Chương 41-46: Bởi vì anh ấy đẹp trai nhất

    " ....." Thầy giáo Triệu vẻ mặt không biết nói gì quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: " Cô bé, trong mắt em cũng chỉ có anh nước chanh nhà em sao?"

" Vâng." Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu.

" Anh nước chanh của em lên sân khấu thứ hai." Thầy giáo Triệu cúi đầu lật đi lật lại tờ giấy tiết mục trong tay, hướng tới Tiểu Thỏ nói: " Đúng lúc lớp chúng ta có một một người phải lên tặng hoa, nếu không để cho em đi lên nha?"

"Là tặng hoa cho anh nước chanh sao?" Tiểu Thỏ nhất thời hào hứng.

" Không phải, anh nước chanh của em là phụ hoạ, em phải tặng hoa cho người múa dẫn đầu kia." Thầy giáo Triệu vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói.

" Được rồi." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ cười tít mắt nói: " Vậy thì em đi tặng hoa."

" Được được, một lát em phải chú ý nhìn, cái người mặc váy màu đỏ ở chính giữa hàng đầu tiên chính là múa dẫn đầu." Thầy giáo Triệu cẩn thận dặn dò cô nói.

Cùng với lời mở đầu của người chủ trì trên sân khấu kết thúc, tiếng nhạc du dương vang lên, một đám nữ sinh mặc váy múa màu trắng từ hai bên sân khấu nối đuôi nhau mà ra.

" Tuyết hoa cỏ, tuyết hoa cỏ, bình minh mỗi sáng sớm nghênh đón tôi, nó trắng tinh lại trong suốt, thấy nó tôi có nhiều vui vẻ......"

Ở trong tiếng âm nhạc《 tuyết hoa cỏ 》, động tác những nữ sinh mặc váy múa màu trắng xoay tròn tuyệt đẹp, trên sân khấu giống như đột nhiên biến thành ngày tuyết rơi, có khí tức trong lành mà xa xưa ập đến.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên vị trí, nhìn chăm chú biểu diễn trên sân khấu, cô chỉ cảm thấy những chị mặc váy múa màu trắng thật xinh đẹp!

Hình như cái chị cho mình kẹo vừa rồi cũng là mặc váy múa như vậy đi?

Sau khi một khúc nhảy múa tuyết hoa cỏ kết thúc, dưới đài một mảnh vỗ tay như sấm.

Ở giữa lúc khán giả vỗ tay, người chủ trì cười tít mắt đi lên đài, hết sức khen ngợi biểu diễn vừa rồi một phen, lại tiếp nối nói một đoạn lời thoại, ngay sau đó liền nói ra tiết mục lên sân khấu tiếp theo, do các học sinh lớp năm thứ tư vì mọi người biểu diễn 《 Tiếng chuông vang lên 》.

Màn sân khấu trên đài chậm rãi kéo ra, một cái Piano màu đen trong ánh đèn sáng lấp lánh, Trình Chi Ngôn cả người mặc tây trang màu đen, áo sơmi trắng, đeo nơ màu đỏ, yên tĩnh ngồi ở trước đàn Piano.

Tiếng đàn như nước, từ đầu ngón tay của anh bắt đầu chậm rãi vang lên.

Du dương mà véo von 《 Tiếng chuông vang lên 》 thính phòng đang ồn ào vì giới thiệu chương trình ban nãy nháy mắt yên lặng.

Tiểu Thỏ mở to đôi mắt trong sáng nhìn Trình Chi Ngôn trên sân khấu.

Anh cúi mặt xuống, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm bàn phím, mũi thẳng của anh, một đôi môi màu hồng phấn hơi hơi nhấp lên, làn da trắng nõn như ngọc ở dưới ánh đèn lóe ra sáng bóng mê người.

Cùng với ngón tay thon dài ở trên bàn phím chuyển động tao nhã, tiếng nhạc du dương dần dần trở nên vui vẻ. Ngay sau đó hai đội mặc quần áo màu đỏ vung chuông trong tay kêu leng keng, sôi nổi lên sân khấu.

" Thấy chưa, cái người mặc váy đỏ đội mũ ở giữa chính là người một lát nữa em phải tặng hoa." Thầy giáo Triệu ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, chỉ vào một cô gái đang khiêu vũ ở trên sân khấu dặn dò cô.

" Vâng, thấy được....." Tiểu Thỏ gật đầu nhưng ánh mắt vẫn chăm chú trên người Trình Chi Ngôn đang khảy đàn.

" Một lát nữa em từ bên kia lên đài, bên kia có bậc thang, em thấy chưa?"

  Thầy giáo Triệu có phần không quá yên tâm mà lại chỉ chỉ vị trí trên sân khấu, dặn dò Tiểu Thỏ.

" Vâng!" Tiểu Thỏ gật đầu như giã tỏi.

Lúc thầy giáo Triệu đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò cái gì đó, một cô bé đang cầm bó hoa đã đi tới, khom lưng nói: " Thầy giáo Triệu, hoa để tặng của thầy ở đây."

" Được, cám ơn em!" Thầy giáo Triệu cười tít mắt nhận bó hoa trong tay cô bé kia, nói cảm ơn, lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh mình thật sự xem biểu diễn, lo lắng lắc lắc đầu, cầm tay nhỏ của cô nói: " Thôi, vẫn là thầy đưa em qua. Trong hội trường này thật lớn em cũng đừng chạy loạn."

Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm thầy giáo Triệu một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: " Chú, chú thật nhiều chuyện."

"...." Thầy giáo Triệu sửng sốt, nháy mắt cảm thấy ..... Mình bị ghét bỏ rồi....." Vậy con có đi tặng hoa hay không?"

" Đi đi đi!" Tiểu Thỏ vội vã từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi theo thầy giáo Triệu đi tới bậc thang trên sân khấu.

Bọn họ đứng ở bên cạnh bậc thang, lại tiếp tục nhìn biểu diễn một hồi, lúc biểu diễn kết thúc, Trình Chi Ngôn từ phía sau Piano đứng dậy, cùng tất cả các học sinh khiêu vũ cúi đầu cảm ơn người xem dưới đài.

Trong Đại Lễ Đường lại là một mảnh vỗ tay như sấm.

" Đi, nhanh đi!" Thầy giáo Triệu khẽ đẩy bả vai Tiểu Thỏ, một tay lấy bó hoa trong tay nhét vào trong tay Tiểu Thỏ, ý bảo cô nhanh chóng đi lên.

Tiểu Thỏ đang cầm bó hoa cao gần như nửa người, khó khăn leo lên trên đài.

Người chủ trì biết lúc kết thúc tiết mục này sẽ sắp xếp người lên đài tặng hoa, cho nên liền không vội vã đi lên nói tiếp.

Những các bạn học đó đứng ở trên đài, ánh mắt tràn đầy chờ đợi nhìn dưới đài, chỉ thấy trên bậc thang sân khấu, thế nhưng một bó hoa tự di chuyển.

" Mau nhìn, mau nhìn, người tặng hoa cho chúng ta lên rồi."

" Oa, người tặng hoa kia tại sao còn vấp ngã?"

" Hô hô, hóa ra là cô bé ôm hoa a..."

Tiểu Thỏ ôm hoa kia đi lên trên, không chú ý liền trực tiếp nằm úp sấp ở trên bậc thang một cái.

Dưới đài trong thính phòng nhất thời một trận cười vang.

Ngay cả lãnh đạo ngồi ở hàng thứ nhất, lúc hiệu trưởng thấy một màn như vậy, đều bật cười.

Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, nhìn Tiểu Thỏ cố sức ôm một bó hoa leo lên trên bậc thềm, một đôi lông mi thanh tú nhịn không được hơi hơi nhíu lại, tại sao cô bé này lại đi lên tặng hoa?

Sau khi Tiểu Thỏ ngã sấp xuống, thầy giáo Triệu vội vã tiến lên, đặt tay ở nách bế cô lên, Tiểu Thỏ vỗ vỗ bụi trên quần mình, một lần nữa nhặt bó hoa trên mặt đất lên, nhanh như chớp hướng Trình Chi Ngôn chạy vội qua.

" Cô bé, cô bé! Chạy sai chỗ rồi! Là tặng hoa cho người múa dẫn đầu!" Thầy giáo Triệu ở dưới đài trơ mắt nhìn Tiểu Thỏ chạy phương hướng không đúng, vội vã đè thấp giọng nói hướng về phía cô hô.

Sau đó Tiểu Thỏ ôm bó hoa, trong ánh mắt cũng chỉ có một người Trình Chi Ngôn.

Cô điên cuồng chạy đến trước mặt Trình Chi Ngôn, một tay lấy bó hoa nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn, cao hứng phấn chấn nói: " Anh nước chanh, tặng hoa cho anh!"

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua thầy giáo Triệu dưới võ đài lòng như lửa đốt, hơi có chút bất đắc dĩ nhận bóhoa trong tay Tiểu Thỏ nói: "Cảm ơn."

Người chủ trì đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, nhịn không được có chút ngẩn người.

Chuyện này.....Chuyện này giống như không giống như lúc diễn tập a....

Lúc trước diễn tập, rõ ràng là chủ nhiệm lớp tiểu học tặng hoa cho học sinh múa dẫn đầu kia, sau đó người chủ trì lên sân khấu phỏng vấn cảm tưởng của người được nhận hoa một chút, lại để cho học sinh được nhận hoa nói vài câu chúc phúc năm mới, nhưng mà cái tình hình trước mắt này.....

Hai người chủ trì nhìn thoáng qua lẫn nhau, kiên trì cầm micro cười tít mắt đi lên sân khấu.

" Bạn nhỏ tặng hoa, xin dừng bước, xin dừng bước!" Người chủ trì anm vẻ mặt tươi cười hướng Tiểu Thỏ hỏi: " Bạn nhỏ, xin hỏi con tên gì?"

" Con tên là Bạch Tiểu Thỏ! Bạch là Tiểu Bạch Thỏ trắng, thỏ trắng nhỏ, thỏ là Tiểu Bạch Thỏ thỏ!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chú chủ trì, đưa tay túm góc áo Trình Chi Ngôn giọng nói vang dội trả lời.

" Được, bạn Tiểu Bạch Thỏ..."

"Là Bạch Tiểu Thỏ!"

" Ách.... Được, bạn nhỏ Bạch Tiểu Thỏ." Người chủ trì đưa tay lau mồ hôi trên trán, hướng về Tiểu Thỏ hỏi: " Xin hỏi em vì sao muốn tặng hoa cho vị bạn học này? Em xem, những anh chị khiêu vũ ở phía trước không phải cũng đều nhảy rất đẹp sao?"

" Bởi vì anh ấy đẹp trai nhất!" Môi đỏ hồng của Tiểu Thỏ ghé vào micro trước mặt, giọng nói trong trẻo trả lời: " Em thích anh ấy nhất!"

" Phốc.... Ha ha ha ha...."

Dưới đài nhất thời vang lên một mảnh cười vang.

Trên gương mặt trắng nõn của Trình Chi Ngôn nhịn không được hiện ra đỏ ửng.

" A.... Em là cảm thấy anh này đẹp trai nhất cho nên mới tặng hoa cho anh ấy, vậy em cảm thấy anh này đẹp trai hay là chú đẹp trai hơn?" Người chủ trì cố ý hỏi đùa Tiểu Thỏ.

" Anh nước chanh của em đẹp trai nhất!" Giọng nói Tiểu Thỏ hướng về người chủ trì hô rõ to.

" Ai.... Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị đè ở trên bờ cát a!" Người chủ trì vẻ mặt tan nát cõi lòng hướng tới dưới đài nói.

Khán giả nhất thời lại là một trận cười vang.

" Vậy bạn đẹp trai được tặng hoa, em là Trình Chi Ngôn tiểu học năm thứ tư phải không?" Người chủ trì đưa micro tới trước mặt Trình Chi Ngôn cười hỏi.

"Vâng." Trình Chi Ngôn thản nhiên lên tiếng.

" Xin hỏi em có lời gì muốn chúc năm mới với mọi người không?"

" Năm mới vui vẻ."

" Còn gì không?"

" Học tập tốt."

" Ách....còn gì nữa không?"

"..." Trình Chi Ngôn quay đầu, vẻ mặt quái dị liếc mắt nhìn người chủ trì một cái, cúi đầu tiến đến micro trước mặt, không biết nói gì đành nói: "Mỗi ngày hướng về phía trước."

" Ha ha ha.... Ha ha ha.... Thật sự là khụ khụ.... Lời chúc ngắn gọn a!" Người chủ trì cười gượng hai tiếng, vội vàng cứu trận nói: "

Nhưng mà tục ngữ nói là tốt, lễ nhẹ nhưng tình nặng, tuy rằng vị học sinh này chúc mọi người chỉ có vài câu đơn giản, nhưng lại hàm chứa cảm tình nồng nàn, các vị học sinh đang ngồi dưới đài, nhiệm vụ quan trọng nhất của các em chính là học tập thật tốt, cho nên ghi nhớ, nhất định phải học tập thật giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước, được không?"

" Được!" Các học sinh dưới đài hết sức nể mặt đồng thanh hô.

" Được, cảm ơn học sinh lớp tiểu học năm thứ tư mang đến cho chúng ta tiết mục biểu diễn phấn khích, mời xuống phía dưới..."

Sau khi người chủ trì đưa các học sinh đi xuống dưới đài biểu diễn xong, lại bắt đầu tiếp tục giới thiệu chương trình.

Trình Chi Ngôn một tay đang cầm hoa một tay nắm tay Tiểu Thỏ, chậm rãi đi đến hậu trường.

Địch Thi Vũ đã biểu diễn xong tiết mục, từ phía trước sân khấu đi về sau hậu trường, cũng không đi theo các bạn cùng lớp khác cùng nhau trở về chỗ ngồi, mà là lớp Trình Chi Ngôn bọn họ biểu diễn.

Sau khi thấy bạn cùng lớp Trình Chi Ngôn từ sân khấu đi xuống, cô ta tìm kiếm bóng dáng Trình Chi Ngôn trong một đám học sinh mặc trang phục biểu diễn màu đỏ.

Một giây sau, lúc cô ta nhìn thấy Trình Chi Ngôn mặc tây trang màu đen đang cầm hoa đi xuống, nhất thời lòng tràn đầy vui mừng, muốn tiến lên đi nói chuyện với anh.

Nhưng mà bước chân của cô ta vừa bước ra liền dừng lại.

Bởi vì cô ta nhìn thấy một cánh tay Trình Chi Ngôn nắm tay một người bộ dáng nhỏ nhỏ là Tiểu Thỏ, vẻ mặt ôn nhu nhắc nhở cô bé chú ý bậc thang dưới chân.

Bộ dáng Trình Chi Ngôn ôn nhu như thế cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy qua.

Cô ta đứng tại chỗ, chần chờ rốt cuộc muốn tiến lên hay không.

" Trình Chi Ngôn, không tệ a, từ chỗ nào tìm tới bạn nhỏ vậy mà cầm hoa tặng cho tôi mang tặng hoa cho cậu." Dương Giai Di mặc váy vũ đạo màu đỏ đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn lại, cười hì hì hướng phía anh hỏi.

" Cái này cậu phải hỏi thầy giáo Triệu, dù sao sắp xếp cô bé lên đài tặng hoa không phải tớ." Trình Chi Ngôn hướng Dương Giai Di mỉm cười, thuận miệng trả lời một câu.

" Nhưng tớ vừa rồi nhìn thấy, lúc cô bé ngã sấp xuống, thầy giáo Triệu còn nâng cô bé lên, vả lại cô bé này vừa lên đài liền đi thẳng đến cậu, nhất định người của cậu." Dương Giai Di nói hai câu này rõ ràng từ đầu đến cuối một chút liên hệ đều không có, nhưng mà từ trong miệng cô ấy nói ra thật giống như là Trình Chi Ngôn sắp xếp một cô bé cầm hoa từ cầm trong tay thầy giáo Triệu tới tặng cho anh.

" Cậu thích liền cho cậu." Trình Chi Ngôn không sao cả nhún vai, chuyển bó hoa đem trong tay tới trước mặt Dương Giai Di một chút.

" Cắt, tớ mới không cần, tớ chính là cảm thấy hứng thú đối với cô bé này, nếu không cậu cho tớ cô bé này được không?" Bộ dáng Dương Giai Di vẫn là vẻ mặt cười hì hì hướng Trình Chi Ngôn nói.

" Không được, anh nước chanh, anh không thể đưa em cho người khác." Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Giai Di nói.

"...." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Dương Giai Di nói: " Cậu muốn em ấy để làm gì?"

" Ha ha nghe nói cô bé này là bạn gái nhỏ của cậu, đương nhiên là tò mò với cô bé rồi."

" Cái gì, cố bé là bạn gái Trình Chi Ngôn?"

Những học sinh vừa rồi còn phân tán nháy mắt liền phần phật toàn bộ xông tới một chỗ.

" Oa, bộ dáng cô bé thật đáng yêu."

" Ánh mắt vừa lớn vừa tròn nhìn còn có một chút giống Trình Chi Ngôn a."

" Trình Chi Ngôn, cô bé thật sự không phải em gái cậu sao?"

Những cái vấn đề linh tinh này lập tức liền vây quanh hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Địch Thi Vũ cách xa đám người nhìn bọn họ, một đôi tay bạch ngọc xiết rồi lại buông, buông rồi lại xiết, rốt cuộc hít một hơi quay đầu đi tới.

" Tránh ra, tránh ra, tránh ra..... Đều vây quanh Tiểu Thỏ đáng yêu của nhà chúng ta để làm gì?" Thời khắc mấu chốt, vẫn là Hạ Phong giải vây cho Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, " Thầy giáo nói, cấm yêu sớm, các cậu đều mù quáng bắt đầu nói cái gì a, mau mau đi xuống chỗ ngồi ngốc đi, thầy giáo Triệu đang tìm các cậu a."

" Đi thôi, đi thôi..."

Vừa nghe được Hạ Phong nói như vậy, làm cho các bạn học nháy mắt liền không có hưng trí, liền thưa thớt tản ra.

Dương Giai Di cười tít mắt ngồi xổm xuống, đưa tay chọc đầu Tiểu Thỏ một cái.

Sau đó túm cánh tay Tiểu Thỏ nghiêng người hôn một cái trên gương mặt mềm mại của cô nói: " Nhìn thật sự là đáng yêu."

" Chị....?" Tiểu Thỏ bị cô ấy hôn ngẩn ngơ, một bàn tay nhỏ che chỗ mình mới bị hôn vừa rồi, ngơ ngác nhìn cô ấy.

" Con dế." Tươi cười trên mặt Dương Giai Di Dương Giai Di nhất thời cứng lại rồi.

"...."

Tiểu Thỏ sững sờ nhìn cô ấy, sau một lúc lâu quay đầu lại khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Chị ấy là nam?"

" Uh'm...." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì gật gật đầu.

" Mẹ nói chỉ có con gái mới có thể mặc váy a..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy thế giới mà cô cảm nhận thoáng cái liền phá vỡ, " Hơn nữa cái mũ trên đầu chị ấy rõ ràng có một cái nơ con bướm!"

" Cho nên tớ mới chán ghét nam đóng vai nam mặc trang phục nữ!" Dương Giai Di có chút buồn bực kéo mũ trên đầu ra, lộ ra kiểu tóc ngắn giống Trình Chi Ngôn, " Còn tên của tớ nữa, luôn luôn làm cho người ta hiểu lầm tớ là nữ."

Con trai khoảng mười tuổi, tiếng nói nghe qua vẫn là giọng trẻ con, giọng nói so với con gái không có khác nhau quá lớn, hơn nữa bộ dáng Dương Giai Di vô cùng xinh đẹp, cho nên mặc váy vào sẽ che khuất một đầu tóc ngắn, hoàn toàn nhìn không ra anh là con trai.

Tiểu Thỏ ngơ ngẩn nhìn đầu Dương Giai Di tóc ngắn giống như Trình Chi Ngôn, lại mặc váy múa màu đỏ cảm thấy đầu mình nháy mắt rối loạn.

Mẹ nói, tóc ngắn chính là con trai, mang nơ con bướm chính là con gái.

Mẹ nói, không có ngực chính là con trai, mặc váy chính là con gái.

Mẹ còn nói, mẹ còn nói gì nữa nhỉ?

Không biết trong đầu Tiểu Thỏ suy nghĩ cái gì vậy mà vươn một tay mềm mại ra hướng tới trước ngực Dương Giai Di sờ soạng một cái.

A..... Bằng phẳng....

Cho nên cái anh này, tóc ngắn, ngực phẳng lại mang nơ con bướm, mặc váy....

Vậy rốt cuộc anh ấy là nam hay là nữ?

Dương Giai Di ở trong nháy mắt Tiểu Thỏ sờ ngực mình đó cả người đều đã hóa đá rồi.

Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua tay Tiểu Thỏ, sau đó cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Bạn gái cậu.... Có phải phi lễ tớ hay không?"

" Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn nhíu mày, đưa tay kéo Tiểu Thỏ về phía sau mình.

" Anh nước chanh." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt to tràn ngập dấu chấm hỏi, " Anh ấy ngực phẳng, anh ấy thật sự là nam sinh?"

"....." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô, ông nói gà bà nói vịt nói một câu: " Em cũng là ngực phẳng a."

......

.....

Toàn bộ hậu trường nháy mắt liền yên lặng.

" Đó là bởi vì bây giờ em còn nhỏ a, mẹ nói chờ em trưởng thành, sẽ có ngực lớn!" Tiểu Thỏ hai tay chống nạnh, cây ngay không sợ chết đứng hướng Trình Chi Ngôn nói: " Nhưng mà anh xem anh ta, đã lớn như vậy vẫn là ngực phẳng, anh ta nhất định là con trai."

" Em cho là lúc em mười tuổi sẽ có ngực hả?" Sau khi Trình Chi Ngôn nói xong một câu này nhịn không được có chút phát điên tóm lấy tóc mình, anh vì sao cùng một đứa bé ba tuổi thảo luận vấn đề này ở chỗ này a?

" Mười tuổi cũng không có ngực sao? Chao ôi? Vậy rốt cuộc khi nào mới có?"

" Anh làm sao mà biết!" Trình Chi Ngôn tức giận trả lời một câu, nắm tay Tiểu Thỏ định đi ra ngoài.

" Cậu ta không biết nhưng anh biết nha." Dương Giai Di đưa tay ngăn đường đi bọn họ lại, cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói.

  " Sau này có cái gì không hiểu trực tiếp hỏi anh."

"......?? " Tiểu Thỏ vẻ mặt mê mang nhìn anh ta.

" Được rồi, Dương Giai Di, cậu cũng mau mau tản đi, nhìn cậu bình thường đối nghịch với Trình Chi Ngôn tại sao hiện tại đột nhiên tốt bụng như thế, muốn giải thích câu hỏi của bạn gái nhỏ cậu ta rồi hả?" Hạ Phong vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh ta nói.

" Ha ha." Dương Giai Di cười cười, phủi bên trong mũ màu đỏ, chậm rãi từ từ nói: " Cái gia hỏa Trình Chi Ngôn kia, cướp vị trí thứ nhất của tôi nhiều như vậy, bây giờ cậu ta bạn gái cũng có, tôi nhất định cũng không thể lạc hậu, nếu hiện trường tìm không được bạn gái mới, vậy thì cướp của cậu ta."

" Anh nước chanh, anh cướp đoạt cái gì của anh ta vậy?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

Cô nhớ rõ mẹ có nói qua, cướp đoạt cái gì của bạn nhỏ là không đúng.

"....." Trình Chi Ngôn không nói gì liếc mắt nhìn Dương Giai Di một cái, lười phải nói lời vô ích với cậu ta, nắm tay Tiểu Thỏ tiếp tục đi ra ngoài.

" Tiểu Thỏ, em không biết, lớp chúng ta có bất kỳ cuộc thi lớn nhỏ gì, Trình Chi Ngôn đều là vị trí thứ nhất, Dương Giai Di thỉnh thoảng cùng cậu ấy ngang hàng vị trí thứ nhất, nhưng mà phần lớn đều là lão Nhị muôn đời." Hạ Phong vừa đi vừa đi sau lưng bọn họ vừa hướng Tiểu Thỏ giải thích.

" Ách..... Không hiểu...." Nhà trẻ Tiểu Thỏ chưa từng có cuộc thi.

" Dù sao chính là anh nước chanh nhà em là tốt nhất, cậu ta so với anh nước chanh nhà em còn kém một chút." Hạ Phong vươn ra hai đầu ngón tay, làm một chút tư thế khoa tay múa chân, cười hì hì nói.

" Hạ Phong, cậu có phải muốn đánh nhau hay không?" Dương Giai Di sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Phong, chỉ cảm thấy một trận buồn bực trong lòng.

" Tôi mới không cần đánh nhau với con gái." Sau khi Hạ Phong hướng Dương Giai Di làm một cái mặt quỷ, liền trực tiếp chạy.

" Hạ Phong!" Dương Giai Di hét lớn một tiếng, trực tiếp hướng về phía Hạ Phong truy đuổi.

" Ách...." Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng hai người bọn họ một trước một sau rời khỏi, nháy mắt không biết nói gì.

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ nhìn thoáng qua bóng dáng hai người biến mất, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng hô một tiếng: " Tiểu Thỏ."

" Dạ??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.

" Sau này lúc ra ngoài phải chú ý, con gái không thể tùy tiện để cho những người khác hôn biết không?" Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn hướng về Tiểu Thỏ nói.

" Không thể để cho anh khác hôn sao?"

" Uh'm."

" Vậy chị thì sao?"

" Cũng không được."

" Chú, dì thì sao?"

" Đều không thể."

  " Vậy nếu như người khác nhất định phải hôn em thì làm sao bây giờ?"

" Đánh người đó." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ phun ra hai chữ.

" A...!" Tiểu Thỏ dùng sức gật gật đầu, vẻ mặt " Em đã hiểu" nhìn anh.

" Đi thôi." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ vòng qua hành lang dài, dọc theo cầu thang đi xuống.

" Được!" Tiểu Thỏ vừa đi theo Trình Chi Ngôn vừa trong trẻo nói: " Tiểu Thỏ chỉ có thể cho cho ba mẹ, dì Chu và anh nước chanh hôn, đúng không?"

"..."

Sau khi Trình Chi Ngôn nghe câu nói như thế, trầm mặc chốc lát sau đó không thể không gật gật đầu.

" Vậy anh nước chanh cũng chỉ cho ba mẹ và Tiểu Thỏ hôn sao?" Tiểu Thỏ chớp hai mắt to, vẻ mặt tò mò hướng tới anh hỏi.

" Câu hỏi của em quá nhiều."

" A? Không phải đâu, anh nước chanh còn chưa trả lời câu hỏi của em..."

"...."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top