40
- Là cái gì? - Cậu nghi hoặc lên tiếng.
- Là...
- Rốt cuộc là cái gì chứ?
- ...
- Này, anh còn ở đó không? Alo???
- Khải, anh... anh có chút việc, lát sẽ gọi lại cho em.
- Anh...
Cạchhhh...
Tút tút tút...
'Làm gì mà cứ như ma đuổi thế không biết? Bận đến mấy thì cũng phải đợi người ta chào hỏi tử tế đã chứ? Thật là không thể hiểu nổi.'
...
Anh ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Anh vừa mới nói cái gì?
'Em giận cũng giận rồi, trừng phạt cũng trừng phạt rồi, hiện tại có thể về nhà chưa?'
'... hiện tại có thể về nhà chưa?'
'... về nhà...'
'... nhà...'
Từ bao giờ anh đã coi cậu như một thành viên trong gia đình, một chủ nhân khác của căn hộ? Rốt cuộc là từ bao giờ, từ bao giờ cậu đã xâm nhập vào mọi ngóc ngach trong cuộc sống của anh, khiến khắp nơi đều tràn ngập những sắc màu sặc sỡ? Và từ bao giờ, đối với anh, cậu lại trở nên quan trọng đến như vậy?
Tại sao nghe qua lại giống như anh đã thích cậu rồi? Không, không anh không phải gay, không thể nào. Làm sao lại thành ra như vậy được? Thích cậu? Không bằng tự sát đi cho rồi, may ra còn được Diêm vương đại nhân khai ân cho đi đầu thai tiếp tục làm người.
Nhưng cậu cũng rất đáng yêu mà? Mặc dù hay giở trò quậy phá, cấu tạo dây thần kinh có phần khác thường, yêu thích gây chuyện phá phách, nhưng luôn thẳng thắn trung thực, làm ngươi tuy hay lượn lẹo, lại thích chọc ngoáy, nhưng vẫn có thể coi là quang minh chính đại. Nói tóm lại, anh cảm thấy cậu là một người tốt.
Không được không được, không thể tiếp tục nghĩ tốt về cậu, nếu không anh thật sự thích cậu thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng hiện tại hình như anh đã thích cậu mất rồi??
Xùy xùy xùy, làm gì có chuyện đó, chỉ được cái nghĩ ngợi linh tinh.
Nhưng...
Không phải...
Nhưng mà...
Không phải đâu...
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...... Anh phát điên mất. Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh thế này? Hay là quên nó đi? Không được, không tìm ra đáp án thì anh không thể bình tĩnh lại được. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Thật là rối rắm a a a ~
Đúng rồi, tên Chu Minh Quân kia không phải vẫn hay khoe mẽ về kinh nghiệm tình trường phong phú đó sao? Chắc vấn đề nho nhỏ của anh sẽ không làm khó được nó đâu nhỉ? Lần đâu tiên anh cảm thấy thằng bạn này cũng không quá vô dụng.
...
30 phút sau,
Anh xin rút lại lời nói lúc nãy.
Nhìn thằng bạn đang ôm bụng cười sặc sụa trước mặt, anh thật sự có loại xúc động muốn giết người.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
- Chu Minh Quân!!!!!
- Ha ha... ha ha... Cậu thật sự... thật sự thích Tiểu yêu tinh hả? Ha ha...
- Tôi đang hỏi cậu, tại sao cậu lại hỏi ngược lại tôi? Còn nữa, cậu mà còn dám cười thêm một tiếng, tôi giết cậu.
- Được, được, được, tôi... ha... không cười là được. - Quân vô tội chớp chớp mắt. - Theo như những gì cậu nói, tôi rất hân hạnh được thông báo với cậu, cậu đã thích người ta rồi.
- Thật ư? - Anh bật thốt lên.
- Chắc chắn.
- Dựa vào cái gì?
- Cậu bé có phiền phức không?
- Này còn phải bàn?
- Có quậy phá không?
- Vô nghĩa.
- Có bạo lực không?
- Hỏi thừa.
- Vậy, cậu có vì thế mà ghét bỏ thằng bé không? Có muốn tránh thằng bé càng xa càng tốt không?
- Làm sao có thể? Cậu ấy như vậy thực đáng yêu! Không gặp cậu ấy một chút tôi đã cảm thấy nhớ, làm sao có thể muốn tránh cậu ấy chứ?
- Anh bạn à, cậu thảm rồi!! - Quân rất thông cảm vỗ vỗ vai anh.
- Có ý gì?
- Cậu bị thằng bé nắm trong tay rồi, cuộc đời sau này của cậu chỉ e là... haizzz...... tự cầu phúc đi.
- Vậy có nghĩa, tôi thật sự thích cậu ấy rồi sao?
- Với tình trạng u mê của cậu hiện giờ có thể dùng chữ 'yêu' được rồi đấy.
- Yêu? Anh kinh ngạc. - Tôi yêu cậu ấy ư? - Thì ra là như vậy. Thì ra là anh... đã yêu cậu mất rồi. Thật ra thì, cảm giác này cũng không tồi tệ lắm. Thật ra thì, cậu cũng rất là dễ thương. Thật ra thì, ở bên cạnh cô anh luôn được vui vẻ. Thật ra thì, chỉ cần nghĩ đến cô là anh đã cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Thật ra thì...
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... - Tiếng cười rung chuyển trời đất một lần nữa vang lên bên tai.
- Cút, không muốn chết thì mau cút cho tôi. - Anh bực bội gầm lên. Vì sao ư? Thứ nhất, tên này dám công khai cười nhạo anh. Thứ hai, hắn lại dám khinh thường Khải của anh. Chết tiệt, thích cậu thì sao chứ? Cùng lắm thừa nhận mình là gay thôi. Cậu xinh đẹp, tính cách tốt, lại... không được không được, anh lại nghĩ tốt về cậu quá rồi. Đợi một chút, hình như anh có vẻ đặc biệt thích cụm từ 'Khải của anh'. Không được rồi, anh thật sự yêu cậu quá mất rồi. Ây da, làm sao đây? Làm sao đây?
Tại sao yêu ai không yêu lại đi yêu đúng cậu nhóc khó đối phó đó chứ?
Hiện tại vấn đề rất nan giải là...
... cậu có yêu anh không?
... làm thế nào để thổ lộ với cậu đây?
... nếu anh nói anh yêu cậu, cậu sẽ có phản ứng thế nào?
... liệu cậu có từ chối anh không?
... làm thế nào mới có thể khiến cậu yêu anh?
...
Ôi chao!
Lo lắng a lo lắng~
Sốt ruột a sốt ruột~~
Sợ hãi a sợ hãi~~~
---------------------------------------
2.
- Anh họ? - Cậu ngạc nhiên khi thấy ông anh họ bước ra từ văn phòng Giám đốc, lại còn vừa đi vừa cười như khỉ đột xổng chuồng.
- Khải bé bỏng của anh cuối cùng cũng lớn rồi. - Quân đưa tay vỗ vỗ đầu cậu, cười bí hiểm.
- Gì hả? - Cậu ngờ vực.
- Không có gì, không có gì, em mau vào đi. Chúc vui vẻ ha ha ha...
- Anh họ, hôm nay anh ăn nhầm phải cái gì hại não à?
- Từ từ rồi em sẽ hiểu. - Quân nháy mắt với cậu một cái rồi cười ha ha bỏ đi. -
Cuộc đời đảo điên rồi. Thế giới sắp loạn rồi.
- O.o
...
- Anh Hạo Trạch, anh họ của em...
Choanggg...
Anh đang uống nước thì nghe thấy tiếng cậu vang lên ngay đằng sau, bàn tay run lên, chiếc cốc đáng thương lập tức được tận hưởng chuyến du lịch cuối cùng của cuộc đời.
- @@ - Cậu im lặng nhìn anh trân trân. Giọng nói của cậu đáng sợ đến như vậy sao? Thật đau lòng!
- Khải, em... em tới lú..c nào... nào vậy? - Anh lúng túng.
- Vừa mới. Anh với anh họ của em vừa nói cái gì thế? Tại sao em cảm thấy hai người dường như đều rất bất bình thường? - Cậu đặt hộp cơm xuống bàn, nghi ngờ nhìn anh.
- Không... không... không có gì. Chỉ là một chút... chút chuyện nho nhỏ... à không, lơn lớn mà thôi.
- Anh Hạo Trạch à, có phải anh... - Cậu đặt tay lên vai anh, nheo mắt.
- Anh... anh làm sao chứ? - Bị cậu nhìn chăm chú như vậy anh cảm thấy thực mất tự nhiên, lần đầu tiên trong đời biết đến cảm giác bối rối thẹn thùng. Ách? Thẹn thùng?? Điên rồi điên rồi.
- Đỏ mặt? - Cậu nghiêng người vể phía trước ghé sát vào anh nhìn ngắm, nỗi nghi hoặc trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội. Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai cái người này một thì bí bí hiểm hiểm, một lại lấm la lấm lét thế nhỉ?
- Không có. Không phải. Làm gì có. - Đối mặt với nhịp tim đột nhiên tăng vọt, anh hoảng hốt lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn 1m với cậu.
- Anh không cần đả kích em như vậy đâu. - Cậu tức giận bừng bừng chống nạnh quát. - Em là quái vật hút máu hay dã thú ăn thịt người hả? Anh làm cái gì mà phải chạy xa thế chứ?
- Không, anh không có ý đó...
- Được rồi. - Thấy bộ dạng luống cuống đáng yêu của anh, cậu tạm thời không chấp nhặt thái độ vừa rồi. Đấy, cậu là con người rộng lượng thế cơ mà. Nhưng... - Em phát hiện mọi người đểu rất kì quái.
- Mọi người? Ai nữa vậy?
- Anh này, anh Quân này, còn có người mẫu Xảo Nhi gì đó nữa. À nhắc mới nhớ, cô gái này đúng là vô cùng vô cùng can đảm, lại dám công khai bày tỏ ngay trên truyền hình như vậy. Chẳng lẽ không sợ bị người ta từ chối sao chứ? À nhân tiện nhắc đến việc này, anh định thế nào? - Cậu như cười như không nhìn về phía anh. Anh dám nói đồng ý, cậu liền lập tức bóp chết anh. Bao nhiêu công sức của cậu há có thể bỏ phí như thế được?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top