CHƯƠNG 49

  Quan hệ tiến thêm một bước, tình cảm của hai người trong lúc đó đột nhiên phát triển vùn vụt. Đạm Dung bắt đầu học cách quan tâm tới người khác, tỷ như ngẫu nhiên nhắn cho anh một vài tin nhắn, hỏi anh đang làm cái gì? Hay là lúc nghỉ trưa gọi cho anh một cuộc điện thoại, hỏi anh cơm trưa ăn cái gì. Chủ đề nói đến quả thật là nhàm chán, bất quá đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt vẫn như cũ vui vẻ, ngọt ngào. Hơn nữa vị kia tính tình kỳ cục gần đây công việc thuận lợi, không lại động một chút liền tức giận, càng khiến cô tích cực môn học quan tâm.

Cuối tuần lúc tan tầm, Xà Thái Quân gọi cô vào phòng quản lí.

"Anh nghe nói em gần đây làm riêng thêm ở bên ngoài."

Bị đột nhiên hỏi như vậy, Đạm Dung có chút ngốc, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại.

"Đúng vậy." Đối với chuyện này không cần phải giấu diếm.

Xà Thái Quân ngón tay khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn, suy nghĩ sâu xa một lúc cũng đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ thật nhân viên làm riêng bên ngoài không được cho phép! Bất quá với quan hệ chúng ta, anh tuy rằng không đề cập tới, cũng sẽ không cường ngạnh phản đối, chỉ cần em đừng để ảnh hưởng thời gian công tác bình thường là được rồi."

Chỉ là do cô gần đây lợi dụng thời gian đi làm chuồn êm tan tầm đi. Đạm Dung âm thầm phỏng đoán.

Lúc này Xà Thái Quân từ bên người cầm một phần bản vẽ ném cho cô, " Tòa biệt thự này ở Hồ Nam không sai biệt lắm, em ngày mai sắp xếp thời gian đi thương lượng một chút đi, thuận tiện tìm phương án. Chuyện nào quang trọng, em trong lòng hẳn là đều biết."

Khi anh nói lời này mặt không chút thay đổi, Đạm Dung đoán đại khái anh đối việc chính mình làm tư có vẻ để ý. Nhà tư bản đều như vậy, cho dù bình thường quen biết, thủy chung là quan hệ lão bản cùng nhân viên, huống hồ là cô đuối lý trước. Gật gật đầu, cô tiếp nhận bản vẽ không nói cái gì liền rời khỏi phòng.

Thu thập mọi thứ tốt xong, điện thoại Vạn Tuế liền đến, anh nói đang ở cửa chờ. Bình thường cô cũng không chịu để cho anh tới đón, dù sao người đàn ông kia rất đàng hoàng, cô cũng không muốn bị đồng sự trong công ty đàm tiếu. Bất quá đêm nay hẹn trước về nhà Vạn gia ăn cơm, cho nên mới có ngoại lệ.

Ra đến bên ngoài công ty liền nhìn thấy xe của anh ở cách đó không xa, cô rất nhanh chạy tới, mới đi chưa được mấy bước, Xà Thái Quân liền ở phía sau kêu to: "Tiểu Dung!"

Đạm Dung dừng lại xoay người, chỉ thấy Xà Thái Quân đuổi theo.

"Tiểu Dung..." Hắn thở phì phò, thần thái có chút ảo não.

"Vừa rồi, ngữ khí của anh có hơi nặng. Ừm, bởi vì vài ngày nay ngủ không tốt lắm, cho nên..."

"Không có việc gì." Cô cười cười, tỏ vẻ hiểu được.

"Em biết phân nặng nhẹ, về sau sẽ chú ý ."

"Em không tức giận?"

"Sư huynh, anh nên biết em không thích nói dối."

"Vậy là tốt rồi." Hắn lau trán, nặng nề thở ra. Đạm Dung mới phát hiện, sư huynh luôn luôn coi trọng vẻ đẹp hôm nay nhìn thật không thích hợp, áo sơmi mặc bên trong vài khuy áo bị cài lệch, quần thì nhàu, sắc mặt tiều tụy, bộ dáng thập phần uể oải.

" Anh tinh thần... không tốt lắm."

"Ừm."

"Sẽ không là thất tình đi?"

Xà Thái Quân im lặng.

Đạm Dung thở dài. Thật là nói trúng sao. Sư huynh cái gì cũng tốt, cao lớn suất khí khôi hài, hài hước khi làm việc có quyết đoán, chính là rất dễ dàng bị tình cảm gây thương tích.

"Muốn tâm sự sao?"

Xà Thái Quân mắt ngắm phía sau cô, khoát tay." Quên đi."

"Nhưng là trên mặt của anh viết rõ cần người an ủi."

"..." Bị cô nói cho dở khóc dở cười, hắn nhịn không được giơ tay lên gõ nhẹ đỉnh đầu của cô.

"Em không làm tổn thương anh một ngày sẽ chết à!"

Đạm Dung cười nhún nhún vai, Xà Thái Quân không kiên nhẫn vẫy tay. "Đi mau đi mau, nếu không lát nữa thì anh sẽ bị ánh mắt nghiêm khắc của người nào đó bắn chết bỏ mình."

Cô nhìn sang phía sau, mới phát hiện Vạn Tuế đã xuống xe, dựa vào cửa xe trừng mắt sang bên này. Xà Thái Quân giơ tay lên chào, khuôn mặt anh lạnh lẽo, nghiêm túc vuốt cằm, cũng không có có ý tứ muốn đi tới.

Xà Thái Quân ôm ngực kỳ quái kêu to: "Lão đồng học gặp mặt đều lạnh lùng như thế, ta rất đau lòng."

Đạm Dung nhắm mắt, đối với động tác khoa trương của hắn càng thêm lo lắng."Thật sự không cần?" Lúc trước cũng từng không ít lần làm thùng rác.

"Đi đi , đừng đem anh trở thành tiểu nam hài yếu ớt, sư huynh biết em quan tâm anh là tốt rồi." Hắn xoa xoa đỉnh đầu của cô, cảm thấy hơi an ủi.

Đạm Dung vén mấy sợi tóc bị làm loạn, đi hai bước lại nhìn lại, Xà Thái Quân ghét bỏ vẫy tay muốn cô đi mau. Đi đến xe Toyota kia, Vạn Tuế một phen giữ chặt cánh tay của cô liền đi đến cửa ghế phụ. Mở cửa, đẩy cô lên xe, gọn gàng lưu loát.

Trên đường đi đến Vạn gia, Đạm Dung nhìn ngoài cửa sổ dòng xe đông nghịt như nước, trong đầu nghĩ về sau sắp xếp thời gian nào đi tới nhà Hoắc Duẫn Đình thì thích hợp, còn có phải điều chỉnh thời gian công tác với làm ngoài như thế nào, cho nên vẫn chưa mở miệng.

Vạn Tuế chăm chú nhìn cô vài lần, trong đầu lại hiện ra tình cảnh vừa rồi khi Xà Thái Quân cùng cô một chỗ, sắc mặt trầm xuống.

Bởi vì trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện công tác, Đạm Dung sau khi đi đến Vạn gia mới phát hiện sự trầm mặc của anh. Bạc môi anh hơi hơi mân, ánh mắt bình tĩnh vô ba, nhìn không giống tức giận, bất quá cứ như vậy không cười không nói vẫn là làm cho người ta lo lắng.

"Anh như thế nào không nói lời nào?" Khi đồ ăn dọn trên bàn xong xuôi, cô mới lôi kéo anh nhỏ giọng hỏi.

Anh khẽ hừ một tiếng, đem chiếc đũa phóng tới trước mặt cô, vẫn như trước không mở miệng.

Bởi vì Vạn Quý Phi đã khai giảng nên không ở nhà, cho nên trong phòng lạnh hơn rất nhiều, chỉ ngẫu nhiên vang lên thanh âm của Xa Thục Mai cùng Trương Huệ Nghi bảo cô ăn nhiều vào.

"Tiểu Dung cùng A Tuế là như thế nào nhận thức?" Ba Vạn đột nhiên hỏi.

"Ôi, không phải đã nói rồi sao, thời điểm nhà A Tuế trang hoàng, là tiểu Dung hỗ trợ làm thiết kế. A, đúng, tiểu Dung công tác ở công ty thiết kế của tiểu tử Xà gia kia." Đạm Dung còn chưa kịp mở miệng, Xa Thục Mai liền giành trước giúp cô trả lời .

"À." Ba Vạn gật gật đầu, "Kia lúc trước như thế nào lại đột nhiên vào ở nhà A Tuế?"

"Cái kia..."

"Đó là bởi vì cô ấy bị chủ cho thuê nhà đuổi đi, nhất thời không chỗ ở, con trước lưu cô ấy ở lại." Lúc này, Vạn Tuế mới mở lời vàng.

Đạm Dung hơi bĩu môi, cảm thấy chính mình muốn nói bao nhiêu câu. " Đúng vậy, nhờ có bác sĩ Vạn, bằng không cháu qua năm mới đều phải ở cầu vượt để ngủ."

"Ha ha, A Tuế ít có khi lương tâm tràn ra, sợ là khi đó đã muốn đối với cháu nổi lên dị tâm!" Xa Thục Mai cười to trêu ghẹo.

"Mẹ người lần này nói đúng." Ba Vạn meo meo mở miệng tiếp lời mẫu thân đại nhân.

Vạn Tuế chỉ cảm thấy khóe mắt giật giật, hơn nữa tâm tình cực kỳ khó chịu, rõ ràng dùng đồ ăn ngăn chặn miệng mình. Có phải bình thường anh làm người quá thất bại, cho nên một khi có cơ hội bọn họ liền dùng sức tấn công mình hay không.

Trương Huệ Nghi thấy con trai sắc mặt không tốt lắm, sợ bọn họ nói gì thêm nữa khiến anh muốn nổi bão, vội vàng hoà giải: "Mọi người đừng nói A Tuế như vậy, mới trước đây nó không phải rất có tình thương? Ngay cả con chuột nhỏ trong ngõ, nó cũng lấy đồ ăn đi uy bọn chúng."

"Tiểu tử này là vì muốn dùng thuốc thí nghiệm."

Kết quảba  Vạn thản nhiên bỏ xuống một câu, rước lấy những người khác "Phốc xích" bật  cười. Đạm Dung hơi ngẩng đầu lên nén cười đối người bên cạnh kia vẫn đang vùi đầu ăn cơm nói: "Lấy con chuột dùnglàm  thuốc thí nghiệm, bác sĩ Vạn anh thật giỏi."

Vạn Tuế quét mắt liếc cô một cái, không rõ cái này có gì buồn cười. Ngay cả học viện y đều lấy chuột bạch làm thí nghiệm, anh mười tuổi liền biết, không phải hẳn là nên tự hào sao?

"Ôi chao ôi chao! Tiểu Dung, ta phát hiện một vấn đề. Cháu như thế nào bây giờ còn kêu A Tuế làm bác sĩ Vạn?" Mọi người đang cười, Xa Thục Mai đột nhiên ngăn lại đề tài.

Đạm Dung dừng lại động tác bới cơm, từ khi quen biết liền gọi như vậy, có vấn đề sao?" Thói quen."

"Nhưng là người yêu còn xưng hô như vậy rất kỳ quái."

"Không kỳ quái, đều là một cái xưng hô, biết kêu ai là được."

"Kia đổi thành bác sĩ tiểu Vạn mới được, bằng không cháu cứ xưng hô lạ lẫm như vậy, tình nhân gọi như vậy thực không thân mật a, nếu không..."

Mẹ con Xa Thục Mai, ngươi một lời ta một câu, trong lúc đó Vạn Tuế nghĩ bà nội thật là cư như chuyện lớn quá, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong Trương Huệ Nghi ở phòng bếp rửa chén, Xa Thục Mai lôi kéo Đạm Dung ngồi ở trên sô pha trò chuyện, Vạn Tuế cảm thấy chán đến chết bồi lão ba nói chút chuyện bệnh viện, nhưng là lòng căn bản không ở bên này. Mãi đến khi ăn xong hoa quả cũng sạch, anh rốt cục nhẫn nhịn không nổi, phút chốc đứng dậy đi qua kéo Đạm Dung, muốn nói đi về.

"Nhanh như vậy? Ta còn chưa nói xong đâu!" Khó có được người nào im lặng nghe bà nói chuyện, Xa Thục Mai tất nhiên là không thể tha cho Đạm Dung đi.

"Bà nói cháu đều đã biết, có cái gì để cho cháu nhắc nhở cô ấy là tốt rồi." Vạn Tuế đem Đạm Dung đẩy ra phía sau, tránh đi móng vuốt của bà nội. MTD anh đều đã nhẫn một đêm, bọn họ còn không chịu để yên?

"Ai nha, cháu tên tiểu tử này..."

"Bà nội, cháu lại cùng ngươi nói chuyện phiếm đi." Đạm Dung vừa nói vừa muốn vươn đầu đi ra, lại bị anh ấn trở về.

"Mẹ, trễ rồi, để cho hai đứa nó đi thôi." Trương Huệ Nghi lôi kéo bà bà, hướng Vạn Tuế nháy mắt.

Vạn Tuế mạnh mẽ kéo Đạm Dung đi ra, cũng không quay đầu lại.

Xe ở trong bóng đêm trên đường, ngoài cửa sổ cảnh đêm lấy không ngừng lui. Đạm Dung nghiêng đầu nhìn anh, lúc tới giống nhau, mặt không chút thay đổi. Theo đạo lý cô hôm nay thực ngoan, thời điểm giữa trưa tán gẫu điện thoại, anh còn cùng cô nói giỡn, vừa rồi ăn cơm cũng giúp cô chọn thức ăn, kia anh buồn bực, hẳn là cùng cô không quan hệ đi?

"Công việc gặp vấn đề sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Buồn bực không đáp lời. Đạm Dung lại uyển chuyển nói: "Ừm, gặp chuyện phiền lòng?"

Vẫn như cũ trầm mặc, chính là tốc độ xe đột nhiên tăng lên. Nguyên lai thật sự có tâm sự, Đạm Dung hiểu rõ.

Trở lại nhà trọ, Đạm Dung tự mình xuống xe. Nghĩ đến anh không hơn lên, ai ngờ anh cũng theo vào. Lên lầu mở cửa, vốn còn muốn hỏi anh muốn uống nước hay không, kết quả mới xoay người, trước mặt bóng đen chợt lóe, bàn tay to trên không chụp xuống, đem cô đặt tại trên tường. Cô căn bản không kịp tự hỏi, liền bị thế tới rào rạt hôn triền miên.

Anh hôn thật sự bá đạo, dùng sức mút vào lưỡi của cô, hoàn toàn không cho cô lùi bước. Tay xuyên qua thắt lưng của cô, nghiêng ngả lảo đảo đi đến sô pha, lúc ngã xuống đã đem áo khoác của cô cởi ra.

"Làm gì..." Một câu còn không có hỏi xong, anh đã muốn đem cô đặt ở trên đệm dựa mềm nhũn, dùng răng khẽ cắn cánh môi của cô, cô đau hừ giọng kêu "Anh anh".

Lại là cô làm sai gì sao? Nếu là cô sai vì sao vừa rồi không nói ra? Nghĩ vậy Đạm Dung cũng giận, cắn ngược lại anh một ngụm. Anh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, tay trượt đến thắt lưng, cởi bỏ khuy đem quần bò cởi bỏ, lại mở ra dây lưng chính mình, vài cái động tác nhanh gọn.

Dưới ngọn đèn, hai mắt anh đỏ đậm, Đạm Dung cong chân lui về phía sau sô pha, anh phủ phục xuống, nương theo đầu gối của cô, dùng sức đi xuống phần eo, mới đến ở chỗ sâu bên trong.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top