Chương 1: BẤT LỰC

Trong một căn nhà nọ vang lên gion

- Ba con không thể gả cho anh ta được!..Huhu

- Tiểu Vi con giúp ba đi được không?

Mạc ba đau khổ nhìn An Vi

- An Vi à! Mạc thị là tâm huyết cả đời của ba ba không muốn mất nó. Con muốn ba đau khổ mà chết sao.

An Vi nức nở như một đứa trẻ:

- Ba! Nhưng anh ta hơn con đến 7 tuổi. Với lại con và anh ta vốn dĩ gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, ba nói con làm sao chấp nhận đây.

An Vi uất ức bỏ chạy vào phòng. Mạc cha, mạc mẹ buồn rầu."An vi tha thứ cho ba". Mạc chí thành rút điện thoại ra bấm một dãy số dài, bên kia đầu dây chuyền tới một giọng nói trầm thấp:

- Alo!

- Chủ tịch Lăng tôi đồng ý điều kiện của anh. Có điều anh phải cưu công ti tôi.

- Tôi nói được sẽ làm được. Cứ quyết định vậy đi.

Một đêm trôi qua thật dài An Vi cứ khóc nức nở mãi cho đên khi thiếp đi lúc nào không biết nữa. Sáng hôm sau cô tỉnh giấc cuộc sống vẫn trôi qua như thường lệ, ba mẹ cô bận đến công ti nên khong ai ở nhà. Đã qua ba ngày mà ba mẹ cô cũng không nói gì về chuyện đó nên cô cũng có phần nào an tâm.

Nhưng sự im lặng mới chính là thử thách mà ta phải trả cái giá cao nhất. Buổi chiều hôm ấy ba Mạc gọi cô ra cửa hàng váy cưới cô như bị sét đánh trúng vậy. Nhưng vì ba, vì công ti cô không còn lựa chọn nào khác đành phải chấp nhận. Cô ra đến thì ba mẹ cô đều ở đó. Cô mặc chiếc váy cưới vừa người như thể để cho riêng cô vậy. Người nhân viên thấy cô như thể thấy tiên nữ giáng trần vậy. Cô mỉm cười nói:

- Cô thật đẹp nha! Quả thật Lăng tiên sinh có con mắt tinh tường nha!

An Vi nghe xong câu đó thì mắt chữ O mồm chữ A. Hắn đặt áo cưới cho cô sao. Không thể nào cô và hắn còn chưa gặp nhau bao giờ sao có thể như vậy được. Cô hoài nghi hỏi lại cô nhân viên bán hàng lần nữa.

- Cô nói là Lăng tiên sinh tự mình đặt váy cưới sao?

- Đúng vậy! Lăng tiên sinh đã tự mình lựa chọn và giám sát. Ngài ấy còn mời nhà thiết kế nổi tiềng nhất nước Anh để thiết kế cho tiểu thư đó.

Nghe xong câu trả lời cô có chút rung động.

Truyện mới ra chap đầu nên rất ngắn. Mn thông cảm cho mị nha. Lần đầu viết truyện k biết ra sao nữa chỉ là đam mê thôi. Truyện mình tự viết nên có lúc hơi lủng củng phi lí một chút. Nên có gì mọi người góp ý giúp mình nha.

Thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh. Từ hôm thử váy cưới tới giờ đã là một tuần, ngày mai đã là hôn lễ. Mặc An Vi cảm thấy chính mình không những không thấy lo lắng mà còn cảm thấy hồi hộp, dường như chính bản thân mình mong muốn hôn lễ này vậy.

Ngày hôm sau:

- An Vi! Giờ này là lúc nào mà con còn chưa dậy hả.

- Mẹ! Con ngủ thêm một tí thôi mà.

- Cái con bé này, con có biết hôm nay là ngày gì không hả.

Nghe mẹ nói An Vi vội bật dậy. Ôi trời ơi hôm qua vì thúc khuy mà quên mất. An Vi dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân. Khi xuống nhà thợ trang điểm đã đợi sẵn. Sau hai tiếng vật lộn cuối cùng cũng xong. An Vi mặc chiếc váy cưới do Lăng Thiếu Đường chọn sẵn, mái tóc dài uốn gọn ra sau cài thêm vài bông hoa trắng trên đầu đội vòng hoa. Cô thật là tiên nữ giáng trần. Xong xuôi mọi thứ Mặc mẹ đưa con xuống xe. Một chiếc xe Ferrai đã đợi sẵn ở dười cổng, tài xế bước xuống xe tươi cười:

- Dạ! Chào phu nhân tôi là tiểu Hàn là thiếu gia bảo tôi tới đón phu nhân tới, mời phu nhân lên xe.

An Vi đỏ mặt:

- Gọi tôi là An Vi được rồi!

- Phu nhân đây là lời dặn dò của thiếu gia tôi không thể làm trái ạ.

An Vi ngượng ngùng bước vào trong xe, xe bắt đầu chuyển bánh tới nhà thờ Mari ngoại thành. An Vi mải lạc vào trong suy nghĩ của riêng mình mà xe đến lúc nào cũng không biết, khi tiểu Hàn gọi cô mới hoàn hồn. Cô được đưa vào từ của sau để chuẩn bị. Vì không muốn cho nhiều người biết Lăng Thiếu Đường chỉ mời những người thân thiết và vài đối tác lớn. Lúc này An Vi cảm thấy dường như sắp không thở nổi vậy, cô rất run. Đã đến lúc tiến hành hôn lễ cô khoác tay Mặc ba lên lễ đường khi mặc ba trao tay An Vi cho Lăng Thiếu Đường cô có thể cảm nhận được bàn tay săn chắc. Lăng Thiếu Đường vén khăn che mặt của An Vi lên dù biết trước là cô rất xinh đẹp nhưng cũng không thể nào kiềm lòng được mà đặt lên đôi môi cô một nụ hôn. An Vi ngạc nhiên mở to mắt đập vào mắt cô là một người con trai có ngũ quan tinh tế, con ngươi đen láy, khắp người anh tản ra một luồng khí lạnh. Lăng Thiếu Dường không thể kiềm chế mà hôn cô thật sâu. Khi dưới lễ đường vang lên tràng pháo tay thật lớn anh mới bỏ cô ra. Anh cảm nhận được bàn tay cô run run:

- Em không cần phải lo lắng cô dâu nhỏ của anh à.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương. Khi cha sứ cất tiếng đọc:

Lăng Thiếu Đường con có nguyện lấy Mặc An Vi làm vợ cho dù giàu sang hay bần hàn, ốm đau hay bệnh tật ..... Dường như không thể đợi được nữa Lăng Thiếu Đường cắt ngang giọng cha sứ:

- Con đồng ý!

Còn con Mạc An Vi con có nguyện lấy Lăng Thiếu Đường làm chồng. An Vi lúng túng:

- Con...con....

An Vi nhìn xuống lễ đường bắt gặp phải ánh mắt cầu khẩn của Mặc ba, cô cúi mặt xuống đáp:

- Con đồng ý!

Hôn lễ kết thúc cô lẩn ra góc khuất mà khóc, cô cứ khóc mà không hay biết anh đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Anh cất giọng trầm thấp:

-Ngồi như vậy em không sợ sẽ làm bẩn chiếc váy đắt tiền này sao.
An Vi lúng túng đứng dậy

- Tôi ...tôi xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #gg