Chương 880-889: Chuẩn bị tốt chưa?

Chương 880: Chuẩn bị tốt chưa?

"Áp lực lớn..." Sau khi Tiểu Thỏ lúng túng hai giây, cuối cùng cúi đầu phun ra hai chữ này.

"..." Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn không còn gì để nói.

Lại qua một tuần lễ, ngày so tài liền đến.

Hôm nay là thứ hai, một buổi sáng tinh mơ, Cận Mặc liền gọi điện thoại tới, bảo cô nhớ mang bài giảng đến nơi so tài, đến lúc đó dù quên lời, cũng có thể cúi đầu nhìn một chút.

Sau khi Tiểu Thỏ thuận miệng đáp ứng vài câu, liền lo sợ bất an đi đánh răng rửa mặt ăn sáng.

Thời gian so tài là buổi sáng, địa điểm trận đấu ở phòng học nhiều chức năng.

Chờ khi Tiểu Thỏ đuổi tới bên kia mới phát hiện, trong phòng học ngồi, cơ bản đều là sinh viên đến tham gia trận đấu.

Ngẫm lại cũng đúng, thứ hai mỗi ngành cho tới trưa đều có khóa, không đến mức đều kéo toàn bộ sinh viên đại học năm nhất toàn trường đến xem so tài.

Coi như là đều kéo qua, trong phòng học cũng không ngồi được a.

Nếu đi đến thao trường... vậy không phải không khác gì khai giảng sáng sớm sao...

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Thỏ liên tục kéo căng sợi dây cuối cùng, buông lỏng xuống.

Còn may còn may, chỉ cần không phải diễn thuyết ở trước mặt bạn học toàn trước, cô liền an tâm.

Liền ở khi Tiểu Thỏ ngồi ở trên vị trí nghĩ ngợi lung tung, bả vai cô đột nhiên bị người vỗ một cái, ngay sau đó, một thân ảnh liền ngồi xuống ở vị trí bên người cô.

"Chuẩn bị tốt chưa??" Một đạo giọng nói trầm thấp ôn nhuận vang lên ở bên tai cô.

Tiểu Thỏ quay đầu sang liền nhìn thấy gò má anh tuấn kia của Cận Mặc.

"Ách... ừ... Chuẩn bị không sai biệt lắm, cậu thì sao??" Tiểu Thỏ khẽ ngơ ngác một chút, sau đó liền cười cười với Cận Mặc, thuận miệng hỏi.

Chương 881: Đi thi

"Tớ cũng không xê xích gì nhiều." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ, trên mặt vẫn không có biểu tình gì nói: "Đừng lo lắng, lại không phải bắt buộc cậu giành được hạng nhất, đến thời điểm đi lên tùy tiện nói một chút là được, không nhớ ra được, liền cúi đầu xem bài giảng một chút."

"Ừ..." Tiểu Thỏ nghe anh câu này, lại liên tưởng đến tuần trước Trình Chi Ngôn cũng nói qua câu này với mình, nhịn không được liền nở nụ cười.

"Cậu cười cái gì??" Cận Mặc vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

"Không có gì, chỉ là nhớ đến... Trước đó cũng có người đã nói với tôi lời nói như thế này..." Tiểu Thỏ ngừng cười vui vẻ, phất phất tay với Cận Mặc.

"A." Cận Mặc nhìn cô một cái, hiển nhiên không có ý tiếp tục truy vấn.

Trong phòng học lục tục có những bạn học ngành khác vào, đại khái là bởi vì mới vừa khai giảng, tất cả mọi người không thế nào quen thuộc, dù là sinh viên cùng một ngành, cũng ngồi cách một chỗ ngồi, mỗi người đều cúi đầu nhìn bài giảng của mình, tựa hồ là đang lặng yên học thuộc.

Tiểu Thỏ sau khi nhìn một vòng trong phòng học, ánh mắt lại nhìn tới trên người Cận Mặc ngồi ở bên cạnh mình, lập tức cảm thấy có chút ít ngượng ngùng.

Trong cả phòng học, cũng chỉ có hai người bọn họ là ngồi sát nhau.

Ừ... Khụ khụ... Nhìn như vậy thật sẽ không quá rõ ràng??

Tiểu Thỏ vừa nghĩ như vậy, vừa xê dịch sang bên cạnh, dự định cách một vị trí với Cận Mặc.

"Cậu đều thuộc hết bài giảng rồi ư??" Tiểu Thỏ mới vừa hơi động một chút, Cận Mặc liền xoay đầu lại, một đôi mắt thâm thúy nhìn cô, thuận miệng hỏi.

"Ách... thuộc rồi." Tiểu Thỏ động tác bỗng chốc liền dừng lại, cô có một chút giật mình nhìn Cận Mặc, theo bản năng gật đầu.

"Tớ giúp cậu dò qua một lần." Cận Mặc vừa nói vừa cầm lấy bài giảng trước mặt Tiểu Thỏ, đôi mắt thâm thúy rơi ở trên người Tiểu Thỏ, tựa hồ là đang đợi cô đọc bản thảo.

"A... Được..." Tiểu Thỏ theo bản năng gật đầu, nghiêng đầu tựa hồ là suy tư một chút, sau đó liền thấp giọng bắt đầu đọc bài giảng của mình.

Cận Mặc vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng nói cho cô biết nơi nào phải tăng thêm giọng nói, nơi nào phải nâng cao âm điệu.

Chương 882: Kẹo toffee

Chờ sau khi Tiểu Thỏ lắp bắp đọc xong bài giảng một lần, Cận Mặc nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu sau không nói gì.

"Sao... Như thế nào, có phải tớ đọc quá kém không??" Tiểu Thỏ duỗi tay lau mồ hôi trên trán một phen, thật sự là, cô cũng không biết là sao thế này, lúc ở trong ký túc xá một mình đọc rõ ràng rất lưu loát, sao Cận Mặc vừa giúp mình dò, cô cứ như vậy căng thẳng lên chứ...

"Cậu rất khẩn trương??" Sau khi Cận Mặc trầm mặc nhìn cô nửa ngày, mở miệng hỏi.

"Ừ..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng gật gật đầu, cô xác thực rất khẩn trương... Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có nói chuyện qua ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng chưa từng có diễn thuyết qua, ai như Trình Chi Ngôn, tên kia mới trước đây chính là ở dưới quốc kỳ nói chuyện rất nhiều lần a.

"Chớ khẩn trương." Cận Mặc cười cười với cô, sau đó duỗi tay lấy từ trong túi ra viên toffee đại bạch thỏ, đưa tới bên cạnh Tiểu Thỏ nói: "Ăn kẹo đi."

"Cảm ơn!!" Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy Cận Mặc trong tay cầm là toffee chính mình thích ăn nhất từ nhỏ đến lớn, cả người bỗng chốc liền cao hứng trở lại, cô tiếp nhận kẹo trong tay Cận Mặc, nhanh chóng gở gói giấy kẹo bên ngoài, sau đó ném vào trong miệng, vẻ mặt hạnh phúc bắt đầu ăn.

Cận Mặc nhìn cô, một hồi lâu sau lắc đầu nói: "Cậu quả nhiên thích ăn cái này."

"Ừ... úng ậy... ớ ừ ỏ ến ớn... ích ăn ẹo ày ất..." Trong miệng Tiểu Thỏ có kẹo, cho nên lúc nói chuyện có chút mồm miệng không rõ. ( đúng vậy, tớ từ nhỏ đến lớn thích ăn kẹo này nhất)

Cận Mặc nhìn bộ dáng cô quẫn bách như thế, nhịn không được cười một cái.

"Chao ôi, tớ nói..." Tiểu Thỏ vội vàng ăn hết kẹo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cận Mặc nói: "Lớp trưởng, vừa rồi cậu cười hai lần chao ôi, thật hiếm có."

Cận Mặc ngẩn ra, vẻ mặt trong nháy mắt lại có chút không được tự nhiên.

"Ai nha, chớ khẩn trương, tớ chỉ là khen cậu một chút, cậu cười lên rất đẹp mắt!!" Tiểu Thỏ mắt thấy Cận Mặc khi nghe chính mình vừa nói câu kia, lại thu tươi cười về, vì vậy vội vàng vỗ vai anh, nghiêm trang nói.

Cận Mặc nhìn cô, lúc đang chuẩn bị nói cái gì đó, các thầy giáo giám khảo chịu trách nhiệm chấm điểm hoạt động lần này, liền một người tiếp theo một người liền tiến vào phòng học.

Chương 883: Hoàn mỹ vô khuyết

Chỉ chốc lát sau, hàng thứ nhất bục giảng phía trước, liền tối om om ngồi đầy giáo viên.

Một người thầy giáo mập mạp mang kính mắt, cười tủm tỉm đi đến trên bục giảng, ra dâu với đám sinh viên nghị luận ào ào dưới bục, sau đó cười nói: "Được rồi, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, hôm nay chúng ta so tài diễn thuyết về "Bình thường và lỗi lạc", giờ liền bắt đầu đi, đến, chúng ta trước hết mời vị tuyển thủ đầu tiên lên bục giảng, vị học trò này là Chu San San học ngành kinh tế quản lý, hệ ngoại thương, mọi người vỗ tay hoan nghênh."

Tiểu Thỏ nhìn thầy giáo chủ trì trên đài, thật sự là không nghĩ tới, tốc độ mở màn này cũng quá nhanh rồi, nói bắt đầu liền bắt đầu, thật sự là khiến người không chuẩn bị tâm lý được chút nào.

Quả nhiên, nữ sinh ra sân đầu tiên kia, nhìn giống như đặc biệt dáng vẻ khẩn trương, mấy lời nói đầu lắp bắp, phía sau mặc dù tốt hơn một chút, nhưng lại thỉnh thoảng quên từ, sau đó chính là càng không ngừng cúi đầu nhìn bài giảng trước mặt của mình.

Đợi đến cô ta diễn thuyết xong, mặc dù trong phòng học nhớ tới vỗ một tràng tiếng vỗ tay, lại vẫn không che giấu được sắc mặt trắng bệch của cô ta.

Đại khái là bị cô ta ảnh hưởng, mấy vị bạn học ra sân tiếp theo, cũng đều trình độ khác nhau có chút khẩn trương, nói lắp.

Tiểu Thỏ ngồi trong phòng học, trong lòng từng đợt hốt hoảng, vừa nghĩ tới sau đó đến phiên chính mình đi lên, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

"Chớ khẩn trương." Cận Mặc xoay đầu lại nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Lát nữa tớ đi lên trước cậu, cậu nghiêm túc nghe tớ nói, sau đó cậu lại đi lên."

"Được..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Đại khái sau khi qua hơn mười vị bạn học, liền đến phiên Cận Mặc đi lên, Tiểu Thỏ siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh tác phong nhanh nhẹn đi lên bục giảng, đầu tiên là lạnh nhạt chào hỏi giáo viên giám khảo và bạn học đang ngồi, sau đó mới không chút hoang mang bắt đầu diễn thuyết của anh.

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn anh chăm chú, kể từ sau khi anh bắt đầu diễn thuyết, anh liền giống như là biến thành một người khác, vẻ mặt lạnh như băng trong nháy mắt biến mất, lấy tươi cười ấm áp như gió xuân thay thế, lúc anh diễn thuyết, giọng nói sang sảng mạnh mẽ, nói năng có khí phách, động tác và vẻ mặt đều phối hợp đến hoàn mỹ vô khuyết.

Chương 884: Diễn thuyết xuất sắc

Quan trọng nhất là nội dung anh diễn thuyết, hoàn toàn bất đồng với vài bạn học lên đài lúc trước.

Những người vừa đi lên kia, mỗi người đều đang nói như thế nào mới có thể từ một người bình thường biến thành một người lỗi lạc, từ bình thường đến lỗi lạc cần giao ra bao nhiêu cố gắng, chỉ cần bạn có thể trở thành người lỗi lạc, thoát khỏi thân phận bình thường của mình, bạn chính là một người thành công.

Nhưng mà Cận Mặc nói, lại hoàn toàn khác.

Anh nói trên thế giới này có người bình thường, cũng có người lỗi lạc, mỗi người đều có cách sống của mình, lỗi lạc là nơi mọi người theo đuổi, nhưng bình thường cũng không có cái gì không tốt, nếu như có thể, anh hy vọng chính mình khi vĩ nhân đi ngang qua, có thể là người ngồi ở ven đường mỉm cười vỗ tay. Dù sao, trên sân khấu cần ánh đèn, dưới sân khấu cũng cần tiếng vỗ tay.

Khi anh nói xong lời nói này, trong cả phòng học một mảnh yên tĩnh.

Đại khái là lần đầu tiên nghe được diễn thuyết suy nghĩ vấn đề từ loại góc độ này, tất cả giám khảo các thầy giáo cũng đều sửng sốt.

Cho đến khi Cận Mặc mặt mỉm cười gật đầu với tất cả mọi người, giọng nói lanh lảnh nói: "Diễn thuyết của tôi đến đây là kết thúc, cảm tạ các vị lão sư, bạn học", dưới đài mới bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.

Tiểu Thỏ cũng không nhịn được cùng tất cả người đằng sau, dùng sức vỗ tay.

Anh nói đến thật sự là quá tốt.

Cũng không phải là tất cả mọi người theo đuổi lỗi lạc, có người cũng chỉ muốn bình bình phàm phàm sống hết một đời.

Cận Mặc đi xuống từ trên đài, đi mỗi một bước, nụ cười trên mặt liền dần dần biến mất một tấc.

Đợi đến khi anh ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ lần nữa, vẻ mặt trên mặt đã khôi phục thành bộ dáng lạnh như băng ban đầu.

"Cận Mặc, cậu nói đến thật sự là quá tốt!!" Tiểu Thỏ nhịn không được giơ ngón tay cái lên với anh.

Cận Mặc quay đầu, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu còn căng thẳng không??"

Chương 885: Hạng ba

"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong nháy mắt phát hiện, mới vừa rồi chính mình còn căng thẳng không thôi, giống như bỗng chốc không còn quá căng thẳng.

"Cố gắng lên." Sau khi Cận Mặc tỉnh táo phun ra hai chữ này với cô, Tiểu Thỏ liền nghe được giáo viên chủ trì trên đài báo ra tên của mình.

Tiểu Thỏ hít sâu một hơi, bước chân ổn định đi lên giảng đài.

Cô diễn thuyết mặc dù không đặc sắc bằng Cận Mặc, nhưng Tiểu Thỏ thoát khỏi tâm tình căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn êm dịu đáng yêu cười tủm tỉm, giọng nói thanh thúy lại vang dội, ra dấu tay, động tác tăng thêm âm, toàn bộ diễn thuyết xuống, có thể nói là không thể nào bắt bẻ.

Các thầy giáo giám khảo dưới càng không ngừng gật đầu, ừ, cô gái nhỏ này diễn thuyết không tệ.

Đợi đến khi Tiểu Thỏ kết thúc diễn thuyết, dưới đài lập tức lại vang lên một mảnh tiếng vỗ tay như sấm.

Cuối cùng lúc Tiểu Thỏ an tâm xuống bục giảng, đi đến bên cạnh Cận Mặc ngồi xuống, uốn ba tất lưỡi nói với anh: "Như thế nào, có phải tớ diễn thuyết tốt hơn vừa rồi rất nhiều không??"

"Ừ, rất tốt." Cận Mặc gật gật đầu, lòng bàn tay mở ra với cô, bên trong đang an lặng yên tĩnh nằm một viên toffee đại bạch thỏ khác: "Cái này là thưởng cho cậu."

"Hắc hắc, cảm ơn!" Tiểu Thỏ thật cao hứng cầm lấy khối toffee đại bạch thỏ kia, ném vào trong miệng, thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi lúc cô đứng đến trên đài, mới phát hiện, áp lực đối mặt với nhiều bạn học diễn thuyết như vậy, lại có thể nhỏ hơn lúc đơn độc đối mặt với một mình Cận Mặc rất nhiều, trong nháy mắt, cô liền xuất ra trạng thái diễn thuyết ở ký túc xá, toàn bộ hành trình lưu loát, ý nghĩ rõ ràng, đến một câu cũng không có quên.

Cuối cùng lúc kết quả trận đấu tuyên bố ra, Cận Mặc không hề nghi ngờ cầm hạng nhất, mà Tiểu Thỏ lại có thể cũng bởi vì phát huy vượt xa người thường, cầm đến thành tích tốt thứ ba.

Thầy giáo Hứa biết được tin tức này, lập tức vui vẻ đến miệng cũng không khép lại được.

Nên biết ba hạng đứng đầu, một ngành của bọn họ liền chiếm hai người, đây là chuyện vinh quang cỡ nào a!!

Chương 886: Cảm tạ

Lập tức, ông liền móc bóp ra, đếm một ngàn năm trăm đồng tiền đưa cho Cận Mặc, lại đếm năm trăm đồng đưa cho Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói: "Đến đến, tiền thưởng của hai người các em, ta trước đưa thay cho trường học, thật sự là biểu hiện được quá tốt!!"

Ngay từ đầu Tiểu Thỏ còn có chút thẹn thùng nhận vào, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Cận Mặc mặt không chút thay đổi không đưa đẩy một cái liền trực tiếp nhận lấy, vì vậy cũng chỉ đành nhận lấy tiền của thầy giáo Hứa.

Sau khi đi ra từ phòng làm việc của thầy giáo Hứa, Tiểu Thỏ còn có chút hưng phấn nhỏ, cô nhìn Cận Mặc, chân thành nói: "Lớp trưởng!! Lần này tớ có thể cầm tiền thưởng, thực phải cảm tạ cậu thật tốt!! Nếu không phải lúc đó tớ đọc thử ở trước mặt cậu một lần, sau khi lên đài làm không tốt, tớ liền giống như bạn học đầu tiên, căng thẳng nói lắp."

"Ừ, muốn cảm tạ tớ??" Ánh mắt thâm thúy của Cận Mặc rơi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, giọng nói nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy!! Rất cảm tạ cậu!!" Tiểu Thỏ gật đầu liên tục.

"Cảm tạ tớ liền mời tớ ăn cơm đi." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ, thập phần lạnh nhạt nói ra mấy chữ này.

Tiểu Thỏ liền giật mình, sau đó không ngừng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, được thôi!! Cậu muốn ăn cái gì, tớ mời cậu!!"

"Yêu cầu không cao, cơm trưa căn tin hôm nay, giúp tớ xoát thẻ là được." Cận Mặc vừa nói vừa đi về phía căn tin.

"A?? Chỉ như vậy??" Tiểu Thỏ sững sờ, vội vàng đi theo sau lưng Cận Mặc nghi ngờ nói: "Cậu xác định chỉ cần như vậy là được?? Tớ có thể mời cậu đi phía ngoài trường học ăn một bữa thật ngon nha, cậu xác định cậu chỉ muốn ăn cơm ở nhà??"

Cận Mặc xoay người lại, mặt không thay đổi nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó hỏi: "Cậu là cảm thấy một bữa cơm trưa căn tin không đủ biểu đạt loại tình cảm cảm tạ của cậu??"

"Ừ, đúng vậy, đó là đương nhiên, một bữa cơm trưa căn tin chỉ tử mới mười mấy đồng tiền, cậu thực không cần khách khí với tớ như ạậy nha."

"A... Vậy cậu cảm thấy chúng ta ra ngoài ăn bao nhiêu tiền mới có thể biểu đạt được loại tình cảm cảm tạ của cậu??" Cận Mặc trầm mặc một lát, sau đó hỏi Tiểu Thỏ.

"Ách... Tối thiểu nhất, cũng phải hơn hai trăm đi!!" Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy tư một chút, thuận miệng hồi đáp.

Chương 887: Tra hỏi

"Phải không." Cận Mặc nhìn cô, một hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch nói: "Vậy cậu mời tớ ăn hai mươi bữa cơm trưa là được rồi, như vậy vừa đạt tới tiêu chuẩn của cậu, lại chiếu cố khẩu vị của tớ."

"Cái gì!?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ăn hai mươi bữa cơm trưa ở trường học!?

Này này này... Còn có loại phương thức biểu đạt cảm ơn như vậy ư??

"Có thể chứ??" Cận Mặc dừng lại bước chân đi về phía căn tin, xoay người lại nhìn cô.

"Có thể thì có thể..." Tiểu Thỏ nhịn không được kéo kéo môi, giọng nói yếu ớt nói: "Cậu... cậu cứ thích ăn thức ăn ở căn tin như vậy sao??"

"Đúng vậy, thức ăn căn tin trường học của mìnhtương đối sạch sẽ, những nhà hàng bên ngoài kia... Tớ không phải là hết sức thích ra ngoài ăn." Cận Mặc vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói."Vậy cũng tốt..." Tiểu Thỏ duỗi tay lau một phen mồ hôi trên trán nói: "Vậy tớ liền mời cậu ăn hai mươi bữa cơm trưa là được rồi."

"Rất tốt." Cận Mặc hài lòng gật gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía căn tin.

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp.

Nhưng mà, lúc Tiểu Thỏ mới vừa mời Cận Mặc ăn bữa cơm trưa thứ năm, nữ sinh phòng ký túc xá cách vách các cô liền giết tiến phòng ngủ các cô vào buổi tối hôm đó.

"Bạch Tiểu Thỏ, cậu thành thật khai báo với chúng tớ, có phải cậu đang nói chuyện yêu đường với lớp trưởng Cận Mặc không!!" Phòng ký túc xá cách vách đầu tiên vào phòng ngủ các cô là thuộc về Cao Tiểu Tình, cô ấy gân giọng quát với Tiểu Thỏ: "Lần trước là ai nói với tớ cậu và lớp trường Cận Mặc cùng nhau ăn cơm chỉ là vì thương lượng chuyện!! Gần đây chúng tớ ngày ngày nhìn thấy hai người cùng nhau ăn cơm!! Cậu nói, có chuyện gì mà cần ngày ngày thương lượng, còn chuyên môn chọn thời gian ăn cơm để thương lượng!!"

Tiểu Thỏ xoay đầu lại từ chỗ ngồi của mình, nhìn Cao Tiểu Tình vào ký túc xá, còn có một đám nữ sinh phía sau cô ấy, nhịn không được duỗi tay xoa xoa mồ hôi trên trán của mình nói: "Cái đó, cậu trước yên tĩnh một chút, nghe tớ giải thích được không??"

Chương 888: Không có biện pháp

"Tớ không nghe, tớ không nghe, cậu nói cái gì tớ cũng sẽ không nghe!!" Hai tay Cao Tiểu Tình che lỗ tai của mình, trong nháy mắt cả người giống như nữ chính trong phim Quỳnh Dao cúi người, dùng sức lắc đầu của mình.

"..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, một hồi lâu sau, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn máy vi tính xách tay của mình nói: "Cậu không nghe thì thôi... Vậy tớ tiếp tục chơi trò chơi..."

"Không được, cậu giải thích cho tớ!!" Cao Tiểu Tình vừa thấy Tiểu Thỏ không để ý tới cô, vì vậy dứt khoát ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Tiểu Thỏ, duỗi tay che kín màn ảnh máy vi tính của Tiểu Thỏ, hét lên với cô: "Mau nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả!!"

"Chính là chuyện trận đấu diễn thuyết lần trước đó." Tiểu Thỏ vẻ mặt bất đắc dĩ nói cô ấy buông tay ra: "Bởi vì tớ cầm hạng ba, cho nên vì cảm tạ cậu ấy, liền nói mời cậu ấy ăn cơm, kết quả cậu ấy không muốn đi ra ngoài trường ăn, nhất định ăn trong căn tin trường học, tớ có biện pháp nào đâu..."

"Vậy cậu mời cậu ta ăn một bữa là được rồi!! Vì sao còn ngày ngày mời!!" Cao Tiểu Tình vẻ mặt không tin nhìn cô hỏi.

"Tiêu chuẩn là hơn hai trăm... Nhưng là một bữa cơm của lớp trưởng cậu ấy chỉ là mười mấy đồng... Không có biện pháp, tớ phải mời cậu ấy hai mươi bữa..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, chao ôi, vốn là chuyện có thể giải quyết một lần, nhất định phải kéo lâu như thế.

"Hai mươi bữa!?" Cao Tiểu Tình trợn to mắt nhìn Tiểu Thỏ nói: "Vậy chẳng phải cả một tháng cậu đều phải cùng nhau ăn cơm trưa với lớp trưởng ư??"

"Chao ôi... Tớ đây cũng là không có biện pháp nha..." Tiểu Thỏ tiếp tục thở dài.

Cao Tiểu Tình và người ký túc xá các cô, ánh mắt liền bắt đầu di chuyển ở trên người Tiểu Thỏ.

"Sẽ không phải là... lớp trưởng thích cậu chứ??" Lúc Tiểu Thỏ bị các cô nhìn đến không được tự nhiên, Cao Tiểu Tình t nhiên đè thấp giọng nói nói ở bên tai cô: "Nếu không, vì sao cậu ấy nguyện ý ngày ngày ăn cơm với cậu chứ??"

"Không thể nào..." Tiểu Thỏ vẻ mặt không thể tin được nhìn Cao Tiểu Tình nói: "Mỗi ngày lúc lớp trưởng cùng nhau ăn cơm với tớ đều mặt không chút thay đổi, đến lời nói cũng không nói mấy câu, hơn nữa cậu ấy ăn xong liền trực tiếp trở về ký túc xá, cậu xác định biểu hiện này nhìn giống như là thích tớ??"

Chương 889: Được giao nhiệm vụ

"Ách... Cái này..." Cao Tiểu Tình nghe cô như thế nói, lập tức cũng chần chờ.

Dù sao nếu một vị nam sinh thực thích một người nữ sinh, không đến nổi ngay cả lời nói cũng không muốn nói với đối phương chứ??

"Xem ra chuyện này..." Cao Tiểu Tình lại xoay hai vòng vòng quanh Tiểu Thỏ, "Hai người các cậu, xác thực không có gian tình??"

"Thực không có nha." Tiểu Thỏ vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cô ấy nói: "Tớ có bạn trai rồi, được chưa??"

"Được rồi." Cao Tiểu Tình thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, nghiêm túc nói: "Nếu đã nói như vậy, vậy tổ chức sẽ giao cho cậu nhiệm vụ gian khổ."

"Cái gì??" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn cô ấy.

"Cậu giúp chúng tớ hỏi thăm một chút, rốt cuộc lớp trưởng thích loại hình nữ sinh gì được không??" Cao Tiểu Tình nháy mắt mấy cái với Tiểu Thỏ, trong giọng nói mang bát quái trời sinh hề hề hỏi cô.

"Cái này..." Tiểu Thỏ lập tức đầu đầy hắc tuyến, không phải chứ, bảo cô đi hỏi Cận Mặc thích loại nữ sinh nào??

Trong đầu Tiểu Thỏ, đã không tự chủ được hiện ra, cô ngồi ở đối diện Cận Mặc, thấp giọng hỏi anh, lớp trưởng cậu thích dạng nữ sinh gì vậy??

Sau đó Cận Mặc ngẩng đầu nhàn nhạt liếc cô một, tích chữ như vàng nói...

Nói cái gì đó??

Tiểu Thỏ nhíu lông mày lại nghĩ một lát nhi, cảm thấy lấy tính cách Cận Mặc, đại khái sẽ nói... Nữ, còn sống??

Phốc... Nghĩ tới đây, Tiểu Thỏ nhịn không được, bật cười.

Cao Tiểu Tình vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.

Tiểu Thỏ vội vàng thu tươi cười bên miệng lại nói: "Được, tớ hỏi một chút cho các cậu."

Vì vậy, lại thêm một tuần lễ, lúc Tiểu Thỏ mời Cận Mặc ăn cơm trưa, cô ngồi ở đối diện Cận Mặc, công tác chuẩn bị rất lâu, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Bạn học Cận Mặc, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top