Chương 5

Trong khu hoa viên cũ của Học viện, hoa cỏ mọc lan tràn, hỗn độn vô cùng, không thể nhìn ra được vẻ đẹp đẽ gọn gàng xưa kia của nó. Cũng không thể trách, bởi vì nơi này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi.

Nhưng riêng một góc nhỏ, lại có được một bãi cỏ xanh non mơn mởn, một dòng suối nhỏ xinh trong suốt và một cây cổ thụ bóng rợp khắp một góc, cảnh đẹp như tranh vẽ, Vườn Địa Đàng cũng chỉ có thế này là cùng!

Ellen gỡ quyển sách trên mặt Dustin xuống, để lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ đến khó thở của cậu. Dustin mơ mơ màng màng, nhưng khi nhìn thấy Ellen, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cậu vội vã ngồi dậy ngay lập tức.

"Hay thật! Dustin Phressair và Mark, ai mới là cậu?" Ellen mỉm cười nói, cũng không hề che dấu sự khó chịu của bản thân.

"...Cả hai đều là tôi...!" Dustin nhỏ giọng nói.

"Tôi thực không biết, chàng quản gia luôn kề cận với mình lại là người thừa kế của gia tộc Phressair!" Ellen lơ đãng nhìn cuốn sách trên tay.

Dustin, trước đây từng xuất hiện trước mặt Ellen với cái tên Mark Steven, khi cô vừa tròn 5 tuổi. Lúc đó, cậu ta cũng đồng dạng 5 tuổi.

Ông nội nói với cô rằng, từ bây giờ, cậu ta sẽ là quản gia của cháu. Nhưng chỉ là quản gia những lúc bình thường thôi, vì cậu ta vẫn phải đi học mà.

Trong thời thơ ấu của cô, chỉ có Mark là bạn duy nhất. Từ nhỏ, Ellen đã không hề đến trường. Cô được ông nội đưa đến tòa lâu đài ở vùng ngoại ô, sống cuộc sống ẩn dật ở đó. Tất cả các môn học đều có gia sư dạy dỗ, còn đặc biệt tăng kèm thêm một số môn như "Kinh tế học", "Tâm lý học", "Xu hướng phát triển nền kinh tế thế giới"... Đối với một đứa trẻ như cô, những môn học này thực sự là quá sức, cho dù cô rất thông minh. Những lúc cô muốn gục ngã vì giáo dục khắc nghiệt, ở bên cạnh cô luôn có Mark. Cậu an ủi cô, giúp cô vượt qua khó khăn, tiếp tục học hành, để có thể trở thành người thừa kế xuất sắc mà ông Phillip Shallow mong muốn.

Ellen rất quý mến Mark. Nhưng đó không phải là tình yêu. Chỉ đơn giản là một thói quen ỷ lại. Bởi vì Mark vĩnh viễn là cây đại thụ cho cô dựa vào.

Trước mặt cô, Mark luôn luôn dịu dàng tinh tế, nhưng cô không thể ngờ được, trong mắt bạn học ở trường, Dustin lại là một kẻ bạo ngược, không coi ai ra gì.

Dustin là Mark, Mark là Dustin...

"Tôi nên gọi cậu là Mark hay Dustin Phressair?" Ellen khoanh tay trước ngực hỏi.

"Tiểu thư..." Dustin nhẹ giọng kêu lên, thanh âm vô cùng dịu dàng, nếu để cho học sinh của Học viện Inka nghe được, chắc chắn bọn họ sẽ ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

"Tôi có phải nên vinh hạnh, vì được người thừa kế tước hiệu Bá tước của nhà Phressair làm quản gia?" Ellen tiếp tục nói.

Cô không thể phủ nhận, bản thân mình giống như bị lừa dối. Ông nội giấu cô chuyện của Mark, Mark cũng không hề muốn nói với cô. Cô cứ nghĩ rằng, mình đủ thân thiết để Mark có thể tâm sự mọi bí mật với mình.

Nói rằng cô giận dữ, chi bằng nói cô đang sợ hãi. Bởi nếu một ngày nào đó, Mark thừa kế tước vị, trở thành Bá tước Phressair, cô sẽ không còn có Mark ở bên cạnh. Cô đã quá quen với việc có Mark bên cạnh để dựa dẫm vào mỗi khi yếu đuối rồi.

"Tiểu thư, tôi vẫn mãi là Mark của nàng, khi nào nàng cần." Dustin dịu dàng nói "Hơn nữa, tôi biết mục đích của nàng khi đến Inka, nàng muốn tuyển chồng..." Dustin cố gắng giấu đi sự hụt hẫng trong giọng nói "Người đó... có lẽ sẽ là chỗ dựa tiếp theo của tiểu thư khi nàng gục ngã!"

"Tôi sẽ không lấy ai trong số bọn họ!" Ellen quay mặt đi.

Nghe vậy, một niềm vui bỗng dâng lên trong lòng Dustin, nhưng hơn 10 năm được tôi luyện bên cạnh Phillip Shallow đã khiến cậu có thể dễ dàng che dấu nó, không hề thể hiện ra bên ngoài.

"Đó là lệnh của ngài chủ tịch!"

"Yên tâm! Tôi và ông nội đã có với nhau một thỏa thuận!" Ellen nở một nụ cười thần bí.

Nói xong, cô liền đứng dậy, chạy vụt đi, không để ý đến Dustin. Dustin cũng biết rằng, nên cho cô một khoảng thời gian yên tĩnh để tiếp nhận mọi chuyện, nên không đi theo.

Ellen đi đến phòng Viện trưởng.

Đây là lần đầu tiên, cô sử dụng đến quyền năng của Diamond. Lần này, Diamond xuất hiện, không biết sẽ gây cho Học viện này sự xôn xao lớn đến mức nào.

.*.

Hội trường trung tâm của Học viện Inka, nơi thường diễn ra các buổi vũ hội quan trọng, lúc này đang tổ chức lễ hội Pet mỗi năm một lần.

Hàng ngàn học viên Copper đều tụ hội về đây, phô bày những điểm nổi bật của mình, mong muốn có thể lọt vào mắt quý tộc để có thể có được chủ nhân. Hội trường đầy ắp người, thanh âm ồn ào, nhốn nháo. Các cô gái trong những bộ trang phục lộng lẫy bắt mắt, các chàng trai bày ra những vật dụng để phô bày tài năng.

Suy cho cùng, nơi này cũng chỉ là một chợ nô lệ theo lối hiện đại mà thôi.

"Oa! Các cậu xem kìa, ai mà xinh đẹp thế kia?"

Một thanh âm đột ngột vang lên khiến mọi người chú ý đến cửa vào hội trường. Ở đó xuất hiện một cô gái có mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt xanh lục, môi đỏ mọng, nước da trắng hồng, dáng người mạn diệu trong chiếc vái dạ hội màu xanh lam. Dung mạo xinh đẹp xuất chúng, tuyệt đối nổi bật trong số các nữ sinh.

"Cậu không biết sao? Cô ta là Rosa Dolan của lớp 10C11 đấy! Học sinh mới chuyển đến!" Một nam sinh ra vẻ hiểu biết nói.

"Thực xinh đẹp! Coi bộ cô ra sẽ bị một gã háo sắc của Silver chọn trúng!" Nam sinh khác ra vẻ tiếc rẻ nói.

"Đúng vậy. Tuy xinh đẹp nhưng cực kỳ kiêu ngạo, có lẽ cũng ngang ngửa với Olisa tiểu thư và Angeless tiểu thư cũng nên. Coi bộ việc bị Silver chọn trúng đối với cô ta, còn là cơ hội để cô ta vênh mặt lên nữa kìa!" Một nam sinh bĩu môi nói.

"Cỡ đó ăn thua gì! Ở lớp tớ mới chuyển đến một cô bạn, do với Olisa và Angeless không hề thua kém!" Bỗng nhiên, một nam sinh chen vào giữa đám người nói.

"Lớp nào đấy?"

"10C4!"

"..."

Rosa vừa bước vào hội trường, lập tức trở thành tiêu điểm cho những cuộc nghị luận. Phải rồi, bởi vì người đẹp như cô, đâu phải ở chỗ nào cũng có đâu!

Một đám nữ sinh vây quanh cô, ríu ra ríu rít, cố gắng nịnh nọt lấy lòng cô. Đó là điều đương nhiên, bởi vì kẻ nào cũng có thể nhìn ra được, Rosa sẽ được một gã Silver chọn trúng bởi nhan sắc này. Bây giờ nịnh nọt, không khéo sau này cô nàng sẽ là chỗ dựa cho mình cũng nên.

"Rosa, hôm nay cậu cũng thật xinh đẹp!" Một nữ sinh có mái tóc nâu sẫm, khuôn mặt tàn nhan cười nói.

"Đó là điều đương nhiên! Rosa lúc nào mà chẳng xinh đẹp. Nhưng hôm nay cậu ấy lại cực kỳ nổi bật. Nhìn xem, trong hội trường này có nữ sinh nào vượt qua cậu ấy đâu!" Nữ sinh có mái tóc màu đen, dung mạo cực kỳ bình thường ngúng nguẩy.

Lập tức, lời này được các nữ sinh khác hưởng ứng ngay lập tức.

Rosa kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Đúng vậy, trong nhóm Copper, tuyệt đối không có nữ sinh nào có thể xinh đẹp hơn cô. Thậm chí ngay cả Silver cũng có mấy người nổi bật hơn cô đâu! Từ nhỏ, cô đã là ngôi sao cho mọi người ngưỡng mộ. Bởi vì nhan sắc này, sự xinh đẹp cực kỳ dễ dàng khiến cho người khác chú ý. Mặc dù gia đình cô không giàu có, nhưng cô luôn được mọi người cung phụng, nâng niu như một cô công chúa. Đó là niềm kiêu ngạo của cô.

Mọi người đang cười cười nói nói, đột nhiên, một nữ sinh hét to lên.

"Dustin Phressair! Anh ấy kìa!"

Cơ hồ, tất cả mọi người trong hội trường đều chú ý đến cửa hội trường. Đứng ở đó là một chàng trai cao lớn với mái tóc màu lục chàm, đôi mắt hổ phách đầy hoang dã, khuôn mặt tựa như bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ nhất, đẹp đến mức người đối diện hít thở không thông. Cậu mặc một bộ trang phục màu đen thuần, càng làm tôn thêm sự bí ẩn và khí phách bạo ngược, hoang dã của cậu.

Rosa kinh ngạc nhìn mỹ nam hoàn mỹ kia, ánh mắt xanh lục nhuộm đầy sự mê muội. Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy một người con trai hoàn mỹ đến thế. Cậu quá đẹp, đẹp đến mức... khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Người này.. giống như sinh ra để dành cho cô vậy! Bọn họ là một cặp rất đẹp đôi, không phải sao?!

"Ai, thật đáng tiếc, giá như anh ấy còn là Silver!" Nữ sinh có mái tóc đen, dung mạo bình thường tiếc hận nói.

"Bibi, cậu nói vậy là có ý gì?" Rosa ánh mắt lóe lên khi nghe đến từ Silver.

"Ồ, anh Dustin đã từng là Silver đấy, nhưng anh ấy bị giáng cấp xuống thành Copper rồi! Nhưng gia tộc Phressair vẫn hùng mạnh như xưa, nên anh ấy được xem là Copper có đẳng cấp ngang với Silver!" Ánh mắt của Bibi sáng rực khi nói về Dustin.

Hóa ra anh ấy là quý tộc sao? Ôi, giấc mơ được trở thành quý phu nhân của cô sắp trở thành hiện thực rồi! Rosa hưng phấn nghĩ.

Bên kia, Dustin vô cùng bực bội khi bị ánh mắt của các nữ sinh liên tục quấy rầy. Nếu không phải là hoạt động do nhà trường bắt buộc, cậu còn lâu mới xuống dưới này. Dù sao bây giờ cậu cũng là Copper, không phải là Gold để kháng lại lệnh của nhà trường. Ngay cả Silver cũng không thể không nghe theo nhà trường cơ mà.

Nhưng ngày hôm nay, cậu thực sự không muốn xuất hiện một chút nào. Tiểu thư nhà Olisa và Angeless đang thèm muốn "sắc đẹp" của cậu. Thực là... tiểu thư mà chẳng hề có dáng điệu của một tiểu thư cao quý chút nào. Chẳng bù co tiểu thư Ellen của cậu... Càng so sánh càng thấy hai vị tiểu thư kiêu ngạo kia thua kém quá nhiều so với tiểu thư Ellen...

"Đến rồi kìa! Các cậu thấy chưa? Đây mới chính là mỹ nhân! Rosa Dolan làm sao có thể so sánh bằng!" Giọng nói hưng phấn của một nam sinh khiến Dustin chú ý đến. Gần đó, một đám nam sinh há hốc mồm trông về phía cửa.

Nơi đó, xuất hiện hai cô gái. Một người có mái tóc nâu sẫm cắt ngắn, đôi mắt xanh lơ to tròn, dáng người gầy yếu, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, che bớt đi nước da tái nhợt của cô. Không phải là mỹ nhân, nhưng lại khiến người ta phải chú ý bởi vè ngoài nhu nhược yếu đuối. Cô có thể dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của nam sinh, làm dâng lên máu anh hùng rơm trong người bọn họ.

Đi bên cạnh cô là một nữ sinh có mái tóc nâu nhạt, đôi mắt màu trà u buồn, mũi nhỏ, môi hồng, làn da trắng nõn mịn màng không chút tỳ vết. Cô mặc chiếc váy búp bê màu trắng muốt. Nhìn cô giống hệt như một con búp bê sứ, loại búp bê cao cấp, khiến người ta ngưỡng vọng, ca thán. Vẻ lạnh nhạt toát ra từ con người cô, tôn thêm cho cô vẻ cao quý thánh khiết, xinh đẹp vô cùng. Chẳng mấy chốc, tầm mắt của toàn bộ nam sinh trong hội trường đều bị cô hấp dẫn. Dustin hiển nhiên là không ngoại lệ.

Dustin suýt chút nữa thất thố lấy tay ôm ngực. Hôm nay tiểu thư thật đẹp. Bởi vì trước giờ, Ellen sống cách biệt ở một tòa lâu đài, ngài Phillip không hề cho cô tham gia vào bất cứ hoạt động nào của giới thượng lưu, nên Dustin chưa từng thấy Ellen mặc lễ phục. Thế nhưng hôm nay, cô lại diện một chiếc váy trắng bồng bềnh, xinh đẹp thánh khiết như thiên sứ, khiến Dustin ngắm đến ngây người.

Quả nhiên, tiểu thư của cậu là vị tiểu thư xinh đẹp, cao quý nhất trên thế gian này!

Vẻ ghen ghét hiện rõ trong đôi mắt của Rosa.

Từ khi cô gái kia xuất hiện, mọi lời bàn tán đều lấy cô ta làm mục tiêu. Ngay cả ánh mắt của Dustin cũng dành cho cô ta. Rosa khi nào thì bị người ta lơ đãng quá chứ! Cho nên, cô cực kỳ tức giận.

Cùng là Copper, chẳng qua là xinh đẹp hơn cô một chút, nhưng làm sao có thể nổi bật hơn cô chứ. Cái gì cao quý thánh khiết? Chẳng qua là loại giả vờ mà thôi. Loại người như cô ta, ở ngoài đường thiếu gì?!

Nghĩ vậy, trên môi Rosa toát lên một nụ cười tự tin. Cô tao nhã bước đến, dùng giọng nói dịu dàng nhất đối với Ellen.

"Chào bạn, mình tên là Rosa Dolan, rất vui được làm quen!"

Ellen lạnh nhạt liếc nhìn Rosa, có một chút khó hiểu. Giữa bao nhiêu người như thế này, tại sao lại chọn cô để làm quen?

"Xin chào, tôi là Ellen Fananri!"

"Mình có thể gọi bạn là Ellen không? Trông bạn thật xinh đẹp!" Rosa vẫn mỉm cười vô hại nói.

"Cảm ơn, bạn cũng rất xinh đẹp!" Ellen đáp lễ gật đầu.

Cô gái tên gọi Rosa này quả thực xinh đẹp vô cùng. Mỹ nhân bực này ngay cả trong giới quý tộc cũng hiếm thấy. Nhưng mặc dù cô ta mỉm cười có vẻ rất vô hại, rất yếu ớt, Ellen vẫn cảm thấy, cô ta có gì đó... rất giả tạo.

Đúng lúc đó, người hầu mang đến một vài ly nước hoa quả dành riêng cho nữ sinh. Rosa đón lấy hai ly nước hoa quả, mỉm cười đưa cho Ellen.

Ellen đưa tay ra nhận. Nhưng vừa chạm vào tay cô, ly nước bỗng dưng rơi xuống.

Trong mắt Ellen lóe lên một ánh sáng lạnh. Rosa đã buông ly nước trước khi cô kịp cầm chắc nó.

Vậy là, ly nước quả rơi xuống đất vỡ toang, chất nước đặc quánh màu vàng mật ong dính đầy vào chiếc váy trắng muốt của Ellen. Trong thoáng chốc, nhìn cô có vẻ vô cùng chật vật.

"Ôi!" Cindy kêu lên sợ hãi.

"Xin lỗi Ellen, bạn không sao chứ?" Rosa có vẻ như sắp khóc đến nơi, vành mắt cô nàng đỏ hoe, "Mình thật là hậu đậu, tại sao mình không cầm ly nước cho kỹ hơn chứ?! Ellen, thành thật xin lỗi bạn!"

Ellen bình tĩnh nhìn Rosa cuống quýt xin lỗi, không nói gì.

"Ê này! Rosa đã nói là cậu ấy không cố ý và xin lỗi cô rồi, tại sao cô không tha lỗi cho bạn ấy?" Bibi phẫn nộ bước lên, chỉ vào mũi Ellen.

"Hừ, loại người kiêu ngạo như cô ta làm sao có thể đem Rosa để vào mắt chứ!" Nermas, nữ sinh có mái tóc nâu sẫm và khuôn mặt tàn nhang hừ lạnh nói.

"Chẳng qua là Ellen không muốn nói nhiều thôi, tại sao các cậu lại có thể vô lý như vậy nhỉ?!" Nhịn đủ nãy giờ, Cindy rốt cuộc bộc phát.

"Đó là vì cô ta mặc cho Rosa khóc!" Nermas nói.

"Được rồi, Bibi, Nermas, Ellen vốn rất ít nói mà! Không sao đâu!" Rosa hấp mũi, cười nói, có vẻ mềm mại yếu đuối vô cùng.

Ellen vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn bọn họ diễn kịch.

Thật hay ho, cô và Rosa rất quen thuộc sao? Tùy ý đến làm quen, tùy ý gây rối, rồi tùy ý mắng chửi cô. Nhìn cô dễ bắt nạt như vậy sao?

Rất tiếc, Rosa, cô chọc đúng người không nên chọc rồi!

.*.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thơ-ca