32

10 năm trước bà đã từng gặp cậu bé có tên gọi Chu Khải này, ấn tượng sâu sắc đến nỗi thỉnh thoảng bà vẫn còn xuýt xoa nhớ đến. Ừm... phải nói như thế nào nhỉ? Đó là một cậu bé xinh xắn, trên môi luôn thường trực nụ cười rạng rỡ, cử chỉ đáng yêu, miệng lưỡi thì dẻo quẹo khiến người ta không thể không thích. Nói thật, không dưới chục lần bà đã nghĩ nếu như mình cũng có một cậu con trai như vậy thì tốt biết bao, nhưng mà đáng tiếc cậu bé lại không những không chịu nhận bà làm mẹ nuôi, mà 10 năm qua còn không trở về Việt Nam lần nào, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tán gẫu với bà vài câu mà thôi. Vậy mà bây giờ không những cậu bé trở lại mà còn tìm cho con trai bà người yêu, bà lám ao có thể không kích động đây?

- Cậu bé về khi nào? Tại sao không thấy nó đến thăm ông bà già này vậy? - Ông Nhiên nhíu mày. Ông cũng rất thích cậu bé này nha, có điều dù sao cũng không phải là con mình, không thể muốn gặp là gặp được. Cũng 10 năm rồi phải không nhỉ? Nói thật ông rất nhớ cậu bé láu lỉnh ngày nào. Mới 10 tuổi đã đáng yêu như thế, không biết lớn lên sẽ xinh đẹp đến mức độ nào nữa?

- Điều này cũng không thể trách Khải được, đều tại Trạch quản cậu bé chặt quá. - Quân thở dài. Đến anh muốn gặp em họ mình mà còn phải thông qua sự cho phép của cái thằng của nợ kia nữa là. Đúng là cái số khốn khổ của cậu bé, hết bị người nhà quản lại đến lượt bệnh nhân quản. Haizzz... tự do hình như không thích cậu bé rồi.

...

- Alooo... Àlốồô? Anh Hạo Trạch, anh có đó không vậy? Hề lúuuuuu......

- Ừ, anh nghe đây. - Tìm một nơi an toàn ngoài vườn ngồi xuống, anh mới lên tiếng đáp lại.

- Tại sao bây giờ anh mới trả lời em? - Cậu tức giận thở phì phì. Cậu rất ghét phải chờ đợi nha, thật quá lãng phí thời gian phá phách của cậu.

- Xin lỗi, vừa rồi anh hơi bận một chút.

- Bận? - Cậu chống cằm nghĩ ngợi, rồi bỗng nhảy cẫng lên. - À, em biết rồi, nhất định là anh đang hẹn hò với mĩ nhân thì bị em quấy rầy cho nên mới tỏ thái độ đó có đúng không? Hừ!?? Quả nhiên đàn ông đều không phải giống tốt, có tình yêu thì lập tức quên hết mọi người xung quanh...

- #o# - Anh rất muốn cười, nhưng mà cười không nổi. Sao thanh âm tức giận của cậu có thể dễ thương đến như vậy chứ? Giống hệt chú mèo nhỏ nổi quạu vậy. Nhưng mà khoan đã... - Anh nào có tỏ thái độ gì đâu? Còn nữa, anh đang ở nhà bố mẹ, không phải đi hẹn hò gì cả.

- Mặc kệ anh đi đâu, làm gì thì vẫn cứ đáng ghét như vậy. Anh có biết em rất quý trọng thời gian hay không? Anh có biết nãy giờ nếu như không phải chờ anh thì em đã có thể nghĩ ra được rất nhiều trò hay ho rồi hay không?

- Ừ ừ, anh đáng ghét, anh làm tốn thời gian của em, đã được chưa? - Anh cười cười hùa theo cậu. - Thôi nào, đừng tức giận, là anh sai. Giơ thì nói đi, em gọi cho anh có phải muốn nhờ chuyện gì không?

- Em nhớ anh không được sao? - Cậu một bên ra sức tỏ vẻ bất mãn, một bên vắt hết óc suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào. Theo giác quan nhạy bén của cậu thì dạo gần đây anh có xu hướng quản lí cậu càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi ban ngày nếu không có việc gì quan trọng thì luôn đặt cậu trong tầm mắt, thậm chí nửa đêm cũng mò sang phòng cậu kiểm tra, cứ như cậu là kẻ tù tội lúc nào cũng có thể bỏ trốn vậy. Rốt cuộc là vì sao a?? Bỏ qua một số lí do đặc thù thì cậu cũng có thể coi là một đứa trẻ ngoan mà.

- Đồ ngốc, anh còn không hiểu em sao? Không cần tìm cớ này nọ, cứ nói thẳng anh nghe. - Anh cắt ngang tiếng thở dài não nề của cậu.

- Anh đúng là càng ngày càng không đáng yêu gì hết. - Cậu nhìn trời than vãn. Là do cậu dạy dỗ quá tốt ư? Cậu rất nhớ một Cây kim cương ngu ngơ luôn bị cậu bắt nạt trước đây. Haizzz... buồn nẫu cả ruột. - Là thế này, một nguồn tin đáng tin cậy đã cho em biết, sắp tới công ty anh sẽ tổ chức một chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm, em cũng muốn đi!!!!!!

- Em đi làm gì? Chẳng lẽ người đó không nói cho em biết đó là hoạt động dành riêng cho nhân viên công ty?

- Vậy anh cho em làm nhân viên công ty anh là được rồi.

- Em làm được cái gì? - Anh nhở nụ cười thú vị. Theo như anh thấy, ngoài ba hoa và bày trò ra, cậu chẳng làm được điều gì ra hồn cả.

- Cái gì em cũng đều làm được.

- Thật không? - Anh nhướn mày. - Lâu lắm rồi anh không được ăn cơm nhà, hay là hôm nay...

- Em là nói công việc văn phòng. - Cô giậm chân thùm thụp. Cái con người này, lúc nào cũng thích đào bới cậu là thế nào?

- Cụ thể một chút xem?

- A! Em có thể nhắc nhở anh đi làm đúng giờ, tan tầm đúng giơ, ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ,... còn có hẹn hò đúng giờ. Nói tóm lại, em sẽ đảm nhiệm vai trò của cái đồng hồ báo thức sống. Anh yên tâm, xưa nay em luôn làm việc đến nơi đến chốn, chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng.

- Vậy... được rồi, tạm thời để em làm 'trợ lý' của anh. Tốt nhất đừng gây chuyện gì quá nghiêm trọng, nếu không anh sẽ không nương tay đâu.

- Yes sir!! - Cậu đang muốn nhảy cẫng lên thì bị câu nói tiếp theo của anh nện thẳng vào tai, bao nhiêu hưng phấn đều bay đi hết.

- Có điều, anh sẽ không đi, cho nên em cũng không thể đi.

- Vì cái gì???? - Cậu gào toáng lên. - Anh là Giám đốc, sao lại không đi? Một năm có mấy lần a, sao anh có thể lãng phí cơ hội như vậy? Còn nữa, luật nào quy định anh không đi thì em cũng không được đi???

- Em là trợ lý của anh, phải ở nhà phục vụ anh. - Anh nói hùng hồn như lẽ đương nhiên.

- Em không cần, không cần làm trợ lý của anh đâu.

- Tốt, ngoan ngoãn đi làm bác sĩ tâm lý của em đi.

- Không!!!!!!!! - Cậu khóc không ra nước mắt. Vì sao? Vì sao??? Chì là một chuyến du lịch mà thôi, có cần keo kiệt vậy không chứ?

- Thật sự muốn đi như vậy? - Thấy cậu ỉu xìu, anh lại không nỡ. Dù sao cậu vẫn còn là một cậu bé, ham chơi cũng là chuyện thường.

- Anh sẽ cho em đi sao?

- Nếu như em ngoan.

- Không thành vấn đề. - Cậu sảng khoái đáp, sau đó mới nghi hoặc. Hình như đây là yêu cầu duy nhất của anh đối với cậu thì phải? Nhưng mà... Cậu thật sự hư đến thế ư? Đâu có đâu, cậu luôn biết nghe lời mà, phải không??? Bối rối quá a~

---------------------------------------

3.

Trong bàn cơm,

- Hạo Trạch ngoan của mẹ, ăn nhiều thức vào!

- ???

- Ăn nhiều mới có thể khỏe mạnh.

- !!!

- Nào, thịt này rất ngon, con ăn thử xem.

- ...

- Như thế nào, có hợp khẩu vị không con?

- ___ - Anh kinh hãi nhìn cách hành xử khác thường của mẹ. Đây có thật là mẹ anh không vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể biến thành thế này?

- Bà xem kìa, bà dọa thằng Trạch sợ tới nỗi nuốt không trôi rồi kìa.

- Kệ tôi, con tôi tôi chăm, mắc mớ gì ông can thiệp vào? - Bà Thùy trừng mắt. - Con trai ngoan, ăn nhiều cho khỏe còn cưới vợ sinh cháu cho mẹ bế nữa.

- Mẹ! - Anh kháng nghị. Lần thứ 101, anh mới có 25 tuổi mà thôi, có cần thúc giục dữ vậy không?

- Đúng rồi, cô gái đó tên gì vậy? - Bà Thùy không thèm quan tâm cảm nhận của đứa trẻ đáng thương, chỉ chăm chăm điều tra về con dâu quý báu của mình.

- Cô ấy...(là con trai a ><")

- Đợi đã. - Bà Thùy bỗng ngăn lại. - Biết trước thì mất vui. Hay là như vậy đi, cuối tuần con đưa con bé về nhà chúng ta chơi, lúc đó giới thiệu cũng không muộn.

- Mẹ, thực ra bọn con...

- Mới quen phải không? Mẹ biết, mẹ biết, mẹ sẽ thật nhã nhặn dịu dàng, con cứ yên tâm.

- Mẹ nghe con nói, con...

- Khó mở miệng phải không? Mẹ biết, mẹ biết, nghe mẹ nói này con trai, đàn ông là phải chủ động một chút mới có thể thu được kết quả tốt.

- Mẹ...

- Được rồi, cứ như vậy đi, cuối tuần bố mẹ sẽ chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn chờ hai đứa. - Bà Thùy cười tít cả mắt. Con dâu a, cuối cùng cũng sắp tới tay bà rồi. Ha ha ha ha...

- #,,# - Trong khi đó, Quân lại cúi gằm mặt ăn cơm, lòng không ngừng cầu nguyện cho cô gái tội nghiệp sắp phải chiến đầu với siêu cấp mẹ chồng. 'Trạch à, nếu không muốn mất vợ thì cậu phải anh dũng lao về phía trước ngăn cản toàn bộ đòn tấn công của mẹ cậu, biết chưa?'

- =~= - Anh thì lại âm thầm kêu khổ. Xong rồi xong rồi, anh lấy đâu ra bạn gái mà dẫn về đây? Đưa cậu đi? Đây cũng là một hành động cần lòng dũng cảm rất lớn à nha. Vậy chẳng khác nào come out thừa nhận mình là gay. Dù sao cậu cũng là nam a...Cậu mà biết anh muốn lấy cậu ra làm lá chắn đảm bảo sẽ phát điên xông tới cào cấu anh ra trò. Nhưng ngoài cậu ra, anh thật sự không nghĩ được đến ai cả. Aizzzz... sao số anh nó cực thế không biết?!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ