Chương 3
Thanh Thuỷ đứng dưới màn hình chiếu, chậm rãi nói. Giờ phút này, gương mặt luôn luôn lạnh nhạt cũng lộ ra chút tự tin và kiêu ngạo mà người trẻ tuổi nên có.
Khánh Vy đứng bên cạnh Trung Kiên, giờ phút này này đang ngắm nhìn Thanh Thuỷ tỏa ra hào quang vạn trượng, ôm chặt tài liệu, trong ánh mắt tràn đây hâm mộ còn có sắc thái không chịu thua kém.
Cô ấy cũng muốn trở thành một cô gái độc lập, mạnh mẽ như thế này.
Rõ ràng, kế hoạch của Thanh Thuỷ rất thành công. Ít nhất, trên gương mặt của những người phụ trách hội nghị lần này của Đăng Vũ đều mang theo sự hài lòng, ngoại trừ người quyết sách của tập đoàn Đăng Vũ - Vũ Trung Kiên.
"Kế hoạch của cô Huỳnh rất hấp dẫn, nhưng điều kiện hợp tác thật sự quá hà khắc rồi."
Thanh Thuỷ mỉm cười: "Tôi nghĩ có lẽ tổng giám đốc Vũ là người hiểu rõ nhất lợi ích to lớn phía sau kế hoạch này."
Tập đoàn là đầu rồng lớn nhất ở thành phố S. Thân là người phụ trách, áp lực trên người Trung Kiên có thể hiểu được, đặc biệt là mấy năm gần đây, xuất hiện những xí nghiệp mới chèn ép người khác, làm người đi đầu gặp phải áp lực rất lớn, mấy năm gần đây, thành tích của công ty cũng không mấy khả quan, nhất định phải có sự thay đổi.
Trung Kiên vừa nhậm chức chưa được bao lâu, anh ta cần thời cơ như thế này. Thanh Thuỷ giẫm đúng ngay tim đen của Trung Kiên, nhưng dã tâm của cô gái này cũng quá lớn, muốn cắn xuống một miếng thịt trên người Đăng Vũ, không nhiều, nhưng lại làm cho anh ta nghẹn họng.
Điều khiến cho anh không thích nhất chính là, ba tháng trước, Đăng Vũ đã từng ném ra cành ô liu cho công ty Nhật Huỳnh của Thanh Thuỷ, nhưng lại bị từ chối.
Người từ chối chính là cô gái trước mặt.
Trung Kiên rất động lòng với kế hoạch này, nhưng trong mắt anh, Nhật Huỳnh và Đăng Vũ giống như kiến và voi. Anh là chúa tể bốn phương, lại bị Nhật Huỳnh khống chế, đối với người quyết sách nói một là một của Đăng Vũ mà nói, chính là đang khiêu khích một cách trắng trợn, trần trụi.
"Cô Huỳnh, như cô đã nói, cơ hội kinh doanh phía sau thật sự rất có sức hấp dẫn, nhưng cô phải biết, đối tác hợp tác cũng không phải cứ nhất định phải là Nhật Huỳnh."
"Nhưng không có ai có thể làm tốt hơn Nhật Huỳnh được." Ánh mắt của Thanh Thuỷ nhìn thẳng vào Trung Kiên.
Trong nháy mắt đó, Trung Kiên cảm giác như bản thân đã bị cô gái này cứng rắn áp chế.
"Kế hoạch này có ảnh hưởng rất lớn đối với Đăng Vũ. Chúng tôi cần suy nghĩ lại."
Trên gương mặt của Thanh Thuỷ không hề lộ ra chút mất mát nào, sau khi nói vài câu xã giao thì dẫn thư ký Cao và trợ lý Lý rời khỏi đó.
Đợi sau khi phòng họp không còn một ai Khánh Vy vực dậy dũng khí, nói với Trung Kiên vẫn còn đang ngồi yên tại chỗ: "Tổng giám đốc Vũ, tại sao không đồng ý hợp tác với Nhật Huỳnh vậy?"
Đối với hành vi quá giới hạn của Khánh Vy, Trung Kiên cũng không hề có bất cứ thái độ gì không vui, trái lại còn nhướng mày, dáng vẻ trêu tức: "Sao vậy, có quen với cô ấy à?"
Khánh Vy nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của đối phương, nhịp tim bắt đầu không tự chủ mà tăng tốc: "Chỉ là tôi cảm thấy cô Huỳnh thật sự rất lợi hại thôi."
Trung Kiên tiến lên, giọng nói bên tai mang theo sự gợi cảm khác lạ: "Em cũng rất lợi hại."
Ngơ ngác một lúc, Khánh Vy đỏ mặt, nhưng mà ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: "Tổng giám đốc Vũ, trước đó tôi còn chưa nói xong, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới."
Nhìn thấy ánh sáng quật cường trong mắt đối phương, Trung Kiên trầm thấp cười một tiếng: "Được rồi, em nói mới tính."
Giọng nói cưng chiều của đối phương khiến cho Khánh Vy không biết làm thế nào, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng họp.
Lại nói tiếp, sau khi Thanh Thuỷ đi ra khỏi tòa cao ốc Đăng Vũ, trợ lý Lý nhìn gương mặt lạnh nhạt như cũ của đối phương, hỏi: "Tổng giám đốc, Đăng Vũ sẽ đồng ý hợp tác chứ?"
Thanh Thuỷ ngồi trên xe, nói một cách chắc chắn: "Sẽ không."
Trợ lý Lý và thư ký Cao liếc nhìn nhau. Thư ký Cao mở miệng: "Tổng giám đốc Huỳnh, chúng ta có cần sửa đổi hợp đồng không?"
"Không cần, giúp tôi hẹn tổng giám độc Nguyễn Thị."
Thư ký Cao kinh ngạc, nhưng vẫn làm tròn bổn phận, nói: "Vâng."
Thanh Thuỷ đối với lần hợp tác cùng Đăng Vũ chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm, dù sao ba tháng trước, Đăng Vũ rõ ràng muốn nuốt chửng Nhật Huỳnh. Bây giờ, Nhật Huỳnh ổn định lại, nhưng chỗ Đăng Vũ thì căn bản không nhìn vào mắt.
Đối phương không đồng ý hợp tác cũng nằm trong dự đoán của cô. Cô muốn dựa vào Đăng Vũ, ngoài việc đó là lão đại ở thành phố S ra, trọng điểm công ty này còn do nam chính quản lý.
Nam chính là con trai của trời, cả người đầy sự may mắn, đường đi sẽ thuận lợi hơn một chút.
Đầu ngón tay của Thanh Thuỷ gõ lên chân một chút. Xem ra, con đường này không thông rồi.
Tăng ca đến mười giờ như thường ngày, Thanh Thuỷ cầm lấy áo khoác, tắt đèn rời đi, còn có trợ lý đi cùng.
Trợ lý Lý đã quá quen thuộc với thói quen giờ giấc của bà chủ của mình, mỗi ngày sau khi đưa Thanh Thuỷ về nhà thì mới là thời gian cá nhân của anh ta.
Không phải sao, lái xe được nửa đường, trợ lý Lý phát hiện ven đường có một cô gái bước đi nghiêng ngả. Đối phương quần áo sặc sỡ, dáng người thướt tha. Anh ta không kìm lòng được chăm chú nhìn nhiều hơn, sau đó phát hiện dường như đối phương có chút quen mắt.
"Tổng giám đốc, hình như người kia là tiểu thư của Nguyễn Thị, Nguyễn Lê Ngọc Thảo."
Tiếp theo, công ty của họ sẽ bàn chuyện hợp tác với Nguyễn Thị, người làm trợ lý như trợ lý Lý phải quen thuộc với Nguyễn Thị từ trước. Anh ta đã từng xem qua ảnh chụp thân phận của Ngọc Thảo.
Thanh Thuỷ liếc nhìn, thấy Ngọc Thảo nghiêng ngả tựa vào gốc cây. Thanh Thuỷ nhíu mày, cuối cùng lên tiếng: "Dìu cô Nguyễn đến đây."
Trợ lý Lý nhanh chóng dừng xe vào lề, xuống xe vẫn còn lèm bèm tại sao phải đỡ Ngọc Thảo chứ. Đối phương vẫn còn ý thức, trợ lý Lý vừa mới đến gần thì đã bị Ngọc Thảo dùng túi xách đập cho mấy phát: "Anh là ai?"
Trợ lý Lý chỉ có thể giải thích.
Ngọc Thảo cũng không quen biết Thanh Thuỷ gì đó, lòng cảnh giác không giảm xuống, trái lại còn tăng thêm, cho đến khi cửa sổ của chiếc xe đậu ven đường được kéo xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Thanh Thuỷ, Ngọc Thảo trong nháy mắt giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức thẳng lưng, đi giày cao gót, cằm hơi hất lên, cao ngạo đi qua, sau đó, vì uống quá nhiều rượu, chân có hơi nhẹ hẫng, lảo đảo mấy cái, mới giữ thăng bằng được, Ngọc Thảo cảm thấy cực kỳ mất mặt, vô thức nhìn về phía Thanh Thuỷ.
Kết quả, phát hiện đối phương cũng không hề nhìn về phía mình.
Không biết tại sao, Ngọc Thảo lại càng tức giận, sau đó trừng mắt liếc trợ lý Lý ở bên cạnh đang định dìu nàng, bước trên đôi giày cao gót đi đến chiếc xe phía bên kia.
Trợ lý Lý: "..."
Ngọc Thảo vừa mới bước lên xe, khoanh tay, vô cùng khí thế, theo thường lệ hừ một tiếng: "Sao vậy, muốn xem tôi làm trò cười à?"
Thanh Thuỷ cũng không trả lời nàng, chỉ nói: "Cô Nguyễn ở đâu, tôi tiện đường đưa cô về."
Ngọc Thảo liếc nhìn Thanh Thuỷ, đối phương mặc đồ công sở sáng màu, mặt mày bình thản, lạnh nhạt, không hiểu sao nàng lại cảm thấy bản thân bị xem thường. Nàng buông tay ra, học theo dáng vẻ của anh nàng lúc trước, vắt một chân lên, hay còn được gọi là ngồi bắt chéo chân, đặt tay lên đầu gối: "Sao vậy, cô muốn lấy lòng tôi à?"
Từ một góc độ nào đó, lời của Ngọc Thảo không hề sai.
Thanh Thuỷ cười nhạt, cũng không lên tiếng. Trên thực tế, Ngọc Thảo càng không cần cô nói chuyện, lại tự mình nói tiếp: "Cô đừng lao tâm tổn trí nữa, tôi sẽ không giúp cô nói tốt trước mặt anh tôi đâu."
Lúc nãy, trợ lý Lý đã giải thích thân phận của Thanh Thuỷ. Ngọc Thảo cũng không ngốc. Nàng lập tức hiểu ra hôm nay đã hiểu lầm Thanh Thuỷ. Đối phương cũng không phải là đứa con gái thấy người sang bắt quàng làm họ trong tưởng tượng của nàng, nhưng nàng cũng không thể xuống nước xin lỗi. Sao nàng có thể sai chứ, người sai vẫn là người phụ nữ tên Thanh Thuỷ này. Ai kêu cô không nói cho rõ thân phận của mình chứ.
"Hừ, đừng nghĩ ràng không chiếm được chỗ tốt ở bên anh Kiên thì lại muốn đi tìm anh tôi hợp tác. Anh tôi và anh Kiên lớn lên cùng nhau. Anh ấy sẽ không giúp cho cô đâu. Hết hi vọng đi."
Thanh Thuỷ không khỏi nhìn Ngọc Thảo nhiều thêm một chút.
Nhạy cảm ngoài ý muốn, người chơi hệ trực giác à?
Cô còn chưa kịp thu tầm mắt lại thì Ngọc Thảo đã quay đầu trừng mắt liếc nàng: "Nhìn cái gì?"
Thanh Thuỷ mỉm cười: "Cô Nguyễn, cô còn chưa nói địa chỉ."
Ngọc Thảo nhíu mày, hừ một tiếng, trong miệng đọc lên một cái địa chỉ, không nói gì nữa.
Trong xe thoáng chốc yên tĩnh lại, trợ lý Lý nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, cẩn thận quan sát tình huống của hai đại lão phía sau.
Đại lão số 1: Thanh Thuỷ hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đại lão số 2: Ngọc Thảo đang chầm chậm nhắm mắt dưỡng thần.
Tình hình của hai người chính là không ai thèm để ý đến ai.
Đối với loại tình huống này, Thanh Thuỷ rất hài lòng. Cô vốn cũng không phải là người nói nhiều, làm việc cả ngày, hoàn cảnh yên bình như thế này chính là thứ cô cần.
Rất nhanh, đã đến nơi ở của Ngọc Thảo, trước khi xuống xe, Ngọc Thảo kỳ quái một lúc lâu mới nói ra một câu: "Cảm ơn." Sau đó nhanh chóng xuống xe.
Thanh Thuỷ nhìn xuyên qua cửa sổ xe, ánh mắt nhìn theo bóng lưng không hề quay đầu của đối phương, gương mặt cũng dịu dàng hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top