CHƯƠNG 8

  "Kỳ thật, cô không cần thẳng thắn như vậy."

"Ách?"

Đạm Dung nghiêng nghiêng cái đầu, nhìn nhìn bác sĩ Vạn ngồi ở bên cạnh vẫn bảo trì trầm mặc, đối với lời nói bất thình lình của anh xuất hiện có chút khó hiểu.

Vừa rồi sau khi thuận lợi giải vây, sư huynh sợ bác sĩ Vạn rất buồn, vì thế đem trách nhiệm tiếp đón anh ta giao trọng trách trên người cô.

Trên thực tế trừ bỏ công sự, bọn họ không có chuyện gì cùng nhau xuất hiện, hơn nữa hai người hình như cũng không hay tiếp xúc nói chuyện, cho nên cho dù nhận thức, cũng không có đề tài để trò chuyện.

Trên bàn tân khách tiếng động lớn tiếng động lớn ào ào, cũng chỉ có hai người bọn họ không lời nào để nói, này so với cùng Tam Kiếm bọn họ một khối lại càng nhàm chán.

"Tôi nói, cô vừa mới có thể không cần nói như vậy ."

"Nga." Đạm Dung vẫn là không rõ anh đang nói câu nào, cũng không muốn hỏi, vì thế chỉ từ từ lên tiếng, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng phía trước.

Trường hợp này thực buồn chán, thực ầm ỹ, cô thật muốn nhanh chút chấm dứt. Chính là loại biểu tình không yên lòng này, bị Vạn Tuế đương nhiên giải mã thành câu lệnh khác xa so với thực tế.

Thật sự thích như vậy? Nhớ tới vừa rồi sau khi cô nói xong câu nói kia, Xà lão mẹ rất kinh hồn biểu tình hóa ngốc, anh đều thay cô đau lòng.

Thích một người đàn ông tính tình như thế, đương nhiên là chuyện thống khổ vô cùng, vì tránh đi phiền toái không cần thiết, cô lại tình nguyện đem cái sự thống khổ này ra đi.

Còn ngay ở trước mặt người mình thích nói cái kia,thật sự cần rất nhiều dũng khí. Anh có chút bội phục cô, đồng thời vị trí bên trái ngực giống bị thứ cứng rắn gì đó đâm vào, ẩn ẩn đau không thoải mái tý nào.

"Cô liền như vậy thích cái kẻ gay kia?" Anh không phải là ông tám, nhưng là biểu hiện của cô càng lãnh đạm không để ý gì, anh lại càng muốn hỏi.

Lời này thành công đem lực chú ý của Đạm Dung kéo trở lại, nguyên lai anh là vì không rõ ý tứ cô vừa mới đề cập, dễ hiểu nhầm lời nói của cô.

Chẳng lẽ anh nghĩ sư huynh mình là gay, chính là như vậy sao? Không thể tưởng tượng được anh để ý như vậy, thế nhưng mà thử một lần đi.

Anh sẽ không là ăn dấm chua đi? Cô nhìn anh liếc mắt một cái, cô đột nhiên tràn ngập hứng thú, gợi lên khóe miệng, cười như có như không.

"Bác sĩ Vạn giống như đối với thế giới cảm tình của tôi thực cảm thấy hứng thú."

Vạn Tuế trên mặt nóng lên, cất to giọng nói: "Không có chuyện này!"

Nhìn mặt anh đỏ lên, Đạm Dung ức chế không được, cười đến càng đen tối. Bác sĩ Vạn thật sự là một người bị rối loạn đến nỗi hồ đồ luôn rồi, thích lại không nói, lại một mình ở nơi này sinh hờn dỗi.

Chưa bao giờ thấy cô cười thành như vậy, gương mặt nho nhỏ bởi vì sung sướng mà sinh động rất nhiều, hàm răng chỉnh tề trắng noãn, lúm đồng tiền bên phải hơi hơi lộ ra, có dáng vẻ rất đáng yêu.

Vạn Tuế cảm thấy trong khoảnh khắc hoa mắt, nhất thời đã quên chính mình đang bị giễu cợt, kinh ngạc nhìn cô.

Đạm Dung cảm thấy mình thật sự không phúc hậu, nhưng là bộ dáng bác sĩ Vạn thẹn quá thành giận thật đáng yêu, cẩn thận nhìn khuôn mặt làn da trắng điểm sắc hồng, làm cho người ta rất muốn sờ nắn một phen.

Cô vỗ vỗ mặt, miễn cưỡng thu hồi tươi cười, nhếch miệng, chỉ là vẫn không dừng được ý cười.

"Bác sĩ Vạn, lời nói vừa mới rồi của tôi là nói bừa, anh đừng nghĩ là thật, anh liền tiếp tục, ừ, thầm mến đi." Cô dừng hai giây, mới tìm được từ thích hợp.

Thầm mến —- với anh mà nói thực chuẩn xác.

Thầm mến? Lúc này Vạn Tuế kinh ngạc vô cùng ! Chẳng lẽ cô nghĩ rằng đến mình thầm mến nàng? Cô cũng quá tự mình đa tình đi?

Muốn mở miệng cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, ai ngờ nói xong người kia đã muốn quay đầu, dường như không có việc gì bưng nước trái cây trên bàn lên, môi đỏ mọng dán vào miệng ly thủy tinh uống một ngụm, sau khi uống xong, đầu lưỡi nho nhỏ kia còn vươn ra liếm hai giọt sót lại trên khóe môi.

Vạn Tuế chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ ngực nảy lên, anh nhanh chóng dời tầm mắt, có điểm không thể tin, chính mình thế nhưng cảm thấy người phụ nữ như đậu cô-ve này thực động lòng người.

Nữ nhân đều là động vật phiền toái, trong nhà có mấy vị chị họ là minh chứng tốt nhất. Tiếng huyên náo, nhiều chuyện, không thể du nhập vào đầu anh, dù sao trong nửa khắc anh cũng không nghĩ được gì nhiều. Mà hiện tại, anh lại đối với đậu cô-ve này có phản ứng.

Bác sĩ Vạn bị kích thích đến, vẻ mặt có chút dại ra. Đạm Dung lắc đầu, quyết định kéo anh một phen, đem anh cứu vớt ra. Hiện trường thực ầm ỹ, cô đem ghế kéo gần tới anh.

"Anh có biết sư huynh tôi thích loại hình gì không?"

Cô vì sao đột nhiên ngồi gần như vậy? Vạn Tuế lui lui về phía sau, miệng nghĩ nghĩ hỏi lại: "Thích cái gì?"

Đạm Dung chỉ chỉ xa xa, Xà Thái Quân bên kia cùng người đàn ông to con, đỏm dáng đang nói chuyện.

Cô để sát miệng vào anh, nhẹ giọng nói: "Sư huynh thích loại hình tráng kiện, thực đúng là đàn ông!"

Một trận hương thơm tiến vào trong mũi, giống lông chim phất nhẹ qua, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của anh.

"To con... cường tráng?"

"Ừ." Đạm Dung thân mình ngồi thẳng, cho anh một cái ánh mắt đáng thương, hiển nhiên cho rằng, anh không phải loại hình này.

Ánh mắt xem bên kia một lúc lâu, Xà Thái Quân nắm bả vai tên to con đang nói cười, người này trước mặt công chúng cũng không bớt phóng túng, quả thực làm cho Xà lão mẹ không lo lắng không được.

Cô nói vậy là có ý tứ gì? Xà Thái Quân thích đàn ông cường tráng quan hệ vớ vẩn gì đến việc của anh?

Còn có, cô trong mắt ánh lên tia khinh miệt là có chuyện gì xảy ra?

Vạn Tuế nhất thời buồn bực đứng lên, quay đầu lại thấy cô một bộ dáng buồn bã, hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người đàn ông thô tục kia, giống như là lên án.

"Đừng nữa xem!" Anh hành động không chút suy nghĩ chặn ánh mắt cô.

Đạm Dung quay đầu kỳ quái nhìn anh, Vạn Tuế nhanh chóng thu hồi tay, quẫn bách nghĩ muốn một chưởng đánh chết chính mình. Anh đây là làm sao ?

Đạm Dung bĩu môi, thông cảm nhìn tâm anh bị thương, hành vi có chút thất thường, là muốn chậm rãi nhận thức sự thật đi.

Đêm đó hai người lại không nói chuyện với nhau, sau khi ăn xong Vạn Tuế vội vàng rời đi, Đạm Dung cũng như thường trở về công ty tăng ca.

Bận rộn một ngày, thời gian đặc biệt trôi qua mau, trong nháy mắt đã qua một tuần, Đạm Dung mới nhớ tới bác sĩ Vạn đã thật lâu không cùng cô liên lạc.

Nhà của anh sắp hoàn thành, nhưng là gia cụ cái gì anh cũng chưa quyết định, điện thoại không có gọi tới, buổi tối trên QQ cũng không login, dường như mất tích.

Ở QQ của anh để lại lời nhắn, anh đều không có hồi đáp lại, hỏi sư huynh thì anh nói anh ta gần nhất giống như có nghiên cứu và thảo luận cái gì đó, kia đại khái chính là công việc .

Việc này vốn cô cũng không nghĩ nhiều, suy nghĩ một mạch, làm thiết kế tổng yếu đầu óc cần phải thoải mái, huống hồ hạng mục này là công tác của cô từ trước tới nay tốn nhiều sức lực cùng tâm tư, không đạo lý gì đến gần giai đoạn cuối lại buông tay, mặc kệ mọi chuyện.

Cho nên gửi tin nhắn cho anh đều đều, hỏi anh gia cụ phù hợp có muốn hay không cần hỗ trợ.

Đợi cả buổi anh mới trả lời: Mọi chuyện đều tốt, dụng cụ, đồ dùng trong nhà đã chuẩn bị tốt lắm.

Thì ra là thế. Đạm Dung ngượng ngùng nhận được bốn chữ này, đột nhiên có loại cảm giác cay đắng, khổ cực mang thai mười tháng sinh đứa nhỏ, hiện tại mang cảm giác đem đứa nhỏ cho người khác.

Thời điểm hơi trễ một chút, ngoài ý muốn lại nhận được tin nhắn của anh: [ Trên phương diện vật trang sức bày trí, tôi gần đây bận quá, không có thời gian để ý. Nếu không cô giúp tôi tìm, thấy thích hợp liền mua đi, tiền tôi chuyển cho cô sau. ]

Đạm Dung đột nhiên lại có tinh thần, hỏi rõ ràng chất liệu, màu sắc sô pha anh thích, lợi dụng thời gian nghỉ trưa ban ngày bớt thời gian chạy đi cửa hàng rèm cửa sổ, buổi tối tăng ca giúp anh ở trên mạng tìm vật phẩm trang sức, sau đó đem ảnh chụp chụp hình ảnh đi kèmvới giá cả gửi đến hòm thư của anh.

Công tác tuy rằng phiền phức, nhưng bởi vì sắp có thành quả cô quả thực chờ mong, cho nên làm đặc biệt hăng say.

Qua hai ngày, anh gửi đến đây một cái tin nhắn: [ Hình ảnh đã xem qua, vật phẩm trang sức cơ bản không thành vấn đề, nhưng rèm cửa sổ không cần trang trí hoa lá tầm thường, còn có không cần thảm. Tiền tôi sẽ giao cho Xà Thái Quân, cô trực tiếp giúp tôi qua đi. ]

Không cần thảm? Như vậy sao được? Nhà anh phòng khách rộng lớn, nếu không để thảm có vẻ sẽ rất trống rỗng, cô tìm cả ngày mới thấy kiểu dáng thích hợp nhất—- bò sữa đen trắng, hình dạng không tuân theo quy tắc.

Rèm cửa sổ lại phải chạy vài lần trong thành phố mấy nhà trang trí rèm cửa sổ, cắn bánh thay vì dùng cơm giữa trưa vài ngày mới tìm được.

Cô nhanh chóng nhanh chóng bắt tay vào làm thuyết khách: [ Thảm sẽ làm cho phòng khách nhà anh hiệu quả tốt, hiện lên vẻ phú quý; rèm cửa sổ có thể làm cho hiệu quả ánh sáng rõ ràng, từ không gian bên trong nhìn ra không có vẻ đơn điệu, phối hợp như vậy có thể tăng thêm vài phần thú vị. ]

[ Nhà của tôi không cần thú vị! ] Anh tức thời phúc đáp.

Bị từ chối thẳng thừng, ngay cả thương lượng đường sống đều không có. Chờ anh phát ra ba chữ: [ Tùy tiện cô ], Đạm Dung yên lặng đem di động kết thúc.

Chính mình vất vả cần cù lao động không được đối phương tán thành, thật sự thực thất vọng.

Có lẽ là cô hơi mang sự yêu thích cá nhân vào công việc, không có nhìn vào góc độ khách hàng lo lắng, xem ra cô tựa hồ đem công việc chính mình làm rối lên.

Tháng mười hai trôi qua hơn một nửa, công ty công trình đều đến giai đoạn cuối, khách hàng muốn thiết kế cũng không còn sốt ruột, bọn họ rốt cục có thể hoãn chậm một chút, thở ra.

Trên đầu còn có hai cái hạng mục phải đợi sau tết âm lịch mới khởi công, vì thế buổi chiều đem mọi thứ anh muốn đều tính toán tốt đợi thanh toán, cô liền vẫn ngồi như vậy.

Lại một năm nữa sắp đi qua, đây là đợt tết âm lịch mà cô không tính về nhà. Cũng không biết phải về nhà người nào, cha mẹ đều tự xây cho mình một tổ ấm mới, cô đi đâu đều phải hao tổn suy nghĩ tinh thần.

Có lẽ nên tìm một chỗ du lịch, xua tan sầu não.

Không muốn nghĩ đến, thừa nhận chính mình là vì cự tuyệt của anh mà mất mát, nhưng sự thật đúng là như thế, thật lâu không đối với một sự kiện hào hứng, thích thú mãnh liệt như vậy, lại bởi vì anh lãnh đạm mà biến mất hầu như không còn.

Người, quả nhiên là không thể có chờ mong!

Buổi tối trở lại ký túc xá, đem quần áo vài ngày chất đống ra tẩy rửa, thu thập mọi thứ loạn xạ trong phòng, thời gian chưa đến chín giờ.

Linh Lung gần nhất quen bạn trai mới, mỗi đêm không đến 12 giờ thì còn không trở lại. Đêm nay là một đêm bình an, thích gặp mặt vào thứ Sáu, nói không chừng trắng đêm không về đâu.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe dưới đường cái ô tô vang lên thanh âm. Cô nằm ở trên giường, một cảm giác trống rỗng từ ngực mạnh mẽ xuất hiện, xem ra cô làm việc quá sức đi, không thể dừng lại.

Di động trên đầu giường vang lên hai tiếng, là tin nhắn đến. Cô lười biếng cầm lấy, cư nhiên là bác sĩ Vạn gửi đến: [ Thảm khó giặt giũ, màu sắc rèm cửa sổ rực rỡ tôi không thích, kỳ thật màu sắc cũng không sai. ]

Như thế nào lại gửi những lời này đến đây?

[ Ừ. ] Đạm Dung cho anh một chữ, sau đó bắt chéo hai tay, bỏ qua. Cho dù không tiếp thụ đi, không cần phải giải thích, cô đều hiểu.

Đứng dậy đến phòng bếp rót chén nước sôi, từ cửa sổ nho nhỏ nhìn xuống phía dưới, hàng cây hai bên đường bị gió thổi lắc lư qua trái rồi lại sang phải.

Dự báo thời tiết nói đêm nay nhiệt độ xuống thấp, còn có trời mưa. Thời tiết kém như vậy, thật đúng là chỉ thích hợp cho việc ngủ ngon.

Trở lại phòng, chợt nghe thấy tiếng chuông lớn vang đến, cước bộ nhanh chóng đi vào, cầm lấy điện thoại kết nối thế nhưng lại là anh.

Bấm khóa chốt cửa, giọng nói của cô không mang theo điểm hòa khí, mang theo sự trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Xin hỏi có chuyện gì?"

Giọng nói trong điện thoại truyền vào tai quả nhiên khiến cho Vạn Tuế sửng sốt, làm như chưa dự kiến rằng cô sẽ mở đầu hỏi câu này như người xa lạ, bởi vậy nhất thời tiếp nhận không được.

Anh tìm cô thuần túy là vì vừa rồi tin nhắn trả lời của cô rất ngắn gọn, anh nhìn không ra cảm xúc.

"Này? Bác sĩ Vạn? Có phải hay không gọi nhầm số ?" Đối phương vẫn không mở miệng, sợ là gọi nhầm, cô thì thào tự lầm bầm rồi điện thoại bị cắt đứt.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top