Chương 2: Công ty
Dư Mộng Phạn dưới sức ép của người ba thân thương, cô phải đến công ty làm việc. Tốt nghiệp đã gần một tháng nhưng Dư Mộng Phạn sống chết không chịu đi làm, ngoan cố cũng lâu, bây giờ đành phải chấp nhận thôi.
Dư gia chỉ có một người con là cô, dù sớm hay muộn thì Dư thị cũng sẽ do cô một tay tiếp quản, Dư Chính Từ chỉ muốn cô sớm làm quen với việc này, như vậy thì ông cũng yên tâm hơn.
Dư Mộng Phạn thức dậy từ sớm, mặc một bộ đồ công sở, trang điểm nhẹ nhàng rồi đến công ty. Mái tóc đen uốn xoăn thả bồng bềnh, con mắt đen lấp lánh ánh nước sáng như những vì tinh tú trên bầu trời, hàng mi cong dài, đôi lông mày như lá liễu, mũi cao mà thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ý cười nhẹ nhàng thoáng qua, khuôn mặt thon dài, nhỏ gọn. Toàn thân Mộng Phạn toát lên khí chất cao lãnh bẩm sinh vô cùng quyến rũ, vừa bước vào công ty cô đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Si mê có, hâm mộ có mà ganh ghét cũng có.
Vì là người mới lên cô không nhận chức vụ quá cao nhưng tuyệt đối không chịu hạ mình làm nhân viên quèn, vì vậy mà Dư Chính Từ sắp xếp cho cô làm trưởng phòng marketing.
Ngày đầu tiên nhậm chức tương đối tốt, ngoại trừ nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm của vài cô nhân viên trong phòng thì coi như ngày đầu tiên đi làm của cô tương đối thành công.
Trưa, như bao nhân viên khác, Dư Mộng Phạn đến nhà ăn của công ty xếp hàng gọi món, sau đó một mình ngồi một góc của nhà ăn.
Bỗng có vài nhân viên nam đi đến chỗ cô nhẹ giọng hỏi "Ở đây còn trống, chúng tôi có thể ngồi xuống được chứ?"
Dư Mộng Phạn khẽ nhìn mấy nhân viên đó không nói gì chỉ khẽ gật đầu coi như đồng ý. Còn mấy nhân viên nam thấy cô đồng ý trong lòng không khỏi vui vẻ ngồi xuống.
Bàn kế bên có mấy nhân viên nữ nhìn thấy cảnh này không khỏi ghen tị bàn tán xôn xao "Nhìn cô ta, có chút nhan sắc lại nghĩ mình quyến rũ lắm, cũng không biết xấu hổ."
"Nghe nói cô ta là trưởng phòng Marketing, quỷ mới biết làm gì để ngồi lên vị trí đó!" Một người khác bĩu môi bình luận.
"Được rồi, mau ăn đi, bàn luận trong công ty sẽ bị phạt đó, chúng ta ít chuyện lại là tốt rồi."
Tiếng bàn tán vốn sôi nổi bỗng im bặt, chỉ còn tiếng bát đũa chạm nhau. Bên này mấy nhân viên nam không ngừng hỏi chuyện Mộng Phạn, cô chỉ ậm ờ đáp lời cho qua cũng không nói gì nhiều. Nhưng có trời mới biết Mộng Phạn ghi thù dai như thế nào!
Thấm thoát mà Dư Mộng Phạn đã làm việc ở công ty được hơn một tháng, Mộng Phạn luôn dịu dàng đối đãi với mọi người, trong công việc luôn chú tâm, nghiêm túc vô cùng. Dường như cô dịu dàng với người thì họ lại tưởng cô nhu nhược, dễ chọc vào thì phải.
"Mấy cô có biết gì không? Hôm qua tôi thấy cô trưởng phòng Marketing mới nhậm chức cùng chủ tịch ôm ôm ấp ấp trong siêu thị đấy!" Một cô nhân viên soi gương tô môi nhìn những cô gái khác trong nhà vệ sinh khẽ cất tiếng châm chọc.
"Thật sao? Dư Mộng Phạn đó thật sự là đi cửa sau? Được chủ tịch bao nuôi?" Mấy cô gái bên cạnh không khỏi sửng sốt nhìn chằm chằm cô nhân viên kia, như chờ đợi câu khẳng định.
Cô nhân viên kia khẽ cười châm chọc, gật đầu còn bồi thêm một câu khẳng định "Còn không phải sao? Cô ta còn như muốn càn quét cái siêu thị đó bằng thẻ của chủ tịch cơ đấy! Rõ ràng không phải bao nuôi thì là gì được?"
"Thật không ngờ nha! Chủ tịch như vậy còn trâu già muốn gặm cỏ non. Mà cái cô Dư Mộng Phạn kia cũng thật là hồ ly tinh, lợi dụng nhan sắc để được bao nuôi cơ đấy!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Những người khác không hẹn mà cùng rủ nhau gật đầu.
"Các cô nói đủ chưa?" Cánh cửa phòng vệ sinh đằng sau bỗng bật mở, dường như muốn rơi khỏi tường sau cú đạp của Dư Mộng Phạn. Dư Mộng Phạn bình tĩnh bước ra, trên môi nở nụ cười nhạt chẳng hiểu sao làm cho những cô nhân viên kia không khỏi rùng mình. Dư Mộng Phạn buộc cao mái tóc đen dài của mình, ánh mắt bén nhọn như dao găm nhìn chằm chằm mấy người bọn họ "Mấy người thật sự là muốn ăn đòn mà, phải không?"
Không để cho bọn họ kịp phản ứng, Dư Mộng Phạn từng bước đến gần, một đấm liền đập thẳng vào mắt một người, tay còn lại túm chặt tóc của một người giật thật mạnh như muốn nhổ tóc của ả ta, đôi chân thon dài đạp thật mạnh vào bụng của người còn lại. Trong phòng vệ sinh bỗng chốc chỉ còn tiếng la hét đau đớn, tiếng chửi bới của mấy cô nhân viên. Còn một người may mắn thoát khỏi quyền cước của Dư Mộng Phạn, rùng mình một chút liền bán sống bán chết liều mình chạy ra ngoài tìm cứu viện.
Đến khi bảo vệ chạy vào nhà vệ sinh thì thấy, ba cô nhân viên thân tàn ma dại, quần áo tả tơi, toàn thân người thì ướt nhẹp, người thì bầm tím khắp nơi, có người còn chảy cả máu mũi, thâm tím mặt. Riêng Dư Mộng Phạn, người gây tội thì thản nhiên một bên rửa tay, soi gương, nếu ai không biết còn tưởng cô thật đơn thuần chỉ là một bên đi vệ sinh. Cô nhân viên đi báo tin nhìn vậy không khỏi run rẩy mà ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top