#9: Trịnh Yên Minh


Trên đường đi học về, Hứa Nguyệt Hy tâm trạng có chút khó chịu, bản thân vẫn không hiểu vì sao. Nàng nói với tài xế về trước, còn mình thì đi dạo ngang trung tâm mua sắm nổi tiếng gần trường học giải tỏa tâm tình.

Nhưng đi loanh quanh một hồi vẫn không chọn được món đồ vừa ý. Có lẽ vì những đồ tiểu thúc mua cho nàng còn đẹp hơn chỗ này nhiều lần.

Đi được một lúc, nhìn sắc trời vẫn còn sớm Hứa Nguyệt Hy nghĩ đến căn biệt thự xa hoa như vậy nhưng lại chỉ có mình nàng, không muốn về nhà.

Tìm bừa một tiệm cà phê đông người, nàng cứ ngồi thẩn thờ như vậy không biết bao lâu. Cho đến khi nhận thức có kẻ ngồi lên chiếc ghế đối diện mới giật mình, tỉnh táo lại.

"Bạn học Hứa, ngồi một mình không buồn sao?"

Nàng nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt không chút dao động đáp "Không."

"Cậu đến quán giải khát lại không uống nước, cũng không gọi món không sợ người ta đuổi đi sao?" nhìn nữ hài xinh đẹp lạnh nhạt với bản thân, người kia vẫn không có ý định từ bỏ.

"Không, bây giờ mình đi ngay."

Trịnh Yên Minh bỗng cảm thấy buồn cười, không ngờ trên đời này lại có người không chừa cho kẻ khác chút mặt mũi nào như vậy, cũng vì đây là lần đầu tiên cậu bị người ta công khai xa lánh "Sao cậu lại tránh tôi như vậy? Sợ bị ăn thịt sao?"

"Đúng vậy."

"..."

Sao bắt chuyện với cậu lại khó như  vậy chứ?

Biết dùng hình thức bình thường không thể giữ được Hứa Nguyệt Hy, Trịnh Yên Minh thẳng thừng kéo cô ngồi lại bàn.

"Cậu ngồi với tôi một lúc sẽ chết sao?"

"Không chết, chỉ bị kẻ khác lườm đến thủng lỗ thôi."

Cậu ta lại cảm thấy không biết nên khóc hay cười, rõ ràng buổi sáng còn nhìn thấy mình thì đỏ mặt ngại ngùng, đến chiều lại chuyển thẳng sang lạnh lùng xa cách luôn rồi.

"Cậu có thể đừng vì mình quá đào hoa mà xa lánh mình không?"

"A Minh!"

Hứa Nguyệt Hy còn chưa kịp đáp lời, phía sau đã vang lên giọng điệu vừa ẻo lả vừa chua chát. Thầm cảm thán một tiếng, đáng lẽ khi nãy nàng vạn lần không nên bước vào nơi này.

Người vừa từ sau lưng nàng bước tới, nhào thẳng vào lòng Trịnh Yên Minh làm nũng.

"A Minh, mình nhớ cậu muốn chết."

Nếu như không phải đôi nam nữ này còn mặc đồng phục thì mọi người sớm đã lầm tưởng đây là hai kẻ trưởng thành yêu nhau đến chết đi sống lại.

Trái ngược với ánh mắt kì dị từ mọi người xung quanh, Trịnh Yên Minh cũng không có ý muốn đẩy Hứa Hiểu Đồng ra, chịu đựng những lời âu yếm sến súa của cô nàng.

Nhìn sang Hứa Nguyệt Hy vẫn còn ung dung dọn đồ chuẩn bị về, trong lòng cậu ta bỗng khó chịu.

Cô nàng đỏng đảnh tay xách theo hai ba chiếc túi xách, vờ giật mình nhận ra sự xuất hiện của Hứa Nguyệt Hy, mâu quang lóe sáng nhìn Trịnh Yên Minh.

"A Minh, đây là..."

"Cậu ấy là Hứa Nguyệt Hy, là bạn học tôi ngặp trên đường, tiện thể ngồi trò chuyện cùng nhau. Hiểu Đồng, hai người cũng cùng họ, có phải là trùng hợp quá không?"

Hứa Hiểu Đồng cười thân thiện chào hỏi "Chào cậu, mình là Hứa Hiểu Đồng." nhưng trong mắt lại ngập tràn cảnh giác, trái ngược với lời nói thân thiện.

Đi theo sau Hứa Hiểu Đồng còn có thêm hai cô gái, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một hội bạn, cả hai lần lượt lên tiếng.

"Cậu là Hứa Nguyệt Hy đúng không?"

Ít nhất cô ta còn có phép lịch sự tối thiểu trong lời nói, còn người còn lại vừa nhìn đến nàng lập tức cao giọng "Nhìn ngoại hình cũng được đấy, nhưng mà vẫn không bằng Hiểu Đồng của chúng ta rồi, người cũng không xinh bằng."

Giọng nói của cô ta có vẻ hơi lớn, mọi người xung quanh đồng loạt nhìn sang đây.

Nàng cũng không buồn để ý đến bọn họ, cảm giác ồn ào thật khiến người ta muốn bỏ lại đống đồ vừa mới mua, lập tức rời khỏi đây. Nghĩ như vậy nhưng nàng cũng chỉ hừ nhẹ trong mũi, gây sự ở đây bọn họ không sợ mất mặt nhưng cô thì có.

oOo

10 giờ đêm

"Dì Tần, tiểu thúc vẫn chưa về sao?"

"Vẫn chưa thưa tiểu thư, nếu cô buồn ngủ có thể đi ngủ trước."

"Không đâu, con sẽ đợi tiểu thúc về."

Dì Tần thấy thế cũng không nói gì thêm, dù gì bọn họ cũng đã quen với hình ảnh Hứa Nguyệt Hy ngồi trên sofa đợi Hứa Vĩ Quân về nhà.

Có đôi khi bà còn cảm động vì sự xuất hiện của nha đầu này, suy cho cùng thì một người đàn ông thành đạt mỗi khi đi làm về đều chỉ mong được nhìn thấy ánh đèn phòng khách vẫn bật sáng để chờ mình.

Hứa Vĩ Quân không có vợ con, chỉ có mỗi Hứa Nguyệt Hy là người thân duy nhất. Từ lúc nàng ta xuất hiện, ngôi biệt thự này vô hình có thêm một sức sống mới, cả Hứa Vĩ Quân cũng vậy.

Khoảng một canh giờ sau đó, ngoài cổng truyền đến tiếng còi xe, quản gia và người hầu lần lượt chạy ra tiếp đón.

Hứa Vĩ Quân bộ dạng say khướt được một thanh niên trẻ tuổi đỡ vào nhà. Hứa Nguyệt Hy vội vã chạy đến đỡ lấy tiểu thúc, hắn như nhận ra nàng, lao đến dựa toàn lực lên cơ thể nhỏ nhắn.

"Tiểu thúc, sao lại uống say như vậy?"

Hắn không trả lời, vùi đầu vào vai nàng, hơi rượu nồng nặc khiến sống mũi Hứa Nguyệt Hy khó chịu.

Nàng hơi nghiêng người né tránh, ngại vì còn nhiều người ở đây, tiểu thúc lại công khai ôm ấp như vậy cũng không tốt. Nhìn đến cậu thanh niên chững chạc phía sau hắn, Hứa Nguyệt Hy cất tiếng đánh lạc hướng suy nghĩ của cậu ta.

"Anh là gì của tiểu thúc tôi?"

Người kia nhìn thấy nàng hỏi đến thì hơi sửng sốt, lúc đầu còn lầm tưởng nàng và và Hứa Vĩ Quân là loại quan hệ tình nhân, lại nghe thấy nàng gọi một tiếng tiểu thúc mới chợt hiểu ra.

Thì ra lời đồn Hứa gia còn có một vị tiểu thư khác là có thật.

"À, tôi là trợ lí mới đến của ngài ấy, Trương Phi."

"Ừm, em là Hứa Nguyệt Hy, có lẽ anh cũng say rồi, để tài xế đưa anh về nhà."

"Không, không cần đâu, tôi tự lái xe về được."

Đột nhiên hõm cổ của nàng truyền đến đau nhức, như bị cắn mạnh, còn bị chiếc lưỡi đùa bỡn liếm mút. Hứa Vĩ Quân xoay lưng lại với Trương Phi, ở một góc độ không ai thấy trong mắt hiện lên tia lạnh lùng sắc bén.

Nàng chỉ còn cách cắn răng giả vờ bình thường, chào tạm biệt người kia "Vậy cảm ơn anh."

Hứa Nguyệt Hy nặng nề mang tiểu thúc lên phòng ngủ, lại thấy kẻ vừa vô cớ gây chuyện lăn ra ngủ say như chết, bực bội trong lòng.

"Tiểu thúc, người mau dậy đi tắm rồi ngủ."

Dì Tần vẫn túc trực một bên, thấy Hứa Vĩ Quân không trả lời liền lên tiếng "Tiểu thư, hay để tôi đi pha giúp Ngài ấy một li nước giải rượu. Cô ở đây giúp ngài ấy thay đồ một chút."

Hứa Nguyệt Hy nhìn theo bóng Dì Tần rời khỏi phòng, thở dài một hơi giúp tiểu thúc cởi đi giày da, cà vạt, dây nịch.

"Hừ, uống say đến như vậy. Người thử để một người phụ nữ đưa về xem."

Hứa Nguyệt Hy loay hoay một hồi vẫn không tìm được cách tháo dây nịch, như một thói quen vô thức ngồi lên người tiểu thúc.

Nhưng dây nịch vẫn chưa cởi được thì thứ nam tính dưới đũng quần đã động đậy, nàng giật mình nhìn vật vừa mới ngủ yên lập tức đội quần, nhô cao cương cứng.

Còn chưa kịp phản ứng, giọng nói không chút đứng đắn của tiểu thúc lại vờn quanh tai nàng.

"Đưa về thì như thế nào? Ngươi ghen?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top