em đau...
Hôm nay Dật Vân với Đông Quân có công việc cần bàn nên để mèo ngốc và thỏ ngốc chơi chung với nhau, mà ngốc cộng với ngốc thì sẽ làm ra một việc cực kì ngốc. Đang ngồi chơi lắp ráp thì Hạ Vũ có một quyết định táo bạo.
- Này Dương Dương.
- Gì a~
- Mình ra ngoài chơi đi , trong nhà chán lắm.
- Bộ cậu không sợ bị anh thầy đánh hả.
- Anh ấy hiền khô à , la mình còn không dám nói chi là đánh - Hạ Vũ vỗ ngực tự hào. Chật nhớ tới chuyện lần trước mông lại cảm thấy ê ê.
- Nhưng tớ sợ lắm, ngài ấy giận lên thì cực kì hung dữ lun a~.
Nói thế chứ lâu lắm rồi cậu lâu rồi chưa được ra ngoài cũng muốn đi lắm chứ.
- Vậy tụi mình trốn đi đi đâu ai biết đâu. Chiều hai người đó mới về mà - Hạ Vũ ra sức rủ rê.
- Thôi tớ sợ lắm.
- Cậu mà không đi tớ sẽ bo xì cậu ra lun, lúc đó cậu sẽ không có người bạn đẹp trai chơi cùng đâu.- Hạ Vũ làm mặt giận buông lời đe dọa.
- Hoi cậu đừng có bo xì Dương Dương , tớ sẽ đi với cậu
Khó khăn lắm mới có một người bạn để chơi chung. Thôi kệ , liều một lần thử. Dù gì cậu cũng rất muốn ra ngoài.
- Vậy chúng ta đi!!
Hai đứa nhóc 16 tuổi đầu nắm tay nhau tung tăng đi khắp chỗ này chỗ nọ, ăn hết tất cả mọi thứ hai bé thấy trên đường, họ là một bộ dạng cực kì hạnh phúc, cực kì đáng yêu luôn a. Hai em bé cứ lo chơi mà quên mất cả thời gian.
- Nè Dật Vân, kia có phải hai nhóc con nhà chúng ta không vậy- Đông Quân ngồi trong xe chỉ ra phía ngoài.
- Tụi nó làm gì ở đây?- Dật Vân tức giận đỗ xe vào lề đường.
Hai đứa nhỏ đang nắm tay nhau đi tung tăng trên đường liền bị hai người lớn bắt lại.
- Đi về! - Đông Quân tức giận quát rồi nắm tay Hạ Vũ kéo ra xe.
Hạ Dương chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Dật Vân trừng mắt nhìn mình.
- Ch..ủ nhân - mèo con cuối đầu không dám đối mặt với hắn.
- Đi bộ về, cho em nữa tiếng. Lố một phút một roi.
Đùa sao, từ đây về nhà đi bằng xe hơi thì đã mất cả 20 phút rồi. Dật Vân nói rồi ra xe có Đông Quân và Hạ Vũ chờ sẵn, bắt đầu lái xe đưa hai người họ về nhà.
-Cậu định bỏ Hạ Dương ở ngoài luôn à- Đông Quân quay sang hỏi Dật Vân.
- Kệ nó.
Dật Vân bực dọc trả lời rồi không khí trên xe lại trở nên im lặng
- Anh ưi- Hạ Vũ thấy anh không nói gì với cậu liền giật giật góc áo Đông Quân gọi.
-...- Anh tuyệt đối im lặng không ngó ngàng gì đến cậu, gây chuyện xong còn kêu réo gì nữa.
-...hức...anh nói chuyện với bé đi mà - cậu bắt đầu khóc.
- Cậu có im chưa, có tin tôi bỏ cậu xuống xe luôn không ?! - anh nghe bé khóc liền không chịu nổi mà lên tiếng.
-...hức...anh đừng xưng tui mà...hức...bé sợ- Hạ Vũ nức nở khóc ôm chặt tay anh.
- Cậu mà sợ gì chứ ? - anh không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Aigoo~ bé con của anh khóc xấu hết rồi nè.
- Anh...hức...thương thương bé đi mà - cậu dụi đầu vào vai anh nói.
- Về nhà anh liền tính xổ với em - anh ôm đứa bé vào lòng, đặt cằm lên cái đầu thơm thơm mùi dâu của cậu hít lấy hít để.
Còn Hạ Dương thì sao ? Trái với không khí đầy sự hường phần của nhà kia thì cậu đang chạy thục mạng về lại biệt thự của Dật Vân, cậu bị té rất nhiều lần, chân tay trầy xước hết cả, vết thương hở tiếp xúc trực tiếp với không khí đau điếng. Mắt cũng nhòe đi vì nước mắt, Hạ Dương đau quá...
Dật Vân sau khi chở Đông Quân và Hạ Vũ về thì cũng quay lại biệt thự chờ cậu. Bật định vị lên liền thấy chấm đỏ kia không ngừng đi chuyển. Chạy nhanh phết nhỉ
Cậu vào đến nhà liền khụy chân xuống ngay trước cửa. Mồ hôi nhễ nhại, chân tay trầy xước hết cả, hơi thở trở nền gấp gáp và nặng nề hơn.
- Em trễ mười phút - Dật Vân ôn tồn nói, tay cầm cây roi mây thon dài lên.
-...hức... - cậu giờ là mệt lắm rồi, còn phải chịu roi nữa không biết có qua nổi không nữa.
- Đứng lên- hắn ra lệnh
Dật Vân tiến lại chỗ Hạ Dương đang ngồi nắm tóc kéo cậu lên. Hạ Dương bị kéo muốn rách cả da đầu mới khó khăn đứng dậy.
-Xoắn ống quần - hắn cầm roi chọt vào chân Hạ Dương.
Cậu cúi xuống kéo ông quần lên liền lộ ra bắp chân trắng nõn nhưng bị vô số các vết bầm, trầy xước còn có cả rỉ máu vì va chạm nhiều khi chạy về lúc nãy.
-Mười roi, đếm - hắn ra lệnh rồi bắt đầu đánh xuống
Hắn nhìn chân cậu trầy xước như vậy không chút xót xa mà vụt roi thẳng vào vết thương đang rỉ máu kia bằng tất cả phần lực khiến nó rách ra, máu càng chảy nhiều hơn.
VÚT...CHÁT...CHÁT...CHÁT
- A...hức...- Hạ Dương chịu không nổi đau đớn ập tới liền khụy chân xuống.
- Không đếm, đánh lại
Dật Vân nắm cổ áo kéo cậu đứng dậy thì bỗng điện thoại hắn reo lên. Hạ Dương thở phào, cũng coi như là cho cậu chút thời gian nghỉ ngơi đi. Hắn định cúp máy thì thấy đây là cuộc gọi từ máy Đông Quân gọi tới đành phải nhấc máy.
- Alô
-...hức...chú ưi chú đừng đánh...hức...Hạ Dương nha chú, là bé bắt cậu ấy đi chơi chung...hức...oa.- Hạ Vũ bên kia xoa xoa cái mông đau rấm rức khóc. Đông Quân vào phòng thấy tình cảnh vậy liện giật điện thoại trên tay bé con. Nhóc con hôm nay giỏi, còn dám lấy điện thoại của anh nữa.
-Alô, xin lỗi đã làm phiền cậu nhưng cậu cũng nên nhẹ nhàng thôi, dù sao em ấy cũng còn nhỏ.
- Tôi biết phải làm gì- hắn không đợi phản hồi từ Đông Quân mà lập tức tắt máy, lấy hơi bình tĩnh lại rồi quay sang nhìn Hạ Dương
Đứa bé ngồi bệt xuống đất chân bẻ gập sang hai bên để tránh động vào vết thương, đầu tựa vào tường, tóc bết lại, vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu. Dù gì cũng còn nhỏ mà ha, hắn có quá tàn nhẫn không? Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tâm loạn nhưng ý không phiền hắn tiếp tục cầm cây roi lên đi lại chỗ Hạ Dương. Hắn vụt vài phát vào không khí, Hạ Dương hiểu ý liền quy củ đứng lên chờ roi.
Vút...chát.
-Ưm...hức...một
Roi trên tay cũng giảm đi vài phần lực nhưng cũng không có nghĩa là không đau, vài phần lực nhỏ của hắn cũng khiến Hạ Dương phải bật khóc nức nở.
Vút...chát....chát...chát.
-hai..ba..bốn...hức...nhẹ, c..ầu ngài - Hạ Dương nhỏ giọng cầu xin, cậu biết đây không phải trận đòn duy nhất mà cậu phải chịu
Vút...chát...chát...chát.
-năm..sáu....hức...bảy...đau quá..huhu
Chân cậu chằn chịt vết roi sưng cộm lên. Đã vậy hắn còn nhắm vào đúng một chỗ mà đánh nữa chứ.
Vút...chát...chát...chát
-tám..chín..mười...hức...tha, tha đi mà.
Hắn ngồi xuống ghế nhìn cậu, vốn là muốn cho cậu nghỉ ngơi một chút để còn chuẩn bị cho trận đòn tiếp theo. Hắn không muốn cậu ngất xỉu ngay trong lúc hắn đánh cậu. Vậy thì mất vui.
- Chúng ta tiếp tục - hắn chỉ cây roi về phía sofa, Hạ Dương liền thoát quần đi lại nằm sấp lên. hai tay khoanh trước mặt, vùi đầu xuống.
- Lần này phạt 20 roi có lần sau liền đem chân em đi phế, đã rõ.
- Ân...hức...- cậu nghe hắn nói không khỏi hoảng sợ, hai mươi roi sao cậu chịu nổi ?
Vút...chát
- Ư..ưm.
Hắn đánh lên mông cậu một roi, thấy nó chỉ mới chuyển tím liền tiếp tục dùng lực này vụt roi xuống.
Vút...chát...chát...chát....chát...chát
-Oa...hức...đau quá, tha mạng.
Cậu nắm chặt đệm sofa gắng cho tay mình không thò xuống xoa , trên mông cậu cũng lằn lằn dọc hết cả.
Vút...chát...chát...chát....chát...chát
-...hức...đau..nhẹ tay.
Cậu nảy người theo từng roi hắn đánh xuống, mồ hôi cũng túa ra như mưa.
Vút...chát...chát...chát....chát...chát
- Đánh lần này phải nhớ cho tôi, còn lần sau sẽ không nhẹ nhàng vậy đâu.
- A...hức...chủ nhân, em...hức...nhớ rồi.
Vút...chát...chát...chát....chát.
- A..ô...em không dám nữa
Mông cậu giờ bị hắn phá tan tành rồi, đau đớn tập kích khiến Hạ Dương không thể chịu nổi mà đưa tay xuống xoa mông, cậu còn cảm nhận được chất lỏng ấm nóng đang chảy trên tay cậu, thực đau quá...
Hắn thấy thái độ chống đối liền giữ tay cậu lại đánh nốt số roi còn lại bằng hết phần lực xuống.
VÚT...CHÁT...CHÁT...CHÁT...CHÁT...CHÁT.
- Oa...hức...chủ nhân ác độc..hu.
Tay và mông đều ăn đau khiến Hạ Dương khóc toáng lên. Kiểu này chắc mấy tuần nữa mới xuống giường được.
Hắn đánh xong liền đem khăn nhúng nước ấm đặt lên mông con mèo đang thương tích một cục kia.
- Đưa tay, tôi thoa thuốc - hắn ra lệnh rồi cầm tay nhỏ lên bắt đầu xoa xoa thổi thổi giúp cậu đỡ đau.
- Chủ nhân, ngài còn giận em à ?- Hạ Dương cúi đầu xuống hỏi.
Hắn không trả lời mà bế Hạ Dương lên phòng cậu, thả cậu xuống giường mà bỏ ra ngoài, vừa đi được vài bước liên thấy áo bị mèo nhỏ kéo lại.
-...hức...em xin lỗi, ngủ với em, đau lắm.-cậu dùng giọng mũi nói, cậu rưng rưng nhìn hắn.
Haizz, thua rồi. Hắn không thể bỏ đi được với con mèo nhỏ này nữa, người đâu mà đáng yêu vậy nè. Nghĩ vậy hắn lên giường nằm xuống cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ lưng cho cậu rồi chính mình cũng chìm vào giắc ngủ sâu
-----------------------------------------------
-Tui đã trở lại rùi đây, chap sau là bé thỏ lên thớt rồi a~. Dù em nó là nhân vật phụ nhưng mong mọi người ủng hộ em nó.
(((@°▽°@)八(@°▽°@)))(((@°▽°@)八(@°▽°@)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top