CHƯƠNG 5 : Lại Mặt


Hoàng cung

Không hổ là 'hoàng' cung, vì đi đến đâu cũng thấy màu vàng. Từ xa nhìn lại nó như một khối vàng ròng khổng lồ, vàng đến chói lọi, mà bước vào thì càng thêm sặc sở. Vân Tiếu Khuynh vẫn không hiểu, rốt cuộc màu vàng có gì đẹp mà từ bao đời nay các bậc vua chúa chỉ dùng màu này làm đại biểu của hoàng gia?

Cung vàng đình ngọc, mái ngói lưu ly, cột rỗng chạm khắc long phượng, vân vụ phú quý, xa hoa lộng lẫy, phú quý bức người, uy nghiêm tôn quý. Hoàng cung đúng là đủ xa hoang, đủ cầu kì. Vân Tiếu Khuynh giương mi đánh giá kiến trúc cùng cảnh vật nơi đây,

" Nương tử thấy hứng thú với hoàng cung..." Hàn Kỳ lên tiếng vấn. Rất ít điều gì khiến cho nương tử nhà hắn cảm thấy có hứng thú a. Đúng là kiếm niềm vui để bồi nàng đúng là còn khó hơn cả việc đánh giặc.

" Không!" Ngắn gọn, súc tích, không suy nghĩ nhiều, vân tiếu khuynh hộc ra một từ duy nhất. Nàng chỉ muốn xem thử kiến trúc cung đình có giống với mấy cái cung đình trong phim trường mà ti vi thường hay chiếu hay không thôi. Quả nhiên phong độ là nhất thời mà đẳng cấp là mãi mãi a.!

" Nga..!" Hàn Kỳ phiết miệng, nương tử thật là khó chiều chuộng,

Ngự thư phòng,

" Lão thất đến rồi sao, mau đến đây?" Nam nhân tuổi chừng ba mươi, mặt mày có bốn phần giống Hàn Kỳ, hoàng bào cao quý, thêu hoàng long uốn lượn, uy nghiêm bức người, song ánh mắt tràn đầy cơ trí cùng giảo hoạt, nhìn đến nam nhân này, Vân Tiếu Khuynh nghĩ ngay đến con hồ li tinh. Thông minh, giảo hoạt, cơ trí...âm hiểm!

" Nương tử, ngồi ...." Hàn Kỳ không thèm liếc nhìn đương kim bệ hạ dù chỉ là một chút, mà nịnh nọt cười nhìn Vân Tiếu Khuynh, dẫn nàng ngồi xuống ghế. Sau đó ngẩng đầu, tươi cười hô hai tiếng : " hoàng huynh!"

Đương kim thánh thượng – Hàn Dạ, năm nay ba mươi tuổi, đăng cơ từ lúc hai mươi tuổi, đến bây giờ cũng đã được mười năm, trị vì có cách, làm cho Đông Li mỗi ngày một phát triển, dân chúng ca tụng công đức, kính ngưỡng xưng hai tiếng 'minh quân'. 

Hàn Dạ làm người giảo hoạt cơ trí, lại duy độc sủng nịnh với đệ đệ đồng phụ đồng mẫu của mình – Hàn Kỳ phải nói là ân sủng không dứt, nhiều thần tử khuyên can như vậy sẽ khiến cho thất vương gia dễ dàng tạo phản, nhưng đế điều mỉm cười lắc đầu, lên tiếng : " thất đệ dù có phản bội người trong thiên hạ nhất định sẽ không phản bội trẫm, huống chi đệ ấy... không có hứng thú với cái ngôi bễ nghễ thiên hạ này."

Quả nhiên Hàn Dạ nói không có sai, có Hàn Kỳ làm thân vương, chỉ trong vòng năm năm, thù trong giặc ngoài điều bị hàn kỳ dễ dàng dẹp loạn, công lao hiển hách, binh quyền toàn bộ nằm trong tay của hắn, nhưng đế vương rất yên tâm, không một câu oán thán.

Điều duy nhất mà Hàn Dạ làm trái ý với Hàn Kỳ chính là quyết liệt ban hôn cho hắn, nhưng dường như quyết định của hắn cũng không tệ thì phải. Nhìn đệ đệ vẻ mặt tươi sáng lấy lòng nữ tử kia, Hàn Dạ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, may mà đệ đệ thích nếu không chắc chắn hắn sẽ bị báo thù nha! Mà đệ đệ ra tay hắn nhất định sẽ rất thảm... +_+

" Ha ha, vị này chính là tam tiểu thư của Vân thượng thư đi, đệ muội quả thật là dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn a, thất đệ chính là có phúc ...." Hoàng thượng xấu hổ lên tiếng.

" Ân ! hừ..." Hàn Kỳ nhíu nhíu mày, rất là không vui. Nương tử của hắn dĩ nhiên là đẹp rồi nhưng mà cũng không cần hoàng huynh lên tiếng khen ngợi, hắn tự biết là đủ rồi. Vân Tiếu Khuynh có hứng thú nhìn vị hoàng đế trước mặt.

Ân! Ngoại hình, tốt! thuộc dạng mỹ nam anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Tính cách giảo hoạt như hồ ly, uh! Cũng không sai, đôi con ngươi sáng quắc ẩn hiện cơ trí, dễ dàng nhìn thấu người khác, nam nhân này đúng là sinh ra để quân lâm thiên hạ, khí chất lơ đãng uy nghiêm nhưng một cái liếc mắt đủ để cho người ta sinh ra cảm giác kính ngưỡng. 

Uhm!... đang định đánh giá tiếp thì trước mặt bóng tối như ập đến, có một bàn tay chặn ngang trước mặt nàng, theo đó là thanh âm oán giận của người nào đó : " nương tử, hoàng huynh không có đẹp bằng ta, cho nên đừng nhìn nữa ..."

Tức thời hoàng đế khóe miệng run rẫy, mà vân tiếu khuynh vứt cho hắn một ánh mắt rất chi là khinh bỉ, nam nhân này đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.

" Khụ! Khụ..." vì nhẫn cười quá khó khăn cho nên thánh thượng cố nén lại bằng cách ho lên vài tiếng, che dấu sự thất thố của mình. Oa ha ha.. đệ đệ của hắn từ bao giờ lại có mặt đáng yêu như vậy a. Mà nữ nhân này chính là tam tiểu thư ôn nhu thiện lương am hiểu ý người sao, nữ tử này khuynh thành khuynh quốc dung nhan, nhưng sóng mắt lãnh đạm một mảnh trong suốt vĩnh không thấy đáy khiến cho hắn cũng không thể nhìn đươc bản thân của nàng. 

Tình tình thì... ách! Tuy không nói là không ôn nhu nhưng cũng không thuộc tuýp người ôn nhuận như ngọc nha. Xem ra, tin đồn chính là không thể tin được

" Hoàng huynh...." Hàn Kỳ tức giận khẽ quát, chết tiệt, hắn sao lại dở cái trò trẻ con đó trước mặt hoàng huynh chứ. Cũng tại nữ nhân này hết, khi không lại nhìn chằm chằm hoàng huynh của hắn làm gì khiến cho hắn quên mất chuyện đang đứng ở ngự thư phòng mà nói bậy nói bạ chứ, thật là mất mặt mà.

" Hàn Kỳ..." Vân Tiếu Khuynh buồn bực, hai huynh đệ nhà này đúng là hết nói nổi, huynh trưởng sợ đệ đệ... >"<

" Ân!" Hàn Kỳ không được tự nhiên quay quay đầu nhìn chỗ khác, cố kiềm chế không nhìn về phía nàng, nhưng đôi tai vẫn vểnh lên để nghe xem nàng nói gì.

" Ta muốn đi dạo hoàng cung, không cần ngươi bồi..." nói xong đứng dậy, rất tự nhiên xoay ngươi bước đi, hoàn toàn không thương tiếc vứt lại Hàn Kỳ đứng một mình.

" Nương tử, nhưng vi phu muốn bồi nha, nàng xem hoàng cung lớn như vậy, nàng nhất định sẽ bị lạc cho xem...." Hàn Kỳ nhanh chóng nắm lại tay của Vân Tiếu Khuynh nói.

" Hàn Kỳ, ta không phải là trẻ con..." Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mi.

" Ách! Ta biết..." Hàn Kỳ đáp.

" Cho nên ta không có đi lạc..." Vân Tiếu Khuynh bỏ ra tay hắn, không lưu tình chút nào bước đi.

Hàn Kỳ : "....="=...."

" Lão thất, đừng nhìn nữa nha, đệ muội đã đi rồi..." hoàng đế hảo tâm nhắc nhở đổi lại là ánh mắt oán hận của thất vương gia cùng nụ cười rạng rỡ đến chết ngươi. 

Hoàng thượng kéo kéo khóe miệng, đưa tay lau lau mồ hôi hột trên trán, cười gượng : " thất đệ, hắc hắc... xem ra đệ rất vừa lòng với vương phi."

Hàn Kỳ mím môi không nói, hừ hừ! đừng tưởng là giúp hắn một chút mà tỏ vẻ đắc ý như vậy.

" Haiz! Đệ muội thật xinh đẹp nha, lão thất biết không, trước đệ có mấy vị công tử của mấy vị quan đại thần thỉnh chỉ mong trẫm ban hôn cho mà đối tượng lại là đệ muội nha."

Mỗ nam nhếch nhếch khóe môi, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tóe lửa.

" Uhm! Còn có cửu đệ cùng bát đệ cũng rất là 'ái mộ' tam tiểu thư tài năng hơn người nha!" Hoàng đế như có như không vấn, cười trộm, ha ha... xem ra phen nay đệ đệ có người trị được nha. Chỉ cần hắn bắt lấy đệ muội, không tin lão thất không khuất phục dưới chân của hắn nha, hắc hắc... nghĩ nến nhiều năm đệ đệ khiến hắn lo lắng đứng ngôi không yên, lần này phải nhân cơ hội báo thù.

Mỗ nam nghe vậy, lỗ mũi đã bắt đầu hừ ra khói.

Đáng giận nữ nhân, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hèn gì lúc nào cũng đòi hồng hạnh ra tường. Mà đối tượng dường như không chỉ có một người, đáng giận! đáng giận....

Lần này là Vân Tiếu Khuynh bị oan nha, nàng mới đến cổ đại có bốn ngày a, chưa từng bước ra vương phủ nữa bước, vậy thì kiếm đâu hoa nguyệt mà trêu ghẹo nha , vương gia à, ngài đúng là ăn dấm chua hết sức bậy bạ, hèn gì vương phi kêu ngài là ngu ngốc là đúng à +_+

" Hành! Bọn họ dám đụng đến vương phi của bổn vương nhất định sẽ không sống toàn thây....." mỗ nam gằn từng tiếng, nhìn vào hoàng thượng mà cứ như nhìn vào 'tình địch' hai mắt đỏ đậm, như muốn giết người.

Không ổn! đùa quá lố, một khi thất đệ tức giận thì gặp thần sát thần ngộ phật diệt phận a, mà hắn không là thần phật chỉ là hoàng đế nha. Hàn Dạ kêu khổ đúng là tự hại mình, bèn cười làm lành : " ha ha.. lão thất, đương nhiên là làm sao có ai dám đụng đến vương phi của đệ nha". Ân hừ! nữ nhân của 'tiếu diện ma vương' mà cũng dám đụng đến quả thật người đó muốn cáo biệt thế giới đáng yêu này rồi.

Chẳng phải ngự hoa viên là hoa gì cũng có sao? sao lại duy độc thiếu đào hoa thế này? Vân Tiếu Khuynh nhíu mi.

Trời cuối thu, không khí se lãnh, ánh mặt trời chỉ nhàn nhạt xuyên qua tán lá phản chiếu trên mặt đất những hình thù xinh động. Bạch y nữ tử, xiêm y theo gió phiêu dật, những đường thêu kim tuyến trên áo theo ánh mặt trời mà lập lòe ánh sáng, ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ trong gió, trên đầu, không trang sức châu sai quý báu, chỉ có một thằng ti kết màu trắng buộc lên nhánh tóc đen huyền, rũ xuống bay trong gió, tạo nên những đường cong tuyệt đẹp. Gương mặt thanh lệ tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo như đêu khắc, đôi thủy mâu trong suốt lãnh thanh, nhỏ xinh cánh mũi, anh đào đôi môi, giai nhân tuyệt thế, di thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân quốc nhị tiếu khuynh nhân thành.

Đang suy nghĩ xuất thần thì bên góc ngự hoa viên kia lại xuất hiện thanh âm khiến cho nàng không thể không chú ý, định xoay người bước đi thì lơ đãng một cái liếc mắt khiến cho Vân Tiếu Khuynh đưng yên ngay tại chỗ.

Nhân sinh dù có lãnh tình đến như thế nào thì mỗi người điều có mỗi chấp niệm của riêng mình. Vân Tiếu Khuynh cũng vậy.

Tiểu hài tử nhỏ xinh lúc nào cũng đi theo nàng, luôn nở nụ cười thật to nhìn nàng, luôn bám lấy nàng làm nũng, xấu lắm với nàng.... Nhưng cũng là ràng buộc huyết mạch duy nhất với nàng-Vân Tiếu Phong.

Đã bao nhiêu lâu rồi mới nhìn thấy được gương mặt trẻ thơ bé con ấy, bao nhiêu rồi những cảm xúc không sao không chế được mới trỗi dậy trong nàng.

Mười năm, hơn mười năm rồi, kể từ vụ tai nạn giao thông đó xảy ra, nàng không còn nhìn thấy gương mặt đáng yêu như thiên thần đó nữa, cứ tưởng mọi kỷ niệm, mọi kí ức cứ theo thời gian rồi trôi vào quên lãng ấy vậy mà hôm nay thôi, môt thoáng liếc sơ là bao kỉ niệm thời ấu thơ chợt lùa về, không sao ngăn cản được nữa.

" Phong nhi!" Âm thanh khô khốc, đôi con ngươi một thoáng ngẩn ngơ....

Tiểu hài tử nhỏ xíu như mới bốn năm tuổi, thật gầy nhưng gương mặt tròn tròn bầu bỉnh, đôi con ngươi đen láy thơ ngây nhưng tràn ngập quật cường, cái môi nhỏ lúc nào cũng thích mím lấy tỏ vẻ người lớn..... Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt cười, hài tử này thật sự rất giống Vân Tiếu Phong – đệ đệ của nàng, cho nên nàng không thể không can thiệp.

" Dừng tay!" Vân Tiếu Khuynh đạm mạc lên tiếng, thanh âm không ra hỉ giận, khiến cho đám trẻ đanh nháo nhào dừng lại, giương mắt nhìn về phía bạch y nữ tử trước mặt.

Trong đám hài tử lớn nhất cũng khoảng mười tuổi, có ba phần giống hoàng thượng, nhưng con mắt kiêu ngạo, tự cho là đúng, điển hình của việc nuông chiều thái quá của các bậc phụ mẫu, vài đứa trẻ còn lại cũng là ham vui bu theo, nhưng ít ra đôi con ngươi còn rất trong suốt, ân! Có thể hảo giáo dục lại, mà tiểu hài tử giống Phong nhi lại đang bị đè xuống mặt đất, lại quật cường nâng đầu, chống lại đám hài tử. Có lẽ đám hài tử này chính là hoàng tôn hòang tử đi, lại điển hình huynh đệ bắt nạt nhau? Nhìn kỹ mới thấy tiểu hài tử kia lại có hai phần giống thánh thượng, đôi mắt.. rất giống.

" Ngươi là ai lại dám xen vào việc của bổn hoàng tử..." hài tử cầm đầu đám nhóc còn lại, kiêu ngạo vấn. Vân Tiếu Khuynh một thoáng nhăn mi, hài tử này... nàng không thích. Cũng không nghĩ nhiều, nâng dậy tiểu hài tử nằm trên đất, động tác mềm nhẹ chỉnh chu lại xiêm y, tiểu hài tử thấy vậy một thoáng kinh ngạc.

Chưa từng có ai đối xử với nó ôn nhu như vậy ngoại trừ mẫu thân của nó ! bỗng chốc tiểu hài tử cảm giác muốn nhào vào nữ tử trước mặt mình khóc thật lớn. Hài tử chính là như vậy, càng quật cường thì càng yếu ớt. Dùng cứng đối hắn, hắn sẽ càng quật hơn, nhưng khi có một người ôn nhu mềm nhẹ đối hắn, hắn lại dễ dàng muốn khóc, ấy là nghịch lý, nhưng cũng là quy tắc hài hòa.

Vân Tiếu Khuynh nhẹ giọng nói : " cùng là huynh đệ với nhau, sao lại có thể động tay động chân?" Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng bất giác hình thành thiên thành khí chất, khiến cho mấy hài tử lúng túng cúi đầu.

Cầm đầu đám hài tử, hài tử lớn nhất hừ lạnh, khinh thường lên tiếng : " hắn không xứng làm huynh đệ với chúng ta, hắn là nghiệt chủng."

" Nghiệt chủng? uh! Hài tử của bệ hạ là nghiệt chủng, vậy bệ hạ là gì vậy??" Vân Tiếu Khuynh không nhanh không chậm nói, hài tử kia đứng miệng, mặt hồng lên phẫn nộ : " hừ! hắn là do tiểu cung nữ lợi dụng lúc phụ hoàng uống say câu dẫn kết quả."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top