Chương 9: Như Ánh Mặt Trời
"Sự trọn vẹn vốn dĩ chẳng bao giờ tồn tại,
được hay mất chẳng ai đoán biết được"
_________________________
Ngày hôm ấy là một ngày nắng dịu. Rill và Lack vào làng, họ dẫn theo cả Linux. Rill thì cứ đăm đăm đi trước một mình chẳng thèm quan tâm đến ai. Linux và Lack đi sau, nhìn thái độ của kẻ đi trước cô không thể không thấy chướng mắt... cho đến khi họ gặp một người dân thường đầu tiên. Đó là một ông già, vừa trông thấy Rill và Lack ông đã niềm nở chào hỏi từ xa.
- Lâu quá không thấy hai cậu xuống làng, có thời gian thì ghé qua chỗ lão mang ít bắp cải về. Dạo này chúng xanh tốt lắm.
Ông nói, Rill chỉ nhẹ cuối đầu chào. Lack thì hỏi thăm ông một vài câu và họ tiếp tục đi. Trên đường gặp ai cũng hỏi thăm, cũng bảo họ ghé qua lấy thứ này thứ nọ. Linux kéo vai Lack hỏi.
- Này, bộ ai mấy anh cũng quen biết hết hả?
Lack nhìn cô bật cười.
- Tôi và Rill là chuyên gia ngoại giao mà.
Linux đẩy vai anh.
- Tôi hỏi nghiêm túc mà.
Lack cười rồi bất chợt nghiêm túc trở lại.
- Cuộc sống quân đội mà... đôi khi cũng muốn quên đi cảm giác chém giết hằng ngày. Đôi khi cũng muốn có một cuộc sống thật bình dị. Thi thoảng chúng tôi đến giúp người dân trồng trọt, chăn nuôi. Họ vui mà chúng tôi cũng thấy thoải mái.
Lack trầm ngâm một lúc rồi lại tiếp tục nói.
- Một ngày nào đó, khi chiến tranh kết thúc, có lẽ tôi và Rill cũng mong muốn được trở thành một người dân bình thường. Ngày ngày làm việc, đêm tối quây quần bên những người thân...
Nói đến đây thì Lack không nói nữa, trong ánh mắt anh như có điều gì đó như vỡ ra. "Người thân" bọn họ sớm đã chẳng còn người thân nào... đã từ rất lâu rồi. Những người đồng hành chung trên con đường cùng Lack lúc này có lẽ là những người thân của anh. Từ những kẻ xa lạ họ sẽ trở thành người thân... nếu như trong tim họ cùng mang một chí hướng. Ngước mắt nhìn những tia nắng lấp lánh xuyên qua tán lá trên cao, khẽ nheo đôi mắt, đôi môi cố miễn cưỡng vẽ một đường cong thay cho nụ cười. Những ước vọng quá xa xôi, nhưng luôn khiến con người khao khát có được.
Linux im lặng. Cô chẳng biết gì cả, cô chỉ mới bắt đầu tập làm quen với mọi thứ thôi. Vậy mà khi nghe những lời Lack nói cô vẫn có thể cảm nhận được những nỗi niềm trong mắt anh. Niềm khao khát nơi anh, mãnh liệt nhưng đầy sự kiềm nén. Chẳng biết tới bao giờ anh mới có thể đạt được những mong muốn vô cùng bình dị ấy?
Nhìn Rill đi phía trước, dáng vẻ lạnh lùng chẳng thay đổi. Phía bên trong đó, liệu có tồn tại niềm khao khát như Lack? Tâm hồn Rill liệu có khô cằn như chính vẻ bề ngoài của anh? Hay tất cả chỉ là một sự ngụy trang, một lớp vỏ muốn che dấu đi sự mềm yếu luôn tồn tại bên trong một con người. Bất chợt Linux tự hỏi không biết khi Rill làm những công việc hằng ngày của một người dân thường thì trông sẽ như thế nào? Hằng ngày cô chỉ thấy anh trong bộ giáp và chiếc áo choàng đen. Nếu trong một chiếc áo vải bình thường thì nhìn anh có khác lạ và dễ gần hơn không?
- Anh Rill!
Một đám trẻ chạy đến, vây lấy Rill. Linux bất ngờ vì điều đó. Không hiểu sao đám trẻ ấy có vẻ quý một tên có gương mặt lạnh lùng như hắn đến như vậy. Nhìn xem, bọn trẻ háo hức thế kia... vậy mà mặt anh ta vẫn cứ ngây ra, chẳng nhếch môi cười lên được một cái.
- Những đứa trẻ này có vấn đề gì à?
Linux lầm bầm, Lack nghe thấy lại bật cười. Anh quay qua ghé vào tai Linux thì thầm.
- Nhìn Rill vậy thôi, nhưng anh ta rất khéo tay.
Vừa hay lúc đó có một đứa trẻ đưa cho Rill một khúc gỗ nhỏ. Anh ngồi xuống bên cạnh một hòn đá ven đường, đưa tay rút con dao nhỏ. Những đứa trẻ ngồi vòng quanh, mắt không rời khỏi đôi tay anh, chăm chú nhìn. Linux lúc này cũng chẳng rời mắt khỏi anh. Một chốc sau, từ một khúc gỗ Rill đã tạo ra một hình nhân vô cùng xinh xắn. Anh đưa cho đứa bé và đám trẻ đuổi nhau tranh giành nó.
- Anh ta quả thật chẳng biết cười.
Linux nhìn nét mặt Rill và nói.
- Có lẽ tôi nên nghiên cứu về loại thuốc chữa bệnh này.
Lack thản nhiên nói cứ như là anh đang nói một vấn đề thật sự nghiêm túc vậy.
...
Chiều tàn, phải mất vài giờ loanh quanh trong làng mới có thể mua được đầy đủ vật dụng đang cần. Trong khi Rill và Lack phải mang vác vô số thứ thì Linux lại chạy nhảy thoải mái phía trước, hết ghé vào quán hàng này lại đến quán hàng khác. Phút chốc quay lại ngoắc tay cả hai vì họ đi quá chậm. Lần đầu tiên cô được đi dạo trong làng thế này, lại là một ngày họp chợ nên cô cảm thấy vô cùng phấn khích. Nhìn gương mặt rạng rỡ của Linux, Rill khẽ càu nhàu.
- Có gì đáng thích thú thế chứ?
Lack nhìn Rill và cười.
- Thì đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây mà.
Rill nhẹ thở dài.
- Thật là! Không hiểu sao cậu lại muốn đưa cô ta theo nữa.
- Này! Cậu đừng có ích kỉ thế chứ? Linux vốn không nhớ gì về quá khứ, chúng ta nên tạo cơ hội cho cô ấy quen dần với thực tại.
Lack nói, Rill im lặng, có lẽ cậu ta nói đúng. Kể từ lúc đưa Linux về, ngoài nhiệm vụ lần trước, cô vẫn mãi loanh quanh trong căn cứ. Đôi lúc Rill cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng với cô khi cư xử quá thô lỗ và cộc cằn.
- Tôi biết cậu rất khó để có thể chấp nhận Linux, sự ngây thơ nơi cô ấy không thể hòa hợp được với chúng ta. Nếu không thể chấp nhận hiện tại, vậy tại sao không khiến nó khác đi vào tương lai? Để cô ta tìm cách hòa nhập với chúng ta, như thế không phải tốt hơn sao?
Lack tiếp tục nói. Rill vốn dĩ không có ý phản bác, chỉ là anh chưa từng nghĩ đến điều đó. Giờ anh mới nhận ra có lẽ chính Linux cũng là người gặp nhiều khó khăn. Cô phải tìm cách hòa nhập với một cuộc sống mà cô vốn dĩ không hề biết gì về nó. Vậy mà anh còn gây không ít khó dễ cho cô. Vừa suy nghĩ Rill vừa dõi theo Linux. Cô quay lại thấy anh đang nhìn thì tít mắt cười đáp trả. Anh bất chợt gượng gạo quay đi. - Khỉ thật! Mình không định nhìn cô ta như thế.
- Không phải cậu đang ganh tị với cô ấy đấy chứ?
Lack bất chợt lên tiếng.
- Ganh tị? Đùa, tôi ganh tị gì với cô ta chứ?
Lack quay sang nhìn Linux thêm một lần nữa.
- Nụ cười của cô ấy... rất ấm áp đúng không? Cái mà tất cả chúng ta không hề có.
Khi nghe câu nói của Lack, Rill mới bất giác nhận ra điều đó. Bình thường anh không để ý lắm, chỉ thấy ở Linux có điều gì khác biệt với mọi người hóa ra là ở chỗ đó. Quả thật đôi lúc anh cũng bị cảm hóa bởi vẻ rạng ngời trên gương mặt kia, nụ cười cô như ánh mặt trời tỏa sáng.
- Phải rồi! Cô ta vốn dĩ không nhớ gì về quá khứ, trong lòng vốn dĩ không mang bất cứ điều gì nặng nhọc.
- Đó không phải điều tốt sao? Thật khó có ai có thể sống hạnh phúc trong cái thời đại này. Hãy cứ để cho cô ấy tự do đến khi nào có thể đi.
Rill định nói cho qua chuyện, thế nhưng những lời nói của Lack làm anh không thể nào rời mắt khỏi cô gái ấy được. Mong muốn cô có thể làm quen với thế giới này, mong muốn cô hòa nhập... là mong muốn cô có thể nếm trải nỗi bất hạnh của nhân gian này. Những suy nghĩ sâu xa chỉ khiến con người cảm thấy trái tim họ đầy dẫy sự ích kỉ và tội lỗi.
Cả hai vẫn không rời mắt khỏi Linux. Nụ cười ấy liệu còn tồn tại được bao lâu? Trái tim thuần khiết ấy liệu có đủ mạnh để tách ra khỏi sự xâm chiếm của biết bao thế lực đen tối xung quanh? Không ai đoán trước được điều gì, chỉ biết ngay lúc này đây trên gương mặt đó ngập tràn hạnh phúc. Người con gái trước mắt họ như ánh nắng mặt trời, mang hơi ấm và đang dần lang tỏa đến những trái tim lạnh giá xung quanh.
...
Làn sương nhẹ giăng ngang bóng đêm. Linux ngồi ngoài hành lang, dáng vẻ mang nhiều ưu tư phiền muộn. Tuy dần hòa nhập với cuộc sống hiện tại nhưng Linux vẫn luôn suy nghĩ về bản thân, về kí ức của mình. Nhìn cảnh vật xung quanh, vạn vật đã bị tuyết che lấp. Linux cố nhớ những gì đã xảy ra trước đây, thế nhưng những gì còn sót lại trong cô giống như cảnh vật trước mắt. Một màu trắng tinh khiết tựa những điều trong trắng, đẹp đẽ.
Linux cố gắng hơn để có thể nhớ lại, nhưng sự cố gắng đã quá sức cho phép của cô. Sắc mặt Linux thay đổi, đầu cô đau nhức khi chuẩn bị nhớ ra một điều gì đó.
- Cô... không sao chứ?
Linux ngẩng mặt lên, Rill đã đứng ngay trước mắt từ khi nào. Nhìn anh cô nhẹ cười, sắc thái trở lại như cũ.
- Không! Tôi không sao.
- Trông cô ta có vẻ khá hơn rồi. - Rill suy nghĩ, anh ngồi xuống cạnh cô.
- Có chuyện gì khiến cô bận tâm sao?
Linux mỉm cười. Vẻ mặt tâm trạng ban nãy biến mất.
- Dĩ nhiên là không. Tại sao anh lại nghĩ vậy?
Đưa mắt nhìn Linux, Rill không ngờ cô có thể thay đổi thái độ một cách nhanh chóng đến như vậy.
- Không! Chỉ là tôi đã nhìn thấy nó. Vẻ mặt đầy tâm trạng của cô. Có lẽ như cô rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Bởi chính tôi cũng cảm thấy ganh tị khi luôn nhìn thấy cô tươi vui, không có một bận tâm hay suy nghĩ nào khác.
Rill nói, anh không hiểu sao bản thân lúc này lại cảm thấy dễ chịu khi nói lên điều ấy, đã quá lâu anh không còn thấy một nét mặt nào rạng rỡ như Linux... có phải điều đó đã khiến anh trở nên thèm khát và dễ dàng nói ra đến vậy?
- Điều đó đúng mà. Một kẻ không có kí ức như tôi thì việc gì phải suy nghĩ hay buồn phiền chứ?
Linux nói. Vẻ mặt tươi tỉnh, cố gắng chôn chặt những điều phiền muộn trong lòng. Rill im lặng trong chốc lát rồi đứng lên.
- Nếu vậy thì tôi về phòng trước đây.
Anh quay đi. Một chút thôi nhưng anh cảm thấy bản thân hơi phí thời gian vào những chuyện không đâu. Chỉ mới gặp Linux thôi, tại sao bản thân anh lại cảm thấy dễ chịu hơn khi ở bên cô. Rill không thể chấp nhận điều ấy, chấp nhận rằng ở cô gái này có một điều gì đó khác biệt. Linux bất chợt nắm lấy tay anh kéo lại.
- Khoan đã!
Rill quay lại, ánh mắt họ chạm nhau, Linux buông tay ra.
- Xin lỗi! Tôi không cố ý.
Rill một chút suy nghĩ rồi cũng ngồi xuống. Có lẽ anh nên ngồi lại trong chốc lát. Anh nhìn ra khoảng không của bóng tối, thản nhiên thở dài, hơi thở phả ra làn khói trắng lờ mờ rồi nhanh chóng tan biến trong bóng đêm.
- Không sao!
Rill nói. Linux lại giữ im lặng, không biết nên nói gì tiếp theo. Sương đêm buông xuống, kéo theo hơi lạnh nhè nhẹ thấm qua hai tâm hồn - một đông đặc quá khứ, một trống rỗng trắng xóa. Sự im lặng của Rill không có gì là lạ, anh luôn có cách gặm nhấm nỗi đau một mình. Phải, trước giờ anh vẫn luôn chỉ ở một mình trừ ngày hôm nay. Còn về Linux, cô vẫn chưa biết phải làm thế nào? Có nên nói ra những cảm xúc của chính mình không?
- Có lẽ anh không thể hiểu được tâm trạng của tôi.
Linux bỗng nhiên lên tiếng khiến Rill phải chú ý, nét mặt người con gái u buồn khiến anh cảm thấy mọi thứ trở nên lạ lẫm. Trước giờ anh không để ý lắm, chỉ thấy cô lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Rill chú ý đến cô hơn về điều đó. Linux trước kia cũng luôn mang nét mặt như thế, gương mặt tỏa sáng ánh mặt trời...
- Anh biết đấy...
Linux tiếp tục nói, Rill thoát ra những suy nghĩ mông lung trong đầu.
- Một ngày nào đó, có lẽ là ngày mai, hay một tuần, một tháng, một năm và nhiều hơn thế nữa. Trí nhớ của tôi rồi cũng sẽ hồi phục... lúc đó anh nghĩ tôi sẽ trở về với nó... hay vẫn tiếp tục cuộc sống hiện tại? Nếu tôi là một kẻ mồ côi không người thân thì không sao. Nhưng ngược lại, nếu tôi có một gia đình hoặc trên vai tôi đang gánh vác một nhiệm vụ nào đó thì sao?
Những lời của Linux nói khiến Rill không biết nói gì. Mọi việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại quá mức phức tạp. Linux nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhìn vào ánh trăng trơ trọi giữa đêm khuya, rồi lại quay sang nhìn Rill.
- Anh thấy nó chứ? Nhiều lúc tôi thấy mình thật giống nó... đơn độc... lẻ loi đến đáng sợ.
- Không phải đâu! Cô còn có t...
Rill bất chợt im lặng với những suy nghĩ định nói ra.
- Cô còn có tôi mà. - Không hiểu sao anh đã định nói thế. Lời nói và cử chỉ của Linux lúc ấy làm anh nhớ đến Linux trước đây. Mãi anh vẫn không thể quên được những lời nói ấy.
"- Trời đêm có hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao, nhưng mặt trăng thì chỉ có một. Có đôi lúc... em đã nghĩ mình giống nó. Thật đơn độc, lẽ loi đến đáng sợ.
- Em còn có anh mà."
Những lời nói đó thoáng qua trong đầu Rill. Anh nhìn Linux, đôi mắt đanh lại như cố kiềm nén một thứ cảm xúc gì đó.
- Tôi về phòng trước đây.
Phớt lờ tất cả những gì đang diễn ra, Rill đứng lên và quay đi. Anh lo lắng, lo lắng những xúc cảm trong anh bắt đầu hiện hữu. Sợ rằng có ai đó sẽ nhìn thấy được những yếu điểm nơi con người anh.
Rill đi trước, Angela nhìn theo Rill từ một góc khuất rồi theo anh. Cô có chuyện muốn nói với anh.
Sự bỏ đi đột ngột của Rill cũng không khiến Linux suy nghĩ gì nhiều. Bởi cô biết tính cách con người anh. Có thể ngồi lại nghe cô nói chuyện trong chốc lát cũng đã là ngoài sức tưởng tượng.
Linux ngồi đó chốc lát rồi cũng đứng lên trở về phòng. Cô đi dọc theo hành lang. Đêm tối mọi thứ trở nên điềm tĩnh cùng với những cơn gió lạnh phút chốc lại kéo đến. Cô chợt trông thấy Rill và Angela, cô đứng lại. Họ ở khá xa nên Linux không thể nghe thấy những gì cả hai đang nói. Nhưng xem ra thì hai người đang tranh cãi chuyện gì đó. Một lúc sau, Rill bỏ đi. Angela quay đầu bước vào, cô đi thẳng về phía Linux.
- Nãy giờ... cô ở đây sao?
Linux giật mình khi nghe Angela hỏi.
- Xin lỗi! Tôi không cố ý đâu... chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.
Linux tỏ vẻ bối rối trả lời.
- Đúng vậy. Chỉ là tình cờ. Trên thế gian này thật lắm chuyện tình cờ bất bình thường.
Angela nói, sau đó cô lướt qua mặt Linux định bỏ về phòng. Linux đưa tay bắt lấy vai cô kéo lại.
- Đừng ăn nói một cách trẻ con như thế. Cô nghĩ tôi là ai chứ?
Angela quay đầu đưa tay chỉ thẳng vào Linux.
- Nghĩ cô là ai ư? Một người không nhà cửa như cô đừng nên quá tự cao. Lẽ ra cô không nên có mặt ở đây. Hãy trở lại với thân phận và cuộc sống của cô đi.
Linux nắm lấy cánh tay Angela.
- Việc tôi đi hay ở không phải do cô quyết định. Tôi chưa hẳn đã thua cô đâu. Đừng nghĩ tôi là người ngu ngốc, dễ bị người khác hiếp đáp. Tôi nói cho cô biết: Cô tôn trong tôi thì tôi tôn trọng cô. Còn nếu không thì trong mắt tôi cô chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.
Linux buông tay Angela ra.
- Cô có sức mạnh...
Rồi gõ nhẹ ngón tay vào trán mình.
- Còn tôi có trí óc. Cô nghĩ sao hả?
Sau một khoảng thời gian với những việc xảy ra ở căn cứ, thì giờ Linux đã có thể đủ tự tin để khẳng định về năng lực của chính bản thân. Angela không nói nên lời. Cơn tức giận đang bùng lên trong cô.
- Được! Để rồi xem, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô thấy tôi hơn hẳn cô... về mọi mặt.
- Tôi sẽ đợi!
Linux tỏ vẻ thách thức. Angela tức giận bỏ đi. Linux vẫn đứng đó nhìn theo rồi lại ngước mắt nhìn lên bầu trời. Angela không chấp nhận cô. Sự trọn vẹn vốn dĩ chẳng bao giờ tồn tại, được hay mất chẳng ai đoán biết được. Màn đêm vẫn cứ thế lẳng lặng trôi qua trong ánh mắt buồn chứa đựng một điều gì đó khó có thể diễn tả, hay nhìn thấy được trong một con người còn chứa đựng quá nhiều điều bí ẩn.
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top