Chương 28: Củ cải trắng từ nhỏ của cậu lại lớn lên ở trong vườn nhà người khác..

Lúc trước Ji-eun vẫn còn học chung lớp với Hyejin, tuy rằng không nói chuyện nhiều lắm nhưng cũng xem như là quen thuộc, đặc biệt là đối với Hyejin, Ji-eun luôn có tình cảm đặc biệt.

Sau này tuy rằng cùng ban nhưng Hyejin cùng Misoo lại bị chuyển đến lớp khác. Ji-eun ngẫm lại, đúng là lâu rồi không có gặp lại hai người họ.

Nhìn trước mắt một màn, cô lặng lẽ nhớ tới trước đây, cầm cặp sách trong tay thật chặt.

Lúc trở về, Ji-eun luôn có chút không yên, rất nhiều lần Jeon Jungkook cùng cô nói chuyện nhưng cô không nghe được chữ gì, cho đến khi bị gõ đầu một cái mới ổn định tinh thần.

“Sao anh lại đánh em?”

“Em đang nghĩ cái gì đó?” Jeon Jungkook nhíu mày.

Ji-eun xoa cái trán, tự hỏi vài giây, không xác định mở miệng: “Anh có nhớ Hyejin ngày xưa ngồi cùng bàn với em không?”

Jeon Jungkook nghiêng đầu nhớ lại: “Là người hay cùng em đi tới căn tin đấy hả?”

“Đúng đúng đúng, là cậu ấy”, Ji-eun đầy mặt không dám tin tưởng: “Em vừa mới ở cổng tường nhìn thấy cậu ấy cùng mấy tên côn đồ nói chuyện, trên tay hình như còn cầm điếu thuốc.”

“Sao lại biến thành như vậy nhỉ?”

Jeon Jungkook không có biểu tình, nhàn nhạt nói: “Thật ra thì cũng bình thường, con người ai cũng sẽ thay đổi.”

“Nhưng mà khó tin quá…” Ji-eun lẩm bẩm tự nói.

Jeon Jungkook bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cặp cô bước chân đi nhanh về phía trước: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Hôm nay mẹ anh nấu giò heo mà em thích đấy, nhanh về thôi.”

“Ơ, anh đừng có kéo cặp em”

Giữa trưa hôm sau, Ji-eun cơm nước xong cùng Jin Ae trở về phòng học, ngang qua hành lang thì thấy Hyejin cùng Misoo mấy người cười đùa đi đến nhà vệ sinh, cô vội quay đầu nói.

“Đúng rồi, tự nhiên mình nhớ ra một việc, cậu về lớp trước đi nhé!”

“Ơ...” Jin Ae còn chưa kịp phản ứng thì Ji-eun đã biến mất ở cuối hành lang.

Hyejin cùng mấy người vào nhà vệ sinh, Ji-eun cố ý chờ ở bên ngoài. Chỉ chốc lát, liền thấy mọi người cười đùa đi ra, ánh mắt Ji-eun căng thẳng, trầm ngâm hai giây thì cô lên tiếng.

“Hyejin.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn lại, Ji-eun ngưng mắt, mở miệng: “Có thể ở lại một lát không, mình muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Hyejin trong mắt hiện lên nghi ngờ, nói với Misoo và mấy người khác: “Các cậu đi về trước đi.”

Mọi người ánh mắt trên dưới nhìn quét Ji-eun vài giây, sắc mặt không vui rời đi.

“Cậu tìm mình có việc gì?”

Hành lang rất lớn, ngày chói lọi, sáng lóa mắt, tốp ba tốp năm học sinh đi qua. Ji-eun ánh mắt rũ xuống, thanh âm rất thấp.

“Hôm qua mình thấy cậu trước cổng trường...”

Hyejin sửng sốt sau đó lại cười nhàn nhạt, bộ dáng như không để ý lắm.

“Cái này… mình nhìn thấy cậu hút thuốc...”

“Mình chỉ đùa giỡn cùng bọn họ thôi, sẽ không hút đâu.”

Ji-eun phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Hyejin cười khẽ, thân thiết khom lưng sát mặt Ji-eun, nhéo gương mặt cô một cái: “Cậu quan tâm à?”

Ji-eun có chút không tự nhiên mà mím môi, duỗi tay xoa má, nhỏ giọng nói: “Có hơi lo lắng…”

Hyejin đứng thẳng dậy, ánh mắt có chút mờ mịt. Giây lát lại nghĩ tới điều gì rồi nghiêng đầu lơ đãng nói.

“Đúng rồi, chuyện này đừng nói cho ai biết nhé.”

“A...” Ji-eun ngây người, ánh mắt lập lòe, theo sau do dự mở miệng: “Hôm qua anh Jungkook có tới đón mình, mình lỡ miệng hỏi anh ấy…”

“Nhưng anh ấy sẽ không nói với người khác đâu! Để mình về giải thích với anh ấy”, Ji-eun vội vàng bảo đảm. Sau đó sắc mặt Hyejin lại mất tự nhiên, tươi cười có chút tái nhợt.

“Ừ, không có việc gì thì mình đi trước.”

“À”, Ji-eun sửng sốt rồi mới đáp lại: “Cậu đi đi.”

Ji-eun cũng nhanh chóng quên đi chuyện này, không như lúc trước, chương trình học khẩn trương làm cô không có tâm tư làm việc khác, mỗi ngày một đường đến trường về nhà, thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Thành tích của Ji-eun luôn được củng cố ở top 10, cô dần dần mới có tinh thần đến lớp vẽ tranh.

Năm trước thi vẽ toàn quốc, Ji-eun đạt giải nhất nên tác phẩm của cô được đưa vào triển lãm, từ từ cũng có danh tiếng, còn có nhà xuất bản liên hệ giúp cô ra tập tranh.

Ji-eun năm mười sáu tuổi, cuốn tập tranh đầu tiên của cô được xuất bản, còn được Heung Min đề cử.

Nửa tháng trước, hãng tạp chí liên hệ Heung Min, vốn dĩ chỉ nhờ xem thử thôi nhưng không ngờ sau khi xem xong tác phẩm của Ji-eun liền vui vẻ đồng ý, còn nói là tác phẩm này chắc chắn sẽ nổi tiếng, thật vinh hạnh.

Ji-eun lúc ấy nhìn màn hình di động mà đứng dậy phắt lên từ chỗ ngồi, vừa lúc tiết của chủ nhiệm, thoáng nhìn Ji-eun có thể nói là nổi trận lôi đình.

“Ji-eun! Đi học chơi điện thoại còn phá kỷ luật của lớp học! Phản nghịch đúng không! Đi ra bên ngoài đứng cho tôi!”

Ji-eun đứng lên, chột dạ mà gục đầu xuống, bả vai hướng ngoài phòng học đi ra, nhưng khóe miệng đang giương cao, khóe mắt đuôi lông mày đều là hưng phấn, giống như đang đắc ý.

Cô lén giấu điện thoại trong tay áo, giờ phút này đứng ngoài hành lang nhắn tin cho Jeon Jungkook.

“Anh Jungkook, em nói cái này anh sẽ không tin đâu!!!”

Bên kia nhanh chóng trả lời.

“?”

“Heung Min đề cử tập tranh của em!!”

“Oa! Có phải là rất vui hay không?” Anh học theo ngữ khí của Ji-eun mà nhắn lại, cô nhìn chằm chằm màn hình ngây ngô cười, sau đó tiếp tục gõ tin.

“Đúng vậy! Rất vui, rất rất rất vui!!”

Thư viện, Jeon Jungkook nhìn giao diện trước màn hình, trên điện thoại chợt lóe, anh cầm lấy click mở, sau đó trong mắt lộ ra ý cười. Trong lúc lơ đãng ánh mắt thoáng nhìn đồng hồ, mặt mày nhăn lại.

“Cho nên? Không phải bây giờ em đang ở trong lớp sao? Sao lại có thể gửi tin nhắn cho anh?”

“A...” Ji-eun nho nhỏ thở nhẹ một tiếng, chột dạ mà sờ sờ cái mũi, giây tiếp theo nghĩ dù sao anh cũng không ở đây, đơn giản thoải mái nhắn lại.

“Em kích động quá nên nhảy một chút, sau đó bị chủ nhiệm lớp đuổi ra ngoài TvT~”

Ji-eun cố ý nhắn cái icon TvT~, theo sau tiếp tục giải thích: “Ở trong lớp chán quá nên em liếc trộm nhìn điện thoại...”

“Không khí ở hành lang có tốt không?”

“Dạ? Siêu tốt...”

Ji-eun nhấp miệng cười, lúc sau nhìn quanh bốn phía rồi cẩn thận cất điện thoại.

Tập tranh được phát hành thì doanh số vẫn luôn tăng lên, hãng tạp chí bên kia cũng cho cô đăng kí tài khoản Weibo, cho đến khi học kỳ một kết thúc, người theo dõi cũng tăng lên mấy nghìn.

Ji-eun rất ít khi vẽ, chỉ là ngẫu nhiên tùy tay vẽ xấu, phác thảo sơ sơ, nhưng được mọi người bình luận khen ngợi, những lúc đó cô đều sẽ trả lời lại.

[ Aaaaa, tác giả, hôm nay vẽ đẹp quá, tui thích lắm!!!]

Ji-eun: Cảm ơn ^o^

[Trời ơi tác giả, đẹp đến nứt tim hà!!]

Ji-eun: *vá tim lại*~~

Jeon Jungkook theo dõi weibo của Ji-eun, nhìn thấy trạng thái của cô cũng thuận tay bấm like. Lúc này di đọng thông báo vang lên, click mở ra, toàn bộ đều là tin trả lời bình luận của Ji-eun.

Anh xem hết các câu trả lời, rồi ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa, cô gái nhỏ đang vùi đầu chơi di động.

Cô ngồi trên thảm, mặc áo cổ lông trắng rộng thùng thình, quần áo nhung, thoạt nhìn mềm mại. Cô cúi đầu nhấn điện thoại, bên má có vài cọng tóc rơi xuống, lộ ra một phần da thịt trắng nõn.

Toàn bộ hình ảnh...

Thật dịu dàng!

Jeon Jungkook cảm thấy trong lòng nơi nào đó khó chịu, bủn rủn vô cùng, sau đó dần dần chảy xuôi hóa thành một dòng nước nhè nhẹ.

Sao em ấy lại có thể đáng yêu như vậy!

Nghỉ đông, Ji-eun tham gia tập huấn vẽ tranh, khi trở về cả người gầy một vòng, hình dáng trước kia dần ốm lại, cằm nhòn nhọn, đôi mắt càng thêm to.

Jeon Jungkook có chút đau lòng nhưng Ji-eun lại đắc ý khoe với anh: “Thế nào? Có phải em xinh lên nhiều rồi không? Quả nhiên vẫn là gầy đi mới xinh đẹp được!”

“Nói bậy”, Jeon Jungkook nhéo mặt cô, nhẹ mắng: “Béo một chút mới xinh!”

“Không nghe vương bát niệm kinh”, Ji-eun né tránh tay anh, che tai lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Jeon Jungkook bật cười.

Sau này Ji-eun học lớp 12, cũng không có béo lên nữa. Từ đó cô từ hải cẩu nhỏ dần trở thành mỹ nữ cải thìa, bộ dáng nhiều người mơ ước.

Những người gửi thư tình cho cô không hiểu vì sao mà không quá mấy ngày liền biến mất trước mặt cô, mấy năm nay bạn học khác giới bên cạnh đếm đi đếm lại cũng chỉ là Taeyang và Dae Hyun.

Ji-eun mừng rỡ nhẹ nhàng, lại không biết nguyên nhân đều là nhờ người khác ra tay.

Taeyang có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, kiên quyết không cho người khác hái đi củ cải trắng của cậu được.

Khi biết được người gửi thư tình cho Ji-eun, cậu uy hiếp vài câu rồi mấy người đó cũng biến mất.

Nhưng cậu lại không biết, củ cải trắng từ nhỏ của cậu lại lớn lên ở trong vườn nhà người khác mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top