Chap 23

*Sau khi đó*

/Thi thức dậy ở nhà Nơ/

-Ah! Đau quá-Cô quay quay cổ của mik

-Em tỉnh ròi? -Nơ đi lại đưa chai nước cho thi

-Đây là đâu?

-Nhà của mik! -Nơ cười

-Quên mất tôi vs anh có hôn ước! Phiền phức! -Thi nhăn nhó

-Ây ây có miệng nhỏ xinh này ko nói đc gì đó ấm áp hơn sao?

/Nơ ngồi bên cạnh Thi nghịch ngợm đôi môi đỏ cherry của cô/

-Bỏ ra! -Thi nhăn mày

-Anh! -Thi tức giận

-Tôi làm sao? Em lạnh lùng vs tôi như vậy thì tôi cảm thấy khó chịu đó!

/Nơ cười nhẹ/

-Tôi ko quan tâm! Anh.. *Ngất*

/Thi do đag sốt cao nên cô khá mệt nên đã ngất đi/

-Haiz bệnh mà ko lo khám bác sĩ đi bơi làm cái j!

/Nơ để tay lên trán thi/

/Ròi anh gọi bs và khám cho cô ròi chăm sóc cô nguyên đêm/

*Sáng hôm sau*

-Chóng mặt quá! -Thi mở mặt mệt mỏi

/Cô nhìn qua bên cạnh là Nơ đag ôm mik ngủ/

/Mặt cô đỏ lên, đá anh xuống giường /

-Ah!

/Nơ nhăn nhó bò lên/

-Em ra tay ác vậy?

-Ai.. Ai cho anh ngủ vs tôi!

/Thi ấp ah ấp úng /

-Tôi ngủ với vk mik mà em cũng ko cho nữa hở? Đúng là quá đáng lắm lun ó.

-Anh..anh

/Thi tức tối bỏ đi VSCN/

-Dễ thx thiệt đó~

/Nơ nở 1 nụ cười tà mị ròi cũng đi VSCN/
------------------****------------------
Sau buổi học bơi hôm đó, Yến Nguyên phải ở nhà dưỡng bệnh 3 ngày vì cô bị huyết áp thấp, phải bồi bổ lại.

Diệu Anh thì vẫn vô tư tự do tự tại.

Cũng sau vụ việc ở hồ bơi đó, hình tượng của Khải Hoàng và Thanh Thúy không biết vì lí do gì mà được nhân lên mấy bậc.(!?) Tiếng tăm của Yến Nguyên ,Việt Thi và Diệu Anh thì ngày càng lớn, lượng fan không thua gì Thanh Thúy, chủ yếu là nam sinh.
                 -------------------
Như thường lệ, Diệu Anh sẽ dùng bữa trưa ở căn-tin trường, do đầu bếp của cô đích thân nấu, sau đó sai người mang tới cho cô, Yến Nguyên và Việt Thi thì đặc biệt không không – ăn – trưa, thường thì sẽ nghe nhạc.

Lâu lâu lại có một fan hâm mộ quá khích mà chuẩn bị cả bữa trưa rồi đứng cúi đầu đưa tận bàn Yến Nguyên,Việt Thi nhưng kết cục thì ai cũng biết: cả nhìn thì Yến Nguyên cũng chẳng nhìn lấy.Việt Thi thì cô cũng ko thèm đếm xỉa j đến. Thế mà cả phần ăn trưa của Diệu Anh thỉnh thoảng cũng có không ít kẻ làm rồi đưa tới, báo hại vệ sĩ của Yến Nguyên và Việt Thi ăn muốn nổ ruột.

Còn thư tỏ tình thì coi như toi, tụi nó không dám đến gần nên toàn đưa cho vệ sĩ, cuối cùng ba nàng lại không đọc rồi còn nói một câu: “ Mấy anh đọc giùm đi!”. Vậy là tỏ tình hai bà chủ thành tỏ tình vệ sĩ mới ghê. ~_~

Còn hai anh chàng Nam Phong Winner và Bảo Khánh mới tức. Năm nào cũng nhận cả đống thư hâm mộ của fan vậy mà năm nay lại không chịu nhận, khổ nỗi làm tan nát tim không biết bao nhiêu em. Kể cũng lạ, năm trước thì Nam Phong và Winner cũng không có nhận, có mỗi Bảo Khánh xớn xa xớn xác, nhận hết phần cậu rồi còn xớ rớ tới phần của Winner và Nam Phong, đọc cho đã còn cười sặc sụa trêu ghẹo hai anh, báo hại chạy như ma đuổi không biết bao nhiêu lần.

Năm nay không hiểu lí do gì mà cả hai im bặc mà còn lạnh lùng phát sợ. Bảo Khánh chỉ bắt chuyện với mỗi Diệu Anh, lâu lâu thì cũng nói được với Yến Nguyên 1-2 câu gì gì đó. Nam Phong thì như tảng băng, không nói không rằng, suốt buổi ngồi nhìn chăm chăm vào một đôi mắt màu tro của ai đó khiến Yến Nguyên cảm bức bối thấy khó chịu vô cùng, cứ y như bị theo dõi một cách công khai. Còn Winner thì như 1 khối băng chính hiệu, cậu ngồi ngắm mãi 1 cô gái mặc dù cô ko chú ý j đến cậu ,Thi cũng hay để ý thấy anh nhìn cô nhưg cô cảm thấy khá phiền phức khi cứ bị nhìn chằm chằm như thế!

[…]

Hôm nay trời trong xanh không một gợn mây và có lẽ là ngoại lệ khi Yến Nguyên và Việt Thi cùng Diệu Anh xuống căn-tin ăn trưa, gây ra một vụ “ ùn tắc giao thông” không hề nhẹ. Biết bao con mắt soi mói xen lẫn thán phục cứ chỉa thẳng vào ba cô, trong khi phía sau còn có ba vệ sĩ “ mình cao hai trượng” đi cùng, nhiệm vụ của họ ngoài bảo vệ thì còn có sai vặt khi hiện giờ cả hai đang cầm hai phần đồ ăn trưa cho Yến Nguyên ,Việt Thi và Diệu Anh. ?_?

Cả hai chọn cho mình một bàn rộng rãi thoáng mắt gần cửa sổ và cũng là bàn trống duy nhất hiện giờ rồi ngồi xuống, na vệ sĩ chu đáo đặt ba phần ăn xuống rồi lùi ra xa 5m.

- Sao hôm nay nổi hứng ăn trưa thế? – Diệu Anh vừa xếp khăn ăn đặt lên đùi vừa hỏi.

- Là ba! Ba biết tao không ăn trưa nên từ nay cho nhà bếp mang đồ ăn đến cho tao! – Yến Nguyên lười biếng mở hộp. Của cô là cháo gan ngỗng, súp gà nấu nấm và một ít táo xanh.

-Ba tao cũng vậy đó! -Mặt Thi chán chường mở hộp. Của cô là bò bít tết trứng và xúc xích cộng vs 1 chút súp thịt bò bầm

- Ba hai mày làm đúng đó! Hai Mày không ăn trưa như thế, huyết áp thấp là đúng rồi! – Diệu Anh cũng mở hộp của mình. Có thịt bò xào đậu Hà Lan, cá hấp cải xanh, canh bí đỏ nấu tôm và cơm trắng.

- Liên quan gì đến nhau! Hai mày uống gì không, tao nói người đi mua?! – Yến Nguyên săm soi thố cháo gan ngỗng trước mặt, phải bảo đảm an toàn mới dám húp thử một miếng.

- Nước suối được rồi!

-Cho tao chai coca!

Yến Nguyên nhận được đáp án, phất tay ra hiệu cho một vệ sĩ chạy đến rồi dặn dò:

- Mua cho tôi 1 chai nước suối, 1 Coca và 2 chai Rivive! Mua mấy loại nhập khẩu ấy! Ở đây chắc không có đâu, ra ngoài mua đi!

- Dạ bà chủ! – Một vệ sĩ trả lời rồi rời đi.

- Nguyên này, mày thật sự không ăn cơm à? – Diệu Anh hỏi.

- Không! – Yến Nguyên trả lời, tay lấy muỗng khuấy khuấy thố súp gà y hệt kiểm nghiệm độc tố trong đó.

- Why? ( Tại sao?)

- Không thích thôi!

- Không thích cái gì? – Nam Phong bất thình lình xuất hiện, còn có cả WinnernBảo Khánh. Cả hai định kéo ghế ngồi xuống thì vệ sĩ chạy đến ngăn lại nhưng bắt gặp ánh mắt biết nói của Yến Nguyên thì lẳng lặng lùi lại.

- Hello! Ăn gì đấy? – Bảo Khánh cười hì hì đặt khay cơm của mình xuống.

- Ăn trưa! – Diệu Anh.

- Hình như chúng ta không thân tới mức có thể ngồi ăn như thế này nhỉ? – Yến Nguyên giọng cáu kỉnh nhìn Nam Phong nói.

- Vậy thì bắt đầu từ bây giờ cứ mỗi bữa trưa là ăn chung thế này để làm thân đi! – Nam Phong nhún vai một cái, cúi xuống bắt đầu ăn.

- Cậu…- Yến Nguyên lắc đầu một cái, tốt nhất là không nên tranh cãi với Nam Phong.

-Sao ở đâu cũng có anh vậy? -Thi nhăn nhó

-Tôi thích!

/Nơ thản nhiên trả lời/

-Anh! -Thi quay mặt chỗ khác và bắt đầu ăn

- Nghe nói 3 người đi đâu cũng có 2-3 vệ sĩ mà sao từ nãy giờ thấy có 2 người vậy? – Bảo Khánh.

- Đi rồi! – Yến Nguyên vừa trả lời xong cũng là lúc vệ sĩ kia xuất hiện, đặt túi nước lên bàn rồi lùi ra.

- Về rồi đấy! – Diệu Anh lấy chai nước suồi ra, nhưng khổ nổi cái nắp chắt quá vặn mãi mà không được.

- Để tớ! – Bảo Khánh chìa tay ra, ý bảo Diệu Anh đưa cho cậu mở giúp.

- Này!

Kịch!

Nhìn Bảo Khánh mở sao mà dễ dàng quá không biết, vặn nhẹ một cái là ra.

- Cảm ơn! – Diệu Anh cười cười.

- Không có gì! – Bảo Khánh cũng cười cười.

Đến lượt Yến Nguyên mở chai Revive của cô thì cũng vặn vẹo một hồi mà chẳng chịu dứt ra. Cô liết vệ sĩ một cái, anh ta liền hiểu ý chạy lại nhưng Yến Nguyên vừa đưa ra thì chai nước bị Nam Phong giật trên tay rồi quay lại phất tay ra hiệu cho vệ sĩ của Yến Nguyên ý nói “ Không cần các người!”.

- Làm gì vậy hả? – Yến Nguyên lườm Nam Phong một phát.

- Mở nắp chai nước! – Nam Phong cũng vặn nhẹ một cái, thao tác còn dễ dàng hơn Bảo Khánh thì cái nắp chai cũng dứt ra.

- Cầm lấy!

- Không cần!

Cô hừ lạnh một cái, đưa tay định lấy chai khác thì cổ tay đã bị Nam Phong bắt lại. Anh dúi chai nước vào tay cô, không nói không rằng rồi cúi xuống ăn tiếp nhưng vẫn nhận ra Yến Nguyên đang ngượng đỏ cả mặt, Nam Phong cười thầm, cố gắng che giấu biểu hiên vui vẻ của mình hiện giờ.

Thi cũng vậy ngồi cầm chai Coca vặn ts vặn lui nó vẫn chưa mở ra cô liếc vệ sĩ của mik khiến vệ sĩ lạnh sóng lưng hỉu ý lấy chai mở cho cô

-Đây tôi mở cho em!

/Nơ dựt lại vặn 1 cái nhẹ /

-Của em!

-Cảm ơn! Nhưng ko thân! Ko quen nên ko lấy-Thi cười nhạt nhìn anh ròi quay ra chỗ khác

-Cầm! -Nơ đưa chai nước và bắt cô cầm y như Nam Phong

/Thi bị ép nên đành cầm lấy/

Chào mọi người! Có thể ngồi chung không? – Một giọng nọi oanh oanh tạt tạt phát ra từ sau lưng Nam Phong ,Wunner và Bảo Khánh.

- Không! – Diệu Anh khó chịu trả lời khi thấy vẻ mặt giả tạo của Thanh Thúy.

- Tại sao? Tớ thấy còn chỗ mà!

Thanh Thúy trả lời xong thì mặt dày chen giữa Nam Phong và Bảo Khánh mà ngồi. Mùi nước hoa Gucci của nhỏ vô cùng nồng nặc, xộc vào mũi Yến Nguyên khiến cô xém sặc muỗng cháo trong miệng.

Nam Phong nhìn biểu hiện che miệng ho khan của Yến Nguyên, ngay lập tức lông mài chau chặt, rút cái khăn tay bằng lụa màu xanh biển trong túi đưa cho cô ấy

Thi nhăn nhó

-Biến!cô bị điếc hay là có vấn đề vs thần kinh? Ko hỉu tiếng người? - Thi nhăn nhó nói vs cô ta

-Nhưng... -Thúy nhăn mặt

-Vậy tôi hỏi cô tại sao cô ngồi ở đây? -Nguyên lên tiếng

-Vì hết bàn trống ròi! -Thúy:-)

-Hết thì đứng mà ăn! -Thi khó chịu

-Nhưng... -Ả vẫn lì

-Ko nhưng nhị j hết! Bây giờ mún ăn cơm hay ăn tát? -Thi nhìn ả

-Nơ ơi bạn nói dùm tui 1 câu vs-Thúy ẹo ẹo tỏ vẻ ngây thơ

-Ko liên can đến tôii! -Nơ lạnh lùng nói nhưng ko nhìn cô ta lấy 1 cái

- Tớ… Tớ…- Thanh Thúy lấp bấp, khóe mắt như sắp rơi nước mắt.

- Dẹp cái trò đó và rời đi được rồi đó! – Bảo Khánh cũng không vui quát nhỏ trước khi nhỏ quay qua nài nỷ mình

Thanh Thúy sượng người, cầm khay cơm đứng dậy bước đi. Vừa lúc đó Khải Hoàng cũng xuất hiện, thế là nhỏ khóc nấc lên. Khải Hoàng nhanh chóng chạy tới hỏi thăm.

- Em sao vậy Thúy?

- Khô… không có! – Nhỏ nấc từng tiếng

- Nói anh nghe, ai bắt nạt em?

- Tôi! – Yến Nguyên bực mình, bữa ăn hôm nay e là nuốt không trôi.

- Em nói cái gì? Sao lại bắt nạt Thúy? – Khải Hoàng nhăn mặt. Vốn dĩ anh nghe là Yến Nguyên xuống căn-tin nên mới mò mẫn đi xuống, ai dè bắt gặp cảnh này.Vì hắn say nắng cô ở chỗ hồ bơi

Xoảng!

Yến Nguyên quăn phần trái cây trong bữa trưa của mình xuống đất, vẻ mặt cực kỳ tức giận khiến cả cái căn-tin muốn thót tim.

- Tôi từng nói gì ở hồ bơi? Hả?

- Tơ… tớ xin… lỗi! – Thanh Thúy lại khóc, giọng nói nghẹn ngào che đậy sự xấu xa.

- Tôi sẽ đưa em ra Hội đồng Kỷ luật! – Khải Hoàng cũng tức giận, nói xong thì dìu Thanh Thúy bước đi.

Yến Nguyên không trả lời, tự động cân bằng lại trạng thái trong sự ngỡ ngàng của tất cả học sinh trong căn-tin.

- Này! – Yến Nguyên mở nắp bình giữ nhiệt, rót café ra cái ly giấy

-Cảm ơn-All

- Ừm! Cảm ơn cái cái khăn tay! – Yến Nguyên nhỏ tiếng, giọng nói chứa mội tí thùy mị đẩy ly café ra trước mặt Nam Phong.

-Oanh!

Đầu Nam Phong ong lên một tiếng, dường như không tin vào những gì Yến Nguyên vừa nói, trong lòng cảm thấy vui vui. Vẫn đang chần chừ đôi chút thì một giọng nói bỡn cợt vang lên:

- Uống đi! Café là của người ta của người ta nhưng là người ta đưa đó! – Bảo Khánh cười như khỉ đột

- Không nói với cậu! – Nam Phong lườm Bảo Khánh một phát.

- Ở lại ăn đi! Tớ đi trước! – Yến Nguyên đứng dậy, cầm bình giữ nhiệt bước đi. Một vệ sĩ chạy lại thu dọn bữa ăn cho cô.

Diệu Anh khẽ liết phần ăn của Yến Nguyên, nó vơi chưa được một nửa, cô nhíu mài, níu tay Yến Nguyên lại, cau có nói:

- Ít ra thì cậu cũng ăn hết một nửa phần ăn của cậu đi chứ! Cậu chẳng bao giờ cảm nhận người khác quan tâm đến cậu hay sao hả Nguyên?

Câu nói của Diệu Anh khiến Nam Phong sững sờ. Đúng vậy, Yến Nguyên chính là không muốn người khác quan tâm đến mình, trừ khi người đó cứng đầu theo mãi không thôi. Phía sau vẻ lạnh lùng cô độc đó, chắc chắn chỉ là một cách hoa mỏng manh, chắc chắn.

Đáp lại thái độ giận dữ của Diệu Anh, Yến Nguyên cười:

- Không sao! Không cần quan tâm cũng chẳng sao! – Nói rồi cô quay lưng bước đi trước biết bao con mắt sững sờ của những học sinh khác.

- Tớ không muốn ăn nữa! Tớ lên sân thượng hóng gió! – Diệu Anh ủ rũ quay gót.

- Tớ đi với cậu! – Bảo Khánh liền đuổi theo Diệu Anh.

Còn lại Nam Phong ngồi đó, anh trầm tư suy nghĩ. Yến Nguyên – một cái tên dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh từ lúc nào. Có lẽ cô ấy phải cố gắng trung hòa cuộc sống để hoàn hảo trong suy nghĩ của bản thân cô ấy. Thái độ của Yến Nguyên có thể thay đổi trong 1s, cũng có thể mãi mãi chỉ là lạnh lùng. Anh nhất định khiến Yến Nguyên biết được thế giới này còn nhiều niềm vui hơn cô ấy nghĩ.

Thi lắc đầu đứng dậy cũng bỏ đi

Nơ thấy thế đuổi theo

- Ê Vy, con đó thật sự là chị mày à? – Mỹ Ngọc mặt kênh kênh.

- Chị cái khỉ gió! Còn lâu!

- Thế nghe mày nói định trả đũa con đó mà? Nhanh nhanh không khéo anh Khánh của tao của bị con cái gì Anh đó lôi kéo thì khổ! – Mỹ Ngọc nhắc đến Bảo Khánh thì mặt sung sướng thấy rõ.

- Yên tâm đi! Lần trước không làm được gì thì lần này nhất định tao phải thành công! Hơn nữa tao sẽ làm to hơn cho con Nguyên đó thấy. Lại đây tao nói nhỏ cho nghe! – Yến Vy lấy ngón tay kéo kéo Mỹ Ngọc.
************--**************
Ròi mọi chuyện sẽ ra sao mời các bạn đón xem tập tiếp theo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top