Part 17 - Bất Ngờ
“Thì ra là anh trốn ở đây ah? Có biết là em tìm anh nhiều lắm không hả?” - Em lấy tay đánh tôi liên hồi
“Hả? Sao em có mặt ở đây?” - Tôi ngạc nhiên
“Gọi điện thoại cho anh, mà không gọi được, nhắn tin cũng không nhắn được”
“Em có gọi cho anh sao?” - Tôi đứng dậy -” nhưng sao anh không nhận được”
“Anh ở đây làm gì có sóng điện thoại, lấy gì mà nghe hả?” - tiểu thư cầm điện thoạichỉ vạch sóng điện thoại, tôi không thấy nó hiện vạch nào cả.
“Anh không biết!”
“Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không?” - tôi thấy em nói như muốn khóc “ đi về quê cũng không cho em biết một tiếng, đi lẳng lặng như vậy mà coi được hả?”
“Anh xin lỗi… anh….”
“Mốt đừng kiếm hay gặp em nữa” - lúc này em bỏ đi, tôi chạy theo nắm lấy tay em
“Em nhớ anh sao? Em có tình cảm với anh sao?” - Tôi hỏi và nhìn thẳng vào mắt em, em lẫn tránh không nhìn vào thẳng tôi
“....” - em im lặng mà không trả lời
Tôi ôm chặt em vào lòng, như không muốn ai cướp mất em đi. Và tôi cảm nhận được cái từ vòng tay nhỏ bé của em.
“Em nhớ anh lắm, đồ đáng ghét, đi mà không nói! Giận” - Em không ôm tôi nửa, nhưng tôi đã giữ em vào trong lòng mình.
“Uh… anh là đồ đáng ghét, em cứ giận anh thật nhiều vào, rồi hết giận anh nha”
“Hứ,,,” - em đánh nhẹ vào vai của tôi, nhưng sau đó lại ôm chặt tôi.
“Mình vào nhà ha” - tôi cười với em
“Dạ”
“ĐỨNG LẠI” - một tiếng nói rất to làm cho tôi và em giật mình quay lại, đó là Nickkun
“Em nói với anh là em đi chơi với bạn, mà giờ em đi kiếm cái thằng quê mùa này ah” - Nickkun nhìn tôi như căm thù
“Anh cho người theo dõi em” - Jiyeon phản ứng gây gắc
“Nếu không theo dõi em thì làm sao biết em đi như thế này hả?”
“Anh không phải là ba em, không quyền gì để kiếm soát và biết em đi đâu”
“Anh sẽ là chồng sắp cưới của em”
“Đừng nói càng”
“Anh phải là con rể của ba em và là chồng của em, đi về” - Nickkun đi tới nắm tay em kéo đi
“Buông ra” - Em vùng vằng không chịu đi.
“Cậu buôn cô ấy ra” - Tôi lên tiếng - “Cậu đang làm cho cô ấy đau đấy”
“Mày vừa nói cái gì?” - Hắn ta buôn tay em, em liền chạy đến núp ở sau lưng tôi -" Làm cho cô ấy đau, nực cười”
“Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau”
“Mày không có tư cách gì nói chuyện với tao cả” - hắn dùng tay chỉ thẳng vào mặt tôi
“Đừng chỉ vào mặt người khác như vậy, nếu anh không muốn có chuyện gì xảy ra”
“Hù ha? hahahha… tao cứ chỉ này” - hắn liên tục chỉ vào mặt tôi đến lúc tôi không nhịn được, dùng tay hất bàn tay hắn ra khỏi mặt của tôi.
Sự ồn ào giữa tôi và hắn đã làm cho hàng xóm bu lại nhìn xung quanh, hai đứa em của tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và chàng thanh niên kia.
Càng lúc mọi người đều xúm lại đông hơn, vây quanh tròn tôi và Nickkun. Cứ như sắp có một cuộc chiến diễn ra, nhưng tôi cũng cảm nhận là nó cũng sắp xảy ra rồi. hắn nhìn xung quanh có một chút sợ, tôi nghĩ Nicckun tưởng những người vây quanh là đồng bọn của tôi chăng?
Hắn lùi về sau vài bước, có vẻ hắn cũng biết sợ.
“Thôi được rồi, em thích ở đây thì cứ ở lại đây chơi” - Hắn đang nói cái gì vậy? -
“Anh có việc phải đi rồi, vài ngày nữa anh sẽ quay lại đón em”
Hắn quay lưng bỏ đi thật nhanh, còn tôi với em không hiểu hắn đang nói cái gì, có thể hăn đang giả điên tránh đi sự chú ý của mọi người đang dồn vào hắn. Còn tôi phải đối mặt với việc giải thích những gì đang xảy ra với những đứa em của tôi, tôi chỉ biết nắm chặt tay của em mà thôi.
Rồi mọi người cũng tản dần về nhà, tôi dắt em vào nhà với hai ánh mắt không hiểu chuyện gì xảy ra của hai đứa em nhìn tôi, tôi đang nắm chặt tay em bỗng chợt buông ra. Em cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu “sao lại buông tay em?”
Tôi đang ở hai phái cực khác nhau, tôi phải giải thích với những đứa em của tôi sao đây? Và cả em nữa. Một bên biết tôi là nữ, một bên nghĩ tôi là một con trai thật sự. Nhưng dù gì đi nữa, tôi cũng phải cần nói cho những đứa em tôi biết, có điều quá sớm so với tôi dự tính ban đầu.
“Jiyeon, em ở đây nha! Anh nói chuyện với mấy đứa em của anh chút” - khi tôi nói vậy, tụi nhỏ càng mở to mắt nhìn tôi.
“Dạ” - em ngoan ngoan ngồi trên bộ đi-văng (một loại ghế ngồi nhưng được đóng to như cái giường gỗ)
“Tụi em vào đây! Hai nói chuyện với tụi em một chút” - chúng nó đi trước còn tôi đi sau, tôi quay lại nhìn em và cười, cứ như nói rằng “không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
“Unnie muốn nói gì với tụi em?” - pé út hỏi
“uhm.. chuyện này unnie cũng muốn nói cho mấy đứa nghe, nhưng unnie nghĩ sau này chứ không phải bây giờ, nhưng mọi thứ vỡ lỡ rồi… nên unnie sẽ nói ra tất cả?”
“Unnie thích cái chị ở ngoài kia hả? “ - Thằng Byung hỏi tôi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top