Chương 4
( Chỉ muốn nói là chương này ít chữ hơn hẳn huhu T^T,mọi người đọc vui ~ )
Cuối năm,xe trên đường cũng không nhiều,Chu Tiểu Cách tự ôm mình ở trong gió lạnh đến phát run,An Triết yên tâm thoải mái ngồi ở trong xe,mở lò sưởi lên,nhắm mắt dưỡng thần.
Vất vả gọi taxi mà không được,Chu Tiểu Cách quay về phía xe của An Triết,vẫy vẫy tay,An Triết nửa ngày không động tĩnh,cậu nhìn kỹ mới phát hiện đèn chiếu sáng trong xe đã tắt,phía ghế lái cũng không có người. Chu Tiểu Cách chạy đến,mới thấy An Triết buông tay lái,ở trên xe đang ngủ.
Chu Tiểu Cách ghé vào xe, đèn neon bên đường bỗng bật sáng , ở dưới ánh sáng mờ ảo liền thầm đánh giá khuôn mặt An Triết, An Triết bởi vì đau đớn, đang ngủ vẫn còn cau mày, Chu Tiểu Cách khẽ vuốt mi tâm y, mãi cho đến khi mi tâm An Triết giãn ra, cậu mới buông tay, cẩn thận chỉnh lại quần áo cho An Triết, An Triết lúc ngủ cùng với lúc bình thường khuôn mặt lãnh đạm hoặc đùa cợt hoàn toàn bất đồng, ánh mắt sắc bén giấu ở ngay dưới mí mắt, môi có điểm tái nhợt, sắc mặt lại bởi vì uống rượu duyên cớ mang theo chút phiếm hồng, đó là một loại im lặng làm cho người ta nhịn không được mà muốn vuốt ve, làm cho tim cậu đập thình thịch.
Chu Tiểu Cách cảm thấy chính mình không có nhan sắc, nếu như An Triết không có khuôn mặt đẹp như vậy , cậu cũng sẽ không chú ý , liếc mắt một cái liền thấy được, nhìn xong liền bắt đầu nhớ mãi không quên, đương nhiên trừ bỏ gương mặt này, mị lực toát ra trên người An Triết không thể bỏ qua.
-----------------------------------------------------------------
An Triết bị chuông di động đánh thức, cũng không quen ngủ trên xe, thành ra cổ và cánh tay có chút đau, vung tay thấy vào áo khoác của Chu Tiểu Cách, y đem áo khoác đặt ở một bên, đứng dậy nhìn nhìn bốn phía, phát hiện xe đậu ở bãi đỗ xe, trong xe không có người kia.
Đang chuẩn bị xuống xe nhìn xem là làm cách nào mà y có thể quay về đây , cửa kính xe đã bị người nào gõ , An Triết quay cửa kính xe xuống, Chu Tiểu Cách cầm bữa sáng đưa tới trước mặt An Triết.
-"Tổng giám đốc, đói bụng chưa, dùng chút cháo thịt nạc lót dạ dày."
An Triết cũng không có chối từ, thân thủ tiếp nhận hộp cháo còn nóng hổi, hắn quả thật có điểm đói bụng, đêm qua đều không có ăn cơm, không quên hỏi .
-"Đây là dưới lầu bãi đỗ xe nhà tui."
-"Như thế nào đến được nơi này ?"
-"Tui thật vất vả bắt taxi, vừa định gọi ngài, kết quả ngài ở trên xe đang ngủ, tui sợ đánh thức ngài, vốn không có gọi . Lại không biết địa chỉ nhà ngài ở đâu, cũng chỉ có thể đem xe chạy đến bãi đỗ xe nhà tui ."
An Triết vừa múc một muỗng cháo chuẩn bị ăn, nghe được Chu Tiểu Cách trả lời xong, thìa trong tay tạm dừng trong không trung, An Triết cứng ngắc quay đầu hỏi.
- "Cậu đưa tới được?"
-"Tối hôm qua chỉ có tui với ngài, ngài thì đang ngủ, đương nhiên là tui lái, bằng không còn có ai?"
-"Chu! Tiểu! Cách!"
An Triết đem răng hàm cắn vang lên tiếng kẽo kẹt, hận không thể cầm cháo trong tay phi vào mặt Chu Tiểu Cách.
-"Sao... Làm sao vậy?"
-"Không bằng lái cậu đi xe cái gì! Cậu cmn không thể đem xe đỗ ở ven đường hoặc là gọi điện thoại nhờ người khác được sao? Xảy ra chuyện gì, cậu rốt cuộc là có đầu óc hay không ???? "
Y thật là sơ suất quá, cũng tự trách mình tối hôm qua ngủ như vậy, cư nhiên không biết Chu Tiểu Cách cứ như vậy lái xe trở về.
An Triết biết,Chu Tiểu Cách chỉ là một người đơn thuần ngốc,ở chung với cậu y cảm thấy thực nhẹ nhàng,nhìn vào mắt có thể đoán được tâm can,không có chút ngụy trang,cậu có thể làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.
An Triết ôm loại ý tưởng này cùng Chu Tiểu Cách ở chung,Chu Tiểu Cách mới ở trước mặt y mà tùy ý đùa giỡn ngu ngốc,y cho tới giờ vốn không có phòng bị Chu Tiểu Cách. Nhưng giờ hiện tại y cảm thấy sai lầm rồi,bằng không chính mình chết như thế nào cũng không biết.
-"Không phải không có việc gì sao?"
-"Cậu có lý "
An Triết cầm cháo trong tay hướng trên người Chu Tiểu Cách đẩy :
-"Chờ xảy ra chuyện thì tôi xuống dưới kia cũng phải kéo cậu theo! Ngu ngốc."
-"Ngài lúc nào cũng mắng chửi người a,tui không có bằng lái xe là không đúng,nhưng là vì ngài nên mới lái xe đó,dù sao ngài hiện tại tay chân đều đủ cả....."
An Triết đóng cửa kính xe, đem Chu Tiểu Cách oán hận bị che ngoài cửa sổ, sau đó lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Chu Tiểu Cách im miệng, không đến nửa phút, cửa kính xe lại kéo xuống dưới, An Triết mặt đầy âm trầm.
- "Địa chỉ!"
-"Cái gì?"
-"Địa chỉ nơi này!"
-"Tui sao phải nói cho ngài, tui ngu ngốc, tui không biết!"
-"Chu Tiểu Cách, tôi nhìn cậu là không muốn sống nữa chăng, tôi là tổng giám đốc nhà cậu."
-"Tổng giám đốc thì sao? Hiện tại là giờ tan tầm, đối với tui mà nói, ngài hiện tại bất quá là cái người KHÔNG! QUEN! BIẾT "
Chu Tiểu Cách dựa vào bên cạnh một chiếc xe khác, hai tay khoanh trước ngực, ngươi ta nhìn vào có thể thấy thái độ làm sao.
An Triết cất điện thoại vào túi áo, hít sâu một hơi, sửa sang quần áo lại một chút, khóe miệng cong lên một cái mỉm cười, chậm rãi mở cửa, đi xuống xe, đi đến trước mặt Chu Tiểu Cách mới dừng lại, liền như vậy từ trên cao nhìn chằm chằm Chu Tiểu Cách, ánh mắt tràn đầy nhu tình, vạt áo bị gió thổi, ở không trung vẽ lên một đường cong hoàn mĩ, Chu Tiểu Cách nghĩ rằng, rất soái, tư thế mở cửa xuống xe này, quả thực so với ngôi sao còn hơn.
-"Xin chào, tôi là An Triết, có thể nói cho tôi địa chỉ nơi này không ?"
An Triết ngữ khí không hề lạnh lùng, bình tĩnh mà thong thả, ôn nhu như nước suối chảy dưới khe đá.
Chu Tiểu Cách giống như bị mê hoặc, đứng thẳng tắp, quên hết lời đã nói lúc nãy,lắp bắp trả lời :
-"Tui... Tui tên Chu Tiểu Cách, này, nơi này là bãi đỗ xe của tiểu khu Trúc Uyển,phố Tùng Bách a~ "
An Triết trên mặt tươi cười càng ngày càng lớn, Chu Tiểu Cách đã bị cái nụ cười này mê muội đến nỗi thần hồn điên đảo, cậu rất ít thấy An Triết cười như thế này, trăm hoa khoe nở vào mùa xuân cũng không thể miêu tả hết nụ cười của tổng giám đốc nha...
An Triết vươn tay chạm đến mũi Chu Tiểu Cách, Chu Tiểu Cách cảm nhận được, trong lòng rồi bời kích động, loại động tác này tình nhân mới có, cậu là thích An Triết, còn chưa tính chạy nước rút mối quan hệ như vậy, trước kia đều là thầm mến người khác,không biết biểu đạt thế nào cho phải . Bất quá nếu có thể trước tiên ở cùng một chỗ cũng được, xem ra An Triết cũng là thích chính mình, bằng không vì cái gì đối chính mình nói chuyện ôn nhu như vậy, lại làm động tác thân mật mờ ám kia....
Chu Tiểu Cách,cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.
An Triết muốn cho người kia thả lòng phòng bị,bàn tay lao đến,quả nhiên cho Chu Tiểu Cách một cái "tát yêu".
"A..."
Hét thảm một tiếng, An Triết thoải mái thu hồi tay , Chu Tiểu Cách ngồi trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ uông uông ngẩng đầu nhìn An Triết.
-"Anh vì cái gì lại đánh tui! Mỗi lần còn đều đánh cùng một chỗ."
(Đến chỗ này không chịu nổi nữa phải đổi cách xưng hô nha ~ )
An Triết khóe miệng vẫn đang cười, Chu Tiểu Cách thế nào vẫn cảm thấy người này tươi cười thật sự chết cmn người, so với bình thường lợi hại hơn.
An Triết một bàn tay cho vào túi quần, tay kia thì lấy di động ra gọi điện thoại.
-"Đến đón tôi, ở dưới bãi đỗ xe khu Trúc Uyển phố Tùng Bách."
Nói xong điện thoại, cũng không lý gì phải liếc đến Chu Tiểu Cách đang ngồi trên mặt đất rầm rì, y trực tiếp về xe, đóng cửa lại.
Chu Tiểu Cách tức giận vỗ cửa kính :
"Anh đi ra cho tui! Tui hảo tâm chiếu cố anh một buổi tối, sáng sớm còn cho anh bữa sáng, anh còn dám đánh tôi ??? Đồ không lương tâm, vong ân phụ nghĩa, tội ác chồng chất, bội tình bạc nghĩa,......"
Chu Tiểu Cách cũng không biết chính mình đang mắng cái gì.
An Triết bịt lỗ tai, đem nhạc mở ra, cũng bấm âm thanh đến mức cao nhất, mặc kệ Chu Tiểu Cách ở bên ngoài như thế nào mắng, An Triết cũng nghe không thấy, Chu Tiểu Cách tức giận đến vây quanh xe chạy mấy vòng, ách quá người trên xe đã sớm không quan tâm.
Cuối cùng An Triết dứt khoát nhắm hai mắt lại, mắt không thấy, tai không nghe, Chu Tiểu Cách mệt mỏi, liền ngồi tựa vào cửa xe nghỉ, tiếp tục chính mình lầm bầm, cũng không quản An Triết ở trong đang không nghe.
Nửa giờ sau, một nam nhân cao lớn đi tới, nam nhân đeo kính, nhìn qua cũng thấy y cao ít nhất ngoài 1m80, mặc tây trang màu đen, dáng người khôi ngô, tiếng bước chân trên giày da đè nát sự im lặng ở bãi đỗ xe, nam nhân đi đến trước xe An Triết liền dừng lại, hướng bốn phía nhìn nhìn như là đang tìm tìm cái gì, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên cửa kính xe An Triết, Chu Tiểu Cách đứng lên, khẩn trương nhìn nam nhân, người này mặc như là tây trang, lẽ nào là bảo tiêu của tổng giám đốc?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cậu thân thể gầy yếu, rõ ràng đánh không thắng người ta.
Không đợi Chu Tiểu Cách suy nghĩ, An Triết đã đem cửa kính xe hạ xuống , âm nhạc đinh tai nhức óc lúc nãy cũng đã tắt, nam nhân cung kính gọi "Tổng giám đốc", An Triết đối với nam nhân gật gật đầu.
Nam nhân không nhìn Chu Tiểu Cách, mở cửa xe phía ghế lái, trực tiếp an vị đi lên, Chu Tiểu Cách lúc này mới hoàn hồn, đây đâu phải bảo tiêu, rõ ràng là tài xế riêng của An Triết.
Tài xế lên xe, anh ta làm cậu sợ chết khiếp a~ Bãi đỗ xe đã tối đến như vậy,anh việc gì phải mang kính,không sợ ngã sao?
-"Tổng giám đốc,ngài về nhà trước hay là về công ty?"
-"Về công ty."
Tối hôm qua hợp đồng đã kí được, y còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý. Nam nhân đang chuẩn bị khởi động xe, Chu Tiểu Cách mặt tươi cười, chạy đến chỗ An Triết,đập cửa kính xe.
-"Làm gì?"
-"Chiếu cố anh cả đêm, không trông cậy vào anh lấy thân báo đáp, tốt xấu cũng chở tui đến công ty đi ? Anh xem cũng gần 8 giờ, ngồi xe công đi đến công ty cần nửa giờ, nếu trên đường kẹt xe, xác định vững chắc bị muộn rồi."
-"Cậu muộn đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Đối với tôi mà nói,cậu và tôi đường ai nấy đi !"
Chu Tiểu Cách còn muốn nói cái gì, An Triết đã quay đầu phân phó tài xế lái xe, cũng đem cửa kính xe kéo lên, cũng không quản Chu Tiểu Cách có phải hay không còn đang ghé vào trên cửa xe.
Quán tính suýt chút khiến Chu Tiểu Cách thiếu chút nữa bị ngã, xe lại không có chút dừng nghênh ngang mà đi, Chu Tiểu Cách vẫy vẫy tay, sau đó cúi đầu ỉu xìu một đường chạy chậm theo, nếu không xuất phát, liền thật sự bị muộn rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top