Chương 14: Lời mời đến trang viên Nottingham

Madeline ngồi trong im lặng, chỉnh lại nếp gấp của bộ váy. Nàng đang mặc chiếc váy đẹp nhất trong số quần áo mà nàng chưa bán được và bắt đầu sửa soạn cùng người giúp việc duy nhất còn ở lại. Mái tóc vàng được tết gọn gàng.

"Tiểu thư, đôi má hồng của cô thật dễ thương... Sẽ tuyệt biết bao nếu trong tủ đồ vẫn chiếc váy màu hồng phù hợp với cô."

"Ừm. Nếu được vậy thì tuyệt."

Madeline đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng. Tuy nhiên, nàng thấy chiếc váy màu xanh đậm nàng đang mặc phù hợp hơn. Nàng không thể mặc một bộ váy hồng rực rỡ vì nàng cần tạo ấn tượng trông đáng thương nhất có thể.

Tại trang viên Nottingham.

Đã lâu rồi nàng mới trở lại trang viên Nottingham. Nàng có cảm giác xa lạ đến mức kỳ lạ vì nơi này khác xa với trang viên Nottingham trong ký ức của nàng. Không hề u ám, đây là một dinh thự sang trọng và lộng lẫy theo phong cách Baroque. Trên sân, có một đài phun nước khổng lồ và cây cối xung quanh được cắt tỉa khéo léo.

Madeline cảm thấy trái tim đang thắt lại. Lòng bàn tay của nàng bắt đầu đổ mồ hôi. Ở nơi nàng từng trồng hoa hồng là một sân tennis. Nắng chiều chiếu xuống, rực rỡ như đã quên đi nỗi buồn của nàng.

Madeline thận trọng trong từng bước chân đến gần dinh thự. 

Cảnh tượng những người hầu xếp hàng phía trước có phần quen thuộc. Từ người quản gia có khuôn mặt nghiêm nghị Sebastian đến cô hầu Lilibet trầm tính nhưng tốt bụng. Những người hầu có khuôn mặt trẻ hơn kiếp trước một chút, Madeline âm thầm nhận xét.

Hơn nữa, vẻ mặt của họ đều có vẻ tươi vui, khác xa so với kiếp trước, khi mà bi kịch ập đến và sự u ám bao phủ trang viên Nottingham.

Những người hầu cúi chào bá tước Loenfield và Madeline. Người quản gia giới thiệu nàng với gia đình bá tước Nottingham. Đây là lần đầu tiên nàng gặp các thành viên của gia đình Nottingham. Ở kiếp trước, một số trong người họ đã chết, số còn lại thì biến mất. Ở kiếp này, họ đang chào đón nàng một cách lịch sự và nồng hậu.

Ngài Nottingham, Louis Nottingham, mỉm cười ôn hòa. Người đàn ông mà nàng từng chỉ nhìn thấy trong những bức chân dung và ảnh đen trắng có dáng người thanh tú. Nàng đã nghĩ ông là một doanh nhân tàn nhẫn, nhưng ông trông không giống như vậy.

Bên cạnh ông là Catherine, phu nhân Nottingham, trầm tính và tốt bụng. Kiếp trước, bà đã ở lì trong biệt thự riêng và không ra ngoài kể từ khi chuỗi bi kịch liên tiếp của gia đình Nottingham xảy ra. Giờ đây, bà đứng trước mặt nàng và mỉm cười rạng rỡ.

Đứng sau bà là ba anh em nhà Nottingham. Con trai cả là Ian Nottingham đứng sau lưng Bá tước, mỉm cười đầy ẩn ý. Eric trông vui vẻ, còn Isabel thì vẫn luôn kiêu kỳ.

"Xin mời vào. Chúng tôi rất mong chờ sự có mặt của ngài."

Bá tước Nottingham dẫn Madeline và cha nàng vào trong. Làn da của ông hơi tái nhợt, Madeline biết rằng ông không còn sống được lâu nữa.

Những người khác cũng biết ông không còn nhiều thời gian nữa. Nhìn thoáng qua, ông trông có vẻ khá ốm yếu. Có lẽ đó là lý do tại sao, trong bầu không khí vui vẻ và sôi nổi, luôn có một chút buồn rầu ẩn hiện trong dinh thự.

Ngay cả khi không khỏe, ngài bá tước vẫn cố gắng hết sức để tiếp đón nàng và cha. Ông tránh né việc tiết lộ mục đích chính của lời mời và khéo léo lái cuộc trò chuyện vào những chủ đề khác.

Kết quả là, ngay cả bá tước Loenfield vốn đang thoải mái cũng cảm thấy hơi khó chịu. Đến mức tay ông nắm chặt và bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Madeline cũng vậy. Thật bực bội vì nàng vẫn không biết câu trả lời cho câu hỏi tại sao gia đình Nottingham lại mời một gia đình đã phá sản đến ăn tối.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của Ian Nottingham chạm phải ánh mắt của nàng. Nàng cảm thấy chàng dường như đang rất tận hưởng bầu không khí này.

Sự hài lòng. Nhìn khóe miệng chàng nhếch lên, lộ ra một tia đắc ý, nàng cảm thấy chàng có ý đồ gì đó. Khi Madeline nhíu mày, Ian nghiêng đầu và nhìn hướng khác.

Đột nhiên, bá tước Nottingham ho khan, run rẩy đứng dậy. Ông mỉm cười.

"Bây giờ, chúng ta... nên nhường không gian riêng cho đôi trẻ."

Nghe lời nói của ông, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngoại trừ Ian Nottingham.

Madeline bối rối. Các thành viên của gia đình Nottingham đều rời khỏi phòng khách. Ngay cả cha nàng cũng vội vàng đi theo họ. Trước khi đi, ông không quên gửi cho nàng một ánh mắt ẩn ý.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Madeline bĩu môi, hỏi nhưng không có ai trả lời. Cánh cửa đóng lại sau khi người cuối cùng rời đi. Madeline lúc này mới vội vàng đứng dậy.

"Không cần phải đứng lên. Ta sẽ đứng..."

Ian Nottingham nói và đứng dậy.

"Và rồi, ta sẽ quỳ trước mặt nàng."

Chàng quỳ xuống trước mặt Madeline.

Lúc này Madeline mới hiểu được tình cảnh hiện tại. Nàng bối rối cắn môi dưới, ước gì nàng có thể muốn hét lên. Nàng không thể lường trước được điều đang xảy ra.

"Cái gì vậy..."

"Nàng ngạc nhiên sao?"

Ian nói thầm. Chàng lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn.

"Ta sẽ nói thẳng. Ta đã nghe chuyện gia đình nàng phá sản."

"Thì sao chứ?"

Madeline, trong lúc bối rối, đã cao giọng lên tiếng. Nàng tự hỏi, chuyện đó thì liên quan gì đến việc chàng đang làm.

"Ta có thể giúp đỡ nàng thoát khỏi sự kiện tồi tệ đó. Ta đã thuyết phục được cha mẹ rồi. Madeline Loenfield, ta thích nàng."

Chàng mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lớn. Madeline nín thở khi nhìn thấy nó.

"Chắc hẳn nàng đã nhìn thấy tình trạng của cha ta. Ta muốn kết hôn trước khi sức khỏe của ông chuyển biến xấu. Hơn nữa, nàng cũng nên tiễn ông ấy một cách đàng hoàng, không phải sao?"

"Kết hôn với tôi sao?"

Madeline nhướng mày như thể nàng không thể tin được.

Một tiếng cười khô khốc thoát ra khỏi miệng nàng. Nàng không thể nhịn cười trước khuôn mặt đẹp trai và tự tin của chàng. Trước phản ứng của Madeline, vẻ mặt của Ian trở nên vô cảm.

"Nàng làm gì vậy?"

"Ngài có yêu tôi không?"

Madeline hỏi. Đó là cách duy nhất để nàng có thể tránh né lời cầu hôn của Ian. Ian đã trả lời ngay lập tức.

"Tình yêu sao? Đó là một thứ dễ đổi thay. Thay vào đó, ta sẽ dùng từ 'thích'."

"Ta thích những biểu cảm lạ lùng và những câu nói kỳ lạ của nàng. Không giống như bá tước Loenfield – ta đánh giá cao sự lý trí của nàng."

"Tôi không biết phải trả lời thế nào."

"Là do ta cầu hôn quá đột ngột sao?"

Ian hỏi với giọng nhẹ nhàng. Chàng đưa một chiếc nhẫn lên trước mặt nàng.

"Ta hiểu rằng nàng đang bất ngờ. Nhưng sau khi nghe tin nàng đang gặp khó khăn về tài chính, ta nghĩ không còn cách nào khác. Madeline Loenfield, xin hãy cho phép ta giúp nàng giải quyết khó khăn."

Thông qua cuộc hôn nhân này.

Toàn thân Madeline run lên như bị dội một gáo nước lạnh vào sống lưng.

"Cố gắng mua tôi bằng tiền... Đại loại như vậy."

Cuối cùng, nàng không thể kìm nén việc thốt lên những suy nghĩ trong đầu nàng. Mặt Ian nhăn lại vì bối rối.

"Không. Ta không bao giờ..."

"Hôm nay tôi không đến đây để nhận lời cầu hôn."

"Nàng có cần thời gian để suy nghĩ không? Ta hiểu rằng điều này thật đột ngột đối với nàng."

Ian phủi đầu gối và đứng dậy. Khi chàng đến gần Madeline, cái bóng của chàng che phủ toàn thân nàng.

Người đàn ông có vẻ hơi tức giận. Không, chàng đang rất tức giận và không thể che giấu được điều đó. Có vẻ như đây là lần đầu tiên chàng bị từ chối. Chàng xấu hổ đến mức nổi giận.

Lời từ chối của nàng là điều chàng không ngờ dến.

"Không! Tôi không muốn kết hôn như là một món hàng bị bán đi để trả nợ cho cha."

"Nàng hiểu lầm rồi..."

"Tôi không muốn lặp lại sai lầm. Ngài Nottingham, lời cầu hôn của ngài..."

"Lặp lại sai lầm? Ta không hiểu nàng đang nói gì!"

Lúc này Ian đã mất đi vẻ bình tĩnh mà chàng luôn duy trì. Madeline cảm thấy vẻ mặt tức giận trước mặt có gì đó quen thuộc. Nàng nhớ đến khoảnh khắc Ian của kiếp trước đã tóm lấy tay nàng trong cơn thịnh nộ.

Cảnh tượng đó vừa làm nàng kinh sợ vừa làm nàng buồn bã. Con người thường bị mắc kẹt trong xiềng xích của bản chất thật và không thể thoát ra được. Nhưng bây giờ, nàng không muốn quan tâm dù chàng sống hay chết trong sự kiêu ngạo. Nàng không muốn dính dáng tới chàng nữa.

"Ngài Nottingham."

Madeline không thể che giấu vẻ mặt buồn bã. Nàng không biết nỗi buồn đó đã lay động người đàn ông đến mức nào. Nàng tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng.

"Ngài và tôi không thể ở bên nhau."

"Và lý do là gì, cô Loenfield? Nàng khiến ta cảm thấy mình như một kẻ ngốc."

Ian nắm lấy tay Madeline. Nhìn thấy bàn tay to lớn của chàng run rẩy, nàng có hơi bối rối.

"Vì chúng ta sẽ dẫn nhau đi sai đường."

Ian Nottingham lặng lẽ nhìn Madeline. Hai người nhìn nhau trong im lặng một lúc. Đôi môi Madeline mím chặt như nàng tiên cá bị mất đi giọng nói trong truyện cổ tích.

Có rất nhiều điều nàng muốn nói nhưng lại không thể nói với chàng.

"Thật đáng tiếc. Nàng đã bỏ lỡ cơ hội."

Ian là người đầu tiên rời đi. Gương mặt của chàng hằn lên vẻ giận dữ và xấu hổ. Sau khi chàng đã đi rồi, Madeline mới có thể thở được. Dù vậy, nàng vẫn cảm nhận được cái bóng của chàng còn ở lại và đang ôm lấy nàng.

Madeline nhắm mắt lại. Nàng quay về năm hai mươi sáu tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top