CHƯƠNG 10
Đạm Dung không đảm đương nổi trách nhiệm khi đắc tội với anh, đành phải lương tâm bất an, theo anh đến phía trước, vào trong một nhà hàng.
Đại khái là vì để cho có không khí, ánh sáng bên trong nhu hòa, ngọn đèn trên cây thông Noel cao lớn lóe sáng, bốn phía thưa thớt người ngồi, âm nhạc du dương hơn nữa tiếng nói ngẫu nhiên truyền vào tai liên miên nhỏ nhẹ, miễn cưỡng vẫn có thể xem là một địa phương yên tĩnh.
Nhân viên lại đây rót ly nước ấm, cầm menu đưa lên, Đạm Dung cảm thấy cổ họng khó chịu, cái mũi ngứa ngáy, vì thế lại mạc danh kỳ diệu đánh hai cái hắt xì.
Vạn Tuế nhíu mày, vẫy tay, nhân viên lập tức chào đón. Anh lấy từ trong túi ra một cây bút, cùng nhân viên viết ra giấy, viết một hồi, đưa cho vị phục vụ kia.
"Dựa theo hướng dẫn của tôi bên trên mà làm."
Nhân viên lại gần nhìn nhìn, hồ nghi nhìn anh liếc mắt một cái.
"Tiên sinh, không biết có thể hay không..."
"Khẳng định có thể !" Vạn Tuế tăng thêm ngữ khí, phục vụ đành phải xám xịt tiêu sái ly khai.
Đạm Dung đoán, bác sĩ Vạn khẳng định là muốn làm người khác khó xử, phục vụ đáng thương. Chọn vài ba món ăn, Vạn Tuế còn cân nhắc, cẩn thận dặn dò yêu cầu nhất định nhớ bảo đầu bếp làm gì đó.
Đạm Dung lại nghĩ nghĩ, bác sĩ Vạn thật sự thực phiền toái.
Cửa hàng bên trong so với bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều, Vạn Tuế đem cổ áo lông kéo lên cao, lại cởi bỏ áo khoác ngoài.
Tay anh trắng nõn mà thon dài, móng tay cắt tỉa rất cẩn thận.
Đạm Dung nhìn ngón tay anh linh hoạt di động, rất nhanh liền đem chiếc áo bên ngoài cởi ra, toàn bộ quá trình động tác tao nhã mà gợi cảm.
Áo lông bên trong gắt gao dán sát da anh, lộ ra lồng ngực rộng, thanh tú, so với bình thường có thêm vài phần nam tính hơn.
Đạm Dung cảm thấy bác sĩ Vạn thật sự thích hợp đi làm người mẫu, nếu anh ở thành phố T, tại Đài Trung cởi quần áo, khẳng định sẽ khiến cho toàn trường thét chói tai.
Vạn Tuế đem ghế đặt bên cạnh, điều chỉnh vị trí một chút, thời điểm bưng tách trà nóng lên uống, ánh mắt buông xuống, nhìn chén trà, lại suy tư để ý nói: "Cô không biết trừng mắt như vậy thực không lễ phép sao?"
Đạm Dung giật mình thanh tỉnh, "Bác sĩ Vạn nên sớm đã thành thói quen ánh mắt nhìn chăm chú của những người khác đi?"
Vạn Tuế ngẩng đầu, ánh mắt hẹp dài híp lại, tựa hồ đánh giá cô.
"Thực ít có người giống cô vậy, nhìn chằm chằm người ta mặt cũng không đỏ tim không đập, nói đúng lý hợp tình như vậy."
Đạm Dung hai tay đang cầm tách trà nóng sưởi ấm, ánh mắt nhìn lớp khói trắng nho nhỏ trước mặt có chút mê mang.
Cô hít hít mũi, nhìn lại Vạn Tuế, ngữ khí bình thản: "Tôi nghĩ xem lời nói của tôi, có cái gì thú vị hay sao?"
Vạn Tuế khóe miệng gợi lên nụ cười."Cô thật đúng là nửa điểm ngượng ngùng đều không có, là cái gì làm cho cô trở nên bình tĩnh như thế?"
Đạm Dung nháy mắt mấy cái, đột nhiên mở miệng: " Bác sĩ Vạn anh nên cười nhiều, thời điểm anh cười thực mê người!"
Vạn Tuế thoáng giật mình, sau đó trên mặt nóng lên, nội tâm lại có chút vui vẻ. Lúc cô nói chuyện làm cho người ta trở tay không kịp, anh cũng không ngoại lệ.
Lúc này phục vụ bưng một ly là lạ lên, hóa giải xấu hổ.
Vạn Tuế ho nhẹ hai tiếng, đem này chén đặt trước mặt cô.
"Uống đi."
Đạm Dung ngắm ngắm cái chén, chất lỏng như màu cà phê tỏa ra khói trắng, một hương vị gừng xông vào mũi."Cái gì thế?"
"Trà gừng đường đỏ."
"Ách?"
"Cô bị cảm, uống này cho ấm." Vạn Tuế đem trà gừng lại gần cô một chút, thúc giục nói: "Nhanh chút uống!"
Vị gừng nặng khiến cho Đạm Dung hắt xì, cô thối lui về sau vài phần, mắt liếc nhìn nó.
"Không uống!"
"Khi cảm mạo uống cái này rất nhanh tốt hơn!" Vạn Tuế bưng lên cái chén đưa đến miệng cô.
"Cô không phải tiểu hài tử, không cần tôi dỗ dành đi?"
Miệng đã chạm vào thành chén, người bình tĩnh như cô thật đúng là chưa bị bắt buộc như vậy, bất đắc dĩ cô đành phải tiếp nhận, hai hàng mi nhíu lại.
"Oa, thực nóng!" Khi chất lỏng nóng hổi tiến vào cổ họng, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn đánh đổ cái tách, ai ngờ Vạn Tuế nhanh chóng lại đây, cầm lấy tay cô không cho cô buông.
"Uống nóng mới có hiệu quả!"
Đạm Dung che miệng trừng anh, anh nhíu mày, lại lại cầm lấy tay còn lại của cô, Đạm Dung chỉ vào cái miệng nhỏ rồi đứng lên. Thấy cô như thế, Vạn Tuế mới ngồi trở lại chỗ ngồi.
Thứ này kỳ thật không khó uống cho lắm, có vị ngọt, nhưng mỗi một lần uống vào bụng hơi khó chịu. Cô thật vất vả mới đem chén nước uống hết, sau đó phát hiện toàn thân đổ mồ hôi, nhiệt huyết sôi trào.
"Thực nóng!" Lạnh lẽo bị xua tan, Đạm Dung xoa xoa tay, nhanh chóng cởi xuống khăn quàng cổ.
"Giống cô thế này, thể chất chịu lạnh kém, hẳn là uống nhiều nước đường đỏ. Đường đỏ bổ huyết, chống lạnh, phụ nữ uống tốt nhất."
"Ừ." Đạm Dung gật gật đầu, đây là lời khuyên của bác sĩ đi, bất quá cô nghe theo mới là lạ.
"Tôi cảm thấy là tôi đàn gảy tai trâu." Bác sĩ Vạn nói toạc ra.
Đạm Dung giương mắt nhìn anh, thấy anh một bộ dáng không nề hà, hé miệng cười cười.
"Bác sĩ Vạn kỳ thật có thể không cần khôn khéo như vậy, một người bình thường trừ bỏ đi làm, nào có thời gian rảnh rỗi đi để ý tới chuyện này đó." Dù sao mỗi ngày mùa đông đều trôi qua như vậy, không có người quan tâm ấm lạnh của cô, lạnh hay không cái gì, chịu đựng rồi sẽ nhanh chóng trôi qua.
"Người nhà cô cũng không quản sao?"
"Nhà tôi ở thành phố S, hơn nữa ba mẹ tôi đã ly hôn, đều tự mình tái hôn, căn bản không rảnh quản tôi."
Nghe thế, Vạn Tuế trầm mặc.
Ngữ khí của cô nhẹ nhàng bâng quơ, giống nói chuyện râu ria, nhưng là giống nhau có chút bén nhọn ở trong lòng anh một chút cảm thấy đau, là đau tự nhiên.
Nhân viên đem đồ ăn đưa lên, hai người im lặng cùng ăn. Loại không khí này Vạn Tuế bình thường thì rất thích, nhưng giờ phút này anh ngược lại cảm thấy bất an.
Nhưng anh vẫn như trước nhịn không được, chọn cái đề tài: "Nhà của tôi còn có cái gì chưa mua?"
Đạm Dung dừng lại, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ.
"Dụng cụ trong nhà, rèm cửa sổ, giường, trang sức bài trí đều tốt lắm, anh mua đồ điện sao? Còn có trang trí cây cảnh."
"Điện gia dụng đợi lát nữa cơm nước xong đến tầng ba xem đi, xem thử rồi ngày nào đó có rảnh quay trở lại mua đi."
"Cái kia..." Đạm Dung buông chiếc đũa, lấy khăn tay xoa xoa miệng, chậm rãi nói: "Kỳ thật còn kém này nọ."
"Cái gì?" Vạn Tuế cũng dừng lại.
Đạm Dung nhìn anh liếc mắt một cái, "Dùng thảm đi."
Vạn Tuế nhìn chằm chằm cô: "Cô còn chưa có chết tâm? Đều nói, không cần sử dụng thảm."
"Dùng sàn lát là tốt rồi."
"Không cần!"
Đạm Dung thân dời về phía trước, để sát vào mặt anh, hai tay nắm lại mang theo ánh mắt sáng như sao nói: "Hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều!"
Vạn Tuế thẳng thắt lưng, nghiêm mặt, chưa thấy qua biểu tình của cô chân chó như thế, đây là một mặt khác của cô, nhưng anh cũng không có bởi vậy mà đáp ứng: "Không —- muốn!"
Đạm Dung bĩu môi, ngồi thẳng tiếp tục ăn. Bác sĩ Vạn thật sự không giống người bình thường, cho dù không cần đi, cô không bắt buộc, có một số việc, thật sự không phải cô có thể miễn cưỡng.
Vạn Tuế thấy cô không nói, trong lòng có chút áy náy."Cái kia..."
" Bác sĩ Vạn". Đạm Dung đánh gãy lời anh, cũng không có nhìn lại, mà rất ăn xong rồi buông chiếc đũa.
"Chờ một chút anh tự mình đi xem đồ điện đi?"
"Ách?"
"Tôi đã ăn xong rồi, nghĩ trở về sớm một chút." Tranh thủ nhiều một chút, một giây một phút dùng để ngủ là lý tưởng của cô, thu thập một số thứ vào túi xách, đem áo lông mặc vào, cầm lấy khăn quàng cổ đưa cho anh.
"Trả lại cho anh."
Vạn Tuế sửng sốt, thái độ của cô thay đổi quá cũng nhanh đi, liền bởi vì anh không cần mua thảm?
Một cỗ tức giận dâng lên trong lòng, anh có chút tức giận. Anh khi nào thì cần xem sắc mặt người khác? Nhanh chóng cầm khăn quàng cổ, gương mặt anh nghiêm nghị nói: "Đi thong thả."
Đạm Dung cười cười, "Cám ơn bữa tối của anh." Sau đó tiêu sái xoay người.
Vạn Tuế thiếu chút nữa bị nghẹn chết, sự tức giận bao trùm, vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi, nhưng là mắt thấy thân ảnh của cô sắp đi tới cửa, anh vội vàng ném hai mươi ngàn lại, lại cầm khăn quàng cổ lao ra nhà hàng.
"Đạm Dung!" Anh ở chỗ rẽ gọi cô lại, chung quanh lui tới nhiều người, hai người cách xa nhau mười thước, Đạm Dung xoay người nhìn anh, người trước mặt vẻ mặt oán khí, ai chọc anh?
"Tôi đưa cô về!" Anh đưa khuôn mặt rét lạnh đến gần cô.
"Anh không phải là muốn đi xem đồ điện sao? Kỳ thật không cần phiền toái, tôi tự mình trở về là được rồi." Đại khái chính là do cái gọi là phong độ nam tử quấy phá đi, nhưng là cô thật sự không cần.
"Đừng nhiều lời! Mang khăn quàng cổ vào!" Vạn Tuế nói xong đem khăn quàng mang vào cổ cô, chính mình lại căm giận mặc áo khoác ngoài vào, sau đó đi trước dẫn đường.
Anh tức giận, sao chính mình lại mạc danh kỳ diệu đuổi theo phía sau, áo khoác còn chưa kịp mặc vào, kết quả cô còn không thấy cảm kích.
Đạm Dung vuốt cằm, thật sự đoán không ra tâm tư của anh. Nếu không phải biết tính tình của anh, cô sẽ hiểu lầm anh thích chính mình.
Đáng tiếc cô không nên mộng tưởng hão huyền, cũng sẽ không tự mình đa tình, cho nên ý tưởng này rất nhanh liền bị bài trừ.
Được rồi, kỳ thật bác sĩ Vạn chính là có điểm kiêu ngạo, cũng không có gì .
Đi ra ngoài, gió lạnh thấu xương, bầu trời trên cao rơi xuống vài mảnh màu trắng nhỏ nhỏ. Tuyết rơi? Đạm Dung ngẩng đầu lên, bông tuyết đầy trời.
"Làm cái gì quỷ? Đầy bóng xà phòng bay!" Vạn Tuế vuốt đỉnh đầu, lại nhìn lên bầu trời, mày mặt nhăn có thể so sánh như ruồi bọ.
Đạm Dung mặt cười trộm, cô phát hiện chính mình mỗi lần nhìn đến bác sĩ Vạn tức giận đều phi thường vui vẻ.
" Bác sĩ Vạn, cái này gọi là tuyết rơi."
"Tôi đương nhiên biết, gặp quỷ tuyết rơi, muốn làm loại mánh khóe này, một kẻ thật rảnh rỗi, nhàm chán!"
"Đó là tình thú, anh không có phát hiện những người khác thực hưởng thụ loại lãng mạn này sao?" Đạm Dung chỉ chỉ đám người bên ngoài quảng trường đang hoan hô, nói xong đem mũ áo lông đội vào, lại điều chỉnh tốt khăn quàng cổ. Trời ạ, thực không phải lạnh bình thường.
"Cô gọi cái cảnh tượng quỷ này tình thú?" Vạn Tuế có chút khinh thường hành vi của cô, miệng la hét lãng mạn, hành động lại rất thực tế.
Mũ nhung bao quanh, khiến khuôn mặt của cô trở nên nhỏ bé, khăn quàng cổ cơ hồ thành khẩu trang của cô, cô hiện tại nghiễm nhiên như được bọc trong túi, chỉ lộ ra đôi mắt đen thui.
"Đừng nói với người khác là cô quen biết tôi."
"Không quan hệ, chúng ta cũng không thân thiết." Đạm Dung đi lướt qua anh thẳng về phía trước.
Vạn Tuế giơ tay lên muốn xoa đầu cô, thế nhưng cuối cùng vẫn vô lực hạ xuống, gắt gao hít thở đều hòa.
Mỗi người đều có tâm lý khi bị coi thường, bị đối đãi lãnh đạm như vậy thật không cam lòng, cố tình mỗ ta là người càng lạnh đạm hắn càng quan tâm, bác sĩ Vạn đại khái chính là thuộc loại loại người này.
Ai, tội gì đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top