Chương 1

"...Thiếu Gia....xin anh..."

Rèm cửa sổ xa khép hờ mơ hồ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong gia phòng tối mờ, thanh âm thân thể giao hợp vang lên bành bạch mùi vị dâm mỹ cuồng loạn bao trùm.

Trên chiếc giường rộng lớn nam nhân da thịt trắng nõn nà đang quỳ gối nằm úp sấp, hai tay bị dây thừng đỏ buộc trói sau lưng, tuy rằng đôi mắt bị mảnh vải đen bịt chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra bên dưới của cậu đang bị kẻ khác mãnh liệt khống chế, ngọc hành xinh đẹp lại bị dây vải quấn chặt nhiều vòng, khổ sở đến tím trướng.

Dây xích nối với chiếc vòng da trên cổ bị giật mạnh khiến cậu không thể ngẩng đầu lên, những sợi tóc dài đen nhánh tán loạn phía sau gáy, lớp mồ hôi mỏng phủ lên da thịt cùng sự va chạm từ phía sau khiến không khí càng trở nên dâm mỹ hơn.

Ba! Một tiếng giòn tan vang lên, trên cặp mông trắng nõn nà liền nổi lên dấu tay hồng nhạt. "Thanh Duy...dùng sức...". Nam nhân phía sau trầm giọng ra lệnh, giọng nói dù ôn nhu nhưng chứa đầy sự tức giận khiến kẻ khác không thể nào phản kháng lại được.

Thanh Duy thở hổn hển, cố sức co rút thân thể dùng tràng bích non mềm bao lấy cự bổng cứng rắn nóng bỏng như bàn ủi kia. Lời câu xin trước đó vẫn chưa hề được đáp lại----cậu liền biết, phải rất lâu nữa cực hình này mới có thể kết thúc, chỉ là dục vong giữa hai chân đã sớm bị kích thích đến giới hạn, cảm giác thống khổ vì không được giải phóng giống như một con rắn độc đang ngặm nhắm trái tim cậu.

Nam nhân mạnh mẽ dùng sức, đem phân thân vừa dài vừa to đâm vào lỗ huyệt của Thanh Duy, cúi người vuốt ve đầu nhũ của cậu, nhìn khóe môi câu dẫn kia đang cắn răng chịu đựng từng sự đụng chạm từ ngón tay, hắn mỉm cười, tạo ra một tia hứng thú. "Muốn bắn sao?".

Hai tay Thanh Duy bị buộc chặt ra sau lưng, khớp xương vì nắm chặt đã trở nên trắng bệt, mồ hôi lạnh theo tóc mai chảy xuống hai gò má, bên dưới mảnh vải đen bịt mắt lộ ra hai gò má ứng đỏ hồng biểu hiện cho câu trả lời.

"Trả lời tôi". Nam nhân không vui siết mạnh đầu ngón tay của hắn.

Cơn đau nhức từ ngực truyền đến, Thanh Duy co rúm lại một chút, đừng nói đến hậu huyệt của cậu đang phải nuốt cái thứ to lớn kia của hắn, hiện tại cậu không có nổi một chút sức mạnh để chống lại nam nhân này.

"Muốn bắn....Thiếu Gia....xin anh cho em bắn....". Thanh Duy cầu xin, tiếng nói xen lẫn sự run rẩy khiến nam nhân kia rất vui vẻ.

Nam nhân hài lòng buông hai đầu nhũ của cậu ra, nắm lấy hai cổ tay đang bị ràng buộc của cậu, mạnh mẽ nâng cậu ngồi dậy!

Trước mắt là một mảnh đen kịt, xúc cảm rõ ràng hơn truyền đến, kèm theo âm thanh từ xiềng xích trên cổ, Thanh Duy vô lực rên rỉ, nơi mẫn cảm sâu trong cơ thể đột ngột bị cự bổng chà xát khoái cảm giống như một luồng điện thẳng tới bụng dưới, nhưng cậu không cách nào có thể giải phóng ra, từng phút từng giây giống như cậu đang bị tra tấn trong địa ngục.

Sau khi liên tục đâm thúc mạnh mẽ, nam nhân điên cuồng phóng thích vào trong cơ thể Thanh Duy, ràng buộc trên phân thân của cậu cũng được tháo gỡ----Thanh Duy cắn nệm chăn, rốt cục cũng có thể giải thoát một đêm dài dằng dặc...

Gông cùm xiềng xiếc ở hậu nguyệt được rút ra, Thanh Duy vô lực nằm trên giường thở dốc, bạch trọc theo khe mông chảy xuống ga giường.

Nam nhân thoải má mà thở ra một tiếng, nằm nghiêng trên giường, cơ thể cường tráng với tỉ lệ hoàn hảo, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, đôi con ngươi đen nhánh như nước hồ sâu thăm thẳm khiến cho cả người hắn thoát ra một khí chất vương giả nhưng cũng nguy hiểm như mãnh thú. Hắn tự tay bịt mắt Thanh Duy----nhất thời, dung mạo tuyệt mỹ hiện ra. Khuôn mặt trầm tĩnh lãnh đạm còn lộ ra vẻ ham muốn chưa được thỏa mãn, mê tới cực điểm. Đôi mắt sắc sảo xinh đẹp phủ lên một màn sương, lông mi dài mảnh còn động lại giọt nước mắt, cánh môi hồng hào trơn bóng khiến kẻ khác phải hồi tưởng lại cậu đã bật ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ như thế nào...

Nam nhân mỉm cười, nâng càm Thanh Duy, hôn lên cánh môi hồng hào đó.

Lông mi rung động, Thanh Duy khẽ rủ mắt xuống, chịu đựng nụ hôn tàn bạo của hắn... Trong nháy mắt, cậu như bị lạc đường tâm hồn chìm đắm trong thứ tình cảm ấm áp đó.

Hôn xong nam nhân buông Thanh Duy ra, cởi trói hai tay cho cậu, vơ bật lửa trên tủ giường nằm châm thuốc, lười biếng hút một hơi.

Cánh tay đau đến căng cứng, toàn thân đau nhất vô cùng, Thanh Duy cố gượng nâng thân thể ngồi dậy, cố sức đi xuống giường, cảm giác vô lực như được đi trên mây.

Giường của Thiếu Gia không được ở lâu, làm xong liền là phải rời đi, đây là quy tắc. Thanh Duy gần như đã đem mỗi một mệnh lệnh của người nam nhân này khắc sâu vào trong xương tủy, cố ép bảm thân phải biến những quy tắc đó thành thói quen.

Thanh Duy cắn răng chịu đựng sự đau nhức nơi thắt lưng, xoay người xuống bên cạnh giường quỳ trên mặt đất, cúi đầu: "Thiếu gia...em ra ngoài đây...".

Nam nhân liếc mắt nhìn con người đang cúi đầu xuống kia, phun ra một làn khói: "Đi đi".

Thanh Duy lúc này mới đứng lên thân hình có chút lao đảo ra khỏi phòng.

Tắm rửa thân thể sạch sẽ, Thanh Duy tháo chiếc dây chuyền có mặt làm bằng thủy tinh từ trên cổ xuống đặt vào ngăn tủ. Tiếp đó thay một bộ vest cùng đôi giày đen sáng bóng không một hạt bụi, Thanh Duy cuối thấp đầu đi tới  trước cửa phòng ngủ vừa mới mây mưa xong, cung kính gọi Thiếu Gia.

"ỪM". Điếu thuốc trên tay nam nhân vừa tàn hết.

Thanh Duy nhẹ nhàng đẩy cửa, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Em đi đây..."

Nam nhân liếc nhìn Thanh Duy quần áo chỉnh tề trước mắt, trầm mặt phất tay một cái. 

Thanh Duy đóng cửa lại. Nam nhân ấy nhẹ nhàng bước vào thay đồ rồi cũng rời theo.

Vừa ra khỏi cổng biệt thự, ánh dương sáng lóa làm cho con mắt cậu không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh mà ngã quỵ xuống đất.

Nam nhân từ trên lầu xuống không khỏi là bất ngờ. Có lẽ là chuyện lúc nãy khiến cậu hơi chao đảo.

"Chuyện gì?".

"Không có gì ạ."

Buông cậu ra, nam nhân kia tiến lại gara rồi phóng moto nhanh như tên bắn, ánh đèn chiếc xe sang trọng liền hiện lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi cuối đường.

Một tiếng thắng gấp vang lên! Chiếc xe màu đen sang trọng đã dừng trước cửa một quán rượu rất lớn, nguy nga, lộng lẫy chẳng khác nào như một cung điện... "HOÀN THIÊM LƯƠNG"

Những mỹ nữ trong Hoàn Thiêm Lương này nhìn thấy cậu ấy từ trong xe bước ra liền khẩn trương cúi đầu.

Thanh Duy chỉnh lại cổ áo, hai tay đút vào túi quần, sải chân đi tới. Cậu đi qua cửa chính, đại sảnh... dọc đường đi đừng nói là xì sào, một cái liếc cũng không dám nhìn.

Cửa thang máy chuyên dụng mở ra, cậu đi vào ấn nút tầng 8.

Thang máy chậm rãi tăng tốc, Thanh Duy nhẹ nhõm thở phào một cái, đưa tay vuốt mái tóc khói rối bù trước trán ra sau đầu----không còn vẻ phong tình như trên giường, đôi con ngươi màu sáng lúc này tỏa ra tia sáng chói mắt, lạnh lùng tàn nhẫn, giống như đôi mắt của con rắn độc khiến người khác phải khiếp sợ. Chiếc gương đặt gắn trong thang máy lúc này phản xạ khuôn mặt của cậu, xinh đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Cửa thang máy lần thứ hai đang mở ra hai bên. Những tên đàn em liền vây quanh gọi hai tiếng thân mặt: "Đại ca".

Thanh Duy gật đầu, bước đi trên tấm thảm mềm mại, dọc dài lướt ngang họ tới phòng 802, những đàn em cũng lập tức theo sát.


















Hết

#NguyễnYếnNhi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #duy#nhân