4

Tại sao cậu không thể suy nghĩ sâu xa hơn một chút chứ? Tiền cơm trả xong rồi nhưng mà nhưng mà... hiện tại cậu đi cái gì đến nhà bệnh nhân kia bây giờ? Tiền không có, đường không biết, lại còn... ai oán nhìn cái va li to uỵch bên chân, thật sự không chịu nổi sự ngu dốt của bản thân mà.

Hiện tại làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Quay trở lại đó mặt dày tiếp tục xin xỏ? Không không không... chuyện mất mặt như vậy một lần là quá đủ. Nhưng mà... ngoài cách đó ra cậu còn lựa chọn khác ư? Huhuhu... giờ mà mò mặt đi xin tiền người khác có khi người ta lại tưởng cậu là kẻ lừa đảo cũng nên. Huhuhu... thật xin lỗi bản thân, cũng xin lỗi anh chàng trẻ tuổi, cậu thật sự không còn cách nào khác cho nên mới...

Lọc cọc lọc cọc chạy vào, được vài bước như chợt nhớ ra cái gì, lại lọc cọc lọc cọc chạy ra vẫy vẫy một cái taxi.

- Cậu...

- Anh à, từ đây đến địa chỉ này hết bao nhiêu tiền? - Chưa đợi người lái xe nói gì, cậu đã cúi người hỏi.

- Cái này... - Người lái xe nhìn dòng địa chỉ một chút, lại lôi bản đồ ra nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi, mới nói. - Khoảng 100 nghìn.

- Được, anh đợi tôi một chút. - Cậu gật đầu, nhanh như chớp lao vào trong.

Vừa bước vào nhà hàng, đập vào mắt cậu chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi đang vui vẻ trò chuyện cùng một cô gái xinh đẹp duyên dáng trong bộ váy công sở thanh lịch. Á... người ta đang tâm tình cùng bạn gái, cậu... Cậu lại vô duyên phá ngang, thật sự là không được tốt lắm. Nhưng mà, nhưng mà, cậu cần tiền nha. Được rồi, mặt dày một chút đi, dù sao cũng không phải lần đầu, hơn nữa sau này cũng đâu có gặp lại anh ta?

Thế là...

...

Đang nghiêm túc sắp xếp lại một vài cuộc hẹn thì bên vai anh lại có cảm giác bị vật nhỏ bé gì đó chọc chọc.

- Anh gì ơi! - Tiếng muỗi kêu chắc chắn cũng to hơn giọng cậu lúc này.

- Cậu... - Anh ngạc nhiên quay đầu, còn chưa kịp nói gì đã nghe cậu tuôn một tràng.

- Tôi biết là không nên quấy rầy anh và bạn gái nói chuyện tâm tình, nhưng mà... hiện tại tôi thật sự đang rất thê thảm. Vừa rồi tôi mượn anh 5 nghìn đồng để trả tiền cơm trưa, nhưng mà... tôi lại quên mất mình cần phải đi taxi đến nhà bệnh nhân. Cho nên... anh gì ơi, anh có thể cho tôi mượn thêm 100 nghìn đồng được không?

- #-# - Cậu nói quá nhanh, lại lí nhí như ruồi muỗi vo ve, anh căn bản là không nghe được bao nhiêu. Nhưng anh quả thật rất bất mãn. Con mắt nào của cậu nhìn thấy người đối diện là bạn gái của anh vậy???? Còn nữa, cái tai nào của cậu nghe thấy anh đang nói chuyện tâm tình chứ????? Cậu nhóc này không những không biết điều, lại còn ăn nói hết sức hàm hồ.

- Làm sao tôi biết được là cậu có phải đang nói thật hay không? - Huyền Chi cau mày lên tiếng, giọng nói trầm ổn nghiêm túc.

- Chị xinh đẹp à, em thật sự đang gặp khó khăn mà. - Cậu rưng rưng.

- Cậu lấy cái gì để chứng minh toàn bộ lời cậu nói đều là sự thật? - Huyền Chi cao giọng. Cô vốn là người cẩn trọng, đương nhiên không thể dễ dàng tin người thế được. Lừa tiền là một chuyện, nhưng... tìm cách quyến rũ đàn ông giàu có lại là chuyện khác vô cùng nghiêm trọng.Cậu nhóc trước mặt xinh đẹp yêu kiều như vậy, mà giám đốc đang nằm trong viện tình nghi đồng tính, thân là thư kí, cô không thể để giám đốc của mình sa lưới được.

- Đây này, chị nhìn đi, ví của em trống huơ trống hoác đến thảm hại đây nè. - Cậu đau khổ rút cái ví đáng thương ra. Cậu đúng là quá mức thê thảm, đã mặt dày đi xin tiền lại còn bị người ta coi là kẻ lừa đảo. Trời ơi, cậu biết làm thế nào bây giờ? Cậu nào có kinh nghiệm gì trong chuyện này đâu?

- Điều này cũng chẳng nói lên cái gì cả.

- Em... - Cậu ủ rũ cúi đầu, tủi thân đến phát khóc. Cậu đường đường là thiếu gia từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, tuy rằng đã từng nhận không biết bao nhiêu ánh mắt đao kiếm này nọ, nhưng chưa từng, chưa từng bị người ta kinh thường thế này. Huhu... trái tim bé bỏng tội nghiệp của cậu...

- Được rồi, cũng chỉ có 100 nghìn đồng, cậu đừng lằng nhằng nữa. - Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng. Không phải chỉ có chút tiền lẻ thôi ư, cần gì nhiều chuyện như vậy nha?

- Híc... - Cậu cắn môi, cúi gằm mặt xoay người. Người ta đã nói như vậy, cậu làm sao còn trơ mặt chìa tay ra được chứ? Đúng là quá mức nhục nhã. Cái tên anh họ đáng chết, đều là tại anh, còn có lão bệnh nhân tâm sinh lí không được bình thường kia nữa. Thật là đáng ghét!! Các người đều là đồ đáng ghét!!!!!!

- Này cậu! - Anh khó hiểu kéo tay cậu lại. - Số tiền cậu cần đây.

- Không cần. - Cậu hung hăng hất tay anh ta, sụt sịt. Bực cả mình! Anh ta coi cậu là ăn xin chắc? Hừ, không có tiền thì cậu đi bộ. Ai sợ ai chứ? Hừ hừ hừ... cái đồ đáng ghét!

- Cậu bé ngốc!! - Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt giận dỗi của cậu, vừa buồn cười vừa thương thương.

- Ai ngốc nha? - Cậu nổi khùng, ngước đôi mắt ầng ậng nước trừng trừng nhìn anh. - Anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt nhá. Có tiền thì giỏi lắm sao? Tôi cũng chỉ mượn anh có chút tiền lẻ thôi, có cần keo kiệt vậy không? Hừ hừ hừ... Tôi không cần tiền của anh nữa. Tôi đi bộ. Hừ!!?

- Tôi cũng không nói là không cho cậu. - Anh cười cười nhìn bộ dáng như con nhím con xù lông của cậu, khoé môi cong lên. Cậu bé này không những không biết điều, ăn nói hàm hồ mà còn vô cùng nóng nảy nữa. Anh cũng đâu có làm gì cậu đâu? Anh có ý tốt đưa tiền cho cậu mượn, cậu lại kêu anh keo kiệt. Được, được lắm, cái cậu nhóc này này!

- Không cần. Buông ra. Tôi không cần. - Cậu giằng khỏi tay anh, lớn tiếng.

Đừng trẻ con nữa, cầm đi. - Anh nhét tiền vào tay cậu, mỉm cười.

- ... - Cậu khụt khịt mũi, cơn tủi thân cũng vì câu nói dịu dàng kia mà tiêu tan gần hết. Cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt cương nghị hoàn toàn không có chút gì gọi là khinh thường hay thương hại. Được rồi, được rồi... là do cậu quá nóng nảy. - Tôi... tôi... xin lỗi. - Cậu đỏ mặt lí nhí.

- Không sao. - Anh rất rộng lượng lên tiếng.

- Còn có... cám ơn. - Cậu nói xong liền chạy bạt mạng lao vào taxi.

Thật là mất mặt, quá mất mặt. Đã đi xin tiền người ta, bị bạn gái người ta coi là kẻ lừa đảo, lại còn làm ầm lên quát mắng người ta. Trời ạ trời ạ cậu muốn chết quách đi cho rồi. Sau này, sau này nhất định cậu sẽ không bén mảng đến gần cái cửa hàng Cầu Vồng gì gì kia nữa. Đúng là xui xẻo quá mà!

---------------------------------------

2.

Anh quay trở lại chỗ ngồi, khoé môi vẫn không kìm nén được mà khe khẽ cong lên, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hai chứ: đáng yêu. Đúng vậy, cậu bé này thật đáng yêu!!

- Giám đốc, anh không nên dễ dàng tin người như thế. - Huyền Chi tốt bụng khuyên nhủ.

- Làm việc với nhau hai năm, chẳng lẽ cô không biết tôi rất ghét bị người ta lên giọng dạy dỗ? - Anh không hài lòng.

- Tôi xin lỗi. - Huyền Chi cúi đầu. Cô là có ý tốt mà? Đúng là làm ơn mắc oán.

- Được rồi, cũng sắp đến giờ họp, trở về thôi.

- Vâng.

...

- Tan họp! - Giọng nói nghiêm nghị dứt khoát vừa vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều thở phào một hơi, lục tục kéo nhau ra ngoài.

Công ti của bọn họ chiều thứ 2 tuần nào cũng họp giao ban một lần, mà mỗi lần đều giống như tra tấn vậy. Haizzzza... ai bảo vị giám đốc này quá nghiêm khắc làm chi? Hại bọn họ cứ đến thứ hai là lại lên cơn đau dạ dày. Tuy vậy nhưng mà đãi ngộ của công ti rất tốt, không những người lập công được thưởng, mà tất cả các nhân viên chăm chỉ siêng năng đều không phải chịu thiệt bao giờ, cho nên ngoài việc bấm bụng chịu đựng ra thì bọn họ cũng đâu còn cách nào khác đâu?

- Chị Huyền Chi, giám đốc hôm nay dường như không được tập trung lắm thì phải. Có chuyện gì thế ạ? - Đinh Tố Tố, cô bé sinh viên thực tập xuất sắc được cho phép tham dự buổi họp giao ban hàng tuần, tò mò sán đến hỏi.

- Đừng lắm chuyện nữa, mau trở về làm việc đi, nếu không Giám đốc sẽ phạt em đấy. - Huyền Chi đẩy đẩy cái tay đang bám lấy mình ra, thở dài về chỗ. Giám đốc không tập trung, cô đương nhiên nhận ra. Nhưng mà... về lí do... làm sao mà cô biết được chứ?

- Rõ ràng là có chuyện gì đó mà. - Tố Tố trề môi chép miệng, thắc mắc không được giải đáp khiến toàn thân cô đều ngứa ngáy khó chịu.

...

Trong văn phòng,

Gạt đống tài liệu hợp đồng gì gì đó sang một bên, anh lấy tay day day thái dương, mệt mỏi ngả người trên ghế. Cả buổi chiều anh không thể nào tập trung được vào công việc, trong đầu toàn là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tủi thân cùng tức giận kia. Có lẽ 25 năm nay anh sống quá ư nhàm chán, cho nên chỉ một việc hết sức bình thường cũng có thể khiến tinh thần anh bị xáo động mạnh. Được rồi, anh rốt cuộc cũng hiểu sự lo lắng của hai thằng bạn thân rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ