CHAPTER 21Phòng Sinh: Cuộc Chiến Cuối Cùng Của Lý Trí
Cơn chuyển dạ của June đã đạt đến đỉnh điểm. Trong phòng sinh, mọi ánh đèn, tiếng nói, và sự đau đớn đều bị lý trí của June cố gắng sắp xếp thành một trật tự có thể kiểm soát.
Giây Phút Phụ Thuộc Tuyệt Đối
June nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm. Cô đã đạt đến giới hạn của mọi nguyên tắc và kiểm soát. Trong những giây phút cơn đau xé người, June chỉ còn một điểm tựa duy nhất: bàn tay Enjoy.
Enjoy đứng sát bên, khuôn mặt cô trắng bệch nhưng ánh mắt sắc bén. Cô vẫn cố gắng duy trì giọng điệu phân tích và điều phối quen thuộc, đó là cách duy nhất cô có thể giúp June: "June, Chị cố lên! Tỷ lệ chuyển đổi đang rất tốt! Chị đang đạt hiệu suất cao nhất! Tập trung vào hơi thở!"
Lời nói của Enjoy hoàn toàn vô nghĩa đối với June lúc này, nhưng sự hiện diện không hề xao động của cô lại là phép màu. June không cần lời an ủi; cô cần một điểm tựa vững chãi chống lại sự hỗn loạn của cơn đau. Cô nắm chặt tay Enjoy, lực siết mạnh đến mức Enjoy gần như không cảm thấy đau, chỉ thấy nỗi sợ hãi và tình yêu đang dâng trào.
Trong khoảnh khắc ấy, June buông bỏ một phần lý trí. Cô chấp nhận sự phụ thuộc này, chấp nhận rằng cô cần Enjoy không chỉ với tư cách là người cha có trách nhiệm, mà còn là người đồng hành duy nhất mà cô muốn có bên cạnh lúc này.
Rung Động Trong Sự Im Lặng Nguyên Tắc
June nhìn Enjoy. Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước nhưng kiên quyết của cô, nhìn thấy sự vụng về của tình yêu đang cố gắng che giấu dưới lớp vỏ logic, June cảm nhận một rung động rõ ràng.
Đó là sự rung động của niềm tin, của sự an toàn, và của một sợi dây gắn kết vượt xa hợp đồng. June biết, người phụ nữ này sẵn lòng phá vỡ mọi nguyên tắc của mình chỉ để bảo vệ nguyên tắc của cô.
Nhưng June vẫn giữ sự im lặng. Cô không hề né tránh hay bác bỏ rung động đang có. Cô chỉ im lặng và cảm nhận.
Lý trí của June: Sự rung động này có thể là do hormone và sự yếu đuối. Tình yêu cần sự bền vững, cần sự thẩm định qua thời gian. Một cơn đau không thể là bằng chứng cho sự vĩnh cửu.
Cảm xúc của June: Nhưng cô ấy ở đây. Cô ấy sợ hãi nhưng không bỏ chạy. Điều này là chân thật.
June không nói gì, không khẳng định đã yêu, nhưng cũng không còn khẳng định không yêu. Cô chỉ giữ nguyên tắc: tập trung vào mục tiêu trước mắt (sinh Đậu an toàn), và để cho cảm xúc tự nó tồn tại trong một khu vực không tên, không bị lý trí can thiệp.
Sau những giây phút đấu tranh và tối ưu hóa hơi thở theo sự hướng dẫn của Enjoy, tiếng khóc của Đậu vang lên.
Cả June và Enjoy đều đổ gục trong niềm hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Enjoy ôm lấy June, rồi ôm lấy con trai bé bỏng. Nước mắt cô tuôn rơi không kiểm soát. "June... dự án của chúng ta... đã thành công rồi!" Enjoy nức nở, lời nói vụng về nhưng tràn đầy cảm xúc.
June nhìn Enjoy đang ôm con, cô mỉm cười và nhắm mắt lại. Lòng cô không còn sự giằng xé. Đậu đã ra đời an toàn, chứng minh sự thành công của liên doanh này.
June nhìn Enjoy, không nói lời nào. Sự im lặng của June lúc này không phải là sự từ chối, mà là sự chấp nhận và mở lòng một cách nguyên tắc nhất: Cô đã cho phép Enjoy tồn tại trong thế giới cảm xúc của mình, nhưng sự khẳng định cuối cùng phải chờ đợi sự bền vững của thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top