CHƯƠNG 23
Sau khi Vạn Quý Phi vui vẻ cùng bà nội nói bye bye thì cúp máy. Mỗi ngày lúc sáng sớm, cô nàng đều phải cùng bà nội trong nhà thông báo tiến triển mới nhất trong ngôi nhà này.
Tối hôm qua có đột phá mới, hai kẻ ngốc kia quả nhiên có gian tình bí mật, cho nên cô trước tiên thông tri cho hai lão trong nhà. Vì có thể tác thành cho một mối nhân duyên tốt đẹp, toàn thể thành viên trong nhà đều vận động tích cực .
Với tính cách của hai người này, nếu bọn họ không ở một bên trợ giúp, chỉ sợ mười năm, hai mươi năm sau hai người bọn họ còn dậm chận tại chỗ, Vạn Quý Phi đột nhiên cảm thấy trách nhiệm nặng nề của bản thân mình.
Dù sao chỉ cần có người mà anh hai muốn xuất hiện, cô về sau có thể trải qua những tháng ngày tốt đẹp. Vì tương lai tươi sáng phía trước, cô sẽ dùng tất cả dũng cảm bản thân có, sức hút của tờ tiền giấy màu đỏ đỏ thật lớn, anh à cố lên!
Vạn Quý Phi cười gian vài tiếng, đứng lên đem kéo cái giường 1.2 thước, nhất thời biến trở lại thành ghế sô pha bình thường, lại đem chăn gối chỉnh tề xếp vào hòm chứa đồ bên cạnh.
Xem đi, đây là động tác cô đều phải lặp đi lặp lại mỗi ngày, anh hai nói cô chỉ ở nhờ trong này, cho nên không thể đem thư phòng làm loạn, bởi vì anh buổi tối có khả năng muốn sử dụng máy tính, anh không hy vọng nhìn thấy trên sô pha loạn thất bát tao. Yêu cầu này thực sự đủ biến thái.
Vì sao đối với em gái nhà mình lại vô tình như vậy? Vạn Quý Phi xoa xoa thắt lưng trừng mắt nhìn trần nhà trầm tư.
Ừ, anh hai so với cô lớn hơn tám tuổi, oa, cơ hồ có khoảng cách nha, trách không được cô cố gắng như thế nào đều không xong.
Nhưng là, Đạm Dung so với cô cũng chỉ lớn hơn một tuổi, vì sao cô có gan đi kéo râu con hổ? Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, cô thật sự cam bái hạ phong*.
cam bái hạ phong* : bái phục
"Thùng thùng thùng" Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của cô.
"Vạn Quý Phi, thức dậy!" Là Vạn Tuế cố ý đè thấp tiếng nói.
Ngay cả tên họ của cô đều kêu, cái này là chuyện cô ghét nhất! Vạn Quý Phi bĩu môi, đi mở cửa.
Vạn Tuế thấy cô còn mặc áo ngủ, nhíu mi trách cứ: "Trễ như vậy!"
"Mới bảy giờ bốn mươi phút." Cô cùng đồng học hẹn đi lữ hành ba ngày, chín giờ mới xuất phát.
"Nhanh một chút đi rửa mặt!" Vạn Tuế thúc giục cô, còn không quên hướng đầu sang phòng khách bên cạnh, "Nhớ rõ kêu cô ấy!" Sau đó xoay người đi đến nhà ăn.
"Nhớ rõ kêu cô ấy!" Vạn Quý Phi đối với bóng dáng lão anh học ngữ khí nói chuyện cùng thần thái của anh vừa rồi, thấp giọng thầm oán: "Muốn kêu sao không tự mình kêu? Mỗi ngày đều phải thông qua mình, hừ!"
cô thậm chí hoài nghi anh gọi mình rời giường, mục đích chính là bảo cô đi thúc giục Đạm Dung thức dậy.
Đã đi được bốn năm thước, Vạn Tuế đột nhiên xoay người, bình tĩnh hỏi: "Em có ý kiến?"
"Nào có?" Vạn Quý Phi lập tức nở nụ cười tươi rói, giống Vi Tiểu Bảo lấy lòng Khang Hi đế, cúi đầu xoay người: "Em đi làm ngay, đi làm ngay ha!"
Vạn Quý Phi sang phải hai bước gõ cửa phòng, "Binh binh binh."
"Đạm Dung, rời giường! Đạm Dung!" Vừa dứt lời, lại gõ vào cánh cửa, bên trong vẫn như cũ không có động tĩnh.
Cô quá mót, bất chấp tất cả, trước mắt phải vọt vào toilet cách vách giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó lại đi ra gõ cửa, động tác vô cùng thô lỗ, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Rời giường! Đạm Dung! Muộn rồi!" 8 giờ rưỡi đi làm, bây giờ còn chưa thức dậy, so với cô còn muốn lười hơn.
"Em vừa từ trong toilet ra!" Vạn Tuế ôm ngực dựa vào bên tường cạnh cửa ra vào, híp mắt, hiển nhiên vừa rồi anh vẫn không có rời đi.
"Không kêu mà có hiệu quả như vậy sao?" Vạn Quý Phi ủy khuất chu miệng lên, người này ôm giường thật sự là cao thủ, định lực phi phàm, có đôi khi kêu hơn mười phút mà vẫn có thể bất vi sở động, cô không thể không sử dụng bạo lực sao?
"Em lại không thể ôn nhu một chút sao?"
"Nếu không anh tới kêu!" Tiểu thái giám nhẫn nại cũng có hạn nha, còn soi mói nữa, cô mặc kệ!
Phía sau cửa đột nhiên "Chi nha" mở ra, Vạn Quý Phi phút chốc quay đầu lại, vua ôm giường rốt cục vẫn còn vẻ buồn ngủ xuất hiện.
"Chị cuối cùng cũng ra." Vạn Quý Phi rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, vì sao hiện tại kêu cô ấy rời giường thành trách nhiệm của cô?
"Ừ." Hại cô nàng bị mắng, Đạm Dung thực băn khoăn. Nhẹ dụi mắt, người giống như còn chưa triệt để hoàn toàn thanh tỉnh.
Tối hôm qua tra cứu tư liệu về phong cách cổ điển đến nửa đêm, cuối cùng chống đỡ không nỗi phải đi ngủ, trời gần sáng tỉnh lại mới phát hiện mình còn duy trì tư thế ngồi cứ thế mà ngủ luôn, cổ thật đau.
Laptop để bên gường thiếu chút nữa liền bị rớt xuống sàn. Cô sau khi cứu vớt nó liền nhanh chóng quay lại cởi áo khoác chui vào trong ổ chăn, kết quả liền ngủ luôn.
Vừa rồi thời điểm Vạn Quý Phi gõ cửa, cô nghĩ mình còn ở trong mộng.
"Oa, sắc mặt của chị rất kém, tối hôm qua khuya mới đi ngủ, em nửa đêm đi toilet còn thấy đèn trong phòng chị còn sáng." Vạn Quý Phi nghiêng đầu cẩn thận xem xét cô, trên mặt tái nhợt thật sự không nửa điểm huyết sắc.
"Ừ, làm chút chuyện, tôi trước đi thay quần áo." Đạm Dung xoa xoa huyệt thái dương, đóng cửa lại.
Vạn Quý Phi quay đầu, bắt gặp hai con ngươi của lão anh âm u, sâu xa thẳng tắp trừng cái cánh cửa phòng khách, ẩn ẩn có một loại cảm giác quỷ dị nặng nề. Cô vẫy vẫy tay, đánh gãy ý nghĩ của anh.
"Uy, tám giờ rồi còn không có đi ăn bữa sáng sao a?"
Vạn Tuế lấy lại tinh thần, cho cô nàng một cái cảnh cáo, đi thẳng ra.
Vạn Quý Phi thực vô tội, không khỏi ủ rũ trở về phòng.
Đạm Dung mất 10 phút mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, đi đến phòng khách bọn họ mỗi người đều đã có vị trí riêng. Cùng nhau ăn bữa sáng là quy định của bác sĩ Vạn, anh nói dù sao đồ ăn nhiều làm hay ít cũng đều phải tốn thời gian như vậy, ba người ăn cũng khỏi lãng phí thức ăn.
Gần đây sớm tối hai bữa cơm đều có người chiếu cố, cuộc sống đi vào quỹ đạo bình thường, theo lý mà nói hẳn là khiến cho người ta tiêu tan buồn bả trong lòng, thế nhưng mà cô lại lo lắng thật nhiều, nếu cách sống của mình hiện tại trở thành thói quen, vạn nhất có lúc phải rời khỏi, không có cảm giác ấm áp này thì làm sao bây giờ?
"Không cần lại ngẩn người, ăn nhanh chút, đã đến giờ !" Vạn Tuế đem một chén cháo gạo kê múc vào chén trước mặt cô, đối với tinh thần có chút hoảng hốt của cô hơi tức giận.
Thức trắng một đêm, sắc mặt liền giống như quỷ, vĩnh viễn cũng đều không biết yêu quý chính mình, anh thật muốn lấy chùy mở đầu cô ra, nhìn xem bên trong cái đầu nhỏ này chứa cái gì. Thân thể không tốt, làm cái gì đều khó khăn, cô chẳng lẽ không hiểu?
Đạm Dung nhẹ nhàng nói lời cám ơn, cầm lấy muỗng nhỏ một muỗng một muỗng ăn vào.
Vạn Quý Phi há miệng thật to cố nuốt vào, uống nốt ngụm cuối cùng. Lão anh nấu cháo thực thơm, so với mẹ làm còn ngon hơn, nếu có thể cô nàng còn muốn ăn thêm một chén, thế nhưng lão anh nói đó là để cho Đạm Dung. Đánh cái nất, vỗ vỗ cái bụng, cô nàng thỏa mãn nói: "Ăn no, hương vị thật ngon."
Vạn Tuế nhìn xem em gái, đem lời ca ngợi này chẳng đáng gì, vùi đầu ăn cháo.
Vạn Quý Phi liếm liếm môi, chà xát hai tay, cười hì hì ngoan ngoãn mở miệng: "Anh, trù nghệ của anh càng ngày càng cao, tương lai không biết cô gái nhà ai có phúc phận này, mỗi ngày hưởng thụ bữa sáng tình yêu của anh."
Vạn Tuế yên lặng ăn cháo, tiếp tục không để ý lời vô nghĩa của em gái.
"Đạm Dung, chị nói anh trai em có phải người đàn ông tốt hay không?"
Vạn Tuế nhất thời dừng lại, hai lỗ tai đang ngóng chờ đáp án. Cái người bị điểm danh ngu ngốc ngẩng đầu, nhìn bác sĩ Vạn liếc mắt một cái.
"Hẳn là đi." Lời nói bình thản, nghe không ra chút cảm xúc.
"Anh xem đi, Đạm Dung cũng công nhận anh là người đàn ông tốt nha."
Thật sự không nghĩ lại nghe cô nàng tám chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác không chịu dừng, Vạn Tuế tức giận tiếp tục mở miện nhấm nuốt, sau đó mở miệng: "Nói đi, yêu cầu cái gì?"
Bị vạch trần, Vạn Quý Phi nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì: "Em cùng bạn học đi du lịch, tối chủ nhật mới trở về."
"Ba mẹ đều đã biết?"
"Xin phép qua." Vạn Quý Phi ngửa đầu chớp chớp đôi mắt to ngập nước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh trai.
Cảm giác được có người nhìn chăm chú, Vạn Tuế nhìn qua.
"Làm sao."
Vạn Quý Phi mặt mếu máo, "Anh có biết, em muốn đi chơi, cần chút chi trợ." Cô là giai cấp vô sản đáng thương.
Vạn Tuế mặt không phản ứng, lạnh lùng dùng một câu khiến cô chán nản.
"Không có tiền!"
"Keo kiệt!" Vạn Quý Phi hai má phụng phịu lên án.
Vạn Tuế nghiêng đầu trừng cô, "Em ở trong này ăn nhờ không trả tiền?"
Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh, sau đó là Đạm Dung đẩy ghế dựa ra đứng lên, không tiếng động đi vào phòng, lưu lại hai người không hiểu chuyện gì.
Là chột dạ đi, Đạm Dung cảm thấy là đang nói cô a. Vừa rồi anh nói câu kia, hẳn là vô tâm, nhưng là đi vào trong tai cô liền biến thành cố ý.
Ở trong này nửa tháng, lúc trước nói ký hiệp ước cũng không có, ngay cả tiền thuê cũng không giao, còn có mỗi ngày ăn chùa. Anh không nói, cô suýt chút nữa đã quên, hiện tại nhờ anh nhắc nhở, mới làm cho cô cảm thấy không thoải mái đứng lên.
Từ trong tủ quần áo, từ tầng dưới cùng lấy ra một cái túi. Bên trong chứa chút tiền mặt, là ngày hôm qua cô lấy từ chỗ kế toán, tính gửi cho mẹ.
Lần trước mẹ gọi điện nói cuối năm cần dùng tiền. Đạm Dung biết, cuộc sống mẹ cũng không quá đầy đủ, sau khi tái giá bà ấy lại sinh đứa nhỏ, công tác của dượng không ổn định, chỉ dựa vào bà ở nhà xưởng làm kế toán thu nhập rất khó chống đỡ một nhà.
Đạm Dung từ ngăn giữa rút ra mười lăm ngàn, sổ này trong một tháng này, nên đủ đi.
Vạn Tuế nhận thấy được bầu không khí quỷ dị, anh ẩn ẩn biết chính mình nói sai, nhưng anh là vô tâm, lời nói mới vừa rồi chính là tùy tiện phun ra che lại miệng của em gái.
Bên kia Vạn Quý Phi còn chưa hiểu được chuyện gì phát sinh, tiếp tục trưng ra bộ mặt đau khổ giảo hoạt, Vạn Tuế cảm thấy thật phiền lòng, từ ví tiền rút mấy tờ tiền mặt màu đỏ đưa cho cô.
Khi Đạm Dung đi ra, Vạn Quý Phi đang cao hứng đếm tiền. Đạm Dung đi đến trước mặt Vạn Tuế, tay cầm tiền để tới trên bàn trước mặt anh.
Vạn Tuế có chút ngạc nhiên, "Làm sao?"
"Tiền thuê, còn có tiền ăn."
Nghe xong lời của cô, hai hàng lông mày của Vạn Tuế nhíu lại thật sâu.
"Vẫn là, anh cần tôi đặt tiền cọc?" Thấy anh chuyển sắc mặt, Đạm Dung đoán anh là ngượng ngùng mở miệng.
Dĩ nhiên chuyện Vạn Tuế để ý căn bản không phải như cô suy nghĩ. Anh lúc trước có nói qua có thể không thu tiền thuê, chỉ cần cô chuyển lại đây.
Nói được ra làm được đến, anh tuyệt không nuốt lời. Mọi chuyện qua đi chuyện tiền thuê mọi người cũng chưa đề cập, anh nghĩ cô hiểu được. Anh không phải là người nhỏ mọn, trong phòng có nhiều người chỉ là thêm đôi đũa mà thôi, không bao nhiêu tiền.
Nhưng cô nghĩ như vậy, trừ bỏ tiền thuê còn muốn tính cả tiền ăn vào, quả thật có chút đả thương người.
Anh thấy cô luôn ngược đãi chính mình, xuất phát từ hảo tâm mới thích chõ mũi vào chuyện người khác, cũng không phải ai đều có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Nguyên lai anh làm nhiều như vậy, cũng bất quá giá trị chính là mấy trăm ngàn này.
Trong mắt lửa giận hừng hực bùng cháy, anh hờn dỗi, cố tình anh không có thể hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt. Bởi vì, cô cũng không phải là gì của anh!
Đạm Dung cúi đầu, ý thức được giống như cô đem không khí phá hư.
Xoay người, mắt nhìn Vạn Quý Phi đang miễn cưỡng cười cười, cô đem bát cháo vừa rồi ăn qua đi vào phòng bếp rửa.
Hai anh em nhà họ Vạn còn ngồi ở trước bàn ăn không lên tiếng, Đạm Dung có chút áy náy, cô cũng không phải có ý định muốn phá hư tâm tình tốt của mọi người, cô —- chính là muốn bảo hộ có một chút tôn nghiêm của mình mà thôi.
Cô chậm rãi đi ra cửa phòng khách, thanh âm Vạn Tuế ở phía sau vang lên.
"Nếu giao tiền ăn, về sau tự động tự giác trở về ăn cơm, bỏ bữa không trả lại tiền."
Đạm Dung dừng lại cước bộ, nói đồng ý, sau đó kéo cước bộ nặng nề ly khai phòng ở này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top