà sốt thì đừng trách mình đấy nhé."
"Nhưng mà thích lắm."
"Nữa nhé?"
Môi chúng tôi chạm nhau lần nữa. Hôn nhau khi khoác lên người chiếc áo vô trùng màu xanh nhạt của bác sĩ phẫu thuật, rồi lại súc miệng sạch sẽ, cảm giác như một nghi thức vô cùng trang nghiêm vậy.
"Mùa mưa sang năm chúng mình lên núi Shiroyama ngắm tú cầu nhé," tôi nói.
"Ước hẹn hồi cấp hai," Aki nói, nheo mắt như thể đang nhìn về một nơi xa xăm. "Mới ba năm mà mình đã thấy như là rất lâu rồi ấy."
"Vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra mà."
"Ừ, đúng vậy." Aki như thể đang đắm chìm trong suy tư, thì thầm, "Vẫn còn hơn nửa năm nữa."
"Từ giờ đến khi đó từ từ chữa bệnh cho khỏe đi."
"Ừm." Em khẽ gật đầu. "Lâu quá nhỉ. Biết thế xem từ lúc còn khỏe có phải hơn không."
"Xem Aki nói kìa, cứ như không khỏe lại được ấy."
Thay vì trả lời, Aki chỉ mỉm cười chua xót.
*****
Một hôm tôi đến bệnh viện khi Aki đang ngủ, mẹ em cũng không ở đó. Tôi ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt em đang say ngủ. Thiếu máu, gương mặt em tái nhợt. Rèm cửa sổ màu kem đã được kéo lại. Aki nhắm mắt, mặt hơi nghiêng về phía đối diện với cửa sổ để tránh nắng. Những tia nắng luồn qua tấm rèm cửa chiếu vào tựa như cánh bướm bay qua bay lại trong phòng. Ánh sáng lấp lánh ấy cũng nhẹ nhàng lướt xuống khuôn mặt Aki, phủ lên mặt em chút an lành dịu nhẹ. Tôi tiếp tục đăm đăm nhìn vào Aki đang say giấc, tựa như đang ngắm nhìn một thứ vô cùng quý báu vậy. Cứ ngắm mãi, ngắm mãi, một cảm giác bất an chợt ập tới - trong giấc ngủ an lành kia, tựa hồ có mầm mống rất nhỏ đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được của cái chết đang dập dềnh hiện lên như hạt giống của cây anh túc. Cảm giác giống như trong giờ mỹ thuật, ta nhìn chăm chú vào một tờ giấy trắng dưới ánh mặt trời, mặt giấy trắng như tuyết tưởng chừng bị phủ lên một lớp chấm đen nhỏ li ti.
"Aki."
Tôi gọi tên em mấy lần. Em phản ứng lại, hơi nhúc nhích người một chút. Sau đó, em lắc lắc đầu sang hai bên như thể đang tống thứ gì đó ra ngoài, những lớp phủ trên gương mặt em rơi ra từng lớp một, nét mặt thấp thoáng toát lên sức sống, rồi em mở mắt, như chú chim nhỏ ríu rít hót vang.
"Saku-chan," em ngạc nhiên thốt lên khe khẽ.
"Aki thấy thế nào?"
"Ngủ được một chút, đỡ nhiều rồi."
Em ngồi dậy, với lấy chiếc áo len vắt trên thành ghế, khoác bên ngoài bộ pyjama.
"Sáng nay tâm trạng chán lắm," ánh mắt Aki lộ ra vẻ mệt mỏi u ám, nói, "nghĩ về cái chết, tự hỏi nếu biết trước sẽ phải vĩnh viễn phân ly với Saku-chan, rốt cuộc mình sẽ thế nào?"
"Ngốc quá. Không được nghĩ những chuyện như thế."
"Ừ." Em thở dài một tiếng, "hình như mình chẳng tự tin chút nào."
"Bệnh viện vắng lặng quá à?"
"Ừ," em khẽ gật đầu.
Chúng tôi ngừng nói chuyện, bầu không khí trầm mặc ập tới.
"Mình không còn ở thế giới này nữa thì sẽ thế nào nhỉ? Mình không sao tưởng tượng nổi." Ngưng lại một chút, Aki tiếp tục lẩm bẩm, "Sinh mệnh có hạn... cảm giác thật lạ lùng. Mặc dù đây là lẽ dĩ nhiên, nhưng bình thường người ta có coi lẽ dĩ nhiên là lẽ dĩ nhiên đâu."
"Aki chỉ nên nghĩ về những chuyện vui thôi, như là sau khi khỏi bệnh..."
"Nghĩ đến chuyện cưới Saku-chan nhé?" Dường như không phải em muốn tiếp nối chủ đề này, mà muốn cắt ngang câu chuyện.
"Mình đi súc miệng."
Nghe tôi nói vậy, em mới nở một nụ cười.
Mỗi lần đến thăm em, chúng tôi đều hôn trộm sau lưng các cô y tá. Đối với tôi đó dường như là một điều minh chứng mình vẫn tồn tại. Aki chưa bao giờ bị sốt hay nhiễm trùng, tôi quyết định vẫn tiếp tục nghi thức này.
"Dạo này gội đầu tóc rụng nhiều quá," em nói.
"Tác dụng phụ của thuốc à?"
Aki lặng lẽ gật đầu.
"Buồn thật."
Tôi không nén lòng được vươn tay ra nắm lấy tay em. Trong những lúc thế này, thật sự tôi không biết phải nói gì. Để em vơi bớt cảm giác khó chịu, tôi gượng nói, "Aki có trọc đầu thì mình vẫn yêu."
Em tròn mắt nhìn tôi.
"Có cần phải nói minh bạch ra vậy không?"
"Xin lỗi," tôi đáp nhanh, rồi giải thích tiếp, "Trong cổ văn, chữ minh bạch ấy nghĩa là đột nhiên, tạm thời, Aki còn nhớ không?"
Aki gục mặt vào ngực tôi khóc nức nở như một đứa trẻ. Việc xảy ra quá bất ngờ. Tôi bối rối không biết phải làm sao. Đó là lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Không biết tình trạng mất ổn định cảm xúc này là bệnh tình gây ra hay tác dụng phụ của thứ thuốc em đang dùng nữa. Chỉ là, lúc này tôi cũng đã lờ mờ cảm thấy bệnh của em không chỉ là bệnh thông thường.
Phần 02
Khuôn mặt Aki gầy đi rõ rệt. Em không ăn nổi thứ gì vì lúc nào cũng thấy buồn nôn. Cả ngày chẳng có lúc nào thoải mái, đừng nói là nhìn thấy thức ăn, thậm chí ngửi mùi cơm đã không sao chịu nổi. Những lúc nghiêm trọng, chỉ cần nghe thấy tiếng xe đẩy thức ăn cũng đủ khiến em không thể chịu được. Bác sĩ đã kê cho Aki thuốc chống nôn, nhưng gần như không hiệu quả. Để trị liệu thì phải uống những thứ thuốc có tác dụng kích thích tương đối mạnh, điều này thì có thể tưởng tượng được, nhưng rất khó liên hệ với bệnh "thiếu máu". Vậy rốt cuộc là đang trị bệnh gì đây?
Tôi đã tra từ "aplastic anemia" trong từ điển y học. Nó được xác định nghĩa là một chứng bệnh thiếu máu do tủy xương không thể tạo ra các tế bào máu. Đúng như bác sĩ giải thích cho Aki. Phương pháp chữa trị là truyền máu và kích thích tố steroid, đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở trang tiếp theo. Máu trắng. Tôi nhớ lại tấm bưu thiếp yêu cầu bài hát mình đã gửi hồi cấp hai. Liệu có phải trò đùa vô tâm đó của tôi giờ đã biến thành hiện thực và rơi xuống đầu Aki? Tôi dẹp ý nghĩ phi lý ấy ra khỏi đầu và đọc phần miêu tả căn bệnh trong từ điển y học. Nhưng nỗi ân hận rằng điều ấy sẽ ứng nghiệm cứ lẩn khuất mãi trong lòng không sao tan đi được.
Giống như những gì Aki lo sợ, tóc em bắt đầu rụng nhiều. Vì mái tóc em vốn dài, những chỗ tóc bị rụng rất dễ nhìn thấy. Hơn nữa, cùng với việc trị liệu kéo dài, tinh thần em cũng ngày càng thêm sa sút.
"Thuốc chẳng có tác dụng gì cả, lo quá đi mất," em nói, "tác dụng phụ nhiều như thế mà chẳng thấy đỡ hơn chút nào, vậy tức là chẳng có thuốc gì trị dứt bệnh của mình được."
"Bây giờ bệnh gì cũng chữa được cả," tôi nói, thầm nghĩ về những gì đọc được trong từ điển y học. "Đặc biệt là bệnh của trẻ con."
"Mười bảy tuổi mà còn là trẻ con à?"
"Mới mười sáu tuổi mà."
"Sắp mười bảy rồi."
"Thế nào cũng được, thì ở khoảng giữa trẻ con và người lớn."
"Vậy cơ hội của mình là năm mươi năm mươi nhỉ."
Chúng tôi im lặng trong khoảnh khắc.
"Có khi sắp phát hiện ra thuốc thích hợp với bệnh của Aki cũng không chừng."
"Thật không?" em nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Hồi cấp một, mình cũng bị viêm phổi phải nằm viện. Hồi đó thuốc gì cũng chẳng hiệu quả. Cứ thử đi thử lại mãi, cuối cùng cũng tìm được thứ thuốc đúng. Hồi ấy cha mẹ cứ tưởng mình không sống nổi, lo lắm đấy."
"Chỉ mong họ cũng tìm ra thuốc cho mình nhanh nhanh một chút giống Saku-chan. Cứ thế này, có khi thuốc chưa tìm được, cơ thể đã không chịu nổi rồi."
"Giá mà mình ốm thay Aki thì tốt quá."
"Nếu phải trải qua những gì mình đang chịu đựng, Saku-chan sẽ không nói thế đâu."
Bầu không khí trong phòng dường như rạn nứt.
"Mình xin lỗi," Aki yếu ớt nói. "Có lẽ điều mình sợ nhất không phải bệnh tình không thể chữa khỏi mà là tính cách bị bệnh tình làm cho biến đổi. Nếu mình không còn là mình trong quá khứ nữa, làm bạn thấy ghét, thì mình thật sự không biết phải làm sao nữa."
Ngày hôm sau, Aki chào đón tôi với chiếc mũ len màu hồng trên đầu.
"Sao thế, sao lại đội mũ?"
Em cởi mũ ra, cười một cách tinh quái. Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Trông em như một người khác. Aki cắt tóc ngắn rồi. Chỉ trong một đêm, mái tóc Aki đã ngắn tới mức gần như là đầu trọc.
"Mình nhờ họ cắt thế này đấy," Aki chủ động lên tiếng trước. "Ngươi ta bảo kết thúc điều trị tóc sẽ mọc lại, dài như trước ấy. Hết cách rồi, từ giờ tới khi ấy đành phải chuyên tâm phối hợp điều trị thôi."
"Quyết tâm rồi nhỉ?"
"Đầu trụi tóc rồi vẫn không ghét mình chứ?"
"Làm gì mà trụi."
Dường như ngữ điệu của tôi làm Aki thấy bất an, em im lặng không nói gì nữa.
"Không phải là trên đời này còn có ni cô hay sao?" hồi lâu sau, em mới lên tiếng.
"Ni cô à?"
"Trước khi bị bệnh mình đã nghĩ rồi, nếu Saku-chan chết trước, mình sẽ đi tu."
"Aki nghĩ gì vậy?"
"Còn gì nữa, mình không thể hình dung được sẽ kết hôn, có con, làm mẹ và sống đến già với một ai khác không phải Saku-chan."
"Mình cũng không thể hình dung là sẽ kết hôn, có con và làm cha với bất cứ ai ngoài Aki. Vì vậy Aki mà không khỏe lại là không xong đâu."
"Phải rồi," em xoa xoa mái tóc ngắn. "Có xinh không?"
*****
Từ khi cắt tóc ngắn, chứng buồn nôn của Aki cũng thuyên giảm. Có lẽ cơ thể em đã bắt dầu quen thuốc. Hoặc có thể do thái độ tích cực đối với việc trị bệnh của em khiến tinh thần ổn định không chứng. Mặc dù em vẫn chưa ăn được một bữa nào cho ra bữa, nhưng hoa quả, thạch, nước cam và những mẩu bánh mì nho nhỏ thì có thể ăn được rồi. Em cũng bắt đầu đọc sách trở lại, mỗi lần một chút. Em rất hứng thú với thế giới quan và cuộc sống truyền thống của thổ dân Úc.
"Trước khi hái quả hay ngắt cây, họ dùng tay lắm lấy một lát," em nghiêm trang nói, "không khó hiểu lắm phải không... quả này vẫn còn xanh chưa ăn được, quả này đã chín, chuẩn bị ăn được rồi..."
Tôi phủ bàn tay lên mắt Aki.
"Người vẫn còn đang lớn chưa ăn được."
"Này, mình đang nói nghiêm túc đấy."
"Aki nghĩ thổ dân ăn gì?"
"Thịt chim và cá... quả hạch, hoa quả và thực vật."
"Chuột túi, thằn lằn, rắn, cá sấu, sâu bọ, mấy thứ ấy mình chẳng muốn ăn đâu."
"Ý Saku-chan là gì vậy?"
"Làm thổ dân thì không thể ăn pút đinh hay bánh quy xốp gì đó đâu."
"Sao bạn lúc nào cũng nghĩ đến vật chất như vậy?"
"Thổ dân chẳng phải ai cũng tử tế như Aki nghĩ!" Tôi kể lại sự thật mình đã thấy trong chuyến du lịch. "Một số người biến chất tệ hại lắm, ban ngày ban mặt uống rượu, rồi cứ bám lấy du khách xin tiền."
Aki nổi giận nói, "Đấy là họ bị ép phải làm thế thôi." Nói xong, một lúc lâu sau cũng không chịu mở miệng ra nữa.
Vấn đề không phải là thổ dân, sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi thầm nhủ, cách sống và thế giới quan của họ là lý tưởng trong lòng em, một giấc mơ mà em muốn dung hợp cả sự tồn tại của mình vào trong đó. Hoặc có lẽ là một hy vọng, làm cuộc sống với bệnh tật của mình thêm thi vị.
Một lần khác em nói với tôi, "Họ tin rằng bất cứ thứ gì tồn tại trên thế giới này đều có lý do của nó." "Mọi thứ tồn tại trong vũ trụ đều có một mục đích, không thể nào đột nhiên biến dị hay có gì bất ngờ. Người ta gọi chúng như vậy là vì chưa lý giải được. Có nghĩa là, con người còn chưa đủ trí tuệ để lý giải những điều ấy."
"Vậy trẻ sơ sinh mắc bệnh không có não cũng có lý do để sinh ra trên đời nhỉ?"
"Nghĩa là sao?"
Đứa trẻ sinh ra đã không có não rồi ấy. Mình đã nghe nói đến một kế hoạch sử dụng tim chúng để cấy ghép cho những đứa trẻ đang bị bệnh tim giày vò. Phải chăng nhìn vào đây có thể thấy được lý do vì sao những đứa trẻ mắc bệnh không não được sinh ra trên đời này?"
"Mình nghĩ điều này hơi khác một chút. Lý giải không phải là lợi dụng."
Khuôn mặt Aki lúc nào cũng xanh xao vì bị chứng thiếu máu hành hạ. Em tiếp tục phải truyền máu. Tóc em đã rụng gần hết.
"Người chết cũng có lý do, Aki nghĩ vậy à?"
"Có."
"Nếu có lý do và mục đích chính đáng, vậy tại sao còn phải né tránh?"
"Bởi vì chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu được cái chết."
"Nhớ lần chúng ta nói về thiên đường không? Aki đã nói là không tin vào thiên đường hay thế giới bên kia."
"Mình có nhớ."
"Nếu nói cái chết của con người có ý nghĩa, mà lại không cho rằng thế giới bên kia và thiên đường tồn tại, chẳng phải có hơi không hợp logic sao?"
"Tại sao?"
"Bởi vì người chết tức là hết rồi. Nếu không có bước tiếp theo, chết không thể có ý nghĩa gì cả."
Aki nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang suy tư những điều tôi vừa nói. Lâu đài màu trắng thấp thoáng ẩn hiện trong những tán cây sum sê tươi tốt trên núi Shiroyama, vài con diều hâu chao lượn phía trên.
"Mình ấy à, cảm thấy thế giới này thứ gì cũng có rồi," cuối cùng Aki cũng cất tiếng, từ ngữ chọn lựa rất cẩn thận. "Thứ gì cũng có, tức là chẳng thiếu thứ gì nữa. Vì vậy không cần phải xin Chúa Trời những thứ bị thiếu, hoặc lên thiên đường hay đi sang thế giới bên kia tìm kiếm thứ gì, bởi cái gì thì cũng có hết rồi. Quan trọng là phải phát hiện ra nó." Em ngưng lại giây lát, rồi nói thêm, "Những thứ ở đây không có, mình nghĩ sau khi chết đi cũng không có đâu. Chỉ những thứ bây giờ ở đây có, chết đi rồi mới tiếp tục tồn tại. Khó biểu đạt quá..."
"Tình yêu của mình dành cho Aki đang ở đây ngay lúc này, sau khi chết đi cũng vẫn còn mãi phải không," tôi tiếp lời.
"Đúng rồi," Aki gật đầu. "Đó là những gì mình muốn nói. Vì vậy chẳng có gì phải buồn rầu hay sợ hãi cả."
Phần 03
Từ cửa sổ của quán cà phê trong bệnh viện, tôi thấy bầu trời đầy những đám mây nặng nề xám xịt. Ngồi đối diện với mẹ Aki làm tôi thấy hơi hồi hộp. Hai cốc cà phê trên bàn đã bắt đầu nguội.
"Về bệnh của Aki," mẹ Aki từ nãy vẫn đang nói chuyện vẩn vơ, bỗng đột ngột chuyển chủ đề. "Sakutaro, cháu có biết bệnh máu trắng không?"
Tôi khẽ gật đầu. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp, các mạch máu dường như bị một dòng rượu lạnh buốt len lỏi chảy vào.
"Vậy thì, chắc cháu cũng biết là chuyện gì rồi," bác gái nói, nhấp một chút cà phê. "Có lẽ cháu cũng đoán được, Aki bị máu trắng. Giờ đang dùng thuốc để tiêu diệt các tế bào ung thư, vì vậy Aki mới buồn nôn và rụng tóc."
Như muốn quan sát phản ứng của tôi, mẹ Aki ngẩng mặt lên. Tôi im lặng gật đầu. Bác thở dài một tiếng và tiếp tục.
"Nhờ có thuốc, hình như đã loại trừ được rất nhiều tế bào ác tính. Bác sĩ bảo bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt trong một thời gian và thậm chí có thể ra viện. Nhưng không thể trị dứt một lần được. Một là do dược tính quá mạnh, hai là trị liệu như vậy buộc phải lặp đi lặp lại mấy lần. Thời gian ngắn nhất là hai năm, mà xem tình hình có khi năm năm cũng nên."
"Năm năm?" tôi thảng thốt bụm miệng lại. Nỗi đau đớn này sẽ kéo dài thêm năm năm nữa ư?
"Vì vậy, gia đình đã bàn với bác sĩ rồi, khi Aki tạm khỏe lại, sẽ dẫn con bé sang Úc chơi một chuyến. Nó mong kỳ du lịch cuối cấp như vậy mà cũng không đi được. Bệnh tình tái phát, nó sẽ lại phải nằm viện chuyên tâm điều trị. Nếu có thể, hai bác muốn dẫn nó đi trước khi việc ấy xảy ra." Bác gái ngừng lại và nhìn tôi. "Vậy nên bác muốn bàn với cháu một chuyện, nếu có cháu đi cùng, chắc Aki sẽ vui lắm. Ý cháu thế nào? Tất nhiên nếu cháu đồng ý, các bác sẽ đến xin phép cha mẹ cháu..."
"Cháu sẽ đi," tôi trả lời không chút do dự.
"Tốt quá, cảm ơn cháu," mẹ Aki tựa hồ yên tâm được phần nào. "Chắc chắn Aki sẽ rất vui. Còn nữa, trong thời gian này cháu đừng nói với Aki về bệnh tình của nó nhé, đây cũng là ý của bác sĩ, cứ nói bệnh aplastic anemia là được rồi. Tất nhiên, cái ngày phải nói thật với nó, sớm muộn gì cũng đến thôi, dù sao thì cũng phải sống với bệnh tật trong một thời gian dài. Có điều, các bác muốn khi nào điều trị hết một giai đoạn thì mới nói cho Aki biết."
Tôi dùng máy tính trong thư viện tìm tất cả những quyển sách nói về bệnh máu trắng và xem qua tất cả. Dù tra cứu cuốn nào, quá trình sau khi phát bệnh và phương pháp trị liệu cũng giống hệt như cuộc sống trong bệnh viện của Aki gần một tháng nay. Những tác dụng phụ mà em phải chịu đựng là kết quả của hóa trị liệu. Thuốc tấn công tế bào bạch cầu mang bệnh, đồng thời cũng phá hủy những tế bào bạch cầu bình thường, khiến em rất dễ bị nhiễm trùng. Giờ tôi đã hiểu vì sao tôi lại phải mặc đồ phòng hộ như thế khi vào gặp em. Một quyển sách nói rằng, ngày nay cứ mười ca mắc bệnh máu trắng thì có bảy ca có thể tạm thời thuyên giảm, trong đó cũng có vài người trị dứt hoàn toàn. Vậy có nghĩa là, cả với y học ngày nay, các ca phục hồi hoàn toàn vẫn còn rất hiếm.
Trên đường từ trường về nhà, ngẩng đầu lên, tôi thấy những đám mây trắng sáng rực rỡ dưới vầng mặt trời mùa đông. Tôi dừng bước, ngây người ngắm mây một lúc lâu. Tôi nhớ lại những đám mây trữ đầy nước mưa hai đứa trông thấy khi ở trên hòn đảo nhỏ hồi nghỉ hè. Làn da tươi sáng và cơ thể khỏe mạnh của Aki, giờ chỉ còn là hình ảnh trong quá khứ. Trong một lúc lâu tôi không nghĩ được điều gì. Tiếng chuông xe đạp leng keng đằng sau ít nhiều đưa tôi trở lại hiện thực. Khi ngẩng lên nhìn bầu trời lần nữa, góc độ mặt trời đã thay đổi, các đám mây cũng dần trở nên ảm đạm phần nào. Thời gian trôi thật nhanh và tàn nhẫn quá. Hạnh phúc cũng như những đám mây luôn luôn thay hình đổi dạng kia, khi thì rực rỡ ánh vàng, lúc lại xám xịt không màu, không bao giờ cố định trong một trạng thái. Những khoảnh khắc huy hoàng nhất cũng vụt qua trong chớp mắt, tựa như bỡn cợt trêu ngươi, không sao ngờ được.
Tôi bắt đầu có thói quen thầm khấn nguyện trước khi đi ngủ. Giờ tôi đã không còn băn khoăn xem Chúa Trời có tồn tại hay không.
Tôi cần một ai đó như Chúa Trời làm đối tượng cho mình cầu khấn. Nói là khấn cầu, nhưng trao đổi có lẽ chính xác hơn. Tôi muốn trao đổi với đấng quyền năng tuyệt đối nằm ngoài tầm hiểu biết của con người: nếu Aki hồi phục, Người có thể mang tôi đi thay em. Vị trí của Aki trong lòng tôi thật quá lớn lao, còn bản thân thì chẳng đáng nhắc tới. Tựa những vì sao bị ánh mặt trời rực rỡ làm lu mờ vậy.
Hàng đêm tôi đều cầu nguyện thế rồi chìm vào giấc ngủ. Nhưng mỗi sáng thức dậy, tôi vẫn khỏe mạnh, người bị bệnh tật giày vò vẫn là Aki. Sự đau đớn là của em chứ không phải của tôi. Đương nhiên tôi cũng đau đớn, nhưng đó chẳng qua chỉ là dùng cách của mình cảm nhận nỗi đau của em mà thôi. Tôi không phải Aki, cũng không phải là nỗi đau của em.
Phần 04
Bệnh tình của Aki cứ giằng co lúc tốt lúc xấu. Tâm trạng của em cũng theo đó lúc chìm lúc nổi. Có những ngày em vui vẻ nói chuyện đủ thứ, cũng có hôm nhìn là biết ngay em đang buồn rầu chán nản, tôi nói gì cũng không buồn trả lời. Những lúc như vậy, tôi có cảm giác dường như Aki không còn cần tôi nữa, và khoảng thời gian trong phòng bệnh với em dường như cũng trở thành một nhiệm vụ khó lòng thực hiện.
Tôi đối chiếu với kiến thức đọc được trong sách, đoán rằng có thể phản ứng của Aki với hóa trị liệu không được tốt lắm. Nếu phương pháp này không có hiệu quả, vậy thì trừ phi cấy ghép tủy xương mới có hy vọng chữa khỏi. Những lúc Aki vui vẻ, hai đứa thường ngồi xem sách hướng dẫn du lịch và bàn tán về Úc. Nhưng có thể đi được hay không thì cả hai chúng tôi đều nửa tin nửa ngờ. Sau lần đó, mẹ Aki cũng không nhắc đến chuyện này lần nào nữa.
"Điều trị mà đã kinh khủng thế này, chắc hẳn là bệnh mình không nhẹ đâu." Aki nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như em khó chịu lắm.
"Dù bệnh không nhẹ đi nữa, cũng chắc chắn trị được thôi, thế nên mới phải điều trị kiểu kinh khủng thế này chứ." Tôi cố hết sức giải thích để em nhìn hiện thực theo hướng tươi sáng hơn. "Nếu không có cơ may phục hồi, chẳng phải sẽ điều trị theo kiểu nhẹ nhàng cho rảnh hay sao?"
Nhưng em không nghe kiểu logic đó. "Mình thường xuyên muốn trốn khỏi bệnh viện," em nhấn mạnh. "Hình như mình chẳng còn tâm tư điều trị nữa rồi, ngày nào cũng hoảng hốt bất an."
"Có mình ở bên Aki mà."
"Bạn ở đây còn đỡ. Nhưng sau khi bạn về, ăn cơm tối xong rồi đến giờ tắt đèn, mình cảm thấy khó chịu lắm."
Aki bị sốt cao nên mấy ngày liền chúng tôi không được gặp nhau. Hình như em bị nhiễm trùng vì số lượng tế bào bạch cầu giảm mạnh. Em đã dùng kháng sinh, nhưng cơn sốt vẫn không dứt. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ phương pháp điều trị của bệnh viện. Mẹ Aki nói rồi, hóa trị liệu có thể làm bệnh tình tạm thời thuyên giảm một thời gian. Nhưng đợi mãi cũng không thấy em được ra viện. Như vậy tức là vẫn chưa thể thuận lợi đi đến trạng thái tạm thời thuyên giảm. Là bệnh của Aki quá nặng hay phương án điều trị của bác sĩ không ổn? Cho dù thế nào, cứ tiếp tục thế này thì cơ thể của Aki sẽ suy kiệt trước khi tiến trình điều trị kết thúc mất.
"Mình nghĩ mình sắp chết rồi," gặp lại tôi sau một thời gian dài xa cách, em thốt lên như vậy với đôi môi vẫn còn thâm đỏ vì sốt cao.
"Làm gì có chuyện đó."
"Mình cứ có dự cảm như vậy."
"Không được nản lòng như thế chứ," tôi tình cao giọng.
"Đến cả Saku-chan cũng quát mình nữa," Aki ủ rũ cúi đầu.
"Chẳng ai quát Aki cả." Nói xong, tôi mới sực nghĩ ra, bèn hỏi, "Ai quát Aki vậy?"
"Tất cả mọi người," em nói. "Bảo mình phải phấn chấn, bảo mình phải ăn nhiều vào, bảo mình phải tăng cường thể lực... Mình nói chỉ buồn nôn chẳng ăn được thứ gì, thì họ bảo đấy là tại mình không uống thuốc. Nhưng lúc buồn nôn thì làm sao uống thuốc được."
Khi ấy, có vẻ Aki đã biết mình mắc bệnh gì. Xem tình hình này, người khác không nói, bản thân em chắc cũng hoàn toàn hiểu được.
"Giờ mình vẫn chưa hình dung được mình sẽ chết thế nào. Vậy mà, cái chết đang ở ngay trước mặt."
"Sao lại bi quan như vậy chứ?" Tôi thở dài.
"Sáng nay nghe bác sĩ giải thích kết quả xét nghiệm máu," em dường như đang cố chứng minh sự bi quan của mình là có cơ sở, "ông ấy bảo vẫn còn tế bào bệnh, vẫn phải dùng thuốc trị liệu. Tế bào bệnh đó, chắc chắn là tế bào bệnh máu trắng rồi."
"Aki có hỏi bác sĩ không?"
"Không dám hỏi, sợ lắm." Em trầm ngâm nói tiếp, "Từ đó đến giờ họ đã cho mình dùng đủ các loại thuốc rồi, nhưng vẫn chưa trừ được các tế bào mang bệnh. Để tiêu diệt các tế bào bệnh ấy, chắc có lẽ phải sử dụng thuốc mạnh hơn nữa. Vấn đề ở chỗ mình thề là mình không còn chịu nổi nữa. Tiếp tục thế này, bệnh còn chưa khỏi thì đã bị thuốc hại chết rồi."
"Mình nghĩ không phải là thuốc chưa đủ mạnh, mà là thuốc chưa đúng bệnh thôi. Vì vậy, khi dùng loại thuốc khác, chưa chắc tác dụng phụ đã nhiều như vậy đâu."
"Phải vậy không đấy?" Aki nghĩ ngợi một lát, rồi thở dài vì không thể đưa ra được kết luận. "Hôm qua mình vẫn tin rằng mình sẽ khỏe lại. Nhưng giờ thì cảm thấy thậm chí sống thêm một ngày nữa cũng thật khổ sở."
Trên đường từ bệnh viện về nhà, linh cảm sẽ mất Aki mãi mãi đổ nhòe ra như mực trong đầu tôi. Bỗng nhiên, ý nghĩ muốn bỏ trón tới nơi nào đó xâm chiếm ý thức của tôi. Trốn đến một nơi thật xa! Đến nơi có thể quên hết mọi thứ. Lúc này đây, tôi đang đi trên con đường mà mới chỉ cách đây vài tháng, tôi và Aki vẫn cùng rảo bước bên nhau. Dự cảm hai đứa không thể nào cùng đi trên con đường này nữa tựa hồ một hình ảnh cứ bám mãi không rời.
Aki sử dụng một loại thuốc mới, tác dụng phụ vẫn rất mạnh. Sau khi bớt được cảm giác buồn nôn một chút, thì miệng lại lở sưng lên không sao ăn được gì. Aki đành phải truyền nước để duy trì dinh dưỡng.
"Được rồi," Aki lẩm bẩm tự nói một mình.
"Được cái gì?"
"Dù bệnh này không thể chữa khỏi, mình nghĩ kỹ rồi, mình sẽ học theo thái độ sống của thổ dân Úc. Mọi vật tồn tại đều có lý do, vậy thì bệnh của mình chắc chắn cũng có lý do của nó."
"Con người bị bệnh, là để chiến thắng bệnh tật và trở nên mạnh mẽ hơn."
"Được rồi," em lặng lẽ nhắm mắt lại. "Được rồi. Mình mệt với những cơn đau lắm rồi, mệt với việc đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến bệnh lắm rồi. Ước gì có thể cùng bạn đi đến một nơi nào đó không tồn tại bệnh tật nhỉ."
Dù nói về hy vọng, nhưng giọng em lại tuyệt vọng vô vàn. Điều này khiến tôi bước lên một bước.
"Rồi hai đứa sẽ đi."
Aki mở to đôi mắt nhìn tôi như dò hỏi nơi đó là đâu. Bản thân tôi cũng không biết rốt cuộc chúng tôi sẽ đi đâu. Có thể chỉ là mang nguyện vọng chạy trốn hiện thực nói ra thành lời mà thôi. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi thốt lên câu ấy, chính tôi cũng kinh ngạc trước những gì mình vừa nói, cảm tưởng như những lời vừa buột ra khỏi miệng tôi đã vô tình chỉ ra con đường tương lai cho hai đứa.
"Nhất định mình sẽ đưa Aki ra khỏi đây," tôi nhấn mạnh thêm lần nữa, "đến phút cuối cùng sẽ làm như vậy."
"Làm thế nào?" Aki khàn khàn giọng hỏi lại.
"Mình sẽ tìm ra cách. Mình không muốn giống ông nội."
"Ông nội?"
"Bắt cháu nội đi trộm mộ Aki."
Vẻ hoang mang hiện lên trong đôi mắt em.
"Bọn mình sẽ đến Úc." Để em khỏi hoang mang, tôi nói trắng ra luôn, "Mình sẽ không để Aki chết một mình ở nơi như thế này đâu."
Em nhìn xuống, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Thoáng sau đó, em ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và khẽ gật đầu.
Phần 05
Aki ngày càng yếu hơn. Tóc em gần như đã rụng hết. Những nốt xuất huyết màu tía xuất hiện trên khắp cơ thể. Tay và chân em bắt đầu phù thũng. Không còn thời gian để chần chừ nữa rồi. Tôi bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc đi Úc. Tôi tiến hành thu thập thông tin và nghiên cứu phương án di chuyển. May mắn thay, hộ chiếu và visa chúng tôi có được từ lần đi du lịch cùng lớp vẫn còn hiệu lực. Đầu tiên tôi nghĩ tốt nhất là chọn một chuyến du lịch trọn gói có hướng dẫn viên đi kèm. Cách đó có vẻ an toàn và chắc chắn nhất. Nhưng thủ tục đăng ký quá rắc rối và chúng tôi sẽ không thể đi được ngay. Hơn nữa, trong cuốn hướng dẫn còn nói rằng những du khách dưới hai mươi tuổi sẽ cần thư đồng ý của người giám hộ.
Mua vé máy bay quả là vô cùng đau đầu. Aki ốm như vậy nên đi vé giảm giá sẽ rất nguy hiểm. Nhưng vé trọn gói thì lên đến bốn trăm ngàn yên một người. Việc chọn ngày khởi hành cũng nan giải. Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể hỏi bác sĩ của Aki. Tôi cũng không thể đoán được tình hình sức khỏe của em sẽ như thế nào trong vòng một hoặc hai tuần tới.
"Mình muốn đi càng sớm càng tốt," Aki nói, "Chứng buồn nôn sẽ hết khi mình không điều trị thuốc nữa, nhưng mình sẽ yếu đi nếu cứ phải đợi lâu. Mình muốn đi khi vẫn còn chút sức lực."
Sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng, tôi cho rằng mua vé Zone Pex[11] của một hãng hàng không Úc là khả thi nhất. Với phương án này, chúng tôi chỉ phải mất một trăm tám mươi ngàn yên cho mỗi người. Và chỉ phải trả một khoản phí nhỏ nếu hủy chuyến bay vào phút cuối. Rất khó xác định ngày khởi hành vì còn phải xem xét tình trạng của Aki. Nếu trong trường hợp đến ngày đó mà Aki không đi được, hai đứa sẽ được hoàn trả lại tiền và đợi đến dịp khác. Vả lại, việc đặt chỗ cũng rất nhanh chóng vì có thể xác nhận ghế trống qua hệ thống máy vi tính.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất là tiền. Tôi sẽ phải trả tiền vé khi đặt chỗ, nhưng tất cả tiền tiết kiệm của tôi chỉ có một trăm ngàn yên, còn lâu mới đủ. Làm thế nào để kiếm được số tiền còn lại? Mà phải ngay lập tức? Tôi chỉ nghĩ ra được một giải pháp.
"Năm trăm ngàn yên?" Ông tôi mở tròn mắt khi nghe đến số tiền.
"Cháu xin ông đấy. Cháu sẽ làm việc thật chăm chỉ để trả lại cho ông."
"Cháu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Ông đừng hỏi lý do, ông cứ cho cháu vay tiền đi."
"Làm thế sao được."
Ông nội rót Bordeaux đổ vào hai cốc và đưa cho tôi một cốc. Ông thân mật nói, "Này Sakutaro, cháu đã biết bí mật của ông. Ông đã tin tưởng cháu. Ông đã giao phó cho cháu ý nguyện cuối cùng của mình. Vậy mà cháu không thể chia sẻ bí mật của cháu với ông sao?"
"Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể."
"Tại sao?"
"Người phụ nữ mà ông yêu đã chết, phải không? Nói về một người đã chết thì được. Nhưng cháu không thể nói về một người vẫn còn sống."
"Vậy thì là chuyện trăng hoa phải không nào?"
"Không phải như vậy!"
Sau khi thốt ra câu đó, những gì tôi kìm nén trong lòng bắt đầu tuôn ra như thác lũ. Đột nhiên, tôi bắt đầu khóc rất to. Ông bối rối nhìn tôi. Tôi khóc khá lâu. Và khi ngừng lại, tôi nhấp một ngụm rượu. Ông không hỏi gì tôi nữa. Hai chúng tôi tiếp tục uống trong im lặng.
Tôi hẳn đã thiếp đi trên ghế sofa. Khi tỉnh dậy, tôi thấy một tấm chăn đang đắp trên người mình. Lúc ấy đã gần mười một giờ.
"Mẹ cháu vừa gọi điện đấy," ông tôi nói, dứt ra khỏi quyển sách đang đọc. "Mẹ cháu có vẻ lo lắng lắm. Tối nay có ngủ lại đây nữa không?"
"Không, cháu về nhà." Tôi vẫn còn lơ mơ. "Mai cháu phải đi học."
Ông nhìn tôi hơi nghĩ ngợi. Cuối cùng ông đứng dậy, mang ra một cuốn sổ tiết kiệm bưu điện từ phòng bên cạnh và đặt nó lên bàn.
"Mật khẩu là Đêm Giáng sinh."
"Sinh nhật cháu ạ?"
"Ông định tặng nó cho cháu sau khi đã vào đại học. Nhưng cái gì cũng có thời điểm của nó. Ông không biết cháu cần tiền này để làm gì, Sakutaro ạ. Cháu không muốn cho ông biết cũng không sao. Nhưng ông chỉ muốn chắc chắn một điều, cái việc đó, nếu không làm ngay bây giờ thì cháu sẽ hối hận, có phải không?"
Tôi im lặng gật đầu.
"Ông hiểu rồi," ông quả quyết nói. "Vậy cháu cầm lấy đi. Trong này có khoảng một triệu Yên."
"Thật chứ ạ?"
"Nhớ phải luôn hành động cho đúng đắn nghe chưa?" ông nói. "Bởi vì không chỉ có riêng mình cháu thôi đâu, Sakutaro ạ."
*****
Tôi tìm hiểu mọi thứ về Úc. Tôi đã đọc sách hướng dẫn du lịch, hỏi han các đại lý lữ hành, thu thập thông tin qua fax từ các trung tâm thông tin du lịch. Aki và tôi bàn về kế hoạch bất cứ khi nào cha mẹ Aki không có măt.
"Mình đã đặt vé ngày mười bảy tháng Mười hai," tôi nói.
"Vào đúng sinh nhật mình ư?"
"Ừ, mình nghĩ đó là một ngày may mắn."
Em mỉm cười và cảm ơn tôi bằng một giọng yếu ớt.
"Sẽ khởi hành vào ban đêm," tôi giải thích. "Vì vậy bọn mình phải rời khỏi đây lúc chiều tà. Đúng giờ ăn tối nên chắc là dễ trốn ra ngoài. Bọn mình ra ga bằng taxi, một khi đã lên tàu rồi thì coi như cầm chắc thành công."
Aki nhắm mắt lại như đang tưởng tượng ra viễn cảnh đó trong đầu.
"Bọn mình sẽ ngủ đêm trên máy bay và tới Cairns vào sáng sớm. Rồi đi tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi và lên chuyến bay nội địa tới phiến đá Ayers. Mình nghĩ có thể tìm được một biệt thự rẻ tiền trong khu resort. Nếu Aki không muốn về, bọn mình sẽ ở đó đến chừng nào cũng được."
"Mình đã bắt đầu cảm thấy hai đứa mình có thể tới được nơi đó rồi," Aki mở mắt ra và thốt lên.
"Nhất định là tới được. Chẳng phải mình đã hứa là gì?"
Tôi rút tiền từ số tiết kiệm của ông và mua vé máy bay tại đại lý lữ hành. Tôi mua cả bảo hiểm du lịch nữa. Nhưng rắc rối nhất là mua đô la Úc, vì hầu hết các ngân hàng đều không giao dịch loại này. Nếu mà có ngân hàng của Úc hay New Zealand thì yên tâm, song tiếc là họ không mở chi nhánh ở chỗ chúng tôi. Tôi phải gọi điện tới tất cả các ngân hàng trong thị trấn cho đến khi tìm được một cái. Sau đó, tôi nhanh chóng chuyển sang séc du lịch.
Chỉ còn một trở ngại cuối cùng. Đó là bằng cách nào tôi lấy được hộ chiếu của Aki.
"Mình không thể bảo người nhà Aki mang nó đến đây được."
"Giá mà có anh chị em thì còn nhờ vả được." Giống như tôi, Aki cũng là con một.
Em bảo hộ chiếu để trong ngăn kéo bàn. Chắc chắn nó vẫn nằm đó vì em hiếm khi dùng đến. Tôi đã đến nhà Aki vài lần, vì vậy nếu vào được bên trong, việc mang nó đi sẽ chẳng khó khăn gì. Nhưng vấn đề là phải nghĩ ra được một lý do thuyết phục để tới thăm nhà em.
"Chắc mình phải lấy trộm mất thôi," tôi nói.
"Ừ, không còn cách nào khác."
"Làm thế nào để lẻn vào bây giờ?"
"Mình sẽ vẽ sơ đồ nhà cho bạn."
Em vẽ sơ đồ vào một quyển vở và hướng dẫn tôi cách thực hiện vụ trộm.
"Aki biết không, cứ như thể mình chuyên làm mấy trò lén lút này ấy." Tôi nhớ lại chuyến vào nghĩa trang bới trộm mộ.
"Mình xin lỗi," em nói.
"Mình muốn sớm quay lại làm một thằng học sinh cấp ba nghiêm chỉnh, Aki ạ."
Ngày tiếp theo, sau khi vào thăm Aki, tôi ra một quán cà phê nằm đối diện với bệnh viện, đợi cha em đi làm về ghé qua. Quán cà phê nằm trên tầng hai và quay ra đường, từ chiếc bàn bên cạnh cửa sổ tôi có thể trông rõ bãi đậu xe. Tôi biết đâu là ô tô của cha Aki, vì vậy không có khả năng tôi để lỡ. Sau đúng một tiếng chờ đợi, chiếc xe đi qua cổng trước vào bãi đậu. Lúc đó là gần bảy giờ. Sau khi chắc chắn cha Aki đã xuống xe, tôi liền rời quán.
Tôi hộc tốc phóng xe đạp đến nhà Aki. Đó là một căn nhà gỗ với kiến trúc cổ được dựng từ thời ông Aki. Qua khỏi ngưỡng cửa, đi xuống những bậc thang kẽo kẹt nằm đằng sau cánh cửa lùa là phòng Aki. Căn phòng đối diện với một cái ao. Nếu đi từ ngoài vào, phòng của Aki giống như một tầng hầm, còn nếu nhìn từ khu vườn đằng sau, nó lại trở thành tầng trệt. Vì ngôi nhà nằm trên một con dốc nên nó mới có cấu trúc phức tạp như vậy. Theo hướng dẫn của Aki, trước tiên tôi sẽ xâm nhập vào vườn qua hàng rào, sau đó thì phá cánh cửa của gian nhà kho cạnh bờ ao. Đằng sau nhà kho có một lối đi bị chặn bởi một cái tủ đã cũ. Lối đi này dẫn tới gian chứa đồ nằm trong ngôi nhà chính. Gian chứa đồ nằm sau lưng phòng của Aki.
Bản lề cánh cửa nhà kho khá lỏng lẻo nên chẳng có vấn đề gì với tôi. Rồi bằng cách nào đó, tôi cũng xê dịch được cái tủ cũ. Sau khi loại bỏ những chướng ngại vật theo hướng dẫn của Aki và tiến lên, tôi đã tới được căn phòng đó. Tôi nhẹ nhàng mở cửa. Căn phòng tối om, mùi ẩm mốc thoang thoảng quện với những mùi quen thuộc. Tôi bật đèn pin và tìm kiếm trong chiếc bàn của em. Ngay lập tức tôi tìm thấy quyển hộ chiếu. Khi đóng ngăn kéo, tôi để ý thấy một viên sỏi trên mặt bàn. Nắm chặt nó một lúc, tay tôi quen dần với cảm giác lạnh ngắt của viên sỏi. Tôi tự hỏi liệu Aki có thỉnh thoảng nắm nó trong lòng bàn tay như vậy không.
Kéo rèm sang một bên, tôi thấy cái ao. Những con cá chép sặc sỡ đang bơi lội tung tăng trong ánh đèn huỳnh quanh ngoài vườn. Tôi đã từng có lần đứng đây với Aki và nhìn ra cái ao đó. Chúng tôi lặng lẽ quan sát những con cá chép bơi lội thảnh thơi xung quanh. Tôi kéo rèm và nhìn quanh phòng Aki một lần nữa. Đối diện cửa sổ có một chiếc tủ quần áo. Em nói với tôi rằng sổ tiết kiệm ngân hàng nằm ở ngăn kéo trên cùng. Tiền Aki để dành cho chuyến tham quan với lớp chắc chắn vẫn còn ở trong tài khoản. Thay vì mở ngăn kéo đó ra, tôi lại mở ngăn khác. Ngăn kéo này chứa đầy áo choàng và áo phông của Aki, tất cả đều được xếp ngay ngắn. Tôi cầm một chiếc áo lên và dụi mặt vào đó. Mùi hương nhè nhẹ của Aki lẫn với mùi bột giặt.
Một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua. Tôi biết mình phải mau ra khỏi đây, nhưng không sao cử động được. Tôi cứ muốn ở đây mãi. Tôi muốn cầm lên tay mọi thứ trong căn phòng này, dụi mặt vào mà hít lấy hương thơm của chúng. Mùi hương thoang thoảng còn sót lại của Aki đã khuấy lên những kỷ niệm nơi tôi. Trong khoảnh khắc, tôi ngập chìm giữa một dòng xoáy sáng chói của niềm hân hoan. Đó là một niềm hân hoan đẹp đẽ, ngọt ngào tự như có thể khiến từng thớ tim nhỏ bé rung lên. Tôi sống lại trong niềm hạnh phúc của nụ hôn đầu, của cái ôm ghì mà hai đứa trao nhau. Nhưng ngay sau đó, dòng xoáy chói sáng ấy bị hút xuống một vực sâu tăm tối, không một tiếng động. Tôi đứng ngây người trong căn phòng mờ sáng, trên tay vẫn cầm chiếc áo của Aki. Ý niệm về thời gian của tôi đã trở nên lẫn lộn. Tôi có ảo giác như thể Aki đã thật sự ra đi, và tôi đang đứng trong căn phòng này để nhặt nhạnh những kỷ vật về em. Đó là một ảo giác kỳ quái và vô cùng sống động. Tựa như đang hồi tưởng về tương lai. Hoặc có thể là một thứ déjà vu[12] với tương lai. Rốt cuộc tôi cũng dứt được khỏi mùi hương của Aki, cái mùi hương đã ngấm vào từng tế bào mình, để rời căn phòng.
*****
Tôi thông báo với Aki rằng đã lấy được hộ chiếu của em.
"Bây giờ thì bọn mình chỉ việc lên đường," em nói.
"Hầu hết mọi thứ đã sẵn sàng. Mình chỉ còn phải mua một vài thứ nho nhỏ và đóng đồ nữa là xong."
"Xin lỗi Saku-chan vì tất cả những chuyện này."
"Đừng có nói vớ vẩn."
"Đôi khi mình có những suy nghĩ kỳ lạ lắm." Aki tiếp tục như đắm chìm vào ý nghĩ của riêng mình. "Rằng liệu mình có mắc bệnh thật không? Chắc chắn là mình đang bị bệnh, nhưng những khi nằm trên giường và nghĩ đến Saku-chan, mình lại có cảm giác như hai đứa mình lúc nào cũng ở cùng nhau, thành ra không còn cảm thấy bệnh tật gì nữa."
Tôi nghiến nát cảm xúc của mình giữa hai hàm răng.
"Thế mà mới rồi còn phàn nàn là chẳng ăn uống được gì."
"Ừ nhỉ!" Em khẽ cười thành tiếng. "Giờ mình cảm thấy lạ lắm. Đầu óc mình tràn ngập những suy nghĩ về bệnh tật, nhưng mình không thể nghĩ về nó một cách rõ ràng. Mình chỉ muốn thoát ra khỏi đây, muốn đến tuyệt vọng. Giờ thậm chí mình không biết mình muốn chạy trốn khỏi cái gì nữa."
"Không phải chạy trốn, chỉ là đi du lịch thôi mà."
"Ừ." Em gật đầu và nhắm mắt lại. "Dạo này mình hay mơ về Saku-chan lắm. Bạn có bao giờ mơ về mình không?"
"Hôm nào mình cũng được nhìn thấy Aki bằng xương bằng thịt, cần gì phải mơ chứ."
Aki khẽ mở mắt. Tôi không còn nhận thấy trong đó nỗi sợ hãi hay lo lắng nữa. Chúng tràn ngập sự thanh thản, giống như một hồ nước tĩnh lặng nằm sâu trong rừng rậm. Em hỏi, vẫn giữ nguyên vẻ thanh thản ấy.
"Nếu bạn không còn được thấy mình bằng xương bằng thịt nữa thì sao?"
Tôi không trả lời. Tôi không thể trả lời. Khả năng ấy nằm ngoài tưởng tượng của tôi.
Phần 06
Giờ cơm tối ở bệnh viện bắt đầu sau sáu giờ, ngoài người thân trong gia đình ra, những khách đến thăm còn lại đều phải ra về. Trước sáu giờ một chút, những chiếc xe đẩy chở đồ ăn xếp thành hàng ngoài hành lang của nhà điều trị. Bệnh nhân tự lấy suất ăn của mình rồi đem về ăn trong phòng. Vài người trong số họ sẽ dừng lại để đổ đầy trà từ chiếc siêu lớn đặt ở buồng đợi vào tách và bình giữ nhiệt. Aki sẽ nhân cơ hội lộn xộn ấy mà trốn ra khỏi bệnh viện.
Sau khi đến thăm như thường lệ, tôi sang bên đường đợi trên tầng hai của tiệm cà phê. Một lúc sau, Aki trà trộn vào trong đám khách khứa đang ra về và rời khỏi sảnh chính. Em khoác áo len ra ngoài bộ pyjama và đội chiếc mũ len yêu thích giống như mọi khi. Tôi rời quán cà phê và đón đường một chiếc taxi. Đúng lúc đó thì em đi tới. Bước vào xe, tôi thông báo đích đến cho người tài xế đang tỏ ra khá nghi hoặc.
"Có vấn đề gì không?"
"Mình giả vờ đi gọi điện thoại, rồi cứ thế đi luôn."
"Trong người thế nào?"
"Không phải lúc sung sức nhất, nhưng không sao."
Tôi đã giấu sẵn hành lý đem theo trong tủ giữ đồ ở sân ga. Một túi đồ lớn, hai cía túi nhỏ hơn để đem vào khoang hành khách và một cái túi giấy có tất cả số quần áo cần thiết của Aki mà tôi đã chuẩn bị. Một ngăn tủ không đủ đựng hết nên tôi san thành hai ngăn. Tôi lôi tất cả ra, hẳn là một đống hành lý kha khá.
"Aki phải thay bộ đồ đó đi đã," tôi nói, nhìn em trong bộ đồ pyjama. "Có đủ quần áo cho Aki thay ở trong này."
"Tất cả là do Saku-chan chuẩn bị à?"
"Mình lấy trộm áo sơ mi và áo phông từ phòng của Aki. Nhưng quần jean và áo khoác thì là của mình. Có thể hơi rộng một chút so với Aki."
Sau vài phút thay đồ, Aki quay trở ra từ nhà vệ sinh.
"Không đến nỗi nào," tôi nói.
"Cái này có mùi của Saku-chan," Aki nói khi đưa tay áo khoác lên mũi.
"Có lẽ sẽ hơi lạnh một chút, nhưng chỉ tới khi lên tàu thôi. Ở Úc giờ đang vào hè."
Tôi đã mua sẵn vé cho hai đứa. Qua khỏi cửa soát vé và đứng trên sân ga rồi mà tôi vẫn không khỏi bồn chồn. Tôi có cảm giác như cha mẹ của Aki sắp sửa chạy xộc vào sân ga. Khi rốt cuộc cũng lên tàu và tìm được chỗ ngồi, tôi mới nghĩ mình vừa làm được một việc lớn.
"Cứ như đang mơ ấy."
"Đâu phải mơ."
Tôi lấy từ trong hộp ra chiếc bánh ngọt tôi tranh thủ mua lúc chờ Aki. Chiếc bánh hơi nhỏ, nhưng được trang trí rất công phu.
"Cho mình à?"
"Mình mang cả nến nữa đây. Người ta bảo một cây nến to tương đương với mười tuổi."
Tôi đặt bánh lên đùi Aki và cắm cây nến to vào chính giữa. Tôi cắm bảy cây nến nhỏ thành một vòng tròn xung quanh.
"Giờ thì cái bánh toàn lỗ mất rồi," tôi nói.
Aki mỉm cười không nói gì. Tôi châm lửa bằng chiếc bật lửa dùng một lần. Mùi nến khiến các hành khách khác quay lại nhìn chúng tôi đầy cảnh giác.
"Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn bạn."
Ánh nến phản chiếu trên cửa sổ tối đen của tàu điện.
"Nào, thổi nến đi."
Aki nâng bánh lên ngang mặt, chụm môi thổi. Một lần thổi không đủ, em phải thổi tới lần thứ hai, thứ ba mới tắt hết cả tám cây. Trông Aki có vẻ mệt sau chừng ấy cố gắng.
"Cứ thế mà ăn thôi, bọn mình không có dao."
Tôi đưa em một cái thìa bằng nhựa trong suốt. Loại thìa mà hai đứa hay dùng để ăn bánh pút đinh. Tôi ăn những một nửa chiếc bánh trong khi Aki chỉ nếm một chút và chẳng đụng gì tới phần còn lại.
"Nhưng mà lạ nhỉ?"
"Cái gì cơ?"
"Thì cái tên Aki[13] ấy, nếu sinh ngày mười bảy tháng Mười hai, quá muộn để tính là mùa thu."
Em nhìn tôi với vẻ mặt như không hiểu tôi đang nói gì.
"Nếu tính theo ngày sinh thì nên đặt là Fuyuko[14] hay Fuyumi chứ nhỉ?"
*****
"Saku-chan à, bạn luôn nghĩ tên mình là mùa thu à?"
Hai chúng tôi bất giác quay sang nhau.
"Chán thật," em nói, vẻ vô cùng ngạc nhiên. "Hóa ra Saku-chan vẫn hiểu sai tên mình."
"Hiểu sai?"
"Aki tên mình nghĩa là Hakuaki, Kỷ Phấn Trắng." Em giải thích. "Kỷ Phấn Trắng là một kỷ địa chất, thời kỳ mà các loài động vật và thực vật mới xuất hiện ồ ạt. Như là loài khủng long hay dương xỉ. Cha mẹ đặt tên mình như vậy là vì muốn mình cũng phát triển mạnh mẽ như những loài sinh vật ấy."
"Phát triển như khủng long ấy hả?"
"Bạn không biết thật à?"
"Mình thì chỉ luôn cho rằng Aki nghĩa là mùa thu thôi."
"Nhưng bạn phải thấy tên mình trong sổ điểm của lớp rồi chứ."
"Hồi mới gặp, mình cứ nghĩ, ồ, mùa thu là mùa nhanh đói."
"Thật khéo tưởng tượng chưa..." em cười nói. "Nhưng không sao, nếu bạn nghĩ về mình như thế. Cứ coi đấy là cái tên riêng giữa hai chúng mình nhé. Tuy có vẻ không giống mình lắm."
Sau một vài lần dừng lại ở các ga dọc đường, con tàu tiếp tục chạy về phía thành phố có sân bay quốc tế. Kể từ dạo đi chơi vườn bách thú hồi tháng Năm, đây là lần đầu tiên chúng tôi lại ngồi bên nhau trên chuyến tàu này. Lần ấy là một chuyến đi có mục đích. Lần này cũng không phải là không có đích đến. Nhưng giờ đây tôi không còn dám chắc là liệu nơi ấy có tồn tại trên thế giới này không.
"Mình vừa nhận ra một điều hệ trọng."
"Lần này là điều gì nữa đây?" Aki dứt ánh nhìn khỏi cửa sổ, quay lại hỏi.
"Ngày sinh của Aki là mười bảy tháng Mười hai phải không nào?"
"Ừ, và ngày sinh của Saku là hai tư tháng Mười hai."
"Có nghĩa là từ khi mình sinh ra, không có giây nào là không có Aki trên đời này."
"Liệu có phải vậy không?"
"Thế giới mình được sinh ra là thế giới luôn có Aki."
Em nhíu mày bối rối.
"Mình chưa từng biết tới cái thế giới không có Aki. Thậm chí còn không biết là nó có tồn tại hay không nữa."
"Đừng lo. Dù cho mình không còn ở đây, thế giới này vẫn luôn tồn tại mà."
"Làm sao mình biết được chứ?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng thấy gì ngoài một màu tối đen. Chiếc bánh được đặt trên chiếc bàn nhỏ chỗ ghế ngồi soi bóng trên ô kính tối đen.
"Saku-chan ơi?"
"Chỉ tại cái bưu thiếp ấy," tôi nói như để cố gạt đi giọng nói của em. "Tại mình đã viết ra điều đó. Mình đã gây ra bất hạnh cho Aki."
"Bạn nói thế làm mình buồn đấy."
"Mình cũng buồn chứ."
Tôi lại đưa mắt ra ngoài khung cửa tối đen. Chẳng thấy gì. Cả quá khứ lẫn tương lai... Chỉ có chiếc bánh đang ăn dở giống như một giấc mơ bất thành.
"Mình đã đợi mãi cái giây phút Saku-chan chào đời đấy." Một lúc sau, Aki nói với giọng điềm tĩnh. "Mình đã đợi một mình trong một thế giới không có Saku."
"Chỉ chừng một tuần thôi mà. Aki thử nghĩ xem mình sẽ phải sống thêm bao lâu nữa trong cái thế giới không có Aki?"
"Cái bao lâu đó quan trọng đến thế sao?" em hỏi lại bằng giọng điệu như của người lớn. "Khoảng thời gian mình ở bên Saku-chan thật ngắn, nhưng vô cùng hạnh phúc. Đến mức mình không thể tưởng tượng nổi còn có gì hạnh phúc hơn thế. Mình nghĩ mình hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Kể cả giây phút này... Như thế là đủ. Saku còn nhớ lần hai đứa mình nói chuyện với nhau không, rằng mọi thứ trước mắt chúng ta lúc này sẽ còn mãi ngay cả khi mình chết đi?"
Tôi thở dài rõ to và nói, "Aki chẳng có chút tham lam nào."
"Saku-chan sai rồi, mình tham lắm chứ," Aki đáp. "Bởi lẽ mình đâu muốn để vuột khỏi tay niềm hạnh phúc này. Mình muốn vĩnh viễn có nó và đem nó theo đến bất cứ nơi nào."
Nhà ga nằm cách sân bay khá xa. Giờ này vẫn còn xe buýt, nhưng chúng tôi đón taxi vì không còn thời gian. Chiếc xe chạy qua những con phố tối ôm. Sân bay nằm gần biển và cách xa thị trấn. Tất thảy những kỷ niệm quý giá mà hai đứa cùng nhau gây dựng dường như đang vùn vụt trôi qua cửa sổ. Cứ như thế, chúng tôi đang lao về hướng tương lai mà chẳng thể tìm thấy một hy vọng nào ở phía trước. Thay vào đó, càng gần tới sân bay, tôi càng tuyệt vọng. Cái quá khứ vui tươi ấy đâu mất rồi? Tại sao thực tại lại đớn đau thế này? Nỗi đau quá lớn khiến tôi quên mất nó chính là hiện thực.
"Saku-chan có đem theo khăn giấy không?" Aki hỏi, một tay đang ôm lấy mũi.
"Sao thế?"
"Mình bị chảy máu cam."
Tôi tìm trong túi áo và lấy ra một gói khăn giấy của một hãng cho vay cá nhân vừa được phát không trên phố.
"Aki ổn chứ?"
"Ừ, sẽ ngưng ngay thôi."
Nhưng ngay cả khi đã xuống khỏi xe, máu vẫn không ngừng chảy. Khăn giấy đã ướt nhoét vì máu. Tôi phải lấy trong túi du lịch ra một chiếc khăn mặt. Ấp nó lên mũi xong, Aki ngồi xuống chiếc sofa đặt ở sảnh chờ.
"Hay ta quay về?" Tôi bắt đầu lo sợ. "Bọn mình vẫn có thể hủy chuyến bay mà."
"Không, đưa mình đi đi," Aki nói, giọng em không rõ.
"Không nên cố gắng quá, mình có thể đi lại vào dịp khác mà."
"Nếu không đi bây giờ... thì chẳng còn dịp nào nữa đâu."
Mặt Aki xám ngoét. Lòng tôi nặng trĩu nỗi bất an khi nghĩ đến việc rất có thể bệnh tình sẽ xấu hơn nếu cứ để em lên máy bay trong trạng thái này.
"Không được, bọn mình về thôi."
"Mình xin đấy."
Aki nắm lấy tay tôi. Bàn tay ấy bị phù và lấm tấm những vết ban màu tím. Tôi nắm chặt tay em và để lại vệt ngón tay mình trên đó.
"Được rồi. Mình sẽ đi làm thủ tục lên máy bay, Aki ngồi chờ ở đây nhé."
"Cảm ơn Saku-chan."
Tôi bước về phía quầy làm thủ tục của hãng hàng không. Tôi định sẽ bỏ mặc tất cả và đi Úc cùng Aki. Giờ thì không có gì làm tôi sợ được nữa. Tôi chẳng thể vẽ vời ra tương lai nào nữa. Chỉ có hiện tại là tiếp diễn đến khôn cùng.
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy sau lưng mình một tiếng động. Tôi quay lưng lại, Aki đang ngã gục dưới chân ghế sofa.
"Aki!"
Khi tôi chạy tới được chỗ em nằm, mọi người đã bu kín xung quanh. Mũi và miệng của Aki đều nhuộm đỏ vì máu. Em không phản ứng gì khi tôi cố gọi tên. Quá muộn rồi, tôi nghĩ. Quá muộn cho mọi việc. Cả việc kết hôn với Aki lẫn việc sinh ra những đứa con của cả hai. Quá muộn cho giấc mơ cuối cùng mà chỉ chút nữa thôi chúng tôi đã đạt được.
"Cứu bạn ấy với," tôi thốt lên với những người đang vây quanh. "Làm ơn hãy cứu lấy bạn ấy."
Nhân viên hãng hàng không xuất hiện. Hình như ai đó đã gọi xe cứu thương. Nhưng họ định đưa em đi đâu với thứ đó? Chẳng thể đi đâu được cả. Vì chúng tôi đã vĩnh viễn dừng lại ở nơi này.
"Làm ơn hãy cứu lấy bạn ấy!"
Tiếng tôi mỗi lúc một nhỏ dần, cho tới khi chỉ còn là một lời thì thầm hướng về phía Aki đang nằm bất động. Tôi không nói với Aki hay những người xung quanh. Tôi đang lặp lại những lời thỉnh cầu tới một đấng vĩ đại hơn, bằng giọng nói mà chỉ mình tôi nghe được. Hãy cứu lấy Aki, hãy cứu chúng con khỏi nơi này... Nhưng lời thỉnh cầu của tôi không vang thấu. Chúng tôi không đi đâu được nữa. Chỉ có đêm đang mỗi lúc một khuya.
***
Phần 07
Đã quá nửa đêm khi cha mẹ Aki và cha tôi đến được bệnh viện. Mẹ Aki liếc nhìn tôi rồi quay đi òa khóc. Ôm vợ trong tay, cha Aki khẽ gật đầu với tôi qua vai bà. Hai người họ nói chuyện với bác sĩ ở hành lang rồi vào phòng bệnh. Cha ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghế băng, ông đặt tay lên vai tôi, chẳng nói gì.
Thời gian nặng nề trôi đi. Rồi cha mang cho tôi cà phê đựng trong chiếc cốc giấy.
"Nóng đấy," ông nói.
Nhưng tôi không thấy nóng. Tôi cẩn thận cầm cốc cà phê và đợi nó nguội đi. Nếu không làm thế, tôi sẽ bị bỏng lưỡi vì không cảm thấy nóng.
Sau nửa tiếng, cha mẹ Aki ra khỏi phòng. Mẹ Aki vừa lấy khăn mùi soa bưng mắt vừa quay sang tôi nói trong nước mắt, "Cháu vào gặp nó đi."
Tôi khoác áo vô trùng, đội mũ và đeo khẩu trang theo yêu cầu của bác sĩ. Aki được đưa vào khu cách ly. Kim truyền cắm trên cánh tay và em đang phải thở ôxy. Khi tôi cầm lấy bàn tay bên kia, em khẽ mở mắt. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
"Đến lúc phải chia tay rồi," em nói. "Nhưng đừng buồn nhé Saku-chan."
Tôi yếu ớt gật đầu.
"Ngoại trừ việc cơ thể mình không còn ở đây nữa, chẳng có gì đáng để buồn cả." Dừng một lúc, em nói tiếp, "Mình có cảm giác thiên đường thực sự tồn tại. Và thiên đường ấy chính là ở đây."
"Mình sẽ đến với Aki," tôi chỉ nói được vậy sau một hồi lâu.
"Mình sẽ đợi." Aki gắng gượng nở một nụ cười. "Nhưng đừng đến quá sớm. Ngay cả khi không còn ở đây, mình vẫn sẽ luôn ở bên bạn."
"Mình biết."
"Nhớ tìm ra mình nhé."
Hơi thở mỗi lúc một cực nhọc. Sau một lát lấy hơi, Aki nói, "Tốt rồi. Bởi vì mình biết mình sẽ đi đâu."
"Aki sẽ không đi đâu cả."
"Ừ, đúng vậy." Em nhắm mắt lại như một cái gật đầu. "Ý mình là mình hiểu điều đó."
Aki đang rời xa tôi. Cả giọng nói, nét mặt và bàn tay tôi đang nắm lúc này...
"Còn nhớ ngày hè ấy không?" Giọng em nghe như đốm lửa tàn vừa lóe lên vì một ngọn gió. "Lênh đênh trên biển trong chiếc thuyền nhỏ ấy..."
"Nhớ chứ..."
Aki đang nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa. Aki sắp ra đi, tôi nghĩ. Em ra đi và chỉ để lại những kỷ niệm tựa như mảnh kính vỡ sắc nhọn.
Đầu tôi tràn ngập hình ảnh về mặt biển xanh của mùa hè ấy. Mọi thứ đều ở trong đó. Chẳng thiếu điều gì. Tôi lưu giữ tất thảy. Nhưng nếu cố chạm vào những kỷ niệm đó, tay tôi sẽ tứa máu. Tôi ước mình mãi lênh đênh ở đó, và cùng với Aki biến thành những tia sáng lấp lánh trên mặt nước.
Phần 08
Cầu tàu nổi lên trong sương mù. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng sóng nhẹ nhàng gột rửa đám đá cuội trên bãi biển. Tiếng chim hót líu lo trên ngọn núi sau lưng. Hình như có rất nhiều loài.
"Mấy giờ rồi?" Aki nằm trên giường hỏi.
"Bảy rưỡi," tôi nhìn đồng hồ, nói. "Đang có sương mù, nhưng chắc tan nhanh thôi. Có vẻ sẽ là một ngày nắng nóng."
Chúng tôi mang đồ xuống dưới và rửa mặt bằng nước từ thùng chứa. Sau đó chúng tôi kết thúc bữa sáng đơn giản với bánh mì và nước hoa quả. Vẫn còn ba tiếng trước khi Oki đến. Chúng tôi quyết định trong lúc chờ cậu ta sẽ đi dọc bãi biển.
Cơn mưa đêm qua khiến không khí mát mẻ hơn so với buổi sáng thường lệ của mùa này. Con đường dẫn ra bãi biển trải bê tông, bây giờ đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, đám cỏ dại lè tè mọc ra từ vét nứt vẫn còn ướt vì trận mưa. Chúng tôi thong thả dạo bước trên bờ biển, hầu như chẳng nói gì. Những giọt nước mưa đọng trên đám mạng nhện dưới mái ngôi nhà ven biển lung linh trong nắng.
Aki nhặt một hòn đá nhỏ ở mép nước.
"Nhìn này, trông như đầu mèo ấy."
"Xem nào."
"Chỗ này là tai. Còn đây là miệng."
"Đúng thật. Mang về nhé?"
"Ừ. Để kỷ niệm chuyến đến đây cùng Saku-chan."
Sau đó chúng tôi ngồi trên cầu tàu ngắm biển. Thuyền của Oki đến đúng giờ hẹn.
"Xin lỗi nhé, mẹ tớ không được khỏe," cậu ta vừa tung sợi dây thừng vừa nói.
"Bọn tớ xong rồi mà."
"Xong rồi?"
Oki tò mò nhìn Aki. Em đỏ mặt nhìn xuống.
"Mình đi thôi," tôi nói.
Một đám mây khổng lồ đang cuồn cuộn trên bầu trời phía Đông. Đỉnh của nó tròn mà mềm mại trông tựa ngọc trai trong nắng. Con tàu do Oki điều khiển lướt đi êm ru. Chúng tôi nhìn thấy một bãi tắm bên trái. Còn thấy cả cái đu quay lớn và đường ray của trò rồng sắt trong công viên giải trí. Ngọn núi sau cơn mưa đang tắm trong ánh mặt trời. Màu xanh sẫm của rừng sáng lên rực rỡ. Biển lặng, hầu như không có sóng. Sứa nổi đầy trên mặt nước. Mũi thuyền rẽ nước cùng những con sứa và tiến về phía trước.
"Có nghe thấy gì không?" Aki đột nhiên hỏi.
Thuyền đang ở phía cực Bắc của đảo. Những tảng đá lớn nhô ra biển, xung quanh chúng, thấp thoáng những phiến đá màu đen nhọn hoắt. Tôi đang nghe nhưng không thấy gì.
"Tắt máy đi nào!" tôi hét lên với Oki.
"Cái gì cơ?" cậu ta nói và thả lỏng cần ga.
Khi động cơ tắt hẳn, chúng tôi nghe thấy những tiếng u u. Chúng phát ra theo một chu kỳ đều đặn. Một thứ âm thanh sởn tóc gáy, không giống bất cứ thứ gì tôi từng nghe thấy.
"Tiếng gì thế nhỉ?" Aki hỏi.
"Hang động đấy," Oki trả lời. "Có một cái hang ở mép đảo."
Oki nổ máy và bắt đầu cho thuyền tiến lên. Nhưng chỉ ít lâu sau, vòng quay của máy giảm dần. Cuối cùng thì động cơ dừng hẳn với một tiếng phịch. Oki giật sợi dây thò ra từ động cơ ngoài để khởi động lại. Nhưng cậu ta giật thế nào cũng chỉ nghe thấy tiếng khực khực của động cơ. Nó không chịu khởi động.
"Để tớ giật cho. Cậu cầm lấy cần ga."
Tôi bám chặt bàn chân xuống lòng thuyền và giật mạnh sợi dây. Sau vài lần, động cơ bắt đầu khục khặc và khởi động, nhưng khi Oki xoay cần ga để tăng vòng quay máy thì động cơ lại khực khực và câm tịt.
"Không được rồi," Oki nói.
"Mình xin lỗi. Chỉ tại mình đòi hỏi vô lý."
"Đâu phải lỗi của Hirose."
"Đúng đấy. Hay mình gọi cứu hộ qua radio?"
"Thuyền này làm gì có radio," Oki trả lời cộc lốc.
Con thuyền chậm rãi trôi dạt theo thủy triều. Hòn đảo mơ giờ trở nên nhỏ bé và xa xôi. Tôi và Oki lấy tuốc nơ vít từ trong hộp dụng cụ vào tháo lớp vỏ của động cơ ngoài ra nhưng không phát hiện ra bị hỏng chỗ nào.
"Chẳng có chỗ nào bất thường cả," Oki nhún vai.
"Hay là chết dầu?"
"Không, dầu còn đầy."
"Làm gì bây giờ?" Aki lo lắng nói.
"Sẽ có thuyền đi ngang qua bây giờ đấy," Oki trấn an.
Đầu giờ chiều, trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi ngửa mặt lên trời hứng mưa. Mưa tạnh ngay tức khắc, mặt trời mùa hạ lại tiếp tục thiêu đốt. Chẳng có bóng dáng của bất cứ hòn đảo nào phía trước.
"Nhìn như thế này, mặt biển hơi có hình vòng cung." Aki tựa cằm lên mạn con thuyền, nheo mắt ngắm đường chân trời đang trải rộng ra ở phía trước.
"Thì trái đất hình cầu mà," tôi nói.
"Là hình cầu thì tại sao người ta lại nói đường chân trời thẳng tắp? Lạ thật."
"Ử nhỉ."
"Có lẽ do người xưa quan niệm rằng trái đất là một cái mâm phẳng, và đại dương đổ xuống như thác nước ở nơi tận cùng thế giới."
Ba đứa chăm chú nhìn về phía đường chân trời sáng rực. Thế rồi Oki kêu lên, "Thuyền kìa!" Tôi và Aki quay đầu lại thì thấy một chiếc thuyền đánh cá đang hướng về phía chúng tôi.Ba đứa đứng lên huơ tay. Con thuyền giảm tốc độ và tiến lại gần hơn. Khi còn cách chừng năm mét, người ngư dân luống tuổi nói với Oki.
"Có phải Ryunosuke đấy không?"
"Người quen à?" tôi hỏi nhỏ Oki.
"Bác ấy là bác Hotta. Hàng xóm của nhà tớ."
Oki giải thích tình hình với bác Hotta. Sau đó, Oki buộc sợi dây thừng mà bác ném sang vào mũi thuyền. Con thuyền của chúng tôi được kéo đi bởi một chiếc thuyền đánh cá.
"Thoát rồi." Oki thở phào.
"Nhìn kìa!" Aki hân hoan thốt lên.
Nhìn theo hướng Aki chỉ, tôi thấy một cầu vồng lớn xuất hiện tại lằn ranh giữa những đám mây mưa và bầu trời xanh thẳm. Cầu vồng mờ dần và đứt hẳn ở phía chân trời. Phía bên kia cũng không đối xứng để có thể làm nên một hình cánh cung hoàn chỉnh. Tôi nhìn cầu vồng không chớp mắt. Nhìn mãi cho đến khi phân biệt được những màu sắc khó nhận biết nhất và tôi nhận thấy có vô số màu sắc hòa lẫn với nhau ở giữa màu đỏ và màu vàng, ở giữa màu xanh dương và màu xanh lục. Những chiếc móng tay duyên dáng của cơn gió làm chúng bong ra giống như lớp da lưng rộp lên vì cái nắng cuối hè, còn ánh mặt trời làm chúng tan vào không khí. Bầu trời lóng lánh như thể được rắc đầy những mảnh thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top