Chương 18: Phu Quân
Hôm nay vẫn là một ngày tuyết rơi mịt mù che lấp cả mặt trời, phủ dày khắp đường lớn Thành Thiên Khải. Khiến việc đi lại càng trở nên khó khăn, hầu như không ai có ý định bước chân ra đường.
"Quá nhàm chán rồi!" Bách Lý Đông Quân ném quyển sách trên tay, nằm trườn ra bàn.
"Muốn nghe cổ cầm không?" Tiêu Nhược Phong buông bút son xuống.
"Huynh biết đàn hả?" Nói xong Bách Lý Đông Quân mới cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngu ngốc. Tuổi thơ của cậu là chơi, tuổi thơ của con cháu Vương thất chính là cầm kỳ thi hoạ, lễ xạ ngự binh.
Hắn không đáp mà bước ra phía sau bình phong, lấy ra một chiếc cổ cầm đen tuyền. Bách Lý Đông Quân nhìn hoa văn đế liên được chạm khắc tinh xảo trên về mặt. Phía đầu đàn còn được trang trí bằng ngọc bích xa hoa huyền bí, không khỏi kinh ngạc thốt lên
"Bích Lạc Cầm?"
"Ừm! Phụ hoàng tặng cho ta" giọng nói của Tiêu Nhược Phong bất giác vui vẻ hơn.
Dưới ánh sáng lung linh tỏa ra từ dạ minh châu. Tiêu Nhược Phong ngồi bên đó nhẹ tay lướt trên dây đàn. Giai điệu trầm bổng vang lên, hòa quyện với tiếng gió tuyết phảng phất ngoài khung cửa sổ, cuốn hút một cách kỳ lạ.
Bách Lý Đông Quân nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Nhược Phong, tình tự vẫn điềm nhiên như thế nhưng mắt phượng ngang dài lại chất chứa biết bao nhiêu điều muốn nói, thông qua từng âm điệu mà gửi gắm nhiều tâm tư. Ngón tay tinh tế, điêu luyện di chuyển nhịp nhàng như đã từng làm qua vô số lần. Khiến người nghe say mê chìm trong tiếng đàn, không dứt ra được.
"Tiêu Nhược Phong, chúng ta sinh con đi" Bách Lý Đông Quân chống cằm nhìn Tiêu Nhược Phong, chậm rãi nói
Âm thanh chói tai vang lên, tiếng đàn im bặt, trong thư phòng chỉ còn âm thanh của gió tuyết bên ngoài.
"Ha ha ha nhìn mặt huynh cứng đờ kìa" Thiếu niên cười lớn chỉ nói.
Thấy Tiêu Nhược Phong chỉ nhàn nhạt chẳng nói gì, có vẻ không gặm được câu đùa này của cậu. Bách Lý Đông Quân đánh hơi được mùi nguy hiểm, vội đứng lên chạy ra khỏi phòng, mà Tiêu Nhược Phong cũng thật sự đuổi theo
"Đệ có gan thì đừng chạy"
"Ta không có" Cho nên Bách Lý Đông Quân vẫn tiếp tục chạy
Đối diện dãy hành lang chảy dài của Lang Gia Vương phủ, dăm ba hạ nhân đang ngồi cùng một chỗ hơ lửa trò truyện
"Vương phi không phải có cái gì khinh công sao? Sao lại chạy không khác gì chúng ta vậy?" Hạ tiểu đồng thành thật hỏi
"Ngươi không hiểu, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt" Lý tiểu đồng ra vẻ thâm tàng bất lộ nói
"Đúng, chạy nhanh quá làm sao Vương gia của chúng ta đuổi kịp được" Dư tiểu đồng vừa thêm củi vào lò vừa nói
"Đấy, thấy không tiểu Hạ, bắt được rồi kìa"
Phía hành lang đối diện, Tiêu Nhược Phong vác Bách Lý Đông Quân lên vai đi về phía chính phòng của Vương phủ, mặc kệ thiếu niên làm loạn la hét
Trần ma ma từ bên ngoài bước vào gõ lên đầu từng đứa nói "Vương gia nhân từ, hôm nay không bắt các ngươi quét tuyết, gánh nước, các ngươi còn dám nhàn thoại chủ nhân hả?"
"Lang Gia Vương phủ có Vương phi thật tốt, nhộn nhịp hơn hẳn" Lý thúc cảm thán
"Trước kia trừ lúc Chước Mặc công tử đến đây còn đỡ được một chút. Đa số thời gian còn lại, Vương gia trông rất tịch mịch, cô đơn" Trần ma ma cũng tán đồng
Không quản mọi người bên đây như thế nào, Tiêu Nhược Phong chỉ biết ẵm mỹ nhân về phòng, đặt xuống giường lớn
"Huynh muốn làm gì?"
"Muốn cùng Quân nhi tạo bé con" Tiêu Nhược Phong vừa nói vừa cởi áo choàng
"Huynh nghiêm túc thật à?" Bách Lý Đông Quân vòng hai tay lên cổ Tiêu Nhược Phong hỏi
"Đệ không muốn sao?" Tiêu Nhược Phong vừa nói vừa thân mật cọ mũi của mình lên mũi của thiếu niên
"Cũng không phải, chỉ là huynh cũng biết ta chưa uống Chuyển Hoài Đan. Tiểu sư huynh muốn cùng ta viên phòng không phải không được, nhưng mà ta thật sự rất sợ bị đau theo kiểu đó. Nếu bây giờ đi Tông Nhân Phủ đòi, ta lại cảm thấy mất mặt" Bách Lý Đông Quân lưỡng lự nói
Chuyển Hoài Đan là một loại bí dược xuất phát từ Bắc Ly, nam nhân chỉ cần uống vào cơ thể có thể thay đổi, phù hợp sinh dưỡng. Trăm năm trước khi loại thuốc này xuất hiện, Bắc Ly mới có thể hoàn toàn bình thường hoá việc cưới nam thê.
Lúc ban đầu loại thuốc này không được quản quá nghiêm ngặt, chỉ cần có thể tìm được nguồn cung, ngươi có thể tùy ý mua bán. Cho đến một quãng thời gian, loại thuốc này bị lạm dụng. Có người vì đố kỵ anh tài, cưỡng ép một vị cống sinh được nhiều người dự đoán có thể đỗ tam giáp dùng Chuyển Hoài Đan. Buộc vị cống sinh đó phải gả làm nam thê, sinh con tại hậu viện, cũng không còn hy vọng sống.
Khi chuyện này bị tố cáo, rúng động cả Bắc Ly, triều đình bắt đầu kiểm soát gắt gao loại thuốc này. Ai tự ý điều chế, mua bán Chuyển Hoàn Đan sẽ bị buộc vào trọng tội có ý đồ làm nguy hại an ninh xã tắc.
Chuyển Hoài Đan chỉ được phát khi hai nhà đã đề thiếp canh, ký hôn tịch. Quy định rõ ràng một đôi chỉ được phát duy nhất một lần, thuốc phải do đích thân vị nam thê, nam thiếp trên hôn tịch lĩnh nhận để tránh tối đa khả năng người uống bị bắt ép.
Nếu làm mất, làm đổ, làm hỏng,... Xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể uống được, bắt buộc người trên hôn tịch phải báo lên quan trên ghi nhận, làm nhiều loại cam kết, thủ tục mới có thể nhận lại phần khác. Không những thế, nếu sau này có Chuyển Hoài Đan không rõ nguồn gốc xuất hiện, người từng làm mất sẽ bị điều tra lại một lần.
Con cháu Vương thất cũng không ngoại lệ, Chuyển Hoài Đan cung cấp cho Vương thất sẽ do Hoàng cung - Tông Nhân Phủ trực tiếp quản lý. Đương nhiên dưới chế độ quân chủ chuyên chế, Vương thất sẽ có những đặc quyền riêng biệt.
Đại hôn cưới thê, nạp thiếp của Thân Vương, Hoàng Tử sẽ do Tông Nhân Phủ cử người đưa đến. Song đặc quyền cũng chỉ đến đó, nếu muốn nhận lại lần nữa, dù là Thân Vương, Hoàng Tử cũng phải đến Tông Nhân Phủ làm việc theo thủ tục.
"Thật ra..." Tiêu Nhược Phong ngoài mặt điềm tĩnh nhưng hai tai đỏ bừng
Bách Lý Đông Quân thấy bộ dáng này của Tiêu Nhược Phong, không khỏi bàng hoàng lắp bắp hỏi
"Huynh...huynh đừng là huynh không hủy đi nhé?"
"Hôm đó nhận từ Tông Nhân Phủ xong đúng là ta định hủy đi nhưng..."
"Nhưng mà cái gì? Sau đó thì sao?"
"Khách đến quá đông, ta bận quá nhiều việc, sau đó lại cùng đệ nói chuyện không mấy suông sẻ nên ta quên mất"
"Ồ, vậy hôm sau thức dậy chắc chắn phải nhớ ra rồi, sao huynh không hủy?"
"Ta không biết, chỉ là ta nhớ đến bộ dáng nước mắt đầy mặt, đôi mắt đỏ bừng của đệ lại...lại cất vào" Tiêu Nhược Phong cảm thấy khi nói ra lời này, thanh danh một đời của mình sắp rơi xuống đáy vực rồi. Hắn mở hộp tủ, lục lọi một chút đưa viên thuốc cho thiếu niên đang ngồi trên giường.
Bách Lý Đông Quân mở to mắt, tam quan như sắp vỡ nát không thể tin được nhìn Tiêu Nhược Phong "Cái rắm, huynh là đồ lừa đảo"
Tiêu Nhược Phong ôm lấy Bách Lý Đông Quân ngã xuống nệm, hôn lấy khoé môi cậu, nhỏ giọng nói
"Không có, ta thật sự chỉ thuận tay cất vào thôi"
"Quả nhiên không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài"
Nhìn Bách Lý Đông Quân bĩu môi, mỹ lệ sinh động, tình yêu trong lòng Tiêu Nhược Phong lưu chuyển đong đầy như sóng trào, nâng niu mà hôn xuống
"Bẩm vương gia, có Chước Mặc công tử đến tìm"
Hai cánh môi đang day dưa ân ái lưu luyến tách ra
"Vương gia" Quản gia chần chừ lên tiếng lần nữa
Thấy Tiêu Nhược Phong dâng môi tới, muốn hôn thêm chút nữa, thiếu niên nhăn mày lắc đầu đẩy hắn ra
"Nghe thấy rồi" Tiêu Nhược Phong đáp lời quản gia
"Đợi vi phu một lát"
"Mặc lại áo choàng hẳn ra ngoài"
Nghe lời này, hắn thơm lên má thiếu niên một cái rõ kêu, Tiêu Nhược Phong nhanh chóng quàng áo bước ra khỏi phòng.
"Lôi Nhị, trời đông giá rét, không có thiên tai cũng không có chiến tranh, huynh không núp ở nhà chạy đến đây làm gì?" Tiêu Nhược Phong nghiêm mặc vừa bước vào chính sảnh nói
"Cứu với, tẩu tẩu của đệ lại đuổi ta ra ngoài, trời đông giá rét ta không biết đi đâu, nàng ấy cũng tịch thu hết tiền của ta rồi!"
Tiêu Nhược Phong ghét bỏ xoa trán hỏi "Huynh lại đi Bách Hoa Lâu à?"
Lôi Mộng Sát không trả lời chỉ cười hì hì
"Huynh cứ không biết chừng mực, tẩu tẩu sẽ thật sự dẫn Hàn Y đi đấy"
"Nào có, nào có, ta thề ta chỉ đến nghe đàn thôi, không làm gì có lỗi với tẩu tẩu của đệ hết. Hơn nữa không phải ta muốn đi đâu, hôm nay vô tình gặp lại một người bằng hữu ở nơi khác mới dẫn hắn đến xem cho biết thôi"
"Huynh tự mà liệu lấy thân, ta không muốn phải nhìn thấy huynh trong Mộ Kiếm đâu" Tiêu Nhược Phong hiểu ý móc túi tiền của mình ra đưa hết cho Lôi Mộng Sát
"Tìm một khách trạm đàng hoàng mà ở đỡ, mua cái gì đấy về xin lỗi tẩu tẩu, tẩu ấy nguôi giận sẽ không đánh huynh nữa"
"Đệ cưới tiểu Bát rồi sao vẫn còn nhiều tiền thế? Không bị quản à?" Lôi Mộng Sát hỏi
"Không những không quản, phu nhân của ta còn cho ta thêm rất nhiều tiền" Tiêu Nhược Phong đắc ý nói
"Uầy" Lôi Mộng Sát không khỏi dè bỉu "Không chấp nhất với đệ, Nhị sư huynh mượn trước nha, đi đây ha ha"
Tiêu Nhược Phong lắc đầu bất đắt dĩ, bước vội trở về phòng. Lại không biết khi trở về trong phòng đã là một quang cảnh khác
"Đông Quân" Tiêu Nhược Phong kinh ngạc nhìn thiếu niên y phục không chỉnh tề, da dẻ đỏ hồng mơ màng thở gấp trên giường, hỏi tiếp "Đệ tự mình uống rồi?"
"Ừm...a" Bách Lý Đông Quân nhăn mày, khó chịu không nén được tiếng rên rỉ
Hắn vươn tay chạm lên mảnh trường bào duy nhất còn sót lại trên người thiếu niên, từ từ kéo xuống qua bả vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế, dần dần đến nhũ tiêm nho nhỏ được viền đỏ bao quanh
"Phu quân" Bách Lý Đông Quân hai mắt ngập nước nhìn Tiêu Nhược Phong, kêu lên một tiếng đầy nhu tình
Tiêu Nhược Phong triệt để phóng túng trên giường cùng thiếu niên, dây dưa hoan ái không dứt. Ngoài trời tuyết rơi đóng băng cả mặt hồ nhưng lại không thể lan đến lửa nóng nơi khuê phòng.
______
Jim: Bất ngờ chưa t kéo rèm ahahahahah
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top