# 11:
Hứa Nguyệt Hy từ cầu thang bước xuống, nhìn thấy tiểu thúc ung dung ngồi đọc báo trên sofa, bên cạnh đặt một li cà phê đã vơi đi một nửa.
Hắn nhận ra nàng bước xuống, đặt tách cà phê lên bàn dặn dò người giúp việc chuẩn bị thức ăn.
"Hy nhi, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, tiểu thúc."
Nàng ngồi vào bàn, bỗng cảm thấy không được tự nhiên, nhìn đến dì Tần vừa bưng thức ăn sáng đặt lên bàn nàng mới nhận ra bản thân đã quên đi thứ gì.
Hôm qua dì Tần nói đi pha nước giải tươi cho tiểu thúc, cuối cùng không thấy quay lại, chắc chắn đã biết nàng và tiểu thúc trong phòng làm gì mới lặng lẽ đi xuống. Sáng nay dì ấy đã nhìn cô rất nhiều lần bằng ánh mắt quái dị, nhưng cũng không nói gì.
Cảm thấy bản thân nên giảm thiểu sự tồn tại, Hứa Vĩ Quân hỏi câu nào nàng chỉ ậm ừ cho qua.
"Hy nhi, không khỏe sao?" để ý thấy sắc mặt nàng không tốt, còn cố ý lơ hắn đi, Hứa Vĩ Quân lo lắng hỏi.
"Không có a."
"Ta lại thấy ngươi có vấn đề, tại sao lại không nói." hắn khẽ nhíu mày, nhìn nàng đầy lo âu.
Trước nay Hứa Nguyệt Hy chưa bao giờ qua được con mắt tinh tường của tiểu thúc, nhưng nếu nói ra thì lại rất ngại ngùng. Biết rằng không giấu được, nàng chỉ đành lập liếm cho qua. "Ta chỉ đang thắc mắc tại sao tối qua người lại cắn ta ở trước mặt nhiều người như vậy, còn suýt bị người khác phát hiện."
Hứa Vĩ Quân rất nhanh đã nhớ ra nàng đang nói đến việc gì, chân mày cuối cùng cũng dãn ra "Lúc đó ta uống say, không nhớ bản thân đã từng cắn ngươi?"
Say?
Hứa Nguyệt Hy nghĩ đến con người mạnh mẽ tỉnh tảo tối hôm qua, làm nàng đến thần hồn điên đảo, một chút cũng không tin lời tiểu thúc nói.
"Người rõ ràng khi nào say? Ta thấy người rất tỉnh táo, nếu không sao người có thể..." ý thức được bản thân càng nói càng đề cập đến chuyện không trong sáng diễn ra tối qua, mặt nhỏ lại nổi lên từng rặng đỏ hồng đến tận mang tai.
"Ta có thể làm gì? Ta còn nhớ tối qua ngươi chủ động trèo lên người ta, còn cởi hết quần áo của ta, sau đó..." hắn càng nói âm điệu càng trầm xuống. Từ khi nào gương mặt đã kề sát vành tai nàng, từng câu từng chữ đánh mạnh vào da mặt mỏng manh ửng đỏ.
Hứa Nguyệt Hy cố nghiêng người tránh đi, nhưng phía sau là ghế dựa, chỉ còn cách tiếp nhận những ngôn từ làm người ta liên tưởng đến những thứ không trong sáng.
"Ta...tiểu thúc...rõ ràng là người cố ý a!" lời Hứa Vĩ Quân nói, một chữ cũng không sai, nhưng sao nghe ra lại cảm thấy chính nàng mới là người chủ động làm cái đó với tiểu thúc.
Đến bây giờ nàng mới thầm bội phục khả năng đổi trắng thay đen của hắn, vừa tức nhưng không có cách đáp trả.
"Hy nhi, không cần xấu hổ, tối qua ngươi làm rất tốt." hắn cười nhẹ hai tiếng, nhìn nàng bối rối đến tức giận, lòng lại dâng lên một cỗ hạnh phúc.
Bây giờ Hứa Vĩ Quân chỉ muốn đem nữ hài tử này hung hăng ăn vào bụng, hung hăng chăm sóc, âu yếm trong lòng.
"Người, đừng nói nữa a!" nàng chỉ ước có một cái lỗ để chui vào, rõ ràng tối hom qua cũng không phải bản thân chủ động, nhưng không hiểu sao cứ ngại ngùng. Hứa Nguyệt Hy đâu biết, một câu kia của nàng vào tai hắn lại là nhõng nhẽo, làm nũng, khiến ai kia ngứa ngáy trong lòng.
"Còn ngại ngùng." lần này Hứa Vĩ Quân trực tiếp đưa đầu tới, phủ lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cắt đứt âm thanh nỉ non mê hoặc kia.
"Tiểu thúc...?!" nàng còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị tiểu thúc hôn đến, đầu lưỡi dẻo dai đưa vào bên trong khoang miệng vẫn còn đọng mùi sữa thơm ngát, liếm mút.
Hứa Vĩ Quân chợt nhận ra, không chỉ có rượu mới có thể khiến người ta say.
Lúc đầu vẫn còn nghĩ đến chống cự, nhưng sức nàng không chống lại được nhịp điệu dồn dập của tiểu thúc. Một lúc sau thì cả cơ thể nàng bị hắn chi phối, mềm nhũn để mặc hắn đoạt đất.
Hứa Vĩ Quân thấy nàng không còn dưỡng khí, lưu luyến nhả ra môi đỏ mọng.
Nàng vừa được giải thoát, miệng nhỏ liên tục thở dốc. Đến khi định thần lại đã thấy dưới ngực hai cúc áo đầu đều đã bung ra, để lộ áo ngực ôm lấy bầu sữa tròn trịa.
Hứa Nguyệt Hy dùng sức đánh vào ngực tiểu thúc, nhưng làm hắn nhíu mày cũng không có, thay vào đó là giọng điệu cợt nhả đùa bỡn nàng.
"Hy nhi, ngươi từ khi nào lại to như vậy rồi?"
Nàng nhìn liếm liếm cánh môi, hai tay ôm lấy che đi ngực mình. Môi đỏ ửng bóng bẩy dẩu lên, hai má cũng hồng hào, vào mắt hắn chính là mĩ cảnh đẹp nhất.
"Tiểu thúc, người..."
Từ nhỏ nàng đã được hưởng nền giáo dục nghiêm khắc, trong từ điển không có từ ngữ dùng để mắng người, nhất thời tức giận nhưng không biết đường trút ra, mặt lại đỏ lựng lên vì giận.
"Ta, ta sẽ không để ý đến người nữa!"
Nàng đẩy hắn ra, lách cơ thể nhỏ nhắn khỏi ghế. Nhưng không ngờ hắn lại không có ý buông tha, kéo tay nàng lại, Hứa Nguyệt Hy theo quán tính ngã xuống đùi tiểu thúc.
"Không cần ngại a! Nam nhân thích nhất nữ nhân ở trên giường chủ động một chút." Hứa Vĩ Quân nhìn tai nàng đỏ ửng, cúi xuống gặm lấy cắn mút.
"Kh-không nên a~" Hứa Nguyệt Hy chột dạ, thừa lúc Hứa Vĩ Quân không để ý đẩy hắn ra, chộp lấy cặp sách chạy ra khỏi cửa.
"Ta đi học đây."
Nàng cứ như vậy chuồn khỏi chiến trường, thật không nghĩ đến bản thân cũng có ngày hôm nay.
oOo
"A! Xin lỗi."
Trong lúc vội vã, Hứa Nguyệt Hy không may đụng phải người khác. Cảm thấy người ta cũng không sao, định xin lỗi rồi bỏ đi thì bị giữ lại.
"Này, cô nói xin lỗi là xong sao?"
"Vậy cậu muốn sao?" bị giữ lại, tâm trạng Hứa Nguyệt Hy xấu đi. Đây là lần thứ hai trong tuần nàng bị trễ học rồi a! Nếu còn như vậy nữa sớm muộn cũng bị gọi phụ huynh.
"...không như thế nào hết, cô xin lỗi lại cho đàng hoàng đi."
Tay vẫn bị người đó nắm chặt không buông, hơi dùng lực khiến Hứa Nguyệt Hy nhíu mày.
"Xin lỗi, được chưa, Vân Đại thiếu gia?"
"Cô..."
Thừa lúc Vân Tự Trạch ngây người, nàng gạt tay cậu ta ra, xoay người bỏ đi.
Không hiểu sao cậu ta lúc nào cũng kiếm chuyện gây khó dễ cho nàng, đúng thật là rãnh rỗi quá mức.
Phía sau, con ngươi đen láy vẫn không rời bóng lưng nàng, Trịnh Yên Minh đi tới, vỗ vai Vân Tự Trạch vẫn còn ngây người khiến hắn giật mình.
"Từ khi nào lại khó ở như vậy rồi? Tôi không nhớ cậu từng kiêu ngạo như thế?"
"Liên quan gì đến cậu?" cậu ta quay người đi theo một hướng khác, phản phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top