19

- Khải... - Anh muốn gọi cậu lại nhưng không kịp, chỉ thấy vụt một cái, bóng hình đỏ rực như đốm lửa nhỏ đã biến mất không thấy tăm hơi. Cậu ôm gối của anh đi rồi, anh ngủ bằng gì bây giờ?

...

Mà cậu nhóc gây tội vừa về tới phòng liền lăn ra ngủ đến không biết trời đất trăng sao gì, chân còn đạp đạp chiến lợi phẩm mới cướp được vài cái.

...

Kết quả là, anh thật sự đến muộn. Nhưng đây hoàn toàn không phải là lỗi của anh a.

- Mới lần đầu gặp mặt đã đến muộn rồi, anh đúng là... 01 nhất định sẽ nghĩ là anh không tôn trọng người ta... Người ta là con gái, vậy mà anh lại bắt người ta phải đợi lâu thế kia... Lúc đến nơi nhất định anh phải...

- O,O - Tai bị cậu tra tấn đến sắp mọc hoa, mấy lần anh tức đến thiếu chút nữa chệch tay lái, trong lòng kêu gào không ngừng. Là ai đòi đi ăn mì vằn thắn ở phía Bắc thành phố... Là ai nói còn chưa no, lại đòi đi ăn bành cuốn ở phía Nam... Là ai kêu gào nhất định phải đi uống cà phê ở phía Bắc... Trong khi cuộc hẹn lại diễn ra ở phía Tây?

...

Kétttt...

Cho đến khi chiếc xe dừng lại, cậu mới thôi càm ràm, ngoan ngoãn nhảy xuống.

- À, để tránh tự biến mình thành bóng đèn 250V, em sẽ ngồi cách đó vài bàn, nếu có khó khăn gì cứ ra hiệu cho em nha! - Cậu thò đầu vào cửa sổ xe, dặn dò. - Còn nữa, anh nhớ phải tỏ ra lịch lãm chu đáo đó!!!

...

Cậu ung dung ngồi hút nước cam, ánh mắt dán chặt vào mái tóc đen mượt của vị mĩ nữ cách đó không xa, trong đầu toàn là viễn cảnh tốt đẹp được mọi người tán thưởng vì chiến công lẫy lừng. Trước mặt có thật nhiều thật nhiều vàng bạc châu báu được đưa đến để cảm tạ, bao nhiêu mĩ nam nguỡng mộ cậu xếp hàng dài chờ đến lượt gặp mặt...

Nhưng... chỉ vài phút ngắn ngủi, toàn bộ tương lai tươi sáng ấy đều tan thành mây khói.

Tại sao vậy?

Cậu cũng không biết a.

Ngây ngốc nhìn vị tiểu thư yểu điệu kia như con mèo con vừa khóc vừa chạy ra ngoài, đầu óc cậu trở nên mơ hồ như bị phủ sương.

Thế này là thế nào?

Xảy ra chuyện gì?

Tại sao có thể biến thành như vậy?

...

Một đống câu hỏi lùng bùng trong đầu cậu khiến cậu ngày càng ù ù cạc cạc.

- Khải! - Anh vẫy vẫy tay với cậu.

- Á? - Lúc này cậu mới định thần lại, vội vội vàng vàng ôm cốc nước cam lao tới. - Làm sao vậy? Làm sao vậy? Anh đã làm gì vị mỹ nữ kia hả?

- Anh chỉ nói một câu mà thôi. - Anh mở to đôi mắt vô tội nhìn cậu.

- Câu gì?

- Tôi không thích cô, càng không có khả năng yêu cô.

- ... - Cậu nhìn anh bằng ánh mắt hình hòn sỏi, đập bàn rầm một cái. - Lần đầu tiên gặp mặt mà anh nói với người ta như thế, người ta không ném dép vào mặt anh là may lắm rồi, anh còn ngồi đó giương mắt lên mà uất với ức cái gì nữa??? Nếu người anh gặp phải là em, em đã không ngần ngại độc chết anh luôn rồi. Anh đúng là đồ con gà!

- *0* - Không tệ, cuối cùng anh từ thực vật cũng đã có thể tiến hoá lên thành động vật rồi.

- Anh...

Hai con thằn lằn con cha cha cha...

Cậu còn muốn mắng nữa thì điện thoại báo có tin nhắn. Hằm hằm mở ra, ánh mắt vừa lướt qua màn hình liền đông cứng, hai mắt toả sáng rạng ngời.

Mày rậm mắt sâu, vầng trán cao rộng, mũi thẳng răng trắng, làn da mịn màng, tóc nâu kiểu cách,... Oa, mĩ nam a mĩ nam!!!!!!!!!!!

- Gì vậy? - Anh nhổm người ngó vào điện thoại của cậu, gương mặt thoắt cái đã đen thùi lùi. Không xong, sắp có sao chổi đâm vào Trái đất, cần nhanh chân chạy trốn thôi.

- Anh tự về nhé, em đi trước. - Anh còn chưa kịp động chân, cậu đã như cơn gió lướt đi, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

'Tiểu mĩ nam, anh đến chơi với cậu đây!!!'

...

Đứng trước cửa căn hộ của Vỹ, Quân và Vương, cậu nhanh tay chỉnh lại trang phục đầu tóc, mỉm cười một cái, lúc này mới đưa tay nhấn chuông.

Kíng koong...

Không có động tĩnh.

Kíng koong Kíng koong...

Vẫn không có động tĩnh gì.

Cái gì kia? Rõ ràng Vỹ nói tiểu mĩ nam của cậu hôm nay ở nhà mà?

Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong...

'Này, anh đây bực mình rồi đó nha!! Tưởng đẹp trai chút mà kiêu á? Thành thật mà nói thì cậu còn chưa tu đén trình độ bằng cây kim cương của anh đâu biết chưa? Có điều nể tình cậu cũng là một mĩ nam nên anh mới đến chữa bệnh cho cậu thôi.'

Tức giận đùng đùng, cậu dứt khoát lùi lại hai bước lấy đà, sau đó...

Một

...

Hai

...

Ba

- Yaaaa......

Cạchhhh...

Không khí đông cứng.

...

Cậu đông cứng.

...

Cậu ta cũng đông cứng.

...

------------------------------------------------------------------

1.

Tức giận đùng đùng, cậu dứt khoát lùi lại hai bước lấy đà, sau đó...

Một

...

Hai

...

Ba

- Yaaaa......

Cạchhhh...

Không khí đông cứng.

...

Cậu đông cứng.

...

Cậu ta cũng đông cứng.

...

Tình hình là, cái chân của cậu rất chi là dũng mãnh chuẩn bị vận hết sức lực để đá văng cánh cửa kia ra. Nhưng bất thình lình cánh cửa lại bật mở, tiểu mĩ nam lù lù xuất hiện. Cho nên... ách... bàn chân cậu hiện tại đang nhằm thẳng vào chỗ nào kia của cậu ta. Phù phù phù... thật may là cậu kịp thời dừng lại, nếu không e là... chậc chậc... Cậu thật không dám nghĩ tiếp nữa.

- Còn không bỏ chân xuống? - Sắc mặt Vương đen thui, cắn chặt răng rít lên.

- À thật xin lỗi, thật xin lỗi... - Cậu ngượng ngùng thu chân, cười hề hề.

- Cậu là ai? Đến đây làm gì?

- E hèm... - Cậu đứng thẳng lưng, sau đó cúi người một góc chuẩn 45°, lên tiếng giới thiệu. - Xin chào, rất vui được gặp cậu. Tôi là Chu Khải, hiện đang là sinh viên năm thứ ba khoa tâm lí của trường đại học Y ở Mỹ. Tôi được bạn của anh họ là Ngô Minh Vỹ ĐẶC BIỆT mời tới đây để giúp cậu điều trị chứng tâm thần phân liệt của mình.

- @@ - Choáng váng. Sau đó. - CẬU CÚT CHO TÔI.

- Này chú em, không được dùng giọng điệu đó để nói chuyện với người lớn à nha. Tôi biết là cậu có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, nhưng mà...

- CÚT

- Cút cái chân cậu á. - Cậu nổi giận thật rồi, tay chống nạnh, mắt hằm hằm nhìn tiểu mĩ nam mặt mày u ám phía trước. - Tôi còn chưa giở trò sàm sỡ với cậu, cậu tức cái gì mà tức?

- Cho dù có muốn thu hút sự chú ý của tôi đến thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không nên dùng chiêu ngu ngốc như vậy chứ? - Vương khinh khỉnh nhìn cậu.

- Thu hút cái con heo!! Tôi thèm vào. - Cậu đẩy Vương ra, hùng hùng hổ hổ bước vào. Quả nhiên bệnh nhân tâm thần đều không dễ đối phó. Thế mới biết Cây kim cương của cậu còn tốt đẹp chán.

- Cậu muốn làm gì? - Vươn đá cửa sầm một cái, lao đến chắn trước mặt cậu, nhếch mép. - Cậu chọn sai phương pháp rồi, tôi không thích con trai, tôi thích những cô gái dịu dàng.

- Quỷ mới quan tâm cậu thích cái gì. - Cậu phẩy tay, lách người qua đi tiếp, trong lòngu than thở mãi: 'Nếu như Câu kim cương của cậu cũng có thể thẳng thắn như vậy thì tốt rồi. Haizzz...'

- Rốt cuộc cậu là yêu ma quỷ quái phương nào hả?

- Tôi nói cậu có bệnh mà cậu còn không tin? - Cậu đột nhiên xoay người vỗ cái bốp vào vai Vương, ánh mắt tràn đầy thương cảm. - Tôi vừa rồi không phải đã tự giới thiệu ư? Cậu thật sự không nhớ gì sao?

- Tôi muốn nghe sự thật.

- Đó là sự thật mà? Không tin cậu gọi điện hỏi anh trai cậu đi?

- Hừ!!? Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy? Cậu tốt nhất nên cút đi cho nhanh, nếu không...

- Làm sao?

- Tôi sẽ đánh cậu. - Vương giơ nắm đấm ra trước mắt cậu, đe doạ. - Tôi không phải quân tử, cho nên bê đê gì tôi cũng đánh hết.

- Tốt. - Cậu cười ha hả. - Làm quân tử chỉ có chết sớm chứ được lợi lộc gì đâu?

- Cậu không nghe rõ lời tôi nói sao?

- Tôi không phải cậu.

- Cậu... cậu... cậu...

- Tôi tôi tôi làm sao? - Cậu vênh mặt. - Tôi biết tôi quá chói lọi cao quý khiến cậu thấy tự ti, nhưng mà con người tôi rất chi là tốt bụng á. Cho nên tôi cho phép cậu gọi thẳng tên của tôi, Chu Khải.

- Khả cái gì tôi không quan t... Đợi một chút, Chu Khải? Cậu nói cậu là Chu Khải??? - Vương đột nhiên kích động lao đến túm lấy bả vai cậu lắc liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ