CHƯƠNG 25
Trên đường về nhà, bên trong xe thực im lặng. Đạm Dung hai tay nghiêm chỉnh đặt ở trên đùi, trong đầu tất cả đều là cái điểm tử kia.
Vừa rồi Hoắc Duẫn Đình đối với quan điểm kết cấu của cô cảm thấy hứng thú, bởi vậy không nói hai lời liền đáp ứng điều kiện cô đưa ra, còn sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc. Đối với một nhà thiết kế mà nói, thù lao cao, phương án cực kỳ có tính khiêu chiến, không thể nghi ngờ chính là động lực tốt nhất, Đạm Dung cũng không ngoại lệ.
Vạn Tuế nhìn trộm sang người phụ nữ bên cạnh này vài lần, chuyện gì làm cho cô tâm tình sung sướng như vậy? Còn cười nữa chứ. Là vì Hoắc tổng vừa rồi sao?
"Chờ mong lần sau gặp mặt."
Nhớ tới lúc cáo biệt, hắn nói những lời này, Vạn Tuế liền nhíu mày. Mà cô lại vừa cười vui vẻ, còn đối với người ta vẫy tay nói tái kiến, bộ dáng càng làm cho tâm của anh cảm thấy khó chịu tới cực điểm.
Nhìn qua cũng đủ thấy, người đàn ông kia có tiền bộ dạng lại suất quả nhiên đủ lực hấp dẫn, ngay cả người bình thường lãnh đạm như cô cũng không ngoại lệ? Không phải cô đối với Xà Thái Quân khăng khăng một mực sao? Phụ nữ thực nông cạn.
Nghĩ vậy, anh dưới chân không khỏi dùng sức, xe nhanh chóng như bão táp phóng đi.
" Bác sĩ Vạn, anh đang vội?" Nhìn đến đồng hồ đo tốc độ đang hiển thị màu đỏ vẫn đang có xu hướng tăng dần lên, Đạm Dung không khỏi tò mò.
Nghe được câu hỏi của cô, Vạn Tuế nhất thời kinh ngạc khi thấy chính mình điên cuồng, anh thế nhưng lại chạy siêu tốc như thế, vội từ từ giảm tốc độ lại.
"Có phải tôi làm chậm trễ thời gian của anh hay không?"
"Không!" Vạn Tuế buồn chán trả lời. Anh cũng muốn biết rõ, chính mình có phải trúng tà hay không.
Bởi vì tâm tình tốt, Đạm Dung không phát hiện cảm xúc anh biến hóa. cô mỉm cười, ánh mắt vốn đang nhìn anh chuyển dời đến phía trước.
Không khí này vẫn duy trì đến khi trở lại Gia Uyển, khi xe dừng lại, Vạn Tuế rốt cục nhịn không được hỏi: "Cô cao hứng cái gì?"
Đạm Dung ngẩn ra, sờ sờ mặt mình hỏi, "Có sao?"
"Cô đang cười, bình thường đều không phải có thói quen mặt than sao?" Khóe miệng vẫn còn nhếch lên trên, còn nói không có!
"Phốc! Tôi nào có mặt than!"
Trong bãi đỗ xe trống trải u ám, đèn huỳnh quang loe lói, chiếu xuống mặt đất, trong không gian nho nhỏ chiếc xe, chỉ có tấm chắn lay động qua lại. Nhưng mà cho dù là ánh sáng mỏng manh như vậy, vẫn là có thể đem nụ cười trên miệng của cô bày ra rành mạch.
Vạn Tuế đến gần cô, một tay nâng lên cằm của cô, tay kia thì đem kính xe trên đỉnh kéo hạ.
"Nhìn xem, còn không thừa nhận?"
Trên mặt kính nho nhỏ, cô một đôi mắt biết cười cong cong như vầng trăng khuyết, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở để lộ ra cái răng khểnh, bộ dáng như tắm gió xuân, vô cùng sinh động đáng yêu.
Nguyên lai, bộ dáng cô cao hứng là như thế này. Đạm Dung mân mím môi, tầm mắt từ mặt kính lệch qua bên cạnh, đón nhận một đôi con ngươi đen.
Hai khuôn mặt kề sát chỉ cách nhau một bàn tay, hơi thở của anh ấm áp, lén lút phớt nhẹ qua vành tai nhỏ nhắn của cô khiến cô cảm thấy hơi ngứa.
Một giây, hai giây, hai người qua mặt kính bốn mắt giao nhau, bỗng dưng phía sau có ánh sáng từ ô tô lóe lóe, hai người bọn họ cả kinh nhanh chóng dịch ra.
Đạm Dung nhẹ vuốt cằm bị anh nắm qua, vuốt nhẹ tóc tóc, thân thể còn đang run nhè nhẹ. Cô hừ hừ hai tiếng, cúi đầu nói: " Bác sĩ Vạn nguyên lai muốn nhìn tôi khóc."
"Cô... Nói bậy!" Vạn Tuế hốt hoảng lui về chỗ ngồi. Ông trời, anh vừa rồi đang làm cái gì? Bàn tay tựa hồ còn mang nhiệt độ ấm áp từ cằm của cô, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng muốn hồi phục nhịp tim đập hỗn loạn của mình.
Sau khi về nhà, vì tránh đi xấu hổ vừa rồi, hai người đều tự trở về phòng. Khi tắm, Vạn Tuế đem vòi hoa sen mở tối đa, tùy ý cột nước hung hăng, mãnh liệt xối trên người. Tựa hồ còn chưa đủ, anh ngẩng mặt lên, không ngừng lấy tay chà xát hai bên má, cố gắng muốn quên đi bộ dáng si mê của mình phản chiếu ở mặt kính.
Anh giống như động tâm. Làm sao bây giờ?
Mang theo phát hiện này, anh tắm rửa cũng xong, Vạn Tuế chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô, quyết định đi uống chén nước hạ nhiệt độ, mới vừa ra khỏi phòng, xa xa liền nghe đến một hương cà phê nồng đậm.
Trong phòng bếp, thân thể nhỏ nhắn đang không ngừng quậy cái chén. Cô hẳn là cũng là vừa tắm rửa xong, tóc ẩm ướt. Áo bông thật dài đem cô bao kín không khe hở, dép lê hình con mèo, cái tay bao thật dày, hình tượng này buồn cười, trước kia anh cảm thấy thực không chịu nổi, nhưng mà hiện tại xem ra, nhưng lại trở nên phá lệ thuận mắt.
"Hừ." Vì muốn khiến cho cô chú ý, Vạn Tuế che miệng ho nhẹ.
"Trễ như vậy còn uống cà phê? Không sợ ngủ không được?"
Đạm Dung một cái xoay người, trả lời: "Một lát phải vẽ bản thiết kế."
"Cô đêm qua không phải thức đêm sao?" Vạn Tuế tiến lên trước một bước, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô.
Đạm Dung nhức đầu, "Vừa rồi đáp ứng Hoắc tổng, chủ nhật phải đưa phương án cho hắn xem. Dù sao ngày mai thứ bảy, không sợ. Tôi về phòng trước, bác sĩ Vạn ngủ ngon."
Nói xong, cô cầm theo ly cà phê vội vàng mà đi, lưu lại Vạn Tuế giương mắt nhìn tối tăm. Rót chén nước sôi uống xong, anh đi ra phòng bếp, ánh mắt không nhịn được, thản nhiên nhìn về phía phòng khách.
Ánh đèn chiếu qua khe cửa mơ hồ có thể thấy được, đêm nay lại không biết muốn thức tới mấy giờ, người này liều mạng như vậy, thật không chịu đối đãi tốt với bản thân.
Nghĩ vậy, anh quyết định thật nhanh đi đến hoa viên, chỗ cửa lớn trong góc có công tắc điện. Anh chần chờ hai giây, sau đó kéo một phen, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen. Anh nhanh chóng tránh vào trong phòng, suýt chút nữa đụng phải tường.
Lúc này cửa phòng khách mở ra, một cái bóng đen chậm rãi ở bên tường. Nghe được bên ngoài có tiếng động, Đạm Dung hơi bất an kêu: "Bác sĩ Vạn?"
Vạn Tuế thanh thanh yết hầu, thần sắc tự nhiên đáp lại: "Mất điện."
"Như thế nào hiện tại mất điện?" Trong phòng che bởi rèm cửa sổ nên, không có ánh đèn lại càng tối, Đạm Dung ánh mắt không có thói quen hắc ám thình lình xảy ra, chỉ có thể sờ tường đi ra.
"Ai biết." Vạn Tuế hai tay đặt ở túi quần, nhàn nhã dùng mũi chân đá đá mặt đất.
"Không có đạo lý, không phải chỉ có mùa hè mới cắt điện sao?" Cô đi ra ngoài, thân mình không có tường dựa vào, hai tay thiếu chút nữa bởi vì chới với trong không trung mà ngã sấp xuống, vẫn là Vạn Tuế đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
"Cô muốn đi đâu?" Tay bị cô lôi kéo, anh nhìn cô thong thả bước ra khỏi phòng.
"Tôi đi xem bên ngoài có điện hay không."
"Tối đen như mực, cô đừng chạy loạn." Mới nói, liền nghe được cô "Ai nha" một tiếng, người phía trước ngã ra, lại đâm vào cánh cửa. Vạn Tuế vội đi đến bóng đen quỳ rạp trên mặt đất kia, ngồi xuống đem cô đỡ lên.
"Có sao không?"
Đạm Dung vịn cánh tay anh đứng lên, cú ngã vừa rồi, cánh tay với mông chịu tội.
"Hoàn hảo, răng vẫn còn nguyên hàm."
"Sớm bảo cô đừng chạy loạn." Anh đã quên chính mình mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Đạm Dung chưa để ý tới trách cứ của anh, bởi vì cô phát hiện ban công hoa viên bên ngoài có điện. Đi tới gần nguồn sáng, cô bước trên lan can nhìn xuống xung quanh, bên trong cao ốc đèn đường vẫn mở, còn có mấy hộ gần đây đèn nhà người ta vẫn sáng nha.
"Kỳ quái, bên ngoài có điện."
"Kia khả năng là cầu chì trong nhà bị cháy ." Vạn Tuế sờ sờ cái mũi, lại nhìn sang lên trần nhà, mặt phẳng thẳng lì, không có gì đẹp mặt.
"Nhưng là nơi này vừa mới trang hoàng, không đạo lý nha."
"Có lẽ Xà Thái Quân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."
Đạm Dung trầm mặc, cô không nghĩ thừa nhận giả thiết này. Lúc này bên ngoài thổi tới một trận gió bắc, lạnh run cả người, cô kéo nhanh vạt áo, lui về phía trong hoa viên.
"Nơi này có đèn pin không, cho tôi xem thử cầu chì điện." Tuy rằng cô không phải thợ điện, bất quá vẫn là suy nghĩ nên xem xét một chút, miễn cho sư huynh bị hàm oan.
"Không có." Vạn Tuế lại ngửa đầu lại nhìn trần nhà.
"Kia gọi cho quản lý bảo người đến xem một chút?"
"Cô có biết hiện tại là mấy giờ? Không biết xấu hổ gọi cho người ta đi lên sao?"
"Nhưng là, không có điện thực không tiện." Chủ yếu là cô còn muốn làm việc.
"Kia đi ngủ sớm một chút đi." Vạn Tuế thong thả kéo cô chậm rãi đi về phòng khách, Đạm Dung không thể đi nhìn vị trí công tắc điện, không có biện pháp, đành phải yên lặng theo trở về.
Đem cửa phòng khách đóng lại, Vạn Tuế cùng cô nói: "Ngủ ngon." Rồi vẫy tay bảo cô đi.
Tăng ca không được, Đạm Dung thực buồn bực, đành phải sờ soạng trở về phòng. Vạn Tuế sau khi nhìn thấy cửa phòng của cô đóng lại, cũng trở về phòng, đi đến chỗ ngã rẽ, lại đụng vào mép bức tranh treo trên cửa, cái mũi cao thẳng cơ hồ bị bẹp dí.
Anh thấp giọng rủa hai câu, lấy ra điện thoại trong túi quần, nương theo ánh sáng trong chiếc di động mới thuận lợi vào phòng.
Đến tủ đầu giường lấy cái đèn pin mini, vào toilet. Không có điện thật sự thực không tiện, ngay cả nước ấm đều không có, ngay cả rửa mặt cũng chỉ có thể dùng nước lạnh.
Trên giường thoát quần áo vừa mới muốn nằm xuống, lại nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng vang của vật gì đó rơi lả tả trên đất. Vạn Tuế không thể không đứng lên mặc quần áo vào, nhanh chân cầm đèn pin lao ra ngoài.
Đi đến phòng khách, có giọng Đạm Dung kêu trong phòng bếp truyền ra đến, anh gia tăng cước bộ.
"Cô làm gì ở đây?"
Ngọn đèn ở trong phòng bếp thoảng qua, dừng trên thắt lưng cô gái. Đạm Dung đem ấm inox nhặt lên, sau đó nơm nớp lo sợ thu nhặt vài thứ. Cô chính là muốn nấu chút nước sôi, nào biết ngay cả người ngã sấp xuống, đều do di động không sáng rõ, ánh sáng quá mờ nhạt.
"Tôi nghĩ nấu chút nước sôi."
"Nước uống không phải có sao?" Vừa dứt lời, anh mới nhớ tới không điện.
"Khát nước cũng không thể nhẫn chút sao." Anh nhẹ giọng trách cứ, cả người đã đi qua.
"Tôi không phải khát nước, là... Muốn thả túi nước ấm."
Vạn Tuế cứng người, quên mất cô là cái tiểu quỷ sợ lạnh! Anh buông đèn pin, cầm lấy ấm inox cho vào chút nước trong, mở gas.
"Không phải nói không có đèn pin sao?"
"Vừa tìm được !" Khẩu khí thực khó chịu.
"À."
Nấu không nhiều lắm, rất nhanh liền nghe được tiếng "thầm thì" của nước sôi.
"Đem túi nước đến!" Vạn Tuế vươn tay, Đạm Dung chạy ra nhà ăn, đem túi nước trên bàn vào.
"Tôi giúp anh mở đèn." Cô cầm lấy đèn pin, chiếu sáng, Vạn Tuế thật cẩn thận đem nước sôi rót vào ấm túi nước, lại rút khối khăn tay lau khô nước tràn ra.
"Cầm." Vạn Tuế đem túi nước ấm nhét vào trong lòng cô, Đạm Dung vội vàng cầm lấy. Đèn pin thẳng tắp chiếu phía trên, ánh sáng chiếu lên ở trên mặt của cô rọi một tầng da trắng mỏng manh, cô buông mi mắt xuống, trên mặt vì có người giải quyết vấn đề nho nhỏ mà lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, nhìn như vậy có chút non nớt, biểu tình lại hoàn toàn ở cái độ tuổi của cô thật tương xứng.
Vạn Tuế nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu của cô, thanh âm thần kỳ mềm nhẹ: "Đi ngủ đi."
Cô gật gật đầu, đem đèn pin đưa cho anh.
"Trả lại anh."
"Cô cầm đi."
Đạm Dung ngẩng đầu nhìn nhìn anh, bị ánh mắt nhu hòa khó bắt gặp trên mặt kinh nghi không thôi.
"Đi." Anh mở miệng thúc giục, ngắn ngủn một chữ, lại như dòng suối róc rách, êm tai dễ nghe.
Đạm Dung chỉ cảm thấy nội tâm ấm áp bao quanh, có người quan tâm, có người giúp đỡ, cảm giác thật sự tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top