CHƯƠNG 26

Ngủ một giấc mỹ mãn, buổi sáng thức dậy tinh thần đặc biệt tốt. Khi rửa mặt phát hiện vẫn như cũ không có điện, trước khi bác sĩ Vạn đã đi ra ngoài còn lay tỉnh cô một phen, còn nói cái gì đó, hình như làm mỳ sợi cho cô phải nhanh ăn luôn, bằng không sẽ nguội lạnh.

Sau khi ăn qua mỳ sợi, chuẩn bị đi làm, mới mở cửa ra liền gặp phải lực cản. Cô dùng sức lôi kéo, nghe được "lộp cộp" một tiếng. Đóng cửa lại, vừa rồi cửa xẹt qua, đụng phải cái vật thể màu đen lớn bằng bàn bàn tay.

Cô khom người nhặt lên giơ lên trước mắt, thấy rõ ràng là một cái đầu cầu chì. Nhanh chóng nhìn qua công tắc điện cạnh cửa, thật sự thiếu một cái.

Đạm Dung đầu nhanh chóng chuyển động, tối hôm qua mất điện, là có người ở bên ngoài động tay động chân?

Mang theo nghi vấn này đi làm, cô trước sau như một, thủy chung đoán không ra động cơ khiến bác sĩ Vạn làm như vậy. Bất quá cô cũng không có bao nhiêu thời gian đi cân nhắc, phương án của Hoắc Duẫn Đình chỉ mới có kết cấu đại khái, cô phải đem thiết kế hoàn thiện.

Lợi dụng tài nguyên công ty làm việc riêng, chuyện này không hay ho cho lắm, cô vẽ tốt bản thiết kế, đợi cho tất cả mọi người tan tầm, mới dám đóng dấu đi ra.

Khi trở lại Gia Uyển, đèn đường trong hoa viên tiểu khu đã thắp sáng, mới mở cửa ra, liền nghe được trong phòng có âm thanh phát ra từ tivi.

Hoàn hảo, có điện. Đổi dép vào phòng, trùng hợp Vạn Tuế từ bên trong đi ra.

"Trễ như vậy mới trở về?" Anh nhìn sang trên đồng hồ treo tường, đều đã bảy giờ.

Đạm Dung gật gật đầu, không nói cái gì liền vào phòng. Vạn Tuế theo tới cửa, vốn định nói cho cô đêm nay ăn lẩu, lại qua khe cửa nhìn thấy cô đang ở thoát áo khoác, cổ áo lông màu đen cao đem thân thể nho nhỏ kia của cô gắt gao bao lấy, lộ rõ đường cong, vòng eo mảnh khảnh, nguyên lai dáng người bình thường giấu ở trong lớp áo khoác dày nhưng lại ngoài ý muốn khéo léo lả lướt.

Anh cả kinh, một cỗ nhiệt khí vụt thẳng lên ót, hoảng quá vội bối rối ly khai.

Sau một lúc lâu, phía sau truyền đến thanh âm rất nhỏ, kéo cửa đi ra Đạm Dung phát hiện anh đứng ở cửa, có một chút sửng sốt.

"Bác sĩ Vạn có việc?"

Vạn Tuế phút chốc xoay người, giống làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang, liền ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Không... Nay... Đêm nay ăn lẩu."

Ông trời, anh thật muốn tát ngay miệng mình, anh thế nhưng giống một bộ dáng thiếu nam bắt gặp mối tình đầu, cô mới thoát cái áo khoác, ngươi khẩn trương cái gì?

"Ừm." Đạm Dung lên tiếng, muốn vào toilet, trong đầu hiện ra vấn đề lại khiến cô dừng lại.

" Bác sĩ Vạn, tối hôm qua..." Lời nói đã đến đầu lưỡi, cô đột nhiên không muốn hỏi. Được rồi, vô luận ý đồ của anh là cái gì, cô cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.

Rửa mặt trong phòng một hồi, vẫn là tìm không thấy một vị trí làm việc thoải mái. Bàn trang điểm nho nhỏ, không gian chỉ có hạn, đặt máy tính lại thêm vài trang giấy đã trở nên thực chật chội.

Không có biện pháp, cô đành phải đem mọi thứ chuyển đến bàn trà trong phòng, mình lại ngồi trên chiếu.

Bên kia, Vạn Tuế ở phòng bếp lục tục đem mọi thứ sắp xếp ngăn nắp xong, thấy cô làm việc với tư thế như vậy, mày liền nhăn lại một đường.

"Làm sao không đi thư phòng làm?"

"Không cần." Thư phòng không phải nơi Vạn Quý Phi ở sao? Cô tùy tiện ra vào cũng không tốt lắm đâu.

"Ở trong này là được, cũng rất tiện." Trừ bỏ ngồi không thoải mái, nghĩ nghĩ, cô cầm lấy một cái gối ôm đặt dưới mông, thoải mái hơn nhiều.

"Tùy tiện cô!" Không nghe lời lão nhân, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lại một lát sau, anh kêu to ra ăn cơm. Đạm Dung đang vẽ liền nấn ná chần chờ, 5 phút sau anh liền xuất hiện trước mặt, đứng ở trước bàn trà trừng cô, nói đã khuya, anh rất đói bụng.

Đạm Dung không có biện pháp, cảm thấy bác sĩ Vạn càng ngày càng giống hệt bà quản gia, khiến cho cô như bị sức mạnh vô hình áp chế, không thể không nghe theo.

Bữa tối thực phong phú, thịt bò xào, rau sống, thịt luộc, còn có mỳ vằn thắn. Bất quá, trong lòng cô nhớ thương công tác, ăn 10 phút liền muốn rời bàn, kết quả bị anh cường ngạnh lôi kéo, ăn tiếp cho đến tám giờ, nặng cả bụng, phình trướng lên cơ hồ không thể động đậy nỗi. Phỏng chừng cứ kéo dài như thế này, không quá một tháng, cô sẽ biến thành thùng phi.

Sau khi ăn xong giúp anh thu thập chén bát xong, Đạm Dung đi tắm rửa sạch sẽ lại tiếp tục sự nghiệp tác chiến. Mười phút sau, Vạn Tuế đưa tới cho cô một ly trà gừng đường đỏ.

"Uống đi."

Đạm Dung nhớ tới lần đầu tiên uống cái này, run rẩy không thôi, vì thế trong lòng ghét bỏ.

"Bác sĩ Vạn, tôi không bị cảm mạo."

"Không phải cảm mạo cũng có thể uống, ấm người." Ai bảo thân mình cô không giỏi chịu lạnh, ở đáy lòng Vạn Tuế lén lút bỏ thêm một câu, đem ly trà đặt ở trước mặt cô.

Ly chất lỏng màu nâu bốc khói trắng nghi ngút, hiển nhiên là vừa mới nấu. Đạm Dung không khỏi tò mò, chẳng lẽ anh là đặc biệt làm cho cô?

Gần đây, bác sĩ Vạn bất kể chuyện gì của cô cũng đều quản. Nhớ tới đầu cầu chì buổi sáng, nghi vấn kia lại nảy lên trong lòng.

"Tối hôm qua, tại sao điện bị cúp a?" Cô đột nhiên hỏi.

"Thì cầu chì bị cháy thôi."

"A." Cô nâng cái ly lên, cái mũi nghe vị gừng nồng đậm, vẻ mặt có chút suy nghĩ. Anh là nói thật sao?

"Uống nhanh! Khi còn nóng!" Vạn Tuế lại thúc giục.

"Cô thể chất úy hàn, buổi tối khẳng định ngủ không tốt. Về sau mỗi đêm, tôi đều giúp cô nấu một ly, cô uống nó thì không cần phải ôm túi nước ấm." Thấy cô bên này khi đang làm việc, trên đầu gối vẫn chườm túi nước ấm, anh nhìn mà khó chịu.

"Anh giúp tôi nấu?" Đạm Dung bắt lấy trọng điểm.

"Khụ!" Anh ho khan, ngữ khí trở nên không rành mạch.

"Không... Dù sao tiểu Phi cần uống, liền thuận tiện... Cho cô một phần."

"A..." Bác sĩ Vạn thực sự yêu thương em gái.

Lý do này chắc cô tiếp nhận rồi, Vạn Tuế hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Anh liếc mắt nhìn bản vẽ trên bàn, cố ý ngăn đề tài: "Phòng ở này dùng làm cái gì?"

Đạm Dung uống ly trà gừng, sau đó trả lời: "Phòng trưng bày đồ cổ."

"Như thế nào nó lại giống như biến thành hang cá vàng ?" Anh đem tờ giấy cầm lên, lại nhìn kỹ vài lần.

"Là hang cá vàng nha." Đạm Dung chỉ vào mặt tường hoa viên.

"Bởi vì muốn mở rộng bên trong, cho nên tôi nghĩ kết hợp cùng bể bơi. Cạnh cửa sổ sẽ đặt một dãy sô pha, người ngồi ở đây chỉ cần nhìn qua cửa sổ thủy tinh liền có thể nhìn đáy nước không sót gì, không phải thực kỳ diệu sao?"

"Như vậy cũng biết?" Vạn Tuế không hiểu thiết kế, nhưng đối với điểm ý tưởng này có chút tán thưởng, cô là như thế nào nghĩ ra?

"Ừm." Đạm Dung đem cằm tựa bên miệng chén, chuyên tâm trí nhìn họa đồ của mình. Mỗi lần sáng tạo nên kết cấu mới có vẻ mạo hiểm, cô đều hy vọng khách hàng có thể tiếp nhận, nếu có thể thuận lợi hoàn thành, kia cảm giác thỏa mãn không thể nói nên lời.

Vạn Tuế phát hiện chính mình thực thích xem bộ dáng của cô như bây giờ, còn điềm tĩnh thật sự. Anh cười cười, thân thủ xoa đầu của cô, không lâu, nhưng xúc cảm thật mềm mại.

"Làm thật tốt."

Chưa từng có ai khi cô làm việc mà khích lệ, cổ vũ cô, cô cũng không cùng bất luận kẻ nào chia xẻ thiết kế tâm đắc, đêm nay là lần đầu, cảm giác này thực khá tốt, một đóa hoa ở miệng cô bất giác lặng lẽ nở rộ.

Sau đó, Vạn Tuế ra lệnh cưỡng chế kêu cô đem trà gừng uống hết, chính mình đi tắm rửa. Đạm Dung tiếp tục chuyên tâm vẽ, đường cong hiện trên giấy, chậm rãi thành hình.

Trên tay, một cái bao tay bị mực bút làm bẩn, cái lạnh từ chân đi lên khiến ngón tay đều run run, cô vẫn không có phát giác. Bỗng dưng, áo choàng lông dê mềm mại từ trên trời giáng xuống, phủ trên vai cô.

"Khoác." Vạn Tuế vỗ vỗ vai cô.

Áo choàng trắng đen giao nhau, sờ lên mềm nhũn, cổ áo còn làm bằng lông hồ ly, quy cách lớn giống như thảm nhung, phủ vào thêm một lớp như đem cả người cô bao bọc không kẻ hở.

Đạm Dung nhẹ nhẹ lôi kéo tà áo hai bên, ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nghiêng mặt qua một bên, không đối diện với cô, thần sắc tự nhiên ngồi xuống sô pha bên cạnh người cô, đặt ly trà nóng trên bàn trà, cầm lấy sách nghiêm túc đọc.

Đạm Dung lại kéo kéo áo choàng, cảm thấy thực không ổn. Cô có phải đã nhận sự giúp đỡ từ bác sĩ Vạn nhiều lắm rồi hay không? Là anh đối với ai cũng đều nhiệt tâm như vậy, hay là chỉ đối với cô đặc biệt? Cô không phải cố ý hiểu sai, nhưng anh không phải... gay sao?

Đột nhiên nâng hai tròng mắt lên, đụng phải tầm mắt anh. Vạn Tuế buông sách, bưng cái chén đến bên miệng, không được tự nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Đạm Dung khởi động hai chân, con mắt nâu vòng vo: "Có thể được bác sĩ Vạn quan tâm yêu quý là vinh hạnh của tôi."

"Phốc!" Ngụm nước uống đến miệng thiếu chút nữa phun ra.

"Cô... cô đừng hiểu lầm! Tôi là sợ cô lại cảm mạo, đến lúc đó lây bệnh khiến cho những người khác phiền toái, đúng không!"

Đạm Dung gật gật đầu, anh nói tựa hồ cũng có lý. Nghĩ gì cho nhiều, cô lại đem tinh thần tập trung vào công tác.

Bên trong thực yên tĩnh, chỉ có cây bút xẹt qua trang giấy ma sát, phát ra âm thanh, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng lật sách của anh.

Thời gian từng giây trôi qua, cả hai đều không nói chuyện, chuyên tâm làm chuyện chính mình.

Phác họa ra một chút đồ hình, cô xoa nhẹ cái gáy đau nhức, nhìn qua cũng đã qua mười một giờ. Quay đầu nhìn đằng sau, phát hiện bác sĩ Vạn thế nhưng còn ngồi đó, hơn nữa đang ngủ.

Cô đứng lên, chân nhất thời bủn rủn, thiếu chút nữa té ngã. Chịu đau đớn đi qua, lay nhẹ anh, anh giật giật, từ từ mở hai mắt, bộ dạng như vậy so với khi thanh tỉnh đáng yêu hơn rất nhiều nha.

"Bác sĩ Vạn, trở về phòng ngủ đi."

Anh từ từ nâng cổ lên, thanh âm mang theo từ tính lại khàn khàn, nghe qua đặc biệt rất mê hoặc.

"Cô làm xong rồi?"

"Chưa đâu."

"Tôi đây đọc sách một chút." Anh lau khóe mắt giơ sách lên, lại đọc.

Đạm Dung liếc mắt nhìn anh, kỳ quái muốn xem sách vì sao không trở về phòng xem, không nên ở đây chịu lạnh a.

Sau khi ra khỏi toilet, thư giãn gân cốt, tiếp tục công tác. Nếu tối hôm qua không mất điện, cô đêm nay sẽ không chạy như vậy.

Hoắc Duẫn Đình ngày đó nói, công trình này mười lăm tháng giêng sau sẽ khởi công, bởi vì ba mẹ hắn ra nước ngoài nghỉ phép, đại khái ba tháng sẽ trở lại. Đến lúc đó nếu công trình còn chưa hoàn thành, sẽ ảnh hưởng cuộc sống hằng ngày bọn họ.

Thật sự là ncười đàn ông chu đáo, vậy cũng tốt, năm trước cô cũng vẽ thiết kế, sau đó tết âm lịch mới thi công, mọi chuyện cũng xong.

Lại vẽ một bản vẽ khác, muốn tiếp cận cái mới một chút. Bởi vì người phía sau rất im lặng, Đạm Dung không để ý, đến khi cô lưu ý mới biết được bác sĩ Vạn đang ngủ, ngay cả sách vẫn còn cầm trên tay.

Đạm Dung đứng lên, ách xì một cái, có chút mệt mỏi. Nhưng không được, cô vừa rồi lại có ý tưởng mới, muốn đem phương án phác họa. Đẩy anh hai lần cộng thêm kêu vài tiếng, anh vẫn không phản ứng, phỏng chừng ngủ như chết, hai tay còn co lại, lạnh đi. Cô đem áo choàng cởi xuống, phủ trên người anh.

Bác sĩ Vạn ngủ thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, làn da trắng mịn, tinh tế, trên mặt cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông. Cái trán chắc nịch, lông mi lại dài mà rậm, mũi rất cao mà cánh môi mỏng manh nhẹ nhàng mân. Gương mặt này, không biết đã khiến cho bao nhiêu nữ nhân lại vừa yêu vừa hận.

Đạm Dung cười cười, giúp anh đem áo choàng đắp lên trên, tắt đi đèn ngủ trong phòng giúp anh, rồi đem mọi thứ thu thập, chuyển đến bên cái bàn trong phòng ăn.

Tối nay, nhất định thức suốt đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top