☆18 : Môi Môi Môi Môi Môi
Hôm nay vốn sẽ lại một ngày ngọt ngào giữa chúng tôi nhưng cơ thể tôi tự nhiên giở chứng, lưng và cánh tay tôi đều mọc vảy, tôi đã lập tức mặc áo tay dài kèm áo khoác để che chúng lại. Tôi cố tránh anh Trí Quân từ lúc anh tan làm,tôi sợ anh chạm vào tôi và phát hiện cơ thể tôi có điểm lạ.
- Tiểu Hàn, lại đây với anh nào, cùng xem TV thôi.
- Hôm nay em hơi mệt,em muốn ngủ riêng, tạm biệt anh.
- Tiểu Hàn, Tiểu Hàn...
Mặc cho anh gọi tôi vẫn chạy về khóa chặt cửa phòng mình lại, bàn tay và mấy ngón tay tôi tự nhiên lại mọc vảy luôn rồi, nếu để anh Trí Quân thấy nhất định sẽ sợ mà chán ghét tôi.
- Tiểu Hàn mở cửa cho anh, Tiểu Hàn.
- Mở cửa ra cho anh Tiểu Hàn, mau mở cửa ra ngay cho anh, Tiểu Hàn.
- Anh Trí Quân về phòng đi, em thật sự muốn ngủ một mình mà.
- Mở cửa cho anh ngay, Tiểu Hàn.
- Em muốn ngủ một mình,anh Trí Quân đừng gọi em nữa mà.
- Em sao thế Tiểu Hàn ? Sao tự nhiên lại tránh anh như thế ? Anh làm gì sai thì em nói đi,anh sẽ sửa mà, Tiểu Hàn đừng tránh anh.
- Anh cho em yên tỉnh một mình đi anh Trí Quân,em xin anh đó.
- Tiểu Hàn.
- Em muốn một mình.
Anh không gõ cửa nữa, hình như tôi vừa làm anh buồn rồi. Tôi đã trốn trong chăn mà gọi điện cho anh Huân, tôi cần hỏi anh lí do tôi trở nên thế này, rỏ ràng anh nói khoảng thời gian này tôi sẽ không bị biến đổi mà.
- Anh Huân,tay em mọc vảy, nó mọc khắp tay em rồi anh ơi. Sao anh nói em sẽ không mọc vảy nữa mà, sao giờ lại vậy hả anh ?
- Lí do em biến đổi là do ân ái quá nhiều đấy.
- Dạ ?
- Lúc này cơ thể em đang hình thành những cơ quan mới nên cần được tịnh dưỡng,em cũng biết việc làm tình mất rất nhiều năng lượng mà phải không ? Đó là thứ phá nát rào cản việc biến đổi của em đấy, em muốn mang hình dáng cá suốt đời luôn sao hả Tiểu Hàn ?
- Em...
- Anh biết em muốn tận dụng thời gian, nhưng em phải biết tiết chế Tiểu Hàn à, em nên nhớ là chúng ta không phải là con người hoàn chỉnh, không phải cái gì muốn là có thể làm nhiều như người bình thường, anh đã dặn rồi sao em không nhớ ?
- Em xin lỗi, em sẽ không thế nữa,em sẽ tiết chế lại. Anh hãy giúp em trở lại bình thường đi, làm ơn giúp em đi,em xin anh đó.
- Vào bếp lấy muối mà chà lên chổ mọc vảy, để yên tới sáng vảy sẽ biến mất, nhớ là trong thời gian đó không được đụng nước đấy.
- Em nhớ rồi, em cảm ơn anh.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Đừng từ bỏ việc trưởng thành nhớ chứ, không được vì kí ức mà từ bỏ mạng sống của mình. Em phải thực hiện việc trưởng thành, nhất định phải thực hiện.
- Em biết rồi anh Huân, khi gần hết thời gian em sẽ về biển và thực hiện quá trình trưởng thành, em sẽ không từ bỏ mạng sống của mình đâu,anh đừng lo.
- Có gì rắc rối thì gọi liền cho anh, anh sẽ giúp em, nhớ là phải gọi anh đấy.
- Dạ.
- Thôi em đi lấy muối thoa đi, để lâu vảy sẽ mọc đầy người đấy, lúc đó sẽ rất mệt.
- Dạ,em biết rồi, tạm biệt anh.
------------
Tôi mở cửa hé ra và thấy anh Trí Quân vẫn đứng đó, tôi đâu dám chạy ra, chỉ đành bịa chuyện gì đó để khiến anh lấy muối cho tôi thôi.
- Thật sự chỉ cần dùng muối thôi sao em ?
- Thật mà anh, chỉ cần dùng muối thì ngày mai em sẽ khỏe lại ngay, anh tin em đi.
- Được rồi, cầm lấy rồi vào phòng nghỉ ngơi, ngày mai phải ra gặp anh đấy.
- Dạ.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Môi em không bị dị ứng phải không ?
- Hả ?
- Môi em ấy,có bị dị ứng không ?
- Dạ không.
- Ngước mặt lên giúp anh nào.
- Dạ ?
- Được rồi,để anh tự làm.
Anh cúi người nâng cằm tôi lên rồi hôn lấy môi tôi,cái đầu ló ra khỏi cửa của tôi bị anh giữ chặt.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Chỉ hôm nay được ngủ riêng thôi,chỉ hôm nay được tránh anh thôi đó,tuyệt đối không có lần khác biết chưa?
- Dạ.
- Mai gặp lại em.
- Anh Trí Quân ngủ ngon.
--------
Sáng hôm qua quả nhiên tôi trở lại bình thường,da vẻ đã láng mịn lại rồi. Tôi lập tức rời phòng chạy qua tìm anh Trí Quân,nhưng vừa mở cửa đã thấy anh đứng đó.
- Anh Trí Quân,sao anh lại ở đây ?
- Chờ em.
- Dạ ?
- Em đã khỏe chưa nào ?
- Dạ rồi,em đang rất khỏe.
- Tốt lắm.
Anh kéo tôi sát lại ôm lấy eo và hôn lấy môi tôi,tôi cũng vòng tay qua cổ đáp lại nụ hôn của anh.
- Tiểu Hàn.
- Anh Trí Quân đừng đi làm có được không ? Em muốn ở cạnh anh suốt ngày hôm nay.
- Nếu Tiểu Hàn cưỡng hôn anh thì anh sẽ nghỉ hôm nay mà ở nhà với em.
- Được thôi.
Tôi ấn anh sát tường rồi cưỡng hôn,anh thì cố nhón chân lên làm tôi khó khăn mới chạm tới môi anh,cuối cũng tôi đã nhảy hẳn lên người anh mà bám chặt,hôn đến mức không tách rời luôn.
Tôi hết hơi nên rời môi mà thở dốc hì hục,hai má tôi đỏ lên và mồ hôi ướt cả trán luôn.
- Có ai mà cưỡng hôn người khác lại khổ sở như em không hả Tiểu Hàn ? Xem em mệt chưa kìa.
- Không biết đâu,em cưỡng hôn anh Trí Quân rồi,hôm nay anh nhất định phải ở nhà với em.
- Rồi rồi,anh sẽ ở nhà với Tiểu Hàn,dành hết cả ngày hôm nay ở bên Tiểu Hàn.
- Yeahhhhh.
- Giờ thì đi tắm thôi nào,người Tiểu Hàn mặn như cá khô vậy đó.
- Em không có mặn mà.
- Có.
- Không có.
- Được rồi,không nhận thì anh sẽ liếm sạch hết chất mặn trên người Tiểu Hàn,làm Tiểu Hàn nhột đến khó chịu luôn.
- Á ha ha ha ha nhột nhột nhột.
- Đừng mà ha ha ha ha.
- Tha ha ha ha tha cho em ha ha ha.
Tôi bị anh trêu cười muốn vỡ bụng luôn,quai hàm đau quá trời hà,van xin mãi anh mới chịu tha mà mang tôi đi tắm.Bị anh kì cọ một chút liền phản ứng, anh nhìn thấy tôi như thế lại càng ra sức mà trêu ghẹo hơn nữa, anh còn giả giọng rên của tôi lúc ân ái để mang ra trêu tôi nữa,anh thật xấu xa quá trời.
-------------
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Môi.
- Dạ ?
- Môi anh khô rồi,cần được hôn.
- Eh,anh Trí Quân thật kì cục.
- Môi Môi Môi Môi Môi.
- Môi tới đây,môi tới đây.
- Môi Tiểu Hàn căng thật,hôn thích ghê,hôn anh nhiều chút đi,anh thương.
- Em mệt rồi,anh Trí Quân muốn thì đến mà hôn em đi,em không hôn anh nữa đâu.
- Cái miệng vểnh đáng ghét này.
--------------
- Tiểu Hàn để anh chiên cho,để anh làm đi mà.
- Anh Trí Quân đừng có nói nữa mà,để em tự làm.
- Tiểu Hàn coi chừng bỏng đấy.
- Anh ra ngoài đi mà,em làm được mà,không sao đâu mà.
- Anh không an tâm đâu,Tiểu Hàn một mình sẽ rất nguy hiểm.
- Em chiên trứng thôi mà,không nguy hiểm gì đâu anh.
- Không được,anh nhất định phải ở đây trông chừng em.
Tôi nói thế nào anh cũng không chịu ra ngoài,kết quả tôi phải nấu ăn dưới sự quan sát của anh.Kết quả sau một bãi dầu mỡ văng tứ tung cũng xong ,nấu thì không mệt nhưng bị anh Trí Quân đứng ngoài nói hoài mệt ghê luôn.
- Tiểu Hàn của anh giỏi quá,chiên trứng ngon quá trời.
- Lần sau em nấu ăn thì anh Trí Quân không được lại gần đó,anh làm em áp lực quá trời,trứng bị khét rồi kìa.
- Anh lo cho Tiểu Hàn mà,ở bếp một mình nguy hiểm lắm,với lại trứng khét ăn rất ngon mà,anh thích nhất là trứng khét đó nha.
- Anh Trí Quân chỉ giỏi nịnh em thôi,anh thế này hoài là em sẽ sinh hư đó.
- Tiểu Hàn của anh ngoan thế sao có thể sinh hư được chứ,anh không tin đâu.
- Xem cách anh Trí Quân nói kìa,làm như anh hiểu em lắm vậy đó.
- Thì anh hiểu rỏ Tiểu Hàn mà,80/100% đó nha.
- Xí.
- Tiểu Hàn ăn đi,nguội hết bữa sáng bây giờ,ăn nhanh anh chở Tiểu Hàn đi chơi.
- Đi đâu ạ ?
- Đi đến mấy nơi mà mấy người yêu nhau hay đến.
- Ý anh Trí Quân là chúng ta sẽ đi hẹn hò sao ?
- Không,chúng ta không hẹn hò.
- Không hẹn hò thì chứ là gì hả anh ?
- Chúng ta là vợ chồng đi hâm nóng tình yêu,hâm cho thật nóng để tối động phòng.
- Anh Trí Quân thật là,suốt ngày toàn muốn việc đó.
- Tiểu Hàn cũng muốn ra mặt kìa,bày đặt ngại ngùng.
- Anh Trí Quân xấu xa,đáng ghét.
- Xem hai má em lại đỏ rồi kìa,đáng yêu ghê.
- Em về phòng đây,không ăn nữa đâu.
- Rồi rồi,anh không trêu Tiểu Hàn nữa,ăn nhanh rồi đi hẹn hò nào,anh muốn dắt Tiểu Hàn đi thật nhiều nơi trong hôm nay.
- Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top