18
- Ăn cơm a ăn cơm, để nguội sẽ ăn không ngon. - Cậu cười ha hả, nhìn anh đầy ý tứ.
- ~0~ - Anh muốn bóp chết cậu, bóp chết cái cậu nhóc phiền phức không biết điều này.
...
- Anh Hạo Trạch! - Thấy anh ngẩng đầu, theo thói quen lấy tay day day thái dương, cậu liền cong đuôi chạy lại, vươn móng vuốt ra bắt đầu đấm đấm bóp bóp.
- Em muốn bao hiêu? - Đôi mắt anh khép hờ, thoải mái để cậu mát xa, giọng nói mỏi mệt vang lên, nhưng lại chứa đựng sự nuông chiều vô hạn.
- Không không, em không có ý đòi tiền của anh. - Cậu lắc đầu cười cười. - Tuy nhiên, nếu anh đã có ý muốn cho em, em đây cũng không ngại nhận lấy. 5 triệu.
- @@
- Anh Hạo Trạch, anh thích mẫu con gái như thế nào?
- ... - Cau mày nghĩ ngợi một hồi, kết quả là... - Không biết.
- Làm sao có thể? - Cậu ngạc nhiên. - Trong lòng ai chẳng có mẫu người lí tưởng? Anh đừng ngại, cứ thoải mái nói ra đi, em cũng không phải người ngoài, có đúng không?
- Thật sự không có.
- Được rồi. - Cậu thở dài. - Vậy anh thử suy nghĩ một chút, người con gái thế nào sẽ khiến anh yêu thích?
- Yêu thích? - Anh suy tư.
- Chính là luôn muốn được ở bên cô ấy, không gặp cô ấy sẽ nhớ, gặp cô ấy rồi sẽ thấy lâng lâng vui vẻ, luôn lo lắng cho cô ấy, chỉ khi tự mình chăm sóc cho cô ấy mới có thể yên tâm...
- Nghe thật giống như cha với con gái. - Anh lẩm bẩm.
- #.# - 'Cây kim cương à, em nói anh có vấn đề về tâm thần mà anh còn không tin?' - Được rồi được rồi, để em giúp anh vậy.
- Giúp? Em không chạy loạn gây chuyện là anh đã mừng lắm rồi...
- Anh yên tâm đi, em đảm bảo việc này nhất định thành công, bạn gái sẽ được đưa đến tận tay anh.
- Nếu như không tìm được? - Anh nhướn mày. Tuy anh không thích có bạn gái, một đứa con nuôi như cậu đã đủ khiến anh đau đầu mệt óc lắm rồi, nhưng thấy cậu vui vẻ như vậy, anh lại không nỡ phá ngang.
- Đương nhiên là tiếp tục tìm. - Cậu lớn giọng. - Em sẽ tìm cho ra mới thôi. Anh cứ tin ở em.
- ... - 'Tin em thì anh là con heo.' - Nếu đến lúc em kiệt sức rồi mà vấn không tìm được?
- Vậy... - Cậu cắn cắn môi. - Em đành chịu uất ức làm bạn gái (=='' ngươi là con trai đó Khải) của anh, có được không?
- >.< - Đầu anh bốc khói. Làm bạn gái anh khiến cậu phải chịu uất ức ư? Đợi một chút, cậu là con trai mà (=.=*) ý của cậu là... - Khải, cố gắng lên, tuyệt đối không thể thất bại.
- Yes sir!
Thế là văn phòng Giám đốc vốn ầm ĩ như chuồng chim giờ yên ắng đến kì diệu, ngoài tiếng lật giấy soạt soạt cũng chỉ còn tiếng bút máy roẹt roẹt.
...
Cậu tập trung cao độ nghiên cứu từng đơn đăng ký, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép gì đó vào cuốn sổ bé tẹo, hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đều bị một đôi mắt sâu thẳm dõi theo.
...
Anh chống cằm nhìn cậu, nhìn đến ngây người. Một mỹ nam đẹp như vậy, tại sao tính cách lại quái dị đến thế? Nếu như đầu óc cậu không bị úng nước rửa rau, nhất định sẽ trở thành mĩ nam như hoa như ngọc mà bất kì người phụ nữ (đàn ông) nào cũng khát khao. Có điều... Cậu như vậy mới là Chu Khải a. Một con búp bê đẹp đến rung động lòng người, nhưng lại toàn làm trò quỷ khiến ai cũng phải tránh xa vài mét. Có điều... anh càng nghĩ lại càng thấy đáng yêu nha. Aizzz... xem ra anh yêu đứa con nuôi này quá rồi.(thế mà nói anh là gay anh lại tạc mao)
...
- Anh Hạo Trạch! - Đột nhiên tiếng gọi của cậu ập tới khiến anh bừng tỉnh, mơ hồ nhìn cậu. - Nãy giờ anh cứ nhìn em suốt, không phải là... ha ha...
- Không có, đừng suy nghĩ linh tinh. - Anh đỏ mặt hắng giọng vài cái, lúng ta lúng túng sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn.
- Cái gì mà không phải chứ? - Cậu nổi trận lôi đình. - Em không xinh đẹp sao? Hừ, em là mĩ nam đó, mĩ nam anh có biết không? Dám kêu em không đẹp, anh được lắm, được lắm, em nhất định kiếm bạn gái xấu đến ma chê quỷ hờn cho anh. Đồ đáng ghét!
- @-@ - Vậy có nghĩa, ý cậu vừa rồi không phải là... hầy... cũng không thể trách anh được, ai bảo suy nghĩ của cậu luôn luôn nhảy vào bụi cỏ như thế, anh làm sao mà bắt kịp được?
Nói là làm, cậu mặc kệ vẻ mặt xám hối ảo não của anh, xắn tay áo bới tung đống đơn từ lên, nhặt ra những thành phần 'bộ dạng thanh tú' nhất, liên lạc sắp xếp gặp mặt.
- Anh Hạo Trạch, mai là thứ bảy, anh không phải đi làm đúng không? Vậy là không bận cái gì có phải không? Ừ được rồi, vậy cứ như thế đi, quyết định sáng mai bắt đầu buổi gặp mặt với số 01 đi. - Cậu tuôn một tràng, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu liếc anh lấy một cái.
- ... - Ngoài câm nín nhìn cậu trừng trừng thì anh còn có thể làm được gì nữa đây? Ôi dây thần kinh bé bỏng tội nghiệp của anh!!!!!!!!!!!
...
Tối,
Từ phòng làm việc bước ra liền thấy cậu ôm gối vắt chân lên bàn xem ti vi, khoé môi anh khẽ cong lên. Cảm giác có người ở chung thật không tệ, hơn nữa còn là một mỹ nam đáng yêu... Không đúng, cậu nhóc này vài tiếng trước còn khiến anh suýt đứt dây thần kinh mà chết, không đáng yêu, một chút cũng không đáng yêu. Không thể tiếp tục nghĩ tốt về cậu như thế được, phải thiết quân luật, nếu không... có một ngày anh sẽ đột quỵ mất.
- Khải! - Nghĩ như vậy, anh tiến đến gần cậu, chuẩn bị nghiêm khắc dạy bảo, nhưng mà...
- Dạ? - Cậu giống như chú thỏ con trắng muốt đáng yêu, quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt sang ngời, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
- Anh muốn nói là... - Anh hít sâu vài hơi, vẫn không đành lòng ra tay với chú thỏ bé nhỏ dễ thương trước mặt, đành nhỏ giọng nhắc nhở. - ... nhớ đi ngủ sớm! - Được rồi, anh thừa nhận mình là kẻ không có tiền đồ.
- Anh Hạo Trạch! - Cậu vươn tay túm lấy vạt áo của anh, giọng nói lảnh lót vang lên. - Anh nói chưa từng hẹn hò, vậy có cần chuyên gia Chu Khải em đây tư vấn cho chút chút hay không?
- >.= - Anh nheo mắt nhìn cậu. Một cậu nhóc 20 tuổi thì có thể có bao nhiêu kinh nghiệm hẹn hò chứ, đừng nói cậu lại chính là Chu Khải.
- Anh đừng có coi thường em. Từ năm 7 tuổi em đã cùng Elvis đi rình trộm người ta hẹn hò rồi. - Cậu tự hào ưỡn ngực. - Rất thú vị đó!
- T-T - Anh trân trối nhìn cậu. Thì ra đây là cáo đội lốt thỏ a.
- Nào, nào, anh ngồi xuống đây, ngồi xuống rồi từ từ nói. - Cậu chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình, hào hứng vô cùng.
- E hèm... - Anh hằng giọng, cố che giấu sự lúng túng. - Ngày mai, anh sẽ gặp người như thế nào?
- Một tiểu thư khuê các nha. Dịu dàng, hiền thục, duyên dáng, nhỏ nhẹ,... anh muốn cái gì là có cái đó.
- Cô gái dịu dàng ư? - Anh khiếp sợ. Không phải giống mấy vị thiên kim đại tiểu thư này nọ thường ngày cứ thích quấn lấy anh chứ? Bị hành hạ quá lâu, bây giờ chỉ cần nghĩ đến những cử chỉ trang nhã thanh cao đó là anh lại thấy lạnh cả sống lưng. - Khải, có thể không đi không?
- Không được. - Cậu đập bàn. - Anh làm sao có thể chưa ra trận đã muốn rút lui như thế chứ?
- Nhưng anh không thích...
- Còn chưa gặp làm sao có thể nói không thích? - Cậu cười hề hề. - Anh yên tâm, em vừa rồi ăn no đầu óc thông suốt, đã huỷ hết những cuộc hẹn với 'bông hoa của tổ quốc' kia rồi.
- Nhưng mà...
- Ngày mai anh phải thể hiện bản thân nhiều nhiều chút nha. - Cậu dặn dò. - Theo như em điều tra được thì cô gái kia... ừm... tạm gọi là 01 đi, rất thích những anh chàng lịch lãm ôn nhu. Cho nên anh...
- @@ - Hoa mắt chóng mặt là như thế nào? Chính là cảm giác anh phải thường xuyên đối mặt khi ở cạnh cậu.
---------------------------------------
3.
Ngày hôm sau,
Từ sáng sớm, sớm ơi là sớm, cậu đã lọc cọc xông vào phòng anh lôi lôi kéo kéo cái gối của anh như một đứa ngốc.
- Khải, em làm cái gì vậy? - Anh giật mình tỉnh giấc, mù mịt nhìn cậu, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn.
- Anh còn không dậy? Sắp trễ hẹn rồi đó. - Cậu ôm chặt cái gối của anh, ngáp một cái, nhắc nhở.
- Hẹn? - Anh nghi ngờ nhìn cái đồng hồ bên giường, lại nhìn cậu, tốt bụng nói. - Khải, có phải em ngủ mơ hay không? Hôm qua em nói cuộc hẹn diễn ra lúc 8 giờ 30 phút, bây giờ mới có 3 giờ mà thôi.
- Hả? - Cậu ngẩn ngơ. 3 giờ? Ách... Cậu lại nhìn sai giờ ư? - Ha ha... cũng... cũng không thể trách em. Ai bảo số 3 với số 8 lại giống như như vậy làm cái gì? - Cậu cười gượng gạo, lủi thủi ra khỏi phòng. Một lỗi mắc đi mắc lại không biết bao nhiêu lần, nếu để Elvis biết nhất định sẽ cười cậu thối mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top