Chương 1

Một ngày trước buổi biểu diễn văn nghệ kỷ niệm của Thanh Đại, một bài đăng với tựa đề "[Sốc!] Đây là độ cao mà con người có thể nhảy được sao?" chưa tới mười phút đã xông lên trang đầu của diễn đàn trường, độ nóng tiếp tục tăng lên.

[Chủ tóp: Nghe nói đây là video diễn tập cho tiết mục biểu diễn của Giang Kiều, thành thật mà nói, xem xong tôi thấy tê hết cả người! Trụ cột được gọi là trụ cột vì có lý do! --- Link video.]

[Lầu 1: Wow! Tôi cũng tê rồi!]

[Lầu 2: Xem xong cũng phải hét lên giống như chủ tóp ---- Đây là độ cao mà con người có thể nhảy được sao!! Cậu ấy là đang bay lên trời phải không!]

[Lầu 3: Liên tiếp bật nhảy lên không trung 4 lần, sau khi tiếp đất vẫn khá ổn định, không hổ là Giang Kiêu! Là người mà tui yêu quý!!]

[Lầu 4: Đính chính lại lầu 3, tôi nghe người nội bộ nói không phải 4 lần mà là 5 lần, video có lẽ quay không hết]

[Lầu 5: Wow 5 lần á! Nếu sân khấu trong hội trường của trường chúng ta không đủ lớn, thì sẽ không đủ cho cậu ấy nhảy có phải không?]

[Lầu 6: Thực ra cú bật nhảy không có gì ngạc nhiên, điều ngạc nhiên là cú bật nhảy phá vỡ trọng lực, độ cao khi bay lên của cậu ấy quá mức kinh khủng, hơn nữa lực giữ trên không của cậu ấy quá mức trâu bò rồi .......]

Là trò cưng của cô Nguỵ Dĩnh khoa múa ba lê, Giang Kiều được mệnh danh là trụ cột tương lai của khoa múa ba lê, cũng là đoá hoa cao lãnh nổi tiếng của Thanh Đại, có nhân khí (mức độ được yêu thích) siêu cao trên diễn đàn trường.

Các sinh viên lướt sóng đua nhau tải đoạn video dài chưa đầy nửa phút của cậu ấy, nhiều người sau khi sốc thì không quên chuyển tiếp cho bạn bè của mình, trong một thời gian ngắn đã được chuyển đến không ít nhóm Wechat, nhóm lớp.

Lương Thừa An thay đồ tập xong bước ra khỏi phòng nghỉ, liền thấy bọn Từ Ninh đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, đang cầm điện thoại di động ríu ra ríu rít nói cái gì đó, thỉnh thoảng thốt ra những câu cảm thán kinh ngạc như "Tuyệt vời".

Mấy người này gọi anh đến chơi bóng, nhưng bản thân mình thì lại tụ tập tán gẫu bên kia. Lương Thừa An đi tới, đưa tay ấn ấn đầu một người trong đó xuống, nói: "Kêu tôi đến xem các cậu làm trò khỉ hả?"

"Ui da ui da," Chu Văn Ngang bị anh ghì đầu xuống phát ra mấy tiếng rên la, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, "Thừa ca, hạ thủ lưu tình."

Lương Thừa An tùy ý cầm chai nước lên, mở ra uống hai ngụm rồi mới hỏi: "Đang làm gì vậy?"

"Xem người ta khiêu vũ." Từ Ninh cầm điện thoại di động đưa qua, "Thừa ca anh xem, có người đăng đoạn diễn tập của Giang Kiều lên diễn đàn của trường. Ngầu muốn chết!"

"Giang Kiều?" Lương Thừa An suy nghĩ một chút xem cậu ta đang nói tới ai, không biết bọn họ có hứng thú với khiêu vũ từ khi nào, bèn xác nhận lại: "Người đó của Học viện múa à?"

Anh không quen thuộc với Học viện múa, nhưng vẫn có ấn tượng đối với Giang Kiều.

Năm ngoái, Giang Kiều đã đại diện cho Thanh Đại tham gia Cuộc thi giao lưu khiêu vũ giữa các trường đại học, đã ôm về được chiếc cúp hạng nhất trong sự kỳ vọng của tất cả mọi người của Thanh Đại, hiện giờ những tấm ảnh cậu ấy múa trong cuộc thi giao lưu khiêu vũ vẫn còn dán trên tấm bảng vinh dự của trường.

"Đúng đúng đúng." Từ Ninh dứt khoát nhét điện thoại vào trong tay anh ra hiệu kêu anh xem.

Lương Thừa An thấy mấy người bọn họ trước mắt cũng không có ý định luyện tập, bèn ngồi luôn xuống ghế, thuận tay đặt chai nước khoáng sang một bên.

Anh vừa bấm mở đã thấy Giang Kiều đang bật nhảy lên không trung trên sân khấu, góc quay video chưa đủ trực diện, nhưng người quay phim cách sân khấu rất gần, có thể thấy rõ ràng dáng người và biểu cảm của Giang Kiều.

Khi bật nhảy lên không trung, tư thế của cậu ấy uyển chuyển và căng duỗi, khi tiếp đất nhẹ nhàng và duyên dáng, giống như thiên nga, cũng giống như con rồng đang uốn lượn, mỗi một cú nhảy, xoay người của cậu ấy đều như thể đang đặt mình trong không gian vô tận, bay lượn tự do mà không có bất kỳ phiền nhiễu gì.

Có người đã nói rằng, ba lê là môn nghệ thuật của thời gian và không gian.

Trước đây Lương Thừa An vẫn luôn không hiểu lắm câu nói này, bây giờ hình như đã tìm được một ít manh mối.

Đoạn video chỉ kéo dài nửa phút, sau khi phát xong, Từ Ninh gấp không chờ nổi hỏi: "Thế nào hả Thừa ca? Có phải là quá ngầu không! Với năng lực bật nhảy này của cậu ta, nếu chịu tham gia đội bóng rổ của chúng ta, vậy chúng ta trúng độc đắc rồi!"

Chơi bóng rổ á? Lương Thừa An nghe vậy hơi nhướng mày.

Trong đoạn video vừa rồi, Giang Kiều mặc bộ quần áo tập luyện màu trắng, kiểu thắt eo làm cho vòng eo của cậu ấy không đầy một vòng cánh tay.

Eo gầy thế này, nếu chơi bóng rổ, cùng đánh solo có khả năng bị chính mình đụng gãy mất.

Nghĩ tới đây, Lương Thừa An không khỏi bật cười một cái, ném điện thoại lại cho Từ Ninh: "Được rồi, đừng suy nghĩ viễn vông nữa."

Từ Ninh vội vàng quơ quào tay chụp lấy điện thoại: "Sao lại là suy nghĩ viễn vông chứ, anh xem trong video cậu ấy bật nhảy cao bao nhiêu! Ở độ cao này là có thể úp rổ rồi!"

"Cậu ấy chỉ bật nhảy thôi sao?" Lương Thừa An nhắc nhở hắn, "Cậu ấy còn xoạc chân."

Từ Ninh: "......"

"Có vẻ là vậy." Trần Nhất Minh sờ sờ cằm, cân nhắc đến một vấn đề, "Nếu cậu ta xoạc chân trước khi ném bóng vào rổ, đá trúng người khác thì làm sao đây? Năm lần phạm lỗi sẽ phải rời sân ....."

"..... Lời của cậu rất có lý." Từ Ninh gãi gãi đầu, vô cùng tiếc nuối nói: "Quá đáng tiếc."

Những người khác đua nhau đồng tình, Lương Thừa An nhướng mày, nếu người trong cuộc Giang Kiều biết được đội bóng rổ đang suy xét muốn kéo cậu ấy vào đánh bóng rổ thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.

"Hắt xì ——"

Giang Kiều vừa mới múa một lần xong, còn đang ngồi trên mặt đất đột nhiên hắt hơi mấy cái, Nguỵ Dĩnh ở bên cạnh nhìn thấy, đi tới quan tâm hỏi han: "Sao vậy? Có phải bị cảm không?"

Giang Kiều lắc lắc đầu: "Chỉ là mũi hơi ngứa thôi."

"Vậy thì tốt." Nguỵ Dĩnh yên tâm lại, một lúc sau mới nói: "Mẹ của em gọi cho cô."

"Dạ." Giang Kiều đáp một tiếng, cậu cũng không ngạc nhiên, "Hỏi cô về chuyện biểu diễn văn nghệ đúng không."

Cậu dùng là câu khẳng định, Nguỵ Dĩnh gật gật đầu: "Đúng, chị ấy nhờ cô chút nữa gửi một bản ghi hình cho chị ấy."

"Dạ." Giang Kiều không biểu lộ gì nhiều, sau khi nhịp thở gần như ổn định lại mới mở nắp chai uống một ngụm nước, sau đó nghe Nguỵ Dĩnh nói: "Với chuyện về "Hội diễn Xuân Thành" vào đầu xuân năm sau nữa."

"Hội diễn Xuân Thành" không phải là hoạt động của trường, mà là một buổi biểu diễn sân khấu quy mô lớn nhân kỷ niệm 850 năm thành lập Kinh thị, do các cơ quan chính phủ kết hợp với đoàn nghệ thuật Thành phố tổ chức, ngoài các tiết mục bộ môn đã được chỉ định nội bộ, còn có danh sách cá nhân.

Mà trên tay Nguỵ Dĩnh lại có danh sách đề cử.

Tuy Nguỵ Dĩnh không nói rõ, nhưng Giang Kiều cũng biết vì sao Tập Thiến tìm cô giáo, cậu vặn chặt chai nước khoáng, ngẩng đầu nhìn cô giáo, giọng điệu nghiêm túc nói: "Cô không cần để ý đến lời nói của mẹ em, cũng không cần khó xử, em muốn cạnh tranh công bằng."

"Nghĩ gì vậy chứ, học trò do cô dạy ra, cô đương nhiên hiểu rõ. Yên tâm đi, sẽ không xảy ra tình huống chỉ định nội bộ đâu, các em đều phải thi." Nguỵ Dĩnh cười một cái, "Đặc biệt là em, không thể để cho người ta cảm thấy cô thiên vị."

Giang Kiều gật đầu: "Được, em sẽ chuẩn bị thật tốt. Cảm ơn cô."

"Được rồi, lát nữa em có thể về sớm một chút để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi diễn tối mai, cô sang phòng bên cạnh xem nhóm Thiên Ngữ luyện tập một chút." Nguỵ Dĩnh lại dặn dò vài câu, rồi mới rời đi.

Giang Kiều một mình luyện tập một tiếng rồi kết thúc, đi đến cái kệ bên cạnh lấy lại điện thoại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thời gian tập luyện gần đây quá nặng, cậu cần phải giữ tinh thần tốt trước khi bắt đầu buổi biểu diễn.

Khi đi ngang qua phòng tập bên cạnh, hai chữ "Giang Kiều" phát ra từ bên trong cánh cửa hé mở, khiến bước chân cậu khựng lại.

Bên trong là các bạn học của Hứa Thiên Ngữ, đang thảo luận về bài múa đơn của cậu trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường.

Trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường này, lớp bọn họ có hai tiết mục, một là bài múa đơn của cậu, một là tiết mục vũ kịch của Hứa Thiên Ngữ.

Giang Kiều nghe thấy có người nói Nguỵ Dĩnh thiên vị, đưa ra quyết định này không công bằng, năm ngoái cậu đã cướp hết nổi bật trong bữa dạ tiệc sinh viên năm nhất, Hứa Thiên Ngữ nỗ lực khiêm tốn như vậy, đáng lẽ phải đưa cơ hội này cho cô ấy.

Không giống với bản tính làm việc một mình của cậu, Hứa Thiên Ngữ có mối quan hệ hòa hợp với các bạn học khác, sự ủng hộ dành cho Hứa Thiên Ngữ gần như là áp đảo.

Có người nói cậu chẳng qua dựa vào sự yêu thích thiên vị của Nguỵ Dĩnh, còn có người nói muốn cùng nhau đi tìm Nguỵ Dĩnh để phản đối.

Giang Kiều đứng ở cửa, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, như thể trung tâm của cuộc nói chuyện không phải là cậu vậy.

Cậu không định nghe lén người khác nói chuyện, nếu như không nghe thấy tên của mình, cậu sẽ không dừng lại, cũng không muốn lãng phí thời gian đi tranh cãi với bọn họ, những chuyện này đối với cậu mà nói chẳng có ý nghĩa gì.

Đúng lúc cậu sắp sửa rời đi, bên trong truyền đến một giọng nói phản bác: "Các cậu thôi đi, Giang Kiều vốn chính là người có thực lực mạnh nhất lớp chúng ta, cậu ấy múa đơn có vấn đề gì không? Các cậu ý kiến cái gì, là cảm thấy mình giỏi hơn cậu ấy hả?"

"Chu Nghiên Nghiên, cậu có ý gì, cậu đứng về bên nào?" Có người bất mãn lớn tiếng chất vấn cô: "Có phải cậu nhận được lợi ích gì từ cậu ta không?"

"Tôi á? Tôi đứng về phía chân lý." Chu Nghiên Nghiên tự tin hùng hồn nói: "Cậu nói lớn tiếng như vậy, còn dùng chân nhảy làm gì, cậu dùng miệng lên sân khấu luôn đi."

Sau khi cô lên tiếng phản bác, cũng lác đác có ngươi nói thay cho Giang Kiều, trong phút chốc phòng tập múa trở nên ồn ào ầm ĩ.

"Được rồi!" Hứa Thiên Ngữ sắc mặt tối sầm ngắt lời bọn họ, "Đủ bực mình rồi, đều im miệng hết đi."

Giang Kiều không tiếp tục nghe nữa, nhẹ nhàng rời đi.

Vừa rời khỏi tòa nhà đại học, cơn gió cuối thu thổi tới khiến Giang Kiều mới luyện múa xong rùng mình một cái, nghĩ đến mấy cái hắt hơi vừa rồi, cậu mở túi định lấy khẩu trang đeo vào, nhưng khi nhìn vào túi, lục trongtúi mới phát hiện mình không có chai nước.

Nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi cậu cũng không muốn quay lại lấy, đứng một lát ở cổng trường đại học, quẹo qua một ngã rẽ để đi tới siêu thị gần đó.

Trong siêu thị, sau khi chơi bóng xong, Lương Thừa An đi đến tủ mát lấy đồ uống như mọi khi, mở cửa tủ ra mới phát hiện không có loại mình thường uống.

Ngoại trừ nước, anh khá kén chọn đối với mùi vị đồ uống, nhìn tủ mát rực rỡ muôn màu, cân nhắc xem mình nên uống nước hay chọn nhãn hiệu khác.

Vì sự do dự này, bất giác đứng trước tủ mát một hồi, sau đó nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau.

"Ngại quá, anh có lấy không?"

Một giọng nói mang theo chút lạnh nhạt vang lên, kèm theo lời hỏi thăm lễ phép.

Lương Thừa An quay đầu lại, phát hiện phía sau mình có một nam sinh đang đứng.

Người kia mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt, làm cho đường nét đôi mắt và lông mày lộ ra càng thêm nổi bật, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có một vẻ lạnh nhạt và xa cách vừa phải.

Khoảng cách xã giao an toàn giữa hai người là khoảng một mét, Lương Thừa An cảm thấy nam sinh này có chút quen mắt, sau khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ "Học viện múa Thanh Đại" thêu trên áo cậu ta liền nhớ ra.

Học viện múa, khoa múa ba lê, Giang Kiều.

-------------------

Lời tác giả:

Có thể bị va chạm gãy eo, nhưng không thể là do chơi bóng rổ (nghiêm túc)

*****

Bắt đầu truyện mới, viết một ít bản thảo còn tồn chưa đăng, nhưng không nhiều.

Không phải chuyên ngành múa, nội dung liên quan đến múa ba lê sẽ không nhiều, có một vài thứ liên quan nhằm để phù hợp với thiết kế nhân vật, cốt truyện đã soạn thảo, hy vọng mọi người vui vẻ là được, xin đừng quá nghiên cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top