tiểu "đệ đệ" của hoàng đế 4
Chương 31
Rời khỏi hoàng cung, khó chịu chỉ có Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo nha, khó được ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ, cao hứng đến mức mặt mày hớn hở, mang vị tiểu công kia đang ai oán trong cung quăng ra sau đầu.
Phủ đệ của Kỳ Thế Vấn rất lớn, phong cảnh cũng thanh u yên lặng, rất thích hợp tĩnh dưỡng.
Bảo Bảo còn chưa vào phủ, Kỳ Thế Vấn đã mang tiểu viện dùng để chiêu đãi khách quý sửa soạn một phen, phái thêm vài nha hoàn, về vấn đề an toàn nha, bên người Bảo Bảo có Di Nhiên là cao thủ, lại còn thêm vài tên ám vệ, đương nhiên không có vấn đề.
Chờ đến chỗ ở, Bảo Bảo lập tức thích nơi này.
Cũng không phải rất lớn, nhưng mà rất khác biệt, phía Bắc ánh sáng chiếu rọi, chung quanh hoa cỏ sinh trưởng, mộc mạc mà u nhã, ở trong đó tất nhiên là vô cùng thích ý.
Sờ lên bụng của mình, tiểu bảo bảo gần đây đã bắt đầu nghịch ngợm, thỉnh thoảng đá nó vài cái, mặc dù có chút đau, nhưng lại khiến lòng nó vui sướng.
"Ngươi cứ ở chỗ này vài ngày a, có cái gì cần, cứ phân phó cho hạ nhân là được rồi."
Kỳ Thế Vấn cẩn thận bảo hạ nhân mang da lông bao lấy góc bàn cùng các vật bén nhọn khác, để ngừa lúc Bảo Bảo không cẩn thận chạm phải.
Ở đâu có nhiều da lông như vậy ư, ha ha, chưa nghe qua lông dê lấy từ trên thân dê (đồ dành cho bé thì từ chồng bé cung cấp) sao?
Đương nhiên là do vị kia trong nội cung đưa rồi.
Sau khi ở lại, Bảo Bảo mặc dù có nhớ Độc Cô Tuyệt, nhưng, hơn thế nữa, nó càng đam mê việc may quần áo cho con/
Mặc dù biết đây sẽ là đại hoàng tử, cũng có thể là đứa con duy nhất của Tuyệt, trình độ được sủng ai tuyệt đối không lo thiếu quần áo, nhưng, nó chính là muốn tự mình làm vài bộ cho bảo bối của mình.
Cái áo nho nhỏ, mũ quả dưa be bé, chất liệu vải thượng đẳng, qua vài ngày cố gắng, tay nghề của Bảo Bảo càng lúc càng thuần thục.
Mà khi bé tìm được phương pháp giết thời gian, nhưng là, có một vị khác trong cung, không thể sống sung sướng được như thế.
Độc Cô Tuyệt hàng đêm chăn đơng ối chiếc thật sự rất khó ngủ, nghĩ đến người thương không ở bên người, hận không thể lập tức chạy đến chỗ Bảo Bảo, ôm lấy bé cùng nhau ngủ.
Nhưng nghĩ là nghĩ, sự thật luôn tàn khốc, ban ngày hắn bị vô số tấu chương bao phủ, buối tối còn muốn đốt đèn làm khuya, nghĩ cách làm thể nào uốn nắn những đại thần tần phi đang nhắm vào Bảo Bảo, chờ đến lúc đi ngủ thì, ai, khó có thể đi vào mộng đẹp a.
Vài ngày trôi qua, trên mặt liền có thêm hai hàng đen đen cong cong dướng mắt, làm cho mọi người muốn cười nhưng lại không dám cười ra, nhịn đến mức vất vả a.
Đương nhiên, cố gắng của hắn cuối cùng cũng có hồi báo, tại nửa tháng trước khi Bảo Bảo sinh, trong hoàng cung triều đình trên dưới cũng được thanh lý không sai biệt lắm, tiếp theo, tất nhiên là nghênh đón Bảo Bảo trở lại, chờ đợi bé sinh con a...
Chương 32
"Tuyệt..."
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, mềm mại non nớt, ngọt ngào như là mật đường, vào thẳng nội tâm của Độc Cô Tuyệt.
Hắn xông lên phía trước ôm chặt lấy Bảo Bảo, hơn một tháng không thấy, hắn nhớ Bảo Bảo muốn chết!
Không để ý Vũ Mục cùng Kỳ Thế Vấn bên cạnh, hắn hôn lên cặp môi đỏ mộng của Bảo Bảo, những ngày này, hắn cấm dục thật là khổ a, thảm hại hơn chính là, còn không thấy được Bảo Bảo, quả thực chính là cực hình!
Nhưng thời gian hắn khổ vẫn còn, nửa tháng nữa là Bảo Bảo sinh, nửa tháng này, hắn nên không chế mình không đi đụng Bảo Bảo.
Chờ Bảo Bảo hồi cung, mới phát hiện, thật sự là đại biến động.
Những phi tử đã từng đến tìm nó phiền toái cũng không thấy nữa, hậu cung trống rỗng, làm cho nó rất là kinh ngạc.
"Đa số ta đã cho xuất cung, còn có một vài người không chỗ nương tựa, ta để cho các nàng ở lại hậu cung, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với ngươi."
Nghe Độc Cô Tuyệt hời hợt nói, Bảo Bảo cảm động đến rơi lệ.
Làm như vậy, Tuyệt đã phải chịu rất nhiều áp lực a!
Chỉ vì cho nó cùng hài tử một nơi an ổn, chỉ vì cho bọn nó một cái chứng minh của tình yêu, cố gắng của Tuyệt, không phải là nó có thể nghĩ ra được!
"Thực xin lỗi, ta cái gì cũng đều không thể giúp được!"
Bảo Bảo nghẹn ngào nói, tựa ở trong lòng Độc Cô Tuyệt.
"Ai bảo ngươi không có làm gì!" Độc Cô Tuyệt hôn lấy nước mắt trên mặt Bảo Bảo, "Sự hiện hữu của ngươi chính là động lực lớn nhất với ta a! Nếu như không phải nghĩ đến ngươi cùng tiểu bảo bảo, ta tuyệt đối làm không được những việc này..."
Cảm động, vui sướng bắt đầu bành trướng trong lòng, Bảo Bảo nhìn người yêu trước mắt, lần nữa cảm tạ trời xanh ban ân, đã cho nó gặp được Tuyệt!
Những ngày tiếp theo, Bảo Bảo an tâm chờ đến ngày sinh, còn Độc Cô Tuyệt, thì tìm kiếm danh y vì Bảo Bảo đỡ đẻ.
Phải biết rằng, Bảo Bảo thân là nam nhi, sinh như thế nào cũng là một vấn đề lớn!
Vì việc này, Độc Cô Tuyệt cứ loay hoay, dùng thật lớn công sức mới tìm được một thần y nổi danh trên giang hồ, nghe nói y cũng đã từng vì nam tử đỡ đẻ, đa đa thiểu thiểu, cũng làm cho Độc Cô Tuyệt an tâm chút ít.
Mang đối phương vào trong cung, hết thảy đã chuẩn bị xong, mọi người tâm trí căng thẳng, chờ đến thời điểm Bảo Bảo sinh...
Chương 33
Đáng lý ra còn vài ngày nữa mới đến lúc sinh, nhưng do một gã thích khách bất ngờ ám sát nên Bảo Bảo bị động thai khí, đầu đầy mồ hôi lạnh mà ôm lấy bụng, đang vô cùng đau đớn!
"Kiên trì một chút, thái y đang trên đường đến đây!"
Nắm chặt lấy tay của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt đau lòng mà xoa xoa, móng tay của Bảo Bảo bấu chặt vào tay hắn, để lại từng vết máu, có thể thấy được, đau đớn này có bao nhiêu kịch liệt!
Độc Cô Tuyệt nhìn thân thể nhỏ bé và yếu ớt của Bảo Bảo lại phải thừa nhận đau đớn như vậy, vừa tự trách, vừa ấy nấy, đều là vì tính ích kỉ của hắn, chỉ vì hắn muốn một hài tử mà lại khiến cho Bảo Bảo phải nhận lấy sự thống khổ tột cùng này!
"Con...... Chúng ta............"
Bảo Bảo lắc đầu, cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệt đến mức làm cho người ta sợ hãi, ngay cả nói một câu cũng không hoàn chỉnh.
Chỉ Độc Cô Tuyệt mới hiểu ý của bé, có một hài tử kế thừa hai người, đây là tâm nguyện của cục cưng, cho dù có thống khổ bao nhiêu đi nữa, bé cũng vui vẻ nhận lấy!
Đợi cho thái y cùng vị thần y trong giang hồ đến thì Bảo Bảo đã muốn đau đến mức lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Độc Cô Tuyệt gắt gao canh giữ ở bên cạnh bé, tiếp thêm sức mạnh cho bé!
"Đem thứ này cho hắn ăn hết."
Thần y mặt lạnh đến gần bên giường, đưa cho Độc Cô Tuyệt một viên thuốc, Độc Cô Tuyệt cầm lấy, lo lắng hỏi về dược hiệu.
"Thứ này có tác dụng gì?"
"Làm cho hắn có thể bảo trì thanh tỉnh."
Âm thanh lạnh như băng của đối phương làm cho Độc Cô Tuyệt trong lòng chấn động, nếu là thanh tỉnh thì Bảo Bảo phải thừa nhận lấy thêm bao nhiêu thống khổ nữa a!
Hắn như thế nào cũng không thể hạ quyết tâm mang dược đút cho Bảo Bảo được.
"Nếu hắn không ăn, sẽ rất khó dựa vào sức lực của bản thân để sinh hạ, cứ như vậy, cả hai người đều rất nguy hiểm!"
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, nhất thời không thể làm ra quyết định, thế nhưng thần chí đang hỗn độn Bảo Bảo lại nghe rất rõ!
Nếu không ăn, hắn sẽ mất đi đứa con!
Không có lo lắng đến an nguy của bản thân, Bảo Bảo chỉ nghĩ đến hài tử trong bụng, hít sâu một hơi, đoạt lấy viên thuốc trong tay Độc Cô Tuyệt, nuốt xuống.
Lập tức cảm thấy thanh tỉnh rất nhiều, nhưng mà thống khổ lại càng thêm nặng nề.
Nửa người dưới đau không thể tả được, dù gì, sinh con là của nữ nhân, mà nó thân là nam tử, muốn sinh hạ đứa bé này, nhất định phải trả giá gấp bội!
Đau đớn như muốn tê tâm liệt phế nó, chỉ vì nuốt viên thuốc kia, nó không thể như lúc trước mà chạy trốn vào trong hôn mê, chỉ có thể cố gắng mà đối mặt!
Nhớ lại lần đầu tiên thấy Tuyệt cho đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại, Bảo Bảo cắn chặt răng nói cho chính mình, nhất định phải tiếp tục chống đỡ!
Bọn hắn, còn có hạnh phúc ở tương lai a!
Chương 34
Độc Cô Tuyệt khẩn cầu ông trời đừng làm cho Bảo Bảo thống khổ thêm nữa, nhưng cục diện lại ngày một tệ hơn.
Giằng co hơn một canh giờ, hài tử vẫn chưa được sinh ra, mà Bảo Bảo đã nhanh đến cực hạn.
Nếu không phải nó cố gắng chống đỡ thì cũng đã sớm ngất đi!
Mặc dù như vậy, nhưng tình huống vẫn ngày càng xấu hơn.
"Xem ra là khó sinh."
Nhóm thái y lau lau mồ hôi lạnh đang không ngừng toát ra trên đầu, hướng Độc Cô Tuyệt bẩm báo.
Độc Cô Tuyệt tâm phát lạnh, khó sinh!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không những hài tử sẽ mất, mà ngay cả Bảo bảo cũng sẽ chết!
Hướng phía thần y xin giúp đỡ, đã thấy hắn xuất ra một bộ ngân châm.
"Đi lấy một chén canh nhân sâm đến cho hắn uốn."
Hắn không mang theo bất cứ tia cảm tình nào mà nói, bọn hạ nhân lập tức làm theo, rồi mới xoay sang hướng Độc Cô Tuyệt, cho hắn một cái lựa chọn gian nan.
"Hắn sẽ không tự mình sinh được, phải dùng đến ngoại lực giúp đỡ, việc này sẽ rất thông khổ, nếu chịu không nổi, cả hai sẽ chết. Nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, kết cũng cũng là hai người đều chết, ngươi chọn đi."
Một tiếng kia như một vết đâm vào trong lòng đan thống khổ của Độc Cô Tuyệt!
Hắn có thể lựa chọn sao ?
Độc Cô Tuyệt lộ ra một nụ cười khổ còn khó coi hơn cả khóc, nắm chặt lấy tay của Bảo Bảo, hướng đối phương gật đầu.
Một khi ông trời đã cho bọn hắn hy vọng như vậy chắc chắn cũng sẽ không nhẫn tâm phá đi!
Đứa bé này là kỳ tích mà bọn hắn trông mong đã lâu, ngàn vạn lần đừng làm cho bọn hắn tuyệt vọng!
Hắn nguyện ý dùng tất cả để trao đổi lấy sự bình an của Bảo Bảo và đứa bé...
Sau khi nhận được sự đồng ý, thần y đi đến bên cạnh Bảo Bảo, tiếp nhận chén canh từ bọn hạ nhân, uy Bảo Bảo uống xong, sử dụng ngâm châm bảo vệ tâm mạch, hu vọng có thể giúp Bảo Bảo chống đỡ qua trận hạo kiếp này.
Rồi mới nhẹ nhàng mà châm lên bụng của Bảo Bảo, đau nhức lập tức ập đến, so với lần trước còn càng mãnh liệt, Bảo Bảo vặn vẹo khuôn mặt, phát ra tiếng la làm cho lòng người đều đau!
Một cái, hai cái, ba cái...
Lần sau so với lần trước càng đau, một tiếng so với một tiếng càng thê thảm như muốn xé rách tâm của từng người ở đây.
Độc Cô Tuyệt tay nắm thành quyền, máu tích từng giọt chảy xuống, nhưng hắn không có phát hiện, toàn bộ tâm thàn của hắn đều đặt trên người của Bảo Bảo!
Khổ hình nhưng vẫn chưa chấm dứt, đứa bé vẫn chưa có dấu hiệu sinh ra, tất cả mọi người đều không đành lòng mà quay đầu đi, ngay cả Độc Cô Tuyệt đều tuyệt vọng.
Một lần cuối cùng!
Thể lực cùng nghị lực của Bảo Bảo không thể tiếp tục được nữa, đây là thời điểm mấu chốt!
Dùng hết khí lực toàn thân, đứa bé cuối cùng cũng động đậy, muốn thoát ly cơ thể mẹ, nhưng như vậy vẫn không đủ!
Ánh mắt Bảo Bảo bắt đầu ảm đạm, nhưng đúng lúc này, Độc Cô Tuyệt vọt lên, dùng sức đè xuống...
Ở trong thống khổ như tê tâm liệt phế, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc to rõ của đứa bé...
Bảo Bảo vui mừng yên lòng mà nhắm lại hai mắt...
Chương 35
"Nên đặt tên cho đứa bé là gì đây?"
Bảo Bảo ôm lấy hài tử, rúc vào trong lòng của Độc Cô Tuyệt, lòng tràn đầy vui sướng.
"Độc Cô Kì, Kì ý như mĩ ngọc, lại có bất phàm, tốt đẹp, đứa bé này chính là lễ vật đẹp đẽ nhất mà ông trời ban ân cho chúng ta, tương lai nhất định sẽ trở thành châu báu."
Độc Cô Tuyệt sủng nịch niết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập của đứa bé, làn da nộn nộn đến mức có thể niết ra nước làm cho hắn yêu thích không thôi.
"Độc Cô Kì..."
Bảo Bảo lặp lại một lần nữa, rất vừa lòng tên này.
Thống khổ đã qua đi vào mấy ngày trước, hạnh phúc thật sự cuối cùng đã đến làm cho nó muốn rơi lệ.
Mỗi sáng sớm, vừa mở mắt ra đã thấy đến khuôn mặt ngủ say của hài tử và vợ mình, đây là như thế nào hạnh phúc a!
Bình thản lại ngân nga, thấm đến đáy lòng ngọt ngào.
Bảo Bảo vươn tay đến bên khóe miệng của hài tử, lau đi nước miếng đang chảy ra, lại bị tiểu bảo bảo ngặm lấy, "Chụt chụt" mút vào không ngừng.
Cái miệng hồng hồng đo đỏ của tiểu bảo bảo cứ mấp máy không ngừng, cái mũi thì run run, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!
Bảo Bảo nhịn không được mà hôn một cái thật to, lại khiến cho Độc Cô Tuyệt ở một bên có chút ghen tị.
"Ta cũng muốn!"
Độc Cô Tuyệt kêu la kháng nghị, làm cho Bảo Bảo cảm thấy mình như có đến những hai người con trai.
Mỉm cười, Bảo Bảo tặng cho hắn một cái hôn môi, khó gặp được Tuyệt trẻ con như vậy, làm cho nó vừa vui sướng vừa kỳ lạ.
Một nhà ba người, ở trong ngự hoa viên cùng nhau hưởng thụ ánh nắng ấm ấp rực rỡ, tràn đầy hạnh phúc...
Trải qua một thời gian ngắn, đến ngày chọn vật đoán tương lai của tiểu bảo bảo, mọi người tụ tập lại, đoán xem hoàng đế tương lai của Thiên Thần hoàng triều sẽ lựa chọn thứ gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tiểu bảo bảo vẻ mặt tự nhiên, bò qua bò lại, cũng không vội vàng cầm lấy thứ gì, tựa hồ như đang đợi mục tiêu xuất hiện.
"Cộp cộp"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa "!" một tiếng bị mở ra, người đến đúng là Huy nhi, trước đó xảy ra vài việc nên đến hơi trễ, nếu không hắn cũng sẽ không đến lúc trọng yếu như thế này mới chạy tới.
Độc Cô Kì nhãn tình sáng lên, thân hình mập mạp ngắn ngủn bắt đầu di động, cánh tay nhỏ bé múa may, nắm chặt lấy Huy nhi, không chịu buông ra, như là cuối cùng đã tìm thấy trân bảo.
Ở vô số người ngạc nhiên, hai người bắt đầu rồi tương thân tương ái tứ chi trao đổi....................................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top