Chương 63: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

"Mọi người có việc gì sao?" Nhịn không được khó hiểu trong lòng, Lạc Phượng nhìn đệ tử toàn ban hỏi.

"Không có việc gì ạ." Mọi người lắc đầu, trên mặt không giấu được vui mừng, ánh mắt cực nóng, hoàn toàn bị bầu không khí cuồng nhiệt bao phủ

Lạc Phượng lắc đầu: "Nếu đã không có việc gì thì chúng ta tiếp tục lên lớp đi." Cầm lấy sách giáo khoa, đạo sư Lạc Phượng tiếp tục giảng bài tiếp theo của ngày hôm qua.

Nhiệt tình hôm nay của mọi người rất cao, trên lớn thỉnh thoảng còn có người phát biểu, khiến tiết học trở thành tiết học có hiệu quả nhất từ trước đến nay. Cuối cùng, đạo sư Lạc Phượng vừa lòng gật gật đầu, tuyên bố tan học, có điều chân trước của nàng vừa bước ra khỏi lớp, chúng đệ tử trong ban đã lập tức ồn ào lên.

Tập thể thở ra một tiếng, mọi người vội vàng từ chỗ ngồi bật dậy, vẻ mặt kích động chạy đến chỗ Chỉ Yên, trong nháy mắt đã vây chặt chỗ ngồi của nàng...

"Chỉ Yên đồng học, chúng ta nhanh đi thôi." Một giọng nói từ trong đám người truyền ra.

"Đúng vậy, Chỉ Yên đồng học, chúng ta nhanh đi thôi, lãng phí thời gian không tốt đâu." Một giọng nói khác cũng chen vào phụ họa theo, mọi người đồng loạt gật gật đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn Chỉ Yên.

"Rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Sa Toa khó hiểu nhìn mọi người, cuối cùng đem ánh mắt dời lên người Chỉ Yên: Hôm qua nàng chỉ vắng mặt trong chốc lát mà thôi, nhưng tại sao hôm nay tất cả mọi người đều khác thường như vậy?

"Sa Toa công chúa, hôm qua người không có mặt nên không biết. Thật đáng tiếc, người chắc còn chưa biết Tụ Linh trận có hiệu quả như thế nào phải không? Trời ạ, thứ đó đúng là thứ tốt..." Một thiếu niên đứng cách Sa Toa gần nhất, mặt mày phấn khởi đến đỏ rực, vẻ mặt hưởng thụ, nhớ lại nói.

"Đúng vậy, đoán chừng nếu hôm nay người cũng đi, chắc chắn sẽ không muốn ra khỏi đó đâu." Một thiếu nữ khác xen giọng nói, mọi người xung quanh cũng gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.

Nhìn mọi người như vậy, trong lòng Chỉ Yên không khỏi cảm thấy buồn cười: Chẳng qua chỉ là một cái Tụ Linh trận mà thôi, có cần phải thổi phồng như vậy không?

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, ở U Minh đại lục, cường giả vi tôn, thực lực đứng đầu, đây là một thế giới sùng bái vũ lục, cứ đề cập đến cấp bậc linh lực gì đó, thì nó tuyệt đối sẽ trở thành mối quan tâm hàng đầu của bọn họ, mà Tụ Linh trận không chỉ cải thiện thân thể bọn họ mà còn giải quyết được căn bệnh của mỗi một người muốn trở thành cường giả nữa.

Tụ Linh nhật nha, loại trận pháp tụ tập linh khí, phụ trợ tu luyện, khiến cho bọn họ điên cuồng một đêm, lúc nào cũng ghi nhớ, hồi tưởng, hơn nữa tài liệu lại đơn giản, tác dụng bưu hãn, có nó, bọn họ còn lo lắng không thể nâng cao cấp bậc linh lực sao?

"Thật sự thần kỳ như vậy?" Sa Toa kinh ngạc, nhìn Chỉ Yên tò mò hỏi: Xem ra nàng không thể rời khỏi Tiểu Yên Nhi một chút nào được, nếu không nàng sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện mới mẻ.

"Không thần kỳ như bọn họ nói đâu." Chỉ Yên nghiêng đầu, ném cho Sa Toa một ánh mắt an ủi, lại đem tầm mắt quét về phía mọi người: "Ta còn có chút chuyện cần giải quyết, mọi người cứ thảo luận kỹ xảo chiến đấu trước đi, chờ ta trở lại rồi đi qua."

"Ồ, như vậy sao, vậy Chỉ Yên đồng học đi nhanh về nhanh nhé." Một câu vừa xong, trên mặt mọi người không nhịn được lộ vẻ thất vọng.

"Đi thôi, kỹ xảo chiến đấu cứ giao cho ta là được rồi." Giọng nói Sa Long ôn nhuận, lại đưa cho Chỉ Yên một nụ cười yên tâm.

"Tiểu Yên Nhi có việc gì vậy? Nếu không tỷ đi với muội, dù sao tỷ cũng không bận chuyện gì cả." Sa Toa nhàm chán lấy tay chống cằm, vẻ mặt tò mò hỏi.

Xoát xoát, lập tức tầm mắt của mọi người lại một lần nữa bắn lại đây, giống như đang nói chúng ta cũng muốn đi cùng. Nhanh nhanh giải quyết xong chuyện này thì bọn họ cũng có thể vào Tụ Linh trận tu luyện sớn hơn một chút.

"Khụ khụ, muội muốn đến Luyện Đan đường, mọi người không thích hợp theo cùng." Chỉ Yên vội ho khan hai tiếng, đối với sự nhiệt tình của bọn họ có chút ăn không tiêu.

Vừa nghe đến Luyện Đan đường, vẻ mặt mọi người trong nhảy mắt lại héo xuống: Nơi kia không phải là nơi mà bọn họ có thể tùy tiện tiến vào. Trên mặt bọn họ không khỏi lộ vẻ hâm mộ: Chỉ chút xíu thì bọn họ đã quên mất đứa nhỏ trước mắt không chỉ là linh giả mà còn là một luyện đan sư cao quý.

"Tiểu Yên Nhi thật lợi hại, mau đi đi, tỷ sẽ nói tiểu thúc thúc chuẩn bị đồ ăn ngon chờ muội." Sa Toa nháy mắt mấy cái, nhắc tới tiểu thúc thúc, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hai vệt hồng hồng đáng ngờ, mị nhãn như tơ, cất giấu ngàn vạn phong tình.

Chỉ Yên gật gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người rời khỏi phòng học.

Xuyên qua khu dạy học dành cho đệ tử ban luyện đan, đi vào Luyện Đan viện, mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đồng loạt dừng trên bóng dáng phấn hồng của Chỉ Yên.

Hâm mộ, ghen tị, lấy lòng... các loại ánh mắt đảo qua trên thân thể nàng. Chỉ Yên làm như không thấy, bình tĩnh xuyên qua Luyện Đan viện, nhưng thiếu niên từng cản đường nàng lúc trước lại đột nhiên nhảy ra.

"Cái kia, Chỉ Yên tiểu thư, ta..." Thiếu niên có bề ngoài như trẻ con, khuôn mặt tròn trịa nhiễm lên một tia đỏ ửng, bối rối, không biết làm sao nhìn đứa nhỏ lạnh nhạt trước mặt.

"Có việc gì không?" Chỉ Yên cau mày, dừng bước.

"Không có, chỉ là muốn xin lỗi vì chuyện lần tước, hy vọng Chỉ Yên tiểu thư đại nhân đại lượng có thể không để trong lòng." Thiếu niên liên tục lắc đầu, vẻ mặt bối rối giải thích, ánh mắt dao động, hai tay nắm chặt bên người, bộ dạng co quắp, bất an.

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng có chút suy nghĩ, đặc biệt là những người đã xỉ nhục Chỉ Yên lần trước. Bọn họ không khỏi cau mày, vẻ mặt rối rắm. Thật ra sau khi biết nàng là đồ đệ mà Diệp Văn tôn giả nhìn trúng, bọn họ đã lập tức hối hận, hối hận đến ruột đều xanh.

"Chuyện lần trước? Nếu ngươi không nói ta cũng quên mất." Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo lộ ra một tia nghi ngờ, sau đó nàng hơi cong môi trả lời.

Con người thiếu niên co lại, trong lòng hối hận: Hắn không phải đang tự bê đá đập chân mình sao!

"Vậy ngươi?" Chần chờ một giây, vẻ mặt thiếu niên căng thẳng hỏi.

"Thật xin lỗi, ta còn có việc." Chỉ Yên trực tiếp bỏ qua vẻ mặt chờ mong của hắn, cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, có một số việc, có một số người, cũng không phải nàng muốn buông tha mà là lười quản.

"Vâng, vâng, Chỉ Yên tiểu thư, mời vào." Thiếu niên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới vội vàng nhường đường, khuôn mặt tròn tròn lộ vẻ hưng phấn mãnh liệt: Ý của nàng là lười so đo với hắn rồi.

"Hừ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nghĩ có Diệp Văn tôn giả chống lưng thì đã muốn bay lên trời." Một tiếng hừ lạnh từ trong đám người truyền ra, tuy nhỏ, nhưng vẫn dễ dàng bị Chỉ Yên nghe được, nàng dừng bước, xoay người.

"Ai, đứng ra." Hai mắt Chỉ Yên xuyên qua đám người, thản nhiên đọc nhấn từng chữ, bóng dáng xinh đẹp tản mát một cỗ khí thế khiếp người, ánh mắt không lộ chút suy nghĩ nào, sâu thẳm như hồ sâu.

"Sao lại thế này?" Lăng Thần mặc bộ áo bào màu xanh nhạt dành cho luyện đan giả, hắn cũng chính là người đã luyện chế thành công Thanh Tâm đan nhị phẩm lúc trước, đang từ trong Luyện Đan đường đi ra, khó hiểu nhìn Chỉ Yên hỏi.

Bọn họ đã đợi ở Luyện Đan đường rất lâu, thật vất vả mới nhìn thấy tiểu nha đầu, lại không nghĩ tới nàng không vào mà lập tức quay người lại.

"Có chuyện gì vậy?' Những người phía sau cũng vây lại đây, vẻ mặt tò mò nhìn Chỉ Yên.

"Sao, có bản lĩnh khua môi múa mép sau lưng người ta lại không dám đứng ra thừa nhận?" Hai mắt híp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo xẹt qua một tia tà mị, khóe môi khẽ cong, châm chọc nhìn một nữ tử nói.

Ánh mắt Lăng Thần tối sầm lại, khí thế mãnh mẽ tản mát ra xung quanh: "Đi ra, không nên để ta nói lần thứ hai."

Tuy răng hắn chỉ là một luyện đan sư nhị phẩm, cũng không có tinh bài thông hành đến đan thất, nhưng tiếng nói của hắn ở trong chúng luyện đan sư ở đại sảnh Luyện Đan đường vẫn có trọng lượng. Có thể tiến vào Luyện Đan đường, thực lực không thể nghi ngờ, đối với bọn họ, những luyện đan giả* chỉ mới sơ học này, căn bản không hề có tư cách khinh thường những luyện đan sư như bọn họ.

(*chưa có phẩm cấp, mới học luyện đan, hay đã có phẩm cấp nhưng thiên phú không đủ, không được đề bạc vào Luyện Đan đường, hơn nữa phải đạt nhị phẩm mới có thể vào Luyện Đan đường)

Nhưng mà những kẻ này lại dám coi rẻ, xem thường, ăn nói bậy bạ, lỗ mãng với Chỉ Yên!

Hắn thật phẫn nộ, hậu quả thật nghiêm trọng. Những người đứng sau luyện đan giả nhị phẩm đều đồng loạt biến sắc, sắc mặt trở nên u ám, lạnh lẽo.

Dám bất kính với Chỉ Yên tiểu thư mà bọn họ cố ý lấy lòng? Được lắm, bọn họ muốn nhìn một chút kẻ kia có bao nhiêu lợi hại.

Trừ Chỉ Yên, toàn bộ Luyện Đan viện chỉ có một nữ đệ tử, chỉ thấy cả người nàng ta run lên, ánh mắt kinh hãi.

Thật ra ả chỉ ghen tị khi thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về Chỉ Yên mà thôi, cái loại ánh mắt lấy lòng nóng rực, kinh hỉ này, đều là nữ nhân, những vì sao lại khác biệt lớn như vậy?

Không đúng, nha đầu kia nhiều nhất chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà thôi, dựa vào cái gì mà nó có thể lôi kéo ánh mắt của mọi người.

Tự nói, ả vừa phong tình, xinh đẹp, dáng người lại tốt, hơn nữa bản thân ả mới mười lăm tuổi đã là luyện đan sư nhất phẩm, điều này trong nhóm đệ tử đồng lứa tuyệt đối có khả năng để kiêu ngạo, nhưng mà, lúc này, trước mặt nha đầu kia, ả cái gì cũng không phải?

Dựa vào cái gì chứ?

Chỉ vì nó mới chín tuổi đã có thể thôi thúc ra nội hỏa thôi sao?

Chỉ bằng việc Diệp Văn tôn giả coi trọng nó, ban cho nó tinh bài thông hành?

Nhưng mà theo ả nhìn thấy, tất cả những điều đó chẳng qua chỉ dựa vào vận may mà thôi, nếu nói đến thực lực, nó tuyệt đối không thể so sánh với ả được.

Cho nên ả ghen tị, ả không cam lòng, mới bất tri bất giác nói ra những suy nghĩ trong lòng, cũng vừa vặn bị nó nghe thấy. Có điều trận thế này, khí thế này... Khiến thân thể ả không nhịn được run rẩy từng trận, với lại bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, trong đầu ả chỉ có một suy nghĩ, trốn...

"Là ngươi?" Hai mắt Lăng Thần híp lại, vẻ mặt âm trầm nhìn thiếu nữ bị dọa lùi đang lùi về sau, đồng thời những ánh mắt của những người xung quanh, khi nghe hắn nói cũng đồng loạt tập trung trên người thiếu nữ, bén nhọn, sắc bén, giống như dao.

"Vương Miểu Miểu, luyện đan giả nhất ban." Tại chỗ có người nhận ra thân phận của thiếu nữ, thanh âm vừa ra, thân thể thiếu nữ càng run lợi hại hơn: Không nghĩ rằng chỉ vì một câu đơn giản như vậy đã khiến mình chọc phải phiền toái như thế này.

Bất kể người nào trong Luyện Đan đường đều không phải là đối tượng mà nàng ta có thể chọc tới.

Giờ khắc này, cả người nàng ta lạnh lẽo giống như bị ngâm trong nước đá, trong lòng hoang vu một mảnh: Làm sao bây giờ, mình đã đắc tội người của Luyện Đan đường! Sao mình có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

"Ngươi đi đi, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi ở trong này một lần nữa." Giọng nói của Lăng Thần trầm xuống, nhìn thiếu nữ nói.

Lời vừa nói ra, tất cả những người ở Luyện Đan viện đều chấn động: Nếu rời đi từ nơi này, thì không phải nói rằng cuộc sống sau này của nàng ta trong U Lam học viện đừng nghĩ sẽ tốt đẹp sao?

"Đúng vậy, thật xin lỗi, nhưng cầu xin ngài đừng đuổi ta đi!" Ánh mắt thiếu nữ lộ vẻ kinh hãi, không thể tin được, khủng hoảng cầu xin nói, làm sao còn bộ dạng kiêu căng khi mắng Chỉ Yên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nữa?

"Từ lúc ngươi ăn nói không có chừng mực thì nên nghĩ đến mình sẽ có kết cục này chứ!" Giọng nói Lăng Thần bình thản, ánh mắt thản nhiên lộ ra ý châm chọc: Ghen tị cũng phải có thực lực, nếu không có bản lĩnh thì đừng kêu gào ồn ào, mất hết mặt mũi như vậy.

"Không cần, cầu xin ngài, cầu xin Chỉ Yên đồng học, đừng đuổi ta ra khỏi nơi này, ta đảm bảo sau này không bao giờ ăn nói lung tung nữa. Không từ nay về sau ta tuyệt đối không nói thêm một câu, cầu xin ngài đừng đuổi ta đi..." Vẻ mặt thiếu nữ đau đớn, như phát điên cầu xin nói.

Chỉ Yên đứng yên, thản nhiên nhìn nước mắt trên mặt nàng ta, trong mắt cũng là một mảnh lạnh nhạt: "Thừa dịp ta chưa phát hỏa thì mau chóng cút đi, nếu không, kết cục của ngươi không chỉ đơn giản như vậy đâu."

Đồng âm (giọng trẻ con) non nớt chậm rãi truyền ra, quanh quẩn bên trong Luyện Đan viện, trong mắt Chỉ Yên xẹt qua tia sáng lạnh, ngũ quan tinh xảo tản mát một loại sát khí khiến người khác không thể nhìn gần.

"Còn không mau kéo nàng ta ra ngoài." Nhìn bộ dạng này của Chỉ Yên, mọi người ở đây cả kinh, Lăng Trần lập tức phản ứng lại trước tiên, hừ nói với hai gã hộ vệ canh giữ ngoài cửa, vẻ mặt hai người run lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người kéo Vương Miễu Miễu ra khỏi Luyện Đan viện.

Toàn trường bị vây trong một mảnh im lặng quỷ dị, đặc biệt là những người đã khó xử Chỉ Yên lúc trước, lúc này, một đám chỉ dám cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám.

"Cái kia, Chỉ Yên tiểu thư, hiện tại chúng ta...?" Thái độ Lăng Thần thay đổi, mỉm cười ôn hòa nói với Chỉ Yên. Mọi người trong Luyện Đan đường cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt nóng bỏng nhìn nàng.

"Chỉ Yên tiểu thư, dược liệu lần trước người muốn, nhị phẩm, tam phẩm đều thu tập không ít, có phải nên..." Một vị luyện đan sư nói tiếp, mọi người gật đầu, trong lòng cũng âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Chỉ Yên xoay người, ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt đảo qua một vòng, khiến bọn họ có cảm giác bị nàng nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng.

"Không cần, dược liệu ta sẽ nghĩ cách khác, còn nữa, các ngươi không cần vì Diệp Văn tôn giả mà cố ý lấy lòng ta, ta thật sự không có bất cứ quan hệ gì với hắn cả." Chỉ Yên thản nhiên lưu lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Một đám sững sờ tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bọn họ vì Chỉ Yên chạy ngược chạy xuôi, mắt thấy sắp thành công, lại không nghĩ tới lại bị một nữ nhân không biết điều nửa đường chạy ra làm hỏng. Bây giờ thì tốt rồi, tất cả những cố gắng của bọn họ đều biến thành tro tàn, cũng làm cho ấn tượng của nàng với bọn họ kém hơn vài phần.

Chỉ Yên vốn muốn tới để thu thập dược liệu, nhưng khi nghe câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, tâm tình gì cũng đều biến mất sạch.

Lãnh Chỉ Yên nàng không cần ỷ vào thanh thế của của người khác mà giả danh lừa bịp!

Nếu nói những luyện đan sư kia bởi vì Diệp Văn mới tìm dược liệu giúp nàng, vậy thì nàng không cần, Lãnh Chỉ Yên nàng tuyệt đối khinh thường việc dựa vào lực lượng của người khác mà sinh tồn.

"Ồ, Tiểu Lâm (nữ nhân đã đón tiếp Chỉ Yên khi nàng đến Luyện Đan đường lần đầu tiên) nói ngươi đã đến rồi, nhưng sao lại muốn đi nhanh như vậy?" Diệp Văn từ xa xa lại gần, trùng hợp nhìn thấy Chỉ Yên đang ra khỏi Luyện Đan viện, không khỏi tò mò hỏi.

Chỉ Yên tức giận tà tà liếc lão một cái, vòng qua người lão mà đi.

Sắc mặt Diệp Văn trầm xuống, trong mắt lộ ra một tia tức giận: Bản thân lão đều nhìn ra Tiểu Yên Nhi đang tức giận, thái độ đối với lão cũng lạnh nhạt hơn không ít, hơn nữa nếu đã từ Luyện Đan viện đi ra thì nhất định có kẻ nào đó đã chọc nàng không vui rồi.

Nghĩ nghĩ, bước chân Diệp Văn nhanh hơn, tiến vào Luyện Đan viện.

Trơ mắt nhìn Chỉ Yên rời đi, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy bóng dáng mặc một bộ áo bào màu xanh đen là Diệp Văn tôn giả đang từ cửa đi vào, sắc mặt tôn giả u ám, con ngươi màu xám lóe ra tia sáng sắc bén, thâm thúy, âm u quét qua mọi người.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt đảo qua mọi người, Diệp Văn híp mắt, khí thế lạnh lẽo hỏi.

"Chỉ biết nhất định sẽ như vậy mà." Trong lòng Lăng Thần nhảy dựng, không chỉ âm thầm cầu nguyện mà còn hy vọng lửa giận của Diệp Văn tôn giả sẽ không lan đến những người vô tội như bọn họ.

"Vừa, vừa rồi có người ăn nói lung tung với Chỉ Yên đồng học." Thiếu niên mặt trẻ con nghẹn khí, kính sợ nói.

"Ai? Nói cái gì?" Diệp Văn nắm lấy mấu chốt vấn đề, lạnh nhạt hỏi tiếp.

" Là Vương Miểu Miểu, nói..." Giọng nói của thiếu niên hơi dừng lại, có chút không nói nên lời, kiêng kị nhìn vị Diệp Văn tôn giả trước mặt.

Diệp Văn không nói gì, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên lạnh hơn vài phần, ánh mắt sắc bén, khí thế cả người khiến thiếu niên nhịn không được thân thể trở nên mềm nhũn.

"Nói, nói Chỉ Yên tiểu thư chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nói ỷ có tôn giả đại nhân nên muốn bay lên trời..." Một câu vừa nói xong, toàn thân thiếu niên hoàn toàn ngồi bệch xuống sàn, sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, trái tim kinh hoàng đập bùm bùm không ngừng: Ngay vừa rồi, hắn cảm thấy chính mình như vừa lượn một vòng quanh quỷ môn quan.

Nghe được lời nói của thiếu niên, mọi người lại không nhịn được hít vào vài ngụm khí lạnh. Con ngươi Diệp Văn co rụt lại, trong mắt xẹt qua tia nhìn lạnh lẽo, bén nhọn, bàn tay bên thân cũng nắm chặt, khí thế bạo phát khiến người người kinh hãi.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có lão che chở thì muốn bay lên trời?

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng? Ngược lại lão càng muốn Tiểu Yên Nhi có thể ỷ thế của lão, như vậy thì lão cũng không cần phải cả ngày lo lắng làm sao thu phục nha đầu này. Nhưng cố tình, nha đầu này lại là một đứa nhỏ quật cường, tiền tài, danh lợi, thậm chí là thực lực cũng không thể khiến tâm tư nàng lay động.

Tiểu nha đầu kiêu ngạo như thế nào, lão so với bất kỳ ai cũng rõ ràng hơn, dựa vào tính nết của nàng, đã không bầm thây nữ nhân kia là đã không tồi rồi, nhưng cuối cùng, nàng cái gì cũng không làm, lại đem tức giận trút lên người vô tội như lão.

Gào, nghĩ việc lão muốn thu được một đồ đệ là dễ dàng lắm sao?

Lồng ngực phập phồng, bị lửa giận hừng hực trong lòng gột rửa: Dám mắng Tiểu Yên Nhi, khiến lão không thể thu được đồ đệ, được, tốt lắm, lão sẽ khiến nàng ta thấy được kết cục khi chọc giận lão.

Thu lại khí thế, Diệp Văn khôi phục lại bình tĩnh: "Thông báo cho chúng đạo sư khai trừ nữ nhân kia, mặt khác cũng thông báo cho giới luyện đan, nàng ta bị ta xóa tên, nếu ai dám thu nhận, thì sẽ trở thành kẻ địch của Diệp Văn ta."

Giọng nói của Diệp Văn không lớn, nhưng vừa dứt lời đã như một hoàn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, nháy mắt đã nhất lên sóng to gió lớn.

Oanh, mọi người đều cảm thấy chấn động, ánh mắt kinh ngạc cực độ.

Khai trừ, xóa tên?

Không ít người trừng lớn mắt, trên mặt hơi mê mang: Bị đuổi khỏi U Lam học viện, hơn nữa còn bị xóa tên trong giới luyện đan?

Tin tức quá mức oanh tạc, khiến mọi người trong thời gian ngắn không thể lấy lại tinh thần, chỉ có điều, bọn họ biết rằng, kết cục của nữ nhân kia nhất định vô cùng thảm, đắc tội Lãnh Chỉ Yên, chính là gián tiếp đắc tội với Diệp Văn tôn giả.

Lăng Thần và đám luyện đan sư nhị phẩm đứng chờ trong nội đường Luyện Đan viện và đám người thuộc Luyện Đan viện đều nhìn lẫn nhau, vẻ mặt thống nhất, trừ khiếp sợ chỉ còn lại khiếp sợ.

Trong lòng Lăng Thần chấn động mạnh mẽ: Hắn nghĩ Diệp Văn tôn giả sẽ phát hỏa, nghĩ tôn giả sẽ bảo vệ đệ tử là Chỉ Yên, nhưng hắn lại không nghĩ tới tôn giả lại phát hỏa lớn như vậy, thậm chí không tiếc khai trừ đệ tử, cộng thêm thông báo với giới luyện đan, hoàn toàn bức nàng ta vào đường cùng, tuyệt không lưu lại một con đường sống nào.

Quả nhiên, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Lãnh Chỉ Yên.

Tin tức này lan truyền như gió, không đến một khắc, toàn bộ học viện đã biết có một người ở luyện đan giả nhất ban bị khai trừ, nhưng nguyên nhân cụ thể lại bị đè xuống, chỉ biết đệ tử kia hình như đã đắc tội với Diệp Văn tôn giả.

Đến khi Chỉ Yên nghe được tin tức này, cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng ánh mắt nàng chỉ chợt lóe, sau đó lại lập tức khôi phục lại sự hờ hững vốn có. Nàng hoàn toàn không cảm thấy có chút áy náy nào, mà ngược lại còn nghĩ nữ nhân kia là bị trừng phạt đúng tội, chẳng qua tội này là do người khác chứ không phải do chính nàng trừng trị mà thôi.

Dừng lại trên cầu một giây, Chỉ Yên vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi, nàng đã ước định với nhóm người Sa Long khi làm xong việc sẽ đến sơn động, lúc này chắc cũng nên đến đó được rồi.

"Tiện nhân, ta muốn giết ngươi, giết ngươi..." Một tiếng hét to bén nhọn truyền đến, Chỉ Yên quay đầu, chỉ thấy nữ nhân lúc trước đã mắng nàng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mang theo vẻ mặt hung ác, nham hiểm, nắm chặt chủy thủ, điên cuồng đâm về phía nàng.

Lúc này nàng ta đã bị vây vào một trạng thái cuồng loạn, không muốn sống, tóc tai rối tung, hai mắt đỏ hồng, bộ dạng như muốn ăn thịt người, tất nhiên là bị tin tức mà Diệp Văn tuyên bố kích thích.

Chỉ Yên cau chặt mày, khuôn mặt tinh xảo, mềm mại hiện lên một chút không hờn giận, hơn nữa, lúc này, đồng học cùng ban lại đang được Sa Long dẫn tới đây, nàng muốn trốn vào không gian là tuyệt đối không được, mà nữ nhân đang trong trạng thái điên cuồng, liều lĩnh, thân thể nàng cũng không thể chống đỡ được, mặc khác nàng còn đang ở trên cầu, tiến lùi đều không ổn.

"Tiện nhân, giết ngươi, ta muốn giết ngươi." Đao phong xẹt qua, thẳng đâm vào ngực Chỉ Yên.

Mi mắt hạ xuống, ý niệm vừa động, thân thể mềm mại bộc phát một tầng ánh sáng màu cam, bao bọc toàn bộ thân thể Chỉ Yên vào trong đó. Bàn tay trắng noãn của nàng ngăn trước mắt, ngưng thực linh lực đánh thẳng đến đao phong của nữ nhân.

Nhưng mà chiêu này chỉ có thể làm động tác của Vương Miểu Miểu chậm lại mà thôi, bởi nàng ta dù gì cũng là trung cấp tinh giả trung giai, hơn nữa còn đang ở trong trạng thái điên cuồng, sức lực gia tăng gấp đôi, hoàn toàn có thể xem nhẹ một chút cản trở mà Chỉ Yên gây ra.

"Cẩm thận!" Sa Toa trừng lớn mắt, nhìn một màn trước mặt, không khỏi kinh hãi hô lớn.

"Yên Nhi!" Con ngươi Sa Toa co lại, trong mắt toát ra hoảng sợ, thân thể mềm mại run rẩy lợi hại.

"Chỉ Yên đồng học!" Mọi người toàn ban đều mang vẻ mặt lo lắng la lớn, trong giọng nói không hề che giấu được lửa giận: Nữ nhân chết tiệt này dám cả gan khiến Chỉ Yên đồng học bị thương! Bọn họ muốn nàng ta không được chết tử tế.

"Mau, mau cứu Chỉ Yên tiểu thư!" Cả người Trình Trong run lên, bối rối quát. Năm mươi bốn người nhất thời đều vội vàng lao đến chỗ cầu gỗ, mà người chạy đến đầu tiên chính là Sa Long.

Hơi thở lạnh lẽo nhập vào lồng ngực của nàng, nhưng trong lòng Chỉ Yên lại đột nhiên cảm thấy bình tĩnh vô cùng, môi đỏ mọng hơi cong lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ, ngay lúc chủy thủ của Vương Miểu Miểu đâm vào ngực nàng, bàn tay nhỏ bé vẫy ra, trên không trung xẹt qua một vầng sáng màu máu, đồng thời ngay sau đó là tiếng hét thê thẩm của nữ nhân và tiếng Chỉ Yên bị đâm ngã vào trong nước.

"Yên Nhi..."

"Chỉ Yên đồng học..."

...

Lạnh, toàn thân đều bị vây trong trạng thái lạnh lẽo, trước ngực lại truyền đến từng trận quặn đau, máu tươi đỏ sậm từ vết thương tràn ra, đem tầm mắt nàng bị nhuộm thành một màu đỏ...

Cảm giác hít thở không thông truyền đến, nàng đột nhiên cảm thấy rất mệt, mệt chết đi, nghĩ muốn cứ như vậy ngủ mà một giấc, không đúng, nàng chắc hẳn nên vào không gian càn khôn ngủ, như vậy, sẽ không có ai đến quấy rầy nàng.

Ý niệm còn chưa động, giây tiếp theo đã rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng cảm thấy có hai cánh tay hữu lực đang cẩn thận ôm chặt lấy mình, tiếp theo lại truyền đến tiếng gọi lo lắng của Sa Long. Trong lòng cảm thấy thả lỏng, khóe môi nàng tràn ra một nụ cười khẽ: Thật tốt, nàng thiếu hắn một nhân tình, phải nhớ rõ để khi tỉnh lại còn hoàn trả cho hắn.

Ý thức tan rã, đến khi Sa Long ôm Chỉ Yên ra khỏi nước, nàng đã không chống đỡ được, đầu nhỏ ngã vào lòng hắn, nặng nề ngủ.

"Yên Nhi, tỉnh tỉnh, không được ngủ..." Trong lòng Sa Long căn thẳng, vẻ mặt lo sợ nhìn vật nhỏ đang nặng nề ngủ trong lòng mình.

Chủy thủ màu bạc vẫn cắm vào trước ngực Chỉ Yên như trước, một bộ váy áo màu hồng phấn đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Toàn thân nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, vô thanh vô thức từ từ nhắm chặt hai mắt, giống như chỉ cần hắn chớp mắt một cái thì nàng sẽ biến mất khỏi vòng tay của hắn vậy.

Ánh mắt Sa Long trầm xuống, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc lộ vẻ thống khổ trước nay chưa từng có: Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút là hắn đã có thể cứu nàng, mà không phải trơ mắt nhìn chủy thủ đâm vào ngực nàng, trơ mắt nhìn nàng bị thương, ngã vào trong nước...

"Yên Nhi làm sao bây giờ, ca, huynh nhanh chóng nghĩ cách đi..." Giọng nói của Sa Toa mang theo nức nở, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp, thân thể mềm mại run rẩy: Nàng không muốn Tiểu Yên Nhi có việc gì, không muốn...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top