CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG

Trans: Dục Huân (Hoho736)

Lục Duy mở mắt ra rồi nhắm mắt lại. Cứ như vậy mấy lần nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn như cũ. Cái mùng ở đỉnh giường có vài mảnh vá, nhưng lại được giặt sạch sẽ. Một cái bàn và mấy cái ghế ở cạnh giường cũng đều được đặt gọn gàng, có thể nhìn ra được chủ nhân nơi này có thói quen sống rất tốt. Quần áo cũng rất sạch sẽ, chỉ là mảnh vá hơi nhiều một chút.

Đáng tiếc, nơi này không phải thế giới của hắn. Lục Duy im lặng trầm tư một chút, mình đã làm việc ác nhân thất đức gì à? Chỉ chia tay bạn trai thôi mà cũng bị xe đụng, rồi sao lại xuyên tới triều đại này vậy ta? Hắn cũng may mắn ghê, ký ức của thân thể này vẫn còn. Nếu không hắn cũng không biết đi đâu mà khóc.

Chủ nhân cũ của thân thể này cũng tên Lục Duy, là một cô nhi của thôn Lục Gia này. Phụ mẫu mất sớm, chỉ để lại mấy mẫu đất và một căn nhà cho hắn ta. Mặc dù không giàu có nhưng vẫn có thể ăn no. Nhưng không biết do nguyên nhân gì, hắn – Lục Duy ở hiện đại – lại chiếm mất thân thể của hắn ta, đến được nơi này.

Triều đại kì lạ này chỉ có hán tử và ca nhi, không có phụ nữ, Lục Duy nghi ngờ có phải mình coi nhiều tiểu thuyết quá không. May mắn hắn là hán tử, người nơi này rất hà khắc với ca nhi. Bởi vì thể lực của ca nhi không bằng hán tử, hán tử có thể kiếm tiền nuôi gia đình, ca nhi ngược lại chỉ có thể ở nhà lo liệu việc nhà.

Ca nhi nơi này không chỉ phải tuân thủ tam tòng tứ đức, mà còn phải xem phu quân của mình là trời. Địa vị của bọn họ trong nhà phải dựa vào thái độ của phu quân mình. Phu quân thương tiếc thì địa vị của bọn họ mới có thể tốt một chút, phu quân không thích thì bọn họ chỉ có thể bị người khác nhạo báng. Ca nhi như vậy mọi người đều khinh thường.

Hơn nữa, lúc ca nhi thành thân, phu quân của họ phải ở trước mặt mọi người lập quy củ. Nếu như không lập sẽ bị coi là sự sỉ nhục của ca nhi, bởi vì điều này có nghĩa là phu quân bọn họ không thừa nhận bọn họ. Sau khi thành thân, phu quân có thể đánh mắng ca nhi. Đây là lập quy củ trong nhà, ca nhi không được phản kháng. Nhưng phần lớn hán tử cũng chỉ đánh mắng một trận, chỉ cần ca nhi tuân thủ quy củ thì phu quân cũng sẽ coi ca nhi là niềm tự hào của mình. Trong một cuộc hôn nhân, chỉ có phu quân có thể đề xuất hưu phu, ca nhi không được quyết định, toàn bộ do phu quân quyết định.

Cho nên ca nhi vừa sợ hãi lại vừa mong chờ thành thân. Có một vài hán tử tính tình không tốt, suốt buổi tối ngày thành thân đều sẽ dùng cành trúc đánh phu lang của bọn hắn, muốn bọn họ sau này tuyệt đối nghe lời mình, không dám làm trái. Nếu như phu quân săn sóc một chút, bọn hắn thường sẽ chỉ đánh mông phu lang. Nhưng phải đánh một trận thật tàn nhẫn, nếu không sau này ca nhi không thủ lễ tiết, người bị mất mặt chính là phu quân.

Lục Duy âm thầm líu lưỡi, cái này so với phụ nữ cổ đại còn hà khắc hơn.

Không thể không thừa nhận, điểm này làm cho chủ nghĩa đại nam nhân* của Lục Duy được hoàn toàn phát huy. Ở hiện đại hắn là đồng tính, hắn vẫn luôn muốn tìm một người bạn đời ngoan ngoãn cùng nhau sống qua ngày. Đáng tiếc bạn trai cũ chê hắn không có nhà không có xe, cho nên hai người chia tay.

*Chủ nghĩa đại nam nhân (male chauvinism ): thuyết chủ trương tính ưu việt của nam giới (so với nữ giới); quan niệm trọng nam khinh nữ.

Lục Duy yên lặng suy nghĩ rất nhiều chuyện của triều đại này để bảo đảm mình sẽ không làm gì sai. Tự an ủi chính mình rằng hắn vốn là cô nhi, tới nơi nào mà không phải là sống chứ. Tới nơi này không chỉ có nhà có đất, mà còn trẻ lại vài tuổi nữa, hơn nữa sắp có phu lang.

Đúng vậy. Nguyên thân của Lục Duy vào tối nay phải cưới ca nhi vào nhà, đây chính là phu lang của hắn.

Mà bây giờ yên tĩnh như vậy có lẽ vì hắn là cô nhi, không còn người thân nào cả. Còn phu lang, Lục Duy bất đắc dĩ cười, ca nhi đó cũng là bất đắc dĩ.

Trong ký ức của Lục Duy, ca nhi sắp trở thành phu lang của hắn tên là Lưu Hi, là một ca nhi của thôn Lưu gia kế kế bên. Lúc Lưu Hi năm tuổi, sau khi a cha của y chết, a phụ của y lấy một người nữa, là a cha kế của y. Không may là a cha kế sinh được hai hán tử, a phụ của y thích lắm. Lưu Hi từ nhỏ đã bị xa lánh, a phụ của y cũng không nhúng tay, bởi vì ca nhi sẽ gả đến nhà người khác.

Tháng trước Lưu a phụ bị bệnh qua đời, Lưu Hi đã mười lăm tuổi rồi, đã tới tuổi thành thân. A cha kế của y quyết định bán y đi. Triều đại này chỉ cần trưởng bối đồng ý, ca nhi có thể tùy tiện bị bán đi. Mà ca nhi bị bán sau này chỉ có nhà chồng, không còn nhà mẹ đẻ nữa, bọn họ chỉ có thể dựa vào phu quân của chính mình. Lục Duy cười cười, nguyên thân dùng hai lượng bạc là mua được y rồi, rất lời. Hắn nhớ lại Lưu Hi trong ký ức của nguyên thân. Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, vóc người không lớn mà nhỏ nhỏ gầy gầy. Đúng là loại hình mà Lục Duy thích.

A Cha kế của Lưu Hi hứa hẹn tối nay sẽ dạy dỗ y xong rồi đúng giờ đưa lại đây, cho nên nhà của hắn mới yên tĩnh như vậy.

Lục Duy xoay người xuống giường, đi tới tủ quần áo tìm ra năm lượng bạc mà mình cất giấu. Trong lòng còn khá vừa lòng, nguyên thân rất tiết kiệm. Ở nơi này, một lượng bạc là năm trăm đồng tiền. Mà mười đồng tiền đã có thể ăn được một bữa thịt ngon rượu ngọt. Suy nghĩ một chút, bạc ở trên tay hắn biến mất ngay lập tức.

Lục Duy cười khẽ, thật ra hắn xuyên tới đây cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất còn được tặng một cái không gian.

Không gian này là lúc hắn mới xuyên tới đây phát hiện ra, lúc đó hắn cảm thấy có chút khó tin. Nhưng sau đó, hắn cười cười, hắn coi như là ông trời bồi thường cho hắn, dù sao hắn cũng không quen sinh sống ở nơi này.

Trong không gian chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ, mấy mẫu đất, một cái giếng, còn có mấy cây ăn quả. Ở ngoài còn có thêm một thảm cỏ, dường như chỉ nhiêu đó thôi là hết rồi, vô cùng cằn cỗi.

Tuy thế, Lục Duy cũng đã cười trộm rồi. Sống một mình nhiều năm như vậy, hắn rất dễ thỏa mãn.

Lục Duy đi ra cửa, đi đến bên cạnh phòng cẩn thận xem xét. Còn khoảng hai cân gạo, một bao tải bột mì, còn có một đống cùi bắp? Lục Duy nhìn trái nhìn phải, trong góc còn để mấy cái lồng gà, ở trong còn có sáu con gà mẹ. Lục Duy ngồi xổm xuống sờ sờ, trong lòng thở dài, mình lúc trước vì mưu sinh cũng đã từng làm ở trại nuôi gà. Mấy con gà mẹ này sắp đẻ trứng cả rồi, giữ lại có thể đem đi đổi tiền.

*1 cân = 500gr

Gia vị trong nhà bếp vẫn còn khá là đầy đủ, ít nhất không phải cái gì cũng không có. Hơn nữa trong mảnh đất trồng rau trước cửa cũng trồng một ít rau xanh.

Tổng hợp lại, Lục Duy đột nhiên cảm thấy thật ra nguyên thân rất giống hắn. Cả hai đều thích tích trữ chút đồ ăn, tích trữ tiền để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Dù sao hắn cũng đã làm cô nhi hai mươi năm rồi, những chi tiết trong cuộc sống này hắn vẫn rất quan tâm. Có lương thực, có gà, có rau nhưng vẫn không biết trong ruộng trồng cái gì. Hắn nghĩ là bắp. Khí hậu nơi này một năm chỉ có thể trồng lúa hai lần, thời gian còn lại mọi người đều trồng bắp. Bắp có thể cho gà ăn, có thể cho mình ăn, còn có thể bán lấy tiền. Mọi người đều rất thích cây lương thực này.

Không giống với sự thỏa mãn của Lục Duy, bên phía Lưu Hi lại như nước sôi lửa bỏng.

"Hi ca nhi, đừng trách a cha nhẫn tâm. A phụ ngươi đi rồi, hai đệ đệ của ngươi chỗ nào cũng cần tiền. Ngươi gả cho hán tử họ Lục đó tốt xấu gì cũng còn có miếng cơm ăn." Người nói chính là a cha kế của Lưu Hi.

"Hi nhi biết mà, cảm ơn a cha lo lắng." Lưu Hi cúi đầu nói, an tĩnh ngồi trên ghế, y đã sớm biết sẽ có một ngày này. Từ sau khi a cha qua đời, trong nhà không chứa nổi y. Giống như hôm nay, chỉ là tìm cái cớ để vứt bỏ y thôi.

A cha làm mai cười trêu: "Hi ca nhi, tối nay ngươi phải gả qua nhà họ Lục rồi. Quy củ a cha ngươi cũng vừa mới nói. Ngươi lặp lại một lần đi, đừng để đến lúc đó phạm phải kiêng kị."

Lưu Hi đứng lên đi đến bên giường, vén vạt áo lên quỳ xuống rồi mới mở miệng nói:

"Thành thân ngày đầu tiên ca nhi không được ngồi, mà phải quỳ. Phải đợi đến lúc phu quân cho phép mới được đứng dậy; Lúc phu quân lập quy củ, ca nhi phải cởi đồ chịu phạt; Lúc chịu phạt không được lớn tiếng kêu to; Sau khi thành thân mọi việc đều phải xem phu quân là quan trọng nhất, không được làm trái lời phu quân."

" Ừm, nhớ rất tốt. Sau khi ngươi bước ra khỏi cánh cửa này thì đã là phu lang nhà họ Lục rồi. Hắn đánh hắn mắng, ngươi đều phải nhịn xuống. Ta nghe nói còn có một vài hán tử tính tình không tốt, mỗi ngày ở nhà lập quy củ, ngươi nên cần thận chút. "A cha làm mai nhẹ nhàng nói.

Lưu Hi khẩn trương mà ngẩng đầu nhìn a cha làm mai một cái: "A cha làm mai, tối nay như thế nào mới được coi như là xong nghi thức ạ?"

A cha làm mai cười nhẹ: "Hi ca nhi, tối nay ta đưa ngươi đi nhà họ Lục, sau khi ngươi vào cửa tới trước mặt phu quân thỉnh an, đợi hắn cho phép rồi ngươi mới được đứng dậy. Hán tử thành thân, trưởng bối trong thôn của bọn hắn đều sẽ ở đó. Đợi hán tử lập quy củ xong mọi người mới có thể rời đi. Lập quy củ xong thì hắn chính là phu quân của ngươi, ngươi phải hầu hạ cho tốt. Nếu như hán tử không lập quy củ nghĩa là hán tử không thừa nhận ngươi là phu lang của hắn, sau này cuộc sống của ngươi sẽ không tốt lắm đâu."

Lưu Hi gật đầu.

Lưu a cha thúc giục nói: "Sắp đến giờ rồi, đừng để hán tử đợi đến sốt ruột. A cha làm mai, phiền ngươi nhanh giúp hắn thêm ngọc đi."

Địa vị của hán tử ở triều đại này khá cao, mặc dù Lưu a cha là trưởng bối nhưng cũng phải chừa mặt mũi cho hán tử. Mà cái gọi là thêm ngọc chính là nhét một viên tròn tròn vào phía sau của ca nhi, phía trước dùng dây trói chặt. Ý nói ca nhi vẫn sạch sẽ, nếu như là nhà giàu sẽ dùng ngọc, nhà nghèo thì dùng gỗ mài giũa mà thành.

A cha làm mai nói nhanh: "Đúng đúng đúng, sắp tới giờ rồi. Hi ca nhi, ngươi nằm sấp lên giường đi, để chỗ kia lộ ra, ta phải thêm ngọc cho ngươi."

Lưu Hi nghe lời tách chân ra, đem áo trong vén lên, cởi quần lót ra. Dùng tay nhẹ nhàng tách chỗ đó ra, a cha làm mai bôi hương cao lên viên kia, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn nhét vào.

Mới vào được một nửa Lưu Hi đã run rẩy cơ thể. Phía sau chưa từng bỏ dị vật vào, bây giờ sưng to vô cùng. Y cầu xin nói: "A cha làm mai, xin người nhẹ tay một chút đi ạ."

A cha làm mai nghe lời này ngược lại dùng tay lại, đánh mấy cái lên cái mông bóng loáng của y, viên kia cũng được nhét vào rất nhiều. Lưu Hi đau đến rơi nước mắt, nhưng y không dám cầu xin nữa.

A cha làm mai giáo huấn nói: "Hi ca nhi, ngươi đừng nói mấy câu như thế này nữa. Việc vừa rồi hán tử sẽ thường làm, ngươi cố gắng chịu đựng là được. Viên được nhét vào tối nay ngươi không chỉ phải ngậm lúc phu quân ngươi lập quy củ, mà nếu phu quân ngươi không cho lấy ra thì ngươi phải ngậm tiếp, nhớ kỹ chưa?"

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, thả lỏng thân thể, làm cho dị vật hoàn toàn tiến vào. A cha làm mai lại trói phía trước của y lại, lúc này mới giúp y thay quần áo.

Lưu a cha đội khăn đỏ lên cho y, sau đó có người đem y lên xe bò chở đi.

Ca nhi được mua thường sẽ không được phu quân yêu thích, cho nên khi thành thân bọn họ thường sẽ vô cùng khiêm tốn. Bên người chỉ có a cha làm mai và một hán tử kéo xe bò đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top