Vô Nhân Niệm 2 (END)


Tô Anh hoàn toàn câm nín.

Đúng vậy, nàng mới hỏi hắn câu này, vào buổi sáng ngày quyết đấu.

Khi đó hắn trả lời thế nào?

—— "Ta và các ngươi giống nhau, đều hy vọng Tiểu Ngư Nhi sống sót."

"Cho nên Tô cô nương đã nghĩ kỹ chưa?" Hoa Vô Khuyết thấy nàng thất thần, lên tiếng nhắc nhở.

Tô Anh không hiểu sao có chút tức giận, rót một ngụm trà lớn, đứng dậy quay lưng lại, cắn răng nói:

"Không có khả năng, ta làm không được, ngươi vẫn là đừng làm khó ta nữa, sớm chút về phòng nghỉ ngơi đi."

Hoa Vô Khuyết rất lâu đều không lên tiếng, chỉ là ngồi yên, hàng mày đẹp khẽ nhíu lại, biểu thị nội tâm dày vò.

Cuối cùng, hắn dường như hạ quyết tâm, nhấp một ngụm trà.

Nước trà đã sớm mất đi nhiệt độ, chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng trượt xuống, thấm sâu vào phổi, lạnh thấu tim gan.

"Ta yêu hắn."

Khàn khàn xen lẫn tâm tư phức tạp, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ.

"Ngươi!..."

Tô Anh đột nhiên quay người, hai mắt trợn tròn, kinh hô lên tiếng, mà lại im bặt.

Rất lâu, nàng mới tìm lại được thanh âm của mình, trầm giọng: "Lời này là thật?"

"Hoàn toàn thật."

Hoa Vô Khuyết thẳng thắn nghênh đón ánh mắt xét nét của nàng, nửa phần không có dấu hiệu né tránh.

Cuối cùng là Tô Anh thua trận trước, không nhìn hắn nữa, chỉ là nhìn xuống sàn nhà thất thần.

"Ta đáp ứng ngươi."

Nàng khẽ thở dài, đi đến bên cửa sổ.

"Hôm nay giờ Dậu, ta sẽ giao phương pháp giải cụ thể cho ngươi."

"Đa tạ." Hoa Vô Khuyết đứng dậy muốn đi, lại dừng bước chân "Chuyện hôm nay, mong Tô cô nương đừng nhắc với Tiểu Ngư Nhi."

"Đây là tự nhiên."

Cửa đóng mở, cũng như chân tâm hắn thổ lộ trong khoảnh khắc, cuối cùng vẫn bị phong kín, không thấy ánh mặt trời.

Ba ngày sau

"Vạn đại thúc, thuốc này là đổi sao, sao lại có mùi máu tanh."

Tiểu Ngư Nhi bị đắng đến mức ngũ quan đều nhăn thành một đoàn, lại vẫn cảm giác được một tia không đúng.

Động tác phe phẩy quạt của Vạn Xuân Lưu hơi khựng lại, bất động thanh sắc: "Không sai, thêm chút máu hươu vào."

"Khó trách." Tiểu Ngư Nhi bĩu môi, không để ý.

"Thuốc của Vô Khuyết xong rồi, mau đưa cho hắn đi."

Tiểu Ngư Nhi bưng thuốc muốn đi, nhưng lại nhớ tới cái gì, không hiểu nói: "Hoa Vô Khuyết rõ ràng mấy ngày trước nhìn qua hồi phục không tệ, vì sao hôm nay sắc mặt lại tái nhợt như vậy?"

"Gần đây thời tiết có chút thay đổi thất thường, hắn vốn dĩ trọng thương chưa lành, sắc mặt không tốt cũng là chuyện thường tình, không cần quá lo lắng, chú ý giữ ấm là được."

"Vậy thì tốt." Tiểu Ngư Nhi yên tâm, nghĩ thầm cho phòng Hoa Vô Khuyết thêm chút than lửa chăn dày, đi ra cửa.

Mấy ngày nay, Hoa Vô Khuyết phần lớn đều ngủ.

Từ ngày đó, Tiểu Ngư Nhi liền mỗi ngày đều đốt than, chăn mỏng cũng sớm bị hắn đổi thành chăn bông dày.

Trong phòng ấm áp, làm cho Hoa Vô Khuyết vốn dĩ tinh thần không tốt vì mất máu càng thêm buồn ngủ. Cả người vùi trong chăn bông, ngược lại làm người ta sinh ra vài phần thương tiếc.

Thoáng chốc đã đến ngày thứ mười

Hôm nay thời tiết ấm áp, thấy Hoa Vô Khuyết tinh thần không tệ, Tiểu Ngư Nhi liền đề nghị đi dạo phố, trước khi đi còn không quên khoác áo choàng dày cho người này, sợ hắn bị lạnh.

Gần trung thu, hai bên đường phố giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường.

Tiểu Ngư Nhi nắm chặt người bên cạnh, xuyên qua trong đám người.

Hoa Vô Khuyết không biết vì sao, thấy Tiểu Ngư Nhi hơi hứng thú với thứ gì, liền móc tiền mua, hắn ngăn cũng vô dụng.

Chỉ coi như Hoa Vô Khuyết mười tám năm trước quen câu nệ, hiện giờ thoáng thả lỏng chút, hứng thú dâng cao, cũng liền tùy ý hắn.

Còn tiến lên trêu chọc, nói là quen được công tử hào phóng, thẳng đến khi người kia đỏ ửng vành tai mới hài lòng dừng lại, kéo hắn đi về phía bờ sông.

Bọn họ đứng song song, cũng như ngày sinh nhật.

"Mau nhìn a, pháo hoa đẹp quá!"

Tiểu Ngư Nhi chỉ lên bầu trời, kinh hô lên tiếng.

Pháo hoa rực rỡ xẹt qua màn đêm, thoáng chốc nổ tung, mang theo vui mừng và chúc phúc, rơi rụng nhân gian.

Ngũ quang thập sắc (muôn màu muôn vẻ) chiếu vào trong mắt Hoa Vô Khuyết chỉ còn lại cô tịch, thế gian này phồn hoa cuối cùng không vì hắn mà dừng lại.

Hắn cố chấp quay đầu, nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng của người yêu, ánh mắt từng tấc từng tấc phác họa: hàng mày linh động có hình, đôi mắt chứa đầy ánh sao, vành tai tròn trịa trắng nõn, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, đôi môi đầy đặn đỏ mọng...

Mỗi một chỗ đều làm hắn mê đắm, làm hắn say mê.

Trong hoảng hốt, người mà hắn nhớ thương đột nhiên quay đầu, cứ như vậy thẳng thắn đâm vào trong lòng hắn.

Thế giới yên tĩnh lại.

Tất cả xung quanh đều đang dần xa.

Trong một mảnh tĩnh lặng, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp, tựa hồ muốn phá tan lồng ngực.

Tiểu Ngư Nhi thấy người trước mặt ngây ngốc nhìn mình thất thần, không hiểu đưa tay ra trước mặt hắn quơ quơ.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy!"

Hoa Vô Khuyết lúc này mới hoàn hồn, thần sắc tự nhiên dời đi ánh mắt.

"Không có gì."

"Pháo hoa không đẹp hơn ta nhiều, đây chính là ngày thường muốn xem cũng không xem được!"

Tiểu Ngư Nhi cũng không truy vấn, chỉ là nói đùa, cảm thấy ngày tháng còn dài, về sau từ từ sửa tính tình trầm tư của hắn.

"Ngươi đẹp nhất."

Hoa Vô Khuyết trong lòng yên lặng đáp lại.

Hắn lại lần nữa ngẩng đầu.

Trên cầu người đến người đi, hai bên bờ người qua lại.

Tiếng cười nói vui vẻ, đùa giỡn nô đùa; thề non hẹn biển, thổ lộ tâm tình, tri kỷ cùng du ngoạn, già trẻ dắt nhau...

Thật là một hồi cáo biệt long trọng a, hắn nghĩ.

Bọn họ đứng song song tại cùng một điểm, một người mơ tưởng về sau, một người âm thầm biệt ly.

〈 Hạ 〉 đi Hồng Mông

Sáng sớm hôm sau.

Đêm qua tuyết rơi đột ngột, khoảng chừng mấy canh giờ, giữa thiên địa liền thay đổi một phen quang cảnh.

"Phương pháp đổi máu này cần phải thực hiện khi Tiểu Ngư Nhi tỉnh táo, Vô Khuyết, hắn nếu biết ngươi làm như vậy, nhất định sẽ không chấp nhận."

Vạn Xuân Lưu khẽ thở dài, không dám nghĩ tới chuyện sắp xảy ra.

"Việc đã đến nước này, mong ngài trước tiên thi châm ổn định Tiểu Ngư Nhi, ta sẽ dùng vải che mắt hắn, che khuất tầm mắt của hắn, đến lúc đó hành sự chắc chắn ổn thỏa hơn."

Tô Anh nhìn hắn, muốn nói gì đó, cuối cùng, lại hóa thành một tiếng thở dài.

Ba người đẩy cửa mà vào, gần như đồng thời, Tiểu Ngư Nhi từ trên giường bật dậy, thấy là bọn họ, thở phào nhẹ nhõm, đem vũ khí phòng thân nhét lại dưới gối.

"Thì ra là các ngươi a, sáng sớm tinh mơ, tìm ta làm gì?"

Hắn duỗi lưng, ngồi ở bên giường, lười biếng nói.

Nào biết tiếng nói vừa dứt, Vạn Xuân Lưu đã di chuyển đến bên cạnh hắn, bất quá mấy lần châm cứu, hắn liền không thể động đậy.

Tiểu Ngư Nhi đang định mở miệng, liền thấy Hoa Vô Khuyết dùng vải che hai mắt mình, trong nháy mắt, trước mắt chỉ có thể cảm thấy ánh sáng yếu ớt.

"Vạn đại thúc! Các ngươi đây là muốn làm gì?!"

Hắn không hiểu sao có chút hoảng sợ, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Không ai đáp lại.

Trong bóng tối, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng đồ vật va chạm và tiếng quần áo ma sát rất nhỏ.

Hắn dùng sức giãy giụa, nhưng không nhúc nhích, đành phải thôi, yên lặng chờ đợi.

"Tiểu Ngư Nhi, đừng sợ, rất nhanh."

Hoa Vô Khuyết an ủi.

Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp lên tiếng, liền cảm thấy hai cổ tay của mình bị rạch ra.

"Tê"

Từng dòng máu ấm áp từ vết thương tuôn ra, mang đi nhiệt độ trong cơ thể.

Giây tiếp theo, cổ tay trái truyền đến một mảng mềm mại, máu của người thân nhất từ vết thương dẫn vào, lưu chuyển trong cơ thể, lan khắp toàn thân.

Trong nháy mắt, tâm thần kích động, mơ hồ có suy đoán.

Đây là ——

Hoa Vô Khuyết!

Đồng tử chợt mở to, hô hấp trở nên dồn dập, hắn gắng sức muốn phá vỡ phong bế, muốn ngăn cản cuộc đánh bạc lấy mạng đổi mạng này.

"Hoa Vô Khuyết! Hoa Vô Khuyết! Mau dừng lại! Ngươi không muốn sống nữa sao!"

Khàn giọng gào thét, tan nát cõi lòng, chỉ vì cầu người kia quay đầu.

"Tiểu Ngư Nhi, không sao, đừng lo lắng."


Hoa Vô Khuyết đã có chút chống đỡ không nổi, tiếng gào thét của Tiểu Ngư Nhi vang vọng bên tai, nội tâm vạn phần dày vò, hắn biết điều này đối với hắn rất thống khổ.

Nhưng hắn không thể dừng lại.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi mệnh không còn bao lâu.

Hắn không làm được.

"Hoa Vô Khuyết..."

Cảm giác vô lực nồng đậm thấm sâu vào tứ chi bách hài, thanh âm đã nghẹn ngào,

Giữa hô hấp, vết nước mắt liền uốn lượn mấy đạo.

Tiểu Ngư Nhi khóc.

Trong lúc bi thống tột cùng, một mạt ấm áp vì hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo, bụng ngón tay hơi thô ráp.

Khi hắn ý thức được đó là cái gì, chóp mũi hung hăng chua xót, nước mắt nóng hổi, đem dải vải làm ướt đẫm.

Người này rõ ràng đã suy yếu đến mức ngay cả nói chuyện cũng miễn cưỡng, lại vẫn là gắng gượng chiếu cố tâm tình của mình, hắn rốt cuộc khi nào, khi nào mới có thể vì chính mình suy nghĩ a!

Ngoài cửa sổ, tuyết lớn bay tán loạn, gió lạnh rét lạnh vô tình xâm nhập vạn vật, gào thét, nức nở.

Trong sân, chiếc lá khô cuối cùng trên cành cây cũng cuối cùng không địch lại lẻ loi một mình, theo gió lớn cùng nhau, biến mất ở thiên địa tịch liêu này.

Đầy mắt tiêu điều.

"Được rồi."

Lời này vừa ra, gần như tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, như cây khô gặp mùa xuân, như ngày hạn gặp mưa rào.

Nửa đoạn sau, Hoa Vô Khuyết kỳ thật đã không nghe được, cho đến khi Tô Anh dời cổ tay hắn ra, rắc lên thuốc cầm máu, đau đớn đánh thức thần kinh tê dại, hắn mới mơ hồ ý thức được tất cả chuyện này đã kết thúc, sau đó yên tâm ngã sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

Gần như đồng thời, Tiểu Ngư Nhi một phen kéo xuống dải vải, ánh sáng tràn vào trong tầm mắt kích thích đến mức hắn không mở mắt ra được.

Hắn không để ý, cũng không dám để ý.

Mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Hắn gần như là ngã xuống bên cạnh Hoa Vô Khuyết.

Mức độ tồi tệ của người trước mặt không khác mấy so với ngày đó.

Tiểu Ngư Nhi run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng nõn của người nọ, cho đến khi cảm nhận được mạch đập yếu ớt dưới da, mới có được chút an ủi.

"Hoa Vô Khuyết..." Hắn cái gì cũng không nói ra được, chỉ lẩm bẩm gọi tên người nọ, hai mắt đỏ bừng, vô lực tê liệt ngồi trên mặt đất.

Từ khi biết được Hoa Vô Khuyết tính mạng không lo, Tiểu Ngư Nhi liền ai cũng không để ý, chỉ là cố chấp thủ ở bên cạnh người nọ, không nói một lời.

Mọi người biết trong lòng hắn khó chịu, cũng đều sớm sớm rút đi, không làm phiền.

Chỉ có Tô Anh đi mà quay lại.

Khi đó đã là nửa đêm.

Nàng từ sau khi hồi phòng vào buổi chiều liền trằn trọc trở mình, lâu lâu không ngủ được.

Xung quanh không ngủ, dứt khoát ra ngoài giải sầu, nhìn thấy trong phòng Hoa Vô Khuyết còn ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, trong đầu nóng lên, lại trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Tiểu Ngư Nhi vẫn như buổi chiều ngồi, nghe được động tĩnh, cũng không có phản ứng, cứ như vậy nhìn chằm chằm người trên giường ngẩn người.

Tô Anh thấy vậy không nói một tiếng, đi lên phía trước, ý đồ từ trong tay hắn kéo ra cổ tay phải của Hoa Vô Khuyết, không ngờ hắn mãnh liệt đem tay thu chặt, tránh né sự đụng chạm của nàng.

"Ta cho hắn bắt mạch, đừng khẩn trương."

Tô Anh bất đắc dĩ mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng.

Tiểu Ngư Nhi lúc này mới miễn cưỡng buông tay, hơi cảnh giác mật thiết chú ý nhất cử nhất động của nàng.

"Tình huống ổn định không ít, ta đi về trước."

Nàng rút tay về, bị ánh mắt phòng bị của hắn đâm đau nội tâm, không muốn nhiều lời.

"Ngươi có thể nói cho ta biết, giúp ta giải độc, cần hắn làm chút gì không."

Tiểu Ngư Nhi đã lâu không mở miệng, nhất thời, cổ họng khô khốc đến đau rát.

Tô Anh dừng bước, nhìn về phía người trên giường sắc mặt như giấy, thấp giọng lên tiếng:

"Phải trước phục hạ Thông Lạc Tán, vật này tuy là thuốc độc, lại không trí mạng, bảy ngày sau dần dần tan đi, nhưng người phục nó đa số bởi vì khó nhịn chân khí xung đột đau đớn mà tự mình kết liễu."

Tô Anh nhắm mắt lại, có chút không đành lòng, rốt cuộc vẫn nói ra: "Trong vòng bảy ngày này, hắn phải mỗi ngày lấy một bát máu tim cho ngươi nhập dược, lại vào ngày thứ mười, cùng ngươi hành chu thân hoán huyết chi thuật."

Lâu sau không nói...

"Khó trách... Mấy ngày nay ta rõ ràng tỉ mỉ chăm sóc, sắc mặt của hắn lại vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, khó trách hắn luôn lấy cớ đuổi ta đi, khó trách hắn vẫn luôn cố ý vô ý cùng ta giữ khoảng cách, nguyên lai là sợ ta ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn..."

Tiểu Ngư Nhi cười khổ lên tiếng, trong lời nói đều là bi thương.

Mọi chuyện đều có dấu vết.

Tô Anh nhìn Tiểu Ngư Nhi hồn bay phách lạc bộ dạng, cúi đầu xả ra một mạt cười khổ.

"Ngày đó hắn tới tìm ta, hỏi ta phương pháp giải độc, hy vọng ta có thể tương trợ. Bất luận hắn kiên trì như thế nào, ta đều không có đáp ứng hắn, sau lại..."

"Sau lại cái gì?!"

Tiểu Ngư Nhi nhận ra được sự do dự của nàng, cấp thiết truy hỏi.

"Hắn nói,"

Tô Anh hung hăng nhắm mắt lại

"Hắn yêu ngươi."

Trong nháy mắt, bên tai một trận ầm vang, đại não một mảnh trống rỗng.

Quên hô hấp, quên suy nghĩ, đầu óc phảng phất rỉ sét khó nhịn.

Rõ ràng chỉ có ba chữ, lại chậm chạp khó có thể tiêu hóa.

"Thật là một tên ngốc..."

Tiểu Ngư Nhi thất lực đem trán dán lên mu bàn tay của người nọ, nhắm hai mắt lại, trong lời nói là hối hận nồng đậm, khiến người ta hít thở không thông:

"Ta nên sớm đối mặt với tâm ý của chính mình."

Tô Anh biết, nàng và Tiểu Ngư Nhi không có khả năng.

Bóng lưng rời đi lộ ra thất lạc, lộ ra ẩn nhẫn, lộ ra quyết tuyệt.

Nước mắt thuận theo gương mặt ẩn vào bóng đêm, cáo biệt với quá khứ yêu đương, đây là thể diện cuối cùng của nàng.

Hai ngày sau, nhìn thấy Hoa Vô Khuyết ẩn có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Ngư Nhi không nén được vui sướng trong lòng, vội chống thân mình nhẹ giọng gọi hắn.

"A Khuyết, A Khuyết!"

Một tiếng lại một tiếng đều lộ ra quyến luyến, rõ ràng là giọng điệu của tình nhân.

Mí mắt khẽ run, chậm rãi mở ra.

Ánh sáng ban mai mang theo một chút ấm áp, rải trên mặt hắn, lại làm nổi bật sắc mặt tái nhợt cũng có chút ít hồng nhuận.

"Tiểu Ngư Nhi..."

Hoa Vô Khuyết nhìn người trước mắt, ngơ ngác lên tiếng.

Tiểu Ngư Nhi cẩn thận đỡ hắn dậy, thỏa đáng vì hắn ở thắt lưng lót lên gối mềm.

"Ta..."

Nụ hôn đột ngột đem lời còn lại toàn bộ chặn về.

Đột nhiên kề sát khuôn mặt, hô hấp ấm áp, xúc cảm mềm mại.

Tim ngừng đập, vành tai đỏ bừng, đồng tử mở to.

Giữa môi răng lưu chuyển, hơi thở hỗn loạn, trong đầu hắn một mảnh trống rỗng, mặc cho người nọ cướp đoạt mỗi một tấc thành trì.

"Ngươi..."

Hoa Vô Khuyết rốt cuộc có được cơ hội thở dốc, khóe mắt đều bị khi dễ đến đỏ lên, cả người còn chưa hoàn hồn.

"A Khuyết, ta yêu ngươi. Rất lâu trước kia ta liền ý thức được tâm ý của mình, chỉ là ta quá nhu nhược, không có dũng khí đi đối mặt với chân tâm, để ngươi chờ lâu như vậy, là ca sai."

Tiểu Ngư Nhi nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt còn lộ vẻ ngây ngốc của người nọ, đáy mắt là kiên định không cho phép nghi ngờ.

"Sau Quy Sơn ngươi từng đáp ứng ta chiếu cố tốt chính mình, vì sao bất quá mấy ngày liền nuốt lời. A Khuyết có biết, nếu ngươi có chuyện, ta nhất định sẽ không sống một mình trên đời. A Khuyết, tất cả chuyện này đều không phải lỗi của ngươi, không nên ngươi đi thừa nhận, đáp ứng ta, đừng lại lấy thân phạm hiểm, được không?"

Giữa hô hấp, hơi nước ngưng kết, đảo quanh ở hốc mắt, làm cho người ta yêu thương.

Tất cả chuyện này đều quá mức tốt đẹp.

Hoa Vô Khuyết môi瓣 khẽ nhan, cười khổ nói:

"Ta có phải là đang nằm mơ..."

Không ngờ, một giây sau Tiểu Ngư Nhi lại hôn lên, không chỉ cố ý hung hăng mút đầu lưỡi của hắn, đến khi rời đi còn không quên làm hư cắn một cái không nặng không nhẹ lên môi dưới của hắn.

"Đương nhiên không phải!"

Vẻ giảo hoạt quen thuộc lại ở trên mặt Tiểu Ngư Nhi tái hiện, như vậy sáng ngời, khiến người ta dời không nổi mắt.

Một tia tê dại từ đầu lưỡi truyền đến không ngừng nhắc nhở hắn, tất cả chuyện này đều là thật.

Tình yêu của hắn được đáp lại.

Nước mắt lăn lộn hồi lâu cuối cùng rơi xuống, ước nguyện được đền đáp.

Giờ khắc này,

Thế giới hoang vu chim hót hoa nở;

Cấm địa sâu thẳm nghênh đón khách đến;

Tấm lưng đơn bạc có chỗ dựa;

Góc tối tăm ánh mặt trời chiếu sáng.

Hai thiếu niên ôm chặt lấy nhau, tắm mình trong ánh nắng ấm áp của mùa đông.

Bọn họ sẽ không bị thế tục quấy nhiễu, bởi vì phía sau bọn họ, là lẫn nhau, là đối phương.

Từ đó liền có dũng khí vô tận, hướng tới vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top