Tiêu Mỹ Nhân xin đứng lại

Chương 27. Chia ly



Tiếng nói chói tia của hắn mạnh dạng lên , hắn cầm súng trên tay mà  chỉa về phía anh  ..Vương Nhất Bác nhanh chóng kéo cậu   về phía sau lưng anh , còn 2  đám đàn em xung quanh đang chế ngự 2 bên  ,  bên phía hắn  đã bị anh   đánh gục mà ngã xuống sàn ,Vương Hạo biết mik yếu  sức đành phải  một mất một còn với anh ... Còn Tứ Kỳ nhìn  thấy vậy liền rút súng chĩa về phía Vương Hạo mà nói thật  to.

Vương Hạo ..cậu mau bỏ súng xuống, cậu đừng  sai lầm  này đến lần khác nữa không

Tứ Kỳ mày câm miệng cho tao ,một thằng   phản chủ mà tao phải nghe sao?" Hắn nghiến răng đáp lại Tứ Kỳ  rồi hướng về phía Vương Nhất Bác  và cậu

Vương Nhất Bác mày nói tao ..Vậy .thì hôm nay mày chính minh tình yêu cao cả của mày đi ...

Vương Hạo bốp cò ...thì có vọng nói cậu vang lên

"KHÔNG. .. VƯƠNG HẠO ...ĐỪNG BẮN..

***ĐÙNG ***

Không nhanh không chậm  rồi không gian chìm vào im ấm đến lạ kỳ , Vương Hạo không ngờ mà  súng trên tay hắn rơi xuống, mắt hắn mở to....hai cánh tay run cầm cập mà nhìn

Vương Nhất Bác như pho tượng sụp đổ mà 2 hàng nước mắt cứ tuông rơi

Người ngã xuống   đất....là..Tiêu Chiến....cậu  đã thét lên và đỡ đạn cho anh ..chiếc eo nhỏ chảy từng ngụm máu đỏ tươi xuống đất, nụ cười trên môi cậu  vẫn giữa nguyên mà anh ...cậu  chỉ nhìn anh rồi    ngã xuống mà  buông đôi tay Vương Nhất Bác ra.

Anh Nhất Bác cho em xin lỗi không thể bên anh yêu anh được nữa rồi.. .."

"KHÔNG...KHÔNG  ! BẢO BỐI..
Anh  gọi cậu  trong tuyệt vọng,mà  khụy  xuống  đất... Mà hai hàng nước mắt cứ mãi tuông rơi ,mà đôi môi anh run run, cậu thì  nằm gọn trong lòng anh mà lung lay , Vương Hạo  lúc này như người đđiên dại mà quỳ xuống gào thét

TIÊU CHIẾN... TIÊU CHIẾN... SAO EM LẠI LÀM NHƯ VẬY.

Tiêu Chiến   đang thơi thóp mà nhìn anh ...rồi cậu chỉ xin  ông trời cho cậu được  nói với người cậu  yêu cả đời này một câu.

"Anh...Nhất...Nhất... Bác..."

Anh liền  nắm tay cậu , mà miệng  cứ thét gọi đám người bên ngoài...

"Mau gọi cấp cứu nhanh lên...Tiêu Chiến, em sẽ không sao đâu, em  đừng bỏ rơi anh và con mà , đừng bỏ anh  mà, cố lên em ...không..được bỏ cuộc... , Tiêu Chiến em  không được ngủ,em  không được ngủ ...khi anh chưa cho phép em... Tiêu Chiến em nghe anh nói không... Hả ...Tiêu Chiến.. Đừng ngủ.. Cấp cứu sắp đến rồi... TIÊU CHIẾN...

Tiêu Chiến đưa tay mik mà run run rồi  thấm máu đặt lên trên mặt anh , mà mở miệng mỉm cười thật tươi

"Anh Nhất Bác... Em hứa em  không ngủ... Mà anh tin em  đi ... Em không muốn  ngủ chỉ muốn nhìn anh lần cuối.. Rồi đôi mắt  của cậu lim dim từ từ khép lại,  hắn liền chạy lại bên cậu mà gọi .

Tiêu Chiến... Tiêu Chiến... , cho anh xin lỗi em,....cho anh xin lỗi em..."

Vương Nhất Bác  đẩy hắn ra khỏi người cậu rồi đứng dậy mà bế  cậu len thì anh nghe  tiếng kêu cấp cứu cùng tiếng kèn xe  cảnh sát ra  inh ỏi,

Cấp cứu vừa đến anh liền đưa cậu lên mà bỏ mặt mọi thứ, còn xe cảnh sát đã  bao vây xung quanh hắn và đàn em , hắn không còn khảng kháng mà đứng chết chân khi thấy người mìk yêu nằm trọn trong vòng tay Vương Nhất Bác

Vương Hạo.. "Anh đã bị bắt, mau theo chúng tôi về đồn để điều tra

Vương Hạo ngước mắt nhìn mấy người  cảnh sát,mà   cúi mặt xuống ...Lạnh lùng trả lại một câu cô độc

Là tôi bắn cậu ấy , mau bắt tôi đi..

  Thời gian trôi qua cũng một tháng
  Tiêu Chiến nằm trong bệnh việnmà  tình trạng mất rất nhiều máu rồi được bác sĩ nổi tiếng đến cứu chữa cho cậu ,khi bác sĩ bước ra nói với anh về tình hình của cậu khiến cho anh phải ngụy xuống mà gào thét trong cơn đau đớn

Không... không...  Tiêu Chiến... Em đừng bỏ anh ...không ...không..em  đừng bỏ anh  và con mà ... Tiêu Chiến....Tiêu Chiến...về với anh đi ...😭😭😭😭😭😭😭

  Còn tên Vương Hạo bị bắt rồi nhốt vào lao tù được thời gian, cảnh sát điều tra ra tất cả liền ra  hình phạt suốt đời hắn phải lãnh chính  chung thân ,tài sản của hắn đã được cha vợ hắn lấy lại tất cả ,vợ con của hắn cũng lạnh nhạt hắn,   còn Tập đoàn Vương Thị được anh lấy lại và điều  quyền hành ,, Vương Hạo bây giờ ..hắn  đã phải trả  cái giá mà  chính  hắn suốt đời  đời ăn năn hối hận trong tù lao đen tối mà sửa lỗi bao lỗi lầm mà hắn gây ra ..mỗi đêm hắn ở trong ngục tối mà  âm u đáng sợ ...tâm hồn  của hắn khi biết tin Tiêu không còn nữa trở nên hoá dại ...dằn vặt bản thân cho đến khi nào  ,tay hắn  cứ gào thét mà ngồi cụng đầu vào tường, bốn bức tường vang tiếng đầu hắn va chạm và tiếng gào thét 

TIÊU CHIẾN ..ANH SAI RỒI.. EM THA LỖI CHO ANH.. ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG.. ANH XIN EM ĐÓ.. TIÊU CHIẾN... TIÊU CHIẾN ƠI.. ANH SAI RỒI.. ANH THẬT SỰ SAI RỒI.. HUHUHU

Vương Nhất Bác  trên tay anh cầm hủ tro cốt lạnh lẽo,mắt anh  vô hồn ...có lẽ anh  không còn nnhìn thấy nụ cười của cậu nữa mà rơi từng giọt nước mắt ,đôi mắt của anh cứ mãi  nhìn nơi tận phương xa,mà  chỉ thấy màu âm u  và  những đợt sương mù phủ kín cả không gian ảm đạm

Một ngày như thế em ra đi trong thầm lặng

Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia ly

Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười

Để Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…

Bao ngày qua những buồn vui hai đứa
Chẳng thể nào níu giữ bước chân em
Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm
Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…

…Tạm biệt em ....người tôi yêu nhất.... Nổi buồn của tác giả.... Xin phép dừng bút tại đây ạ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bắc#chien