24

- Tiểu ma vương, tôi mới về nước, căn bản không biết chỗ nào chơi vui. Không bằng cậu giới thiệu chút đi? - Cậu thân thiết khoác vai cậu bé con xinh đẹp bên cạnh, nở nụ cười rực rỡ.

- Tìm chỗ chơi gì chứ? Anh căn bản chính là muốn tìm nơi phá phách. - Vương liếc cậu đầy khinh thường, nhưng cũng không tránh né bàn tay trắng trẻo mềm mại của cậu.

- Cậu rất hiểu tôi nha. Không tồi! Không tồi! - Cậu không những không xấu hổ, còn hết sức tự nhiên thừa nhận, đưa tay xoa xoa đầu Vương giống con cún nhỏ.

- Anh...

- Oaaa...... - Cậu bỗng nhiên nhảy về phía trước vài bước, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào chú cún con lông xù phía bên kia đường. - Ôi chao! Đẹp quá! Đẹp quá nha!!!

- Anh thích hả? - Vương thấy bộ dáng ngây ngốc của cậu như vậy thì bật cười. Cái người này, có chỗ nào giống như lớn hơn cậu 3 tuổi chứ? Nói anh chăm sóc cậu không bằng kêu cậu trông coi anh đi.

- Thích a thích a. - Cậu nhảy tưng tưng. - Tiểu ma vương, cậu không thấy nó thực đẹp sao? Tôi muốn a~~ - Chưa nói dứt câu đã tung người lao qua đường như mũi tên.

- Đợi tôi với. - Vương cũng ngay lập tức chạy theo, chỉ có điều... số cậu không may mắn được như cậu bé nào đó.

Píp Pípppp...

Pípppppppp....

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi khiến cả khu phố bỗng náo nhiệt hẳn lên. Cậu vốn đang muốn vồ lấy chú cún con thì bỗng giật mình quay đầu, thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt doạ chết khiếp.

- Tiểu ma vương!!!! - Không kịp suy nghĩ, cậu chạy như bay qua đường, dùng hết sức bình sinh xô mạnh Vương ra, bởi vì dùng lực quá mạnh nên chính mình cũng ngã nhào xuống lề đường.

Boong...

Bịchhhh...

Rầmmmm...

Ba tiếng động gần như đồng thời vang lên khiến ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Vừa rồi, tình huống vừa rồi, thật sự là kinh hoàng.

- Tiểu ma vương, cậu không sao chứ? - Cậu chống tay bò dậy, lo lắng hỏi.

- Không... không sao... - Vương vẫn còn chưa tỉnh táo, miễn cưỡng gục gặc đầu.

- Tốt. - Xác định cậu thật sự không bị thương, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhăn mặt bắt đầu kêu oang oang. - Đau quá nha! Đường làm gì cần cứng như vậy chứ? Hại tôi thiếu chút nữa bẹp dí rồi. Còn có nha, cái xe kia sao phải chạy nhanh như bị ma đuổi vậy? Muốn đâm chết người ta sao? Ôi chao, đau muốn chết tôi rồi. Tiểu ma vương, cậu không có việc gì phải không? Mau lại đỡ tôi a, tôi đi không nổi nữa rồi, đau sắp chết rồi.

- Tiểu yêu tinh... - Vương bị giọng nói lanh lảnh làu bà làu bàu của cậu làm giật mình, quay đầu đã thấy cậu dựa người vào thân cây, vừa thở hổn hển vừa không ngừng kêu gào, toàn thân trên dưới xuất hiện vô số vết xước rỉ máu, cậu vừa lo lắng lại vừa buồn cười. - Anh bị thương.

- Nói thừa. - Cậu liếc xéo Vương một cái, vẫy vẫy tay ra hiệu.

- Anh đau như vậy mà vẫn còn sức kêu gào à? - Vương nhanh nhẹn chạy tới làm cái cột cho cậu dựa vào, cẩn thận dìu cậu đi từng bước.

- Đau mới phải kêu chứ. - Cậu vỗ vỗ đầu Vương, dạy bảo. - Tôi nói cậu nghe, càng đau thì càng phải kêu to, cứ im ỉm chịu đựng thì ai biết mình bị làm sao, phải không?

- ... - Vương có chút nghi hoặc nhìn một đống vết thương lớn nhỏ trên tay chân anh, lại nhìn đến chính mình vẫn bình an vô sự, chẳng qua là mông có chút ê ẩm mà thôi. Thật là kì quái! Rõ ràng là hai người cùng ngã, anh vì cái gì bị thương thành như vậy, còn cậu lại không làm sao? Cẩn thận đưa ngón tay chạm nhẹ vào da anh một chút, cậu hơi nghệt mặt ra. Trên đời lại có người có làn da mềm mại như vậy? Giống như chỉ cần chạm mạnh một chút sẽ lập tức xước xát vậy. Mà vừa rồi ngã cũng không nhẹ, thảo nào anh lại thành cái bộ dạng thế này. Hầy, đúng là da mỏng quá cũng không tốt chút nào.

- Cậu ngẩn người cái gì? - Cậu chọc chọc vào má Vương, chớp chớp mắt khó hiểu.

- Không... không có. - Vương cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng. - Cám ơn anh.

- Cậu xem, có thể nói là tôi vừa cứu mạng cậu, cậu phải báo đáp tôi thế nào đây? - Cậu cười có chút gian xảo, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu của cậu bé bên cạnh.

...

Nghĩ đến đây, Vương không khỏi muốn cười to. Anh dám cam đoan câu nói tiếp theo của cậu sẽ là... Có điều, anh không nghĩ lại để cậu trêu đùa lần nữa. Cho nên...

- Lấy thân báo đáp. - Vương cười cười trả lời. - Được không?

- O.O - Cậu hiển nhiên không nghĩ tới Vương sẽ nói như vậy, ngây ngốc hồi lâu.

- >>.<< - Mà cái vị nào đó kia lại vô cùng bất mãn, sắc mặt so với đít nồi còn đen hơn vài phần, hung hăng trừng mắt nhìn Vương.

- Oái... - Vương giật nảy mình. Tại sao anh lại quên mất bên cạnh còn có anh Hạo Trạch chứ? Không xong, buông lời chòng ghẹo bạn trai của người ta ngay trước mặt người ta, anh chết chắc rồi. Hu hu, Tiểu yêu tinh đáng ghét, đều tại cậu làm hại.

- Muốn ở lại thì ngủ trên sô pha đi. - Anh nheo mắt cảnh cáo, sau đó không khách khí xách cậu đi như một con gấu bông. Dám có ý đồ với con nuôi của anh? Không có cửa đâu.

Cạchhhh...

- Anh Hạo Trạch? - Vừa được thả tự do, cậu liền bám lấy cánh tay anh, tò mò chọc chọc vào má anh. Anh rốt cuộc nổi cơn gì vậy?

- Từ giờ không được phép chạy ngược chạy xuôi trêu chọc đàn ông, biết chưa? - Anh nghiêm khắc dạy bảo, nhưng đáng tiếc, đối tượng lại là cô gái không biết nên nói là tinh ranh hay ngu ngốc Chu Khải.

- Không thể. - Cậu đứng thẳng người, hùng hồn nói. - Chòng ghẹo mĩ nam chính là một trong những thú vui hàng đầu của em, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?

- Em nói cái gì????? - Anh muốn phát điên.

- Oa, trời tối rồi. Đi ngủ a đi ngủ. - Cậu cười hì hì đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó cạch một cái đóng cửa lại, hoàn toàn không thèm nhìn đến sắc mặt tối thui của người nào đó.

- O.O - Anh trợn mắt nhìn cánh cửa thật lâu, ngọn lửa giận dữ bốc lên tận óc. To gan, to gan quá rồi!

---------------------------------------

3.

Nửa đêm,

Sau khi xác định Chủ nhân của gian phòng bên cạnh đã ngủ say, người nào đó vui sướng tung chăn nhảy xuống đất, giống như kẻ trộm lén la lén lút mò mẫn đi ra ngoài. Vừa thấy bóng người nằm dài trên sô pha liền nhảy bổ tới.

- Tiểu ma vương, dậy, dậy, dậy! - Cậu hạ thấp giọng đến mức nhỏ nhất, hai tay không ngừng vỗ lên mặt Vương.

- Gì thế? - Vương cau có gạt tay cậu ra, gầm lên.

- Suỵt - Cậu sợ hết hồn, vội vội vàng vàng bịt chặt miệng con sư tử chuẩn bị lên cơn kia lại, thì thầm. - Nhỏ giọng một chút. Anh Hạo Trạch mà tỉnh thì chúng ta tiêu đời.

- Anh muốn làm gì? - Vương nheo mắt nhìn cậu đầy cảnh giác. Đừng nói đến 'tiếng thơm' của cậu, chỉ riêng việc nửa đêm nửa hôm sán tới chỗ anh, chắc chắn chẳng tốt lành gì.

- Báo thù cho cậu.

- Báo thù?

- Đúng vậy. Đi, chúng ta ra ngoài bàn bạc cụ thể. Ở đây không an toàn. - Cậu cười đến rực rỡ, hào hứng vạn phần kéo tay Vương luồn lách ra khỏi căn hộ rộng lớn.

...

Tại khoảng sân trước khu chung cư,

Cậu đung đưa chân ngồi trên ghế đá, đắc ý nhìn vẻ mặt ngạc nhiên cùng hứng thú vủa Vương.

- Như thế nào? Tôi quá lợi hại phải không? Không cần thần tượng tôi quá, tôi sẽ rất ngại đó ha ha...

- T.T

- A, đã bảo là đừng có khen mà, tôi sẽ thẹn thùng. - Cậu cười khúc khích, mặt vênh lên tận trời, hoàn toàn chẳng có liên hệ gì đến hai chữ 'thẹn thùng' cả. - Tôi biết tôi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lại vô cùng thông minh rồi, cậu không cần phải nói ra đâu mà.

- @@ - 'Đồ tự sướng cuồng, anh có thể mặt dày hơn chút nữa được không?'

- Được rồi, cứ quyết định như thế nhé! Đi về ngủ thôi. - Cậu lúc lắc cái đầu, nhảy chân sáo về phía tòa nhà cao tầng cách đó không xa.

- Đợi một chút. - Vương giữ chặt cổ tay cậu, nhăn nhó. - Chuyện này... có vẻ không tốt lắm. - Chính xác là hoàn toàn không tốt. Anh Hạo Trạch mà biết khẳng định sẽ lột da anh.

- Chỗ nào không tốt?

- Chúng ta giấu anh ấy đi gây chuyện thì không nói, nhưng nhỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh bảo tôi nói thế nào với anh ấy bây giờ? Vương Húc kia cũng không phải đơn thương độc mã, lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ.

- Chúng ta cẩn thận một chút là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ