C7: Trêu ghẹo
Bây giờ trong tay Han Ami có năm trăm tệ nhăm nhúm, lông mày cô xoắn xuýt lại với nhau.
Jung Hana không tin nổi: “Kim Taehuyng kín đáo đưa cho cậu 500 tệ? Đùa cái gì vậy!”
Han Ami gấp tiền lại bỏ vào túi, nói với cô nàng: “Ừm, nói đùa, tớ đùa cậu đó.”
“Cậu hư hỏng quá, suýt chút tớ tin là thật.”
Han Ami mím môi, không nói thêm nữa.
Nhớ lại nhiều năm về trước, lần đầu tiên nhìn thấy con trai nhà họ Kim, là trong bữa tiệc của bố mẹ hai bên.
Lúc đó Kim Taehuyng chưa tới mười hai tuổi, làn da trắng sứ, giữa chân mày tràn ngập anh khí tuổi trẻ, tuấn lãng vô song, đôi mắt đào hoa sáng rực câu hồn đoạt phách.
Anh nghiêm chỉnh ngồi trong bữa tiệc, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc, y hệt ông cụ non.
Han Ami nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy ngôi sao trên trời.
Mà khi đó, trong mắt Han Eun cũng sáng như sao.
Bởi vì có quan hệ thông gia từ nhỏ, hai bên phụ mẫu không ngừng gán ghép Kim Taehuyng và Han Eun cùng một chỗ.
Cấp hai, cấp ba, đại học đều học cùng trường, cùng một khóa, mà Han Ami lại nhỏ hơn bọn họ một lớp.
Kim Taehuyng và Han Eun ở chung, giống như phim thần tượng trên TV, thục nữ đoan trang cùng công tử đẹp trai lịch sự.
Khi đó Han Ami cảm thấy, hai người họ đơn giản là trời sinh một đôi.
Nghe nói Kim Taehuyng xưa nay không cùng nữ sinh qua lại, lúc học cấp ba chỉ có một bạn nữ duy nhất là Han Eun.
Khi đó, Han Ami nghe lời mẹ, không dám quấy rầy Kim Taehuyng và chị gái ở chung, không dám theo đuôi bọn họ, để bọn họ có không gian riêng.
Vì lý do đó mà Han Ami hầu như đều trốn tránh Kim Taehuyng, mặc dù anh chưa từng thừa nhận Han Eun là bạn gái mình, nhưng trong lòng Han Ami, anh là bạn trai của chị gái.
Nhưng muốn tránh cũng không tránh được, Kim Taehuyng thường xuyên đến tìm Han Ami, có đôi khi còn trèo tường ở sau sân nhà, có đôi khi ở trong trường chặn cô vào góc tường, cũng không làm cái gì khác, đấu võ mồm với cô hoặc là trêu ghẹo cô.
Kim Taehuyng trước mặt Han Ami và trước mặt người khác, cái gì mà thận trọng trầm ổn, toàn là anh giả vờ.
Anh chính là tên vô lại, lưu manh, không biết xấu hổ.
Đương nhiên, một Kim Taehuyng như vậy, chỉ có Han Ami mới biết, nói cho người khác căn bản họ không tin.
“Cái gì, cậu nói Kim Taehuyng trêu ghẹo cậu, bắt nạt cậu?”
“Trời ơi! Sau anh ấy không đến bắt nạt tớ.”
“Được được, đừng nằm mơ nữa, mau tỉnh lại đi.”
Dù sao nói người khác cũng không tin, Han Ami dứt khoát không đi khắp nơi tố cáo, dù sao mặt tốt kia, anh bày cho mọi người và Han Eun xem.
Mặt bad boy kia, anh để cho Han Ami thấy.
Trái tim của Han Ami rộng lớn, cùng lười không muốn so đo với anh, nhưng dù anh có muôn vàn cái không tốt, nhưng cũng không hẳn là người hoàn toàn xấu xa.
Ví dụ như có một lần, Han Ami bị mấy tên con trai xấu chặn đường ở cổng sau trường học, Kim Taehuyng nhìn thấy, con ngươi giống như kết băng, không nói hai lời xắn tay áo xông lên, năm ba chiêu đã quật ngã tất cả nhóm người, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, không dám tới gần Han Ami nữa.
Han Ami chính là cô bé “chỉ cần người khác đối với cô tốt một chút, cho dù có muôn vàn cái xấu, cô cũng chỉ nhớ rõ điểm tốt kia”.
Huống chi, Kim Taehuyng đối xử với cô không chỉ tốt một chút.
Ví dụ như năm trăm tệ nhăn nhúm trong tay cô.
Vừa rồi Jung Hana hẹn cô ra ngoài ăn khuya, thái độ do dự của cô đã bị Kim Taehuyng nhìn thấy, biết cô thiếu tiền, mới dùng cách này để tiếp ứng cho cô.
Ba mẹ cũng không quan tâm được như vậy.
Anh quan tâm cô, đại khái bởi vì cô là em gái của Han Eun chăng.
Nhưng năm trăm tệ này, Han Ami tuyệt đối không thể nhận, nhất định phải tìm cơ hội trả lại anh.
**
Ban đêm, trong ký túc xá không thiếu nhất chính là náo nhiệt. Bên ngoài ban công, có thể nghe thấy âm thanh líu ríu của các cô gái, hoặc là nhìn thấy côn trùng kỳ lạ mà hét hoặc, hoặc là tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Lúc Jung Hana tắm rửa có hỏi Han Ami mượn dầu gội đầu, một bạn cùng phòng tên Park Ae-Ri đặc biệt hào phòng đưa dầu gội của mình cho cô nàng.
Nhưng mà hai phút sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng hét lạc giọng của Jung Hana.
Han Ami gần nhà vệ sinh nhất, chạy tới đầu tiên: “Sao thế!”
Jung Hana run rẩy trả lời: “Alterma! Ba ngàn sáu một chai! Mẹ ơi, tớ vừa mới ấn một nhát, ít nhất cũng mất hơn hai trăm tệ! Park Ae-Ri ! Ta có lỗi với người!”
Han Ami thở dài một tiếng, còn tưởng cô nàng té ngã bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top