4.3k🌟
Cả nhóm tạm dừng nghỉ ngơi tại một bãi đất trống gần bờ suối. Tuy đã tạm thời hợp tác, nhưng bầu không khí giữa hai bên vẫn căng thẳng. Sang Hyeok và Hyuk Kyu, hai người lớn tuổi nhất, đều mang vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát đối phương.
Kwang Hee thì khoanh tay dựa vào một gốc cây, đôi tai cáo khẽ động khi nghe tiếng động nhỏ nhất. Wangho ngồi khoanh chân, giữ khoảng cách an toàn với hai anh em mới.
Chỉ có Min Hyung là không rời Min Seok nửa bước. Cậu luôn để mắt đến từng cử động của bạn mình, dù đã an tâm phần nào khi thấy Min Seok được chăm sóc tốt.
Min Seok, dù còn yếu, vẫn nhận ra sự căng thẳng giữa hai bên. Cậu thở dài, nhíu mày, rồi nhỏ giọng:
“Anh Kwang Hee, anh Wangho, mọi người có thể đừng nhìn nhau như muốn đánh nhau nữa được không?”
“Anh đâu có,” Wangho nói, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Kwang Hee.
“Anh chỉ đề phòng thôi,” Kwang Hee trả lời, giọng có phần thách thức.
“Đề phòng cái gì?” Wangho nhếch mép. “Chúng tôi đã cứu cậu bé từ trước khi hai người xuất hiện.”
“Nhưng không phải chúng tôi đã chăm sóc em ấy từ bé sao?” Kwang Hee phản pháo.
“Đủ rồi!” Min Seok cắt ngang, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết đoán. "Em không muốn mọi người tranh cãi nữa. Nếu mọi người thực sự quan tâm đến em, thì hãy làm quen với nhau đi!”
Cả hai bên im lặng, ngượng ngùng nhìn nhau.
---
Hyuk Kyu là người đầu tiên lên tiếng, phá tan không khí nặng nề.
“Xin lỗi vì sự cẩn thận thái quá của chúng tôi,” anh nói, nhìn Sang Hyeok. “Tôi là Kim Hyuk Kyu, anh của Min Seok. Cảm ơn mọi người đã tìm kiếm và lo lắng cho em ấy.”
Sang Hyeok gật đầu, đáp lại bằng giọng trầm ổn. “Không có gì. Tôi là Lee Sang Hyeok. Min Seok cũng là em trong nhóm của chúng tôi, và chúng tôi luôn coi cậu ấy như một phần gia đình.”
“Gia đình à…” Hyuk Kyu mỉm cười, ánh mắt có phần nhẹ nhàng hơn.
Kwang Hee, đứng bên cạnh, nhún vai. “Tôi là Kim Kwang Hee, anh thứ của Min Seok. Nếu mấy người có ý tốt thật, tôi sẽ bỏ qua chuyện lúc nãy.”
“Bỏ qua? Thật hả?” Wangho lẩm bẩm, giọng nửa đùa nửa thật, mỉa mai.
“Cậu muốn gì đây, nhóc?” Kwang Hee nhíu mày, nhe răng.
“Đủ rồi!” Min Seok lại lên tiếng, lần này lườm cả hai người. “Anh Wangho, anh Kwang Hee, làm ơn…!”
Hai người bỗng dưng im lặng như bị ai đó dạy dỗ, chỉ gật đầu và quay đi.
---
Dù căng thẳng vẫn còn, nhưng nhờ Min Seok làm trung gian, cả hai nhóm bắt đầu mở lòng hơn một chút.
Min Seok ngồi giữa Hyuk Kyu và Min Hyung, cố gắng trò chuyện để tạo cầu nối.
“Hyuk Kyu hyung, anh biết không, Minhyung là người rất tốt. Cậu ấy luôn giúp em những lúc khó khăn.”
Hyuk Kyu gật đầu, nhìn Min Hyung. “Cậu có vẻ quan tâm đến em trai tôi rất nhiều.”
“Vâng,” Min Hyung đáp, ánh mắt không hề dao động. “Minseok rất quan trọng với cháu.”
“Minseokie, sao em không nói thêm về bọn anh?” Wangho nói chen vào, giọng trêu chọc. “Nhóm của bọn anh cũng rất giỏi mà, đúng không?”
“Anh Wangho, lúc nào anh cũng muốn được khen thế à?” Min Seok bật cười, làm bầu không khí bớt căng thẳng.
“Vì anh xứng đáng mà!” Wangho nhướng mày, cười đầy tự mãn.
“Em nghĩ cậu ấy không tệ,” Kwang Hee nhận xét. “Chỉ hơi nói nhiều thôi.”
“Cậu nói gì cơ?!” Wangho quay sang, định phản pháo thì thấy Min Seok mắt rưng rưng, nên ngậm miệng ngay lập tức.
---
Sau một hồi trò chuyện, mọi người bắt đầu cởi mở hơn. Kwang Hee và Wangho thậm chí còn trao đổi vài câu đùa, dù đôi lúc vẫn không quên cà khịa nhau.
Hyuk Kyu và Sang Hyeok thì dần trở thành đồng minh thầm lặng, chia sẻ những ý kiến về cách sinh tồn và bảo vệ nhóm.
“Dù gì đi nữa, chúng ta đều có chung mục tiêu,” Hyuk Kyu nói. “Bảo vệ Min Seok và những người quan trọng với em ấy.”
“Đúng vậy,” Sang Hyeok gật đầu. “Gia đình này tuy không hẳn là máu mủ. Nhưng mọi người ở gia đình là những người chúng ta sẵn sàng chiến đấu vì nhau.”
Min Seok nhìn mọi người, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. Cậu thầm nghĩ, dù khó khăn đến đâu, miễn là có họ, cậu sẽ không bao giờ cô đơn.
---
Ngày qua ngày, Min Seok cảm thấy đôi chân của mình ngày càng trở nên yếu ớt hơn, nhưng cậu không muốn lo lắng những người bạn xung quanh. Cậu không muốn gây thêm phiền phức, không muốn làm họ lo lắng thêm. Mặc dù chân cậu đã mưng mủ và đau đớn, Min Seok vẫn cố gắng đi cùng mọi người, cậu thường xuyên giả vờ là mình vẫn ổn.
Tuy nhiên, trong những lúc như vậy, cậu luôn tìm đến Min Hyung để dựa vào, hy vọng sự chăm sóc của anh sẽ làm dịu bớt nỗi đau trong lòng mình. Thực sự, cậu rất cảm động vì Min Hyung luôn quan tâm cậu, luôn lo lắng cho cậu.
---
Ngày hôm đó, khi nhóm đang đi qua một khu rừng rậm, Min Seok cảm thấy chân mình càng ngày càng yếu đi, nhịp tim đập nhanh và dồn dập. Cậu cố gắng đi tiếp, nhưng đôi chân không còn chịu nổi nữa. Bất ngờ, khi cậu ngả người ra phía trước, cậu ngất đi.
“Min Seok!” Min Hyung hét lên, vội vàng đỡ cậu.
Cả nhóm lập tức dừng lại, sự lo lắng tràn ngập. Gấu lớn vội vàng nhấc cậu lên và đặt lên lưng mình. “Cậu ấy… cậu ấy bị sao vậy?” Gấu lớn quay sang nhìn mọi người, ánh mắt tràn đầy lo sợ.
Kim Hyuk Kyu và Kim Kwang Hee đều nhìn nhau, đều nhận ra ngay rằng điều gì đó không ổn. “Cậu ấy bị thương… chân cậu ấy!” Kwang Hee lên tiếng, ánh mắt không thể giấu nổi sự lo âu.
Min Seok không nói được gì, mắt cậu nhắm nghiền lại, nhưng hơi thở vẫn nhẹ nhàng và đều đặn. Cả nhóm quay cuồng vì lo lắng, nhưng không ai có thể bình tĩnh trong tình cảnh này.
---
Min Seok được đặt xuống một nơi an toàn tạm thời. Min Hyung và Wangho, cùng với Hyuk Kyu và Kwang Hee, vội vàng tìm cách sơ cứu cho cậu.
“Chân của em ấy bị nhiễm trùng nghiêm trọng rồi,” Hyuk Kyu nói, thở dài. “Chúng ta phải nhanh chóng làm sạch vết thương, nếu không em ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Cả nhóm cùng lúc lên tiếng, không ai còn giữ được sự bình tĩnh. Lee Sang Hyeok và Wangho tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm một số thảo mộc có thể giúp làm dịu vết thương. Từ lúc Min Seok ngất đi, mọi thứ như đảo lộn, chẳng ai có thể nghĩ đến việc tiếp tục hành trình khi người bạn quan trọng nhất của họ đang gặp nguy hiểm.
“Em ấy sẽ ổn chứ?” Lee Sang Hyeok hỏi, giọng trầm lắng nhưng đầy lo lắng. Anh nhìn Min Seok, lòng đầy đau đớn.
Min Hyung không đáp, chỉ im lặng chăm sóc cho cậu, lòng đầy âu lo. Cậu cảm nhận được sự nặng nề của tình huống này, cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết khi nhìn người bạn thân thiết đang nằm đó, không thể tự mình đứng dậy.
---
Cuối cùng, với sự chăm sóc tận tình của mọi người, vết thương của Min Seok được sơ cứu tạm thời, nhưng cậu vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Hyuk Kyu và Kwang Hee lo lắng, họ không dám rời mắt khỏi Min Seok, lo cho cậu từng chút một.
Mọi người quây quần xung quanh cậu, không ai rời đi, không ai làm gì mà không hỏi ý kiến người còn lại. Mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng trong việc chăm sóc cậu, từ việc chuẩn bị thuốc đến bảo vệ xung quanh. Và qua đó, sự đồng lòng của cả nhóm ngày càng mạnh mẽ.
“Cậu ấy là một phần quan trọng của chúng ta,” Wangho nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. “Chúng ta không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm.”
Min Hyung gật đầu, không nói gì thêm. Lòng cậu cũng đầy sự quyết tâm. Cậu sẽ không để Min Seok phải chịu đựng một mình, sẽ không bao giờ để cậu rời đi.
---
“Min Seok,” Min Hyung khẽ gọi, nắm lấy tay cậu. “Tớ hứa sẽ luôn ở đây. Cậu không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, và tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Min Seok vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Min Hyung. Cậu yên tâm, và dần chìm vào giấc ngủ, lần này là giấc ngủ an toàn, được bao quanh bởi sự quan tâm của những người bạn yêu thương.
---
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, nhóm quyết định tiếp tục hành trình. Họ biết rằng Min Seok cần thời gian để hồi phục, nhưng tất cả đều nhận ra rằng sự liên kết giữa họ đã được thử thách và củng cố. Họ là một gia đình, không ai bỏ lại ai phía sau, và không ai bị bỏ rơi.
Cuộc hành trình của họ tiếp tục, nhưng từ lúc này, họ không còn chỉ là những người bạn đồng hành mà là những người thân thiết nhất, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
---
Min Seok vẫn còn nằm bất động trên lưng Min Hyung, cơ thể yếu ớt nhưng dần hồi phục sau những nỗ lực chăm sóc không ngừng của mọi người. Dù chân cậu vẫn còn đau đớn, nhưng ít ra giờ đây cậu đã không còn ngất xỉu. Cảm giác an toàn khi có tất cả mọi người bên cạnh khiến Min Seok cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Mùa đông sắp đến, và cả nhóm biết rằng họ cần tìm một nơi trú ẩn an toàn. Những ngày tiếp theo sẽ là một thử thách lớn khi thời tiết ngày càng trở nên khắc nghiệt. Bầu trời u ám, những cơn gió lạnh thổi qua rừng cây, báo hiệu sự thay đổi của mùa. Họ phải hành động nhanh chóng nếu không muốn bị mắc kẹt giữa những cơn bão tuyết.
“Cậu ấy cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, chúng ta không thể di chuyển nhanh như vậy,” Hyuk Kyu lên tiếng, nhìn về phía Min Seok. “Nhưng chúng ta cũng cần nhanh chóng tìm nơi trú ẩn trước khi tuyết rơi.”
Min Hyung gật đầu, không hề tỏ ra mệt mỏi dù đã phải lo lắng cho Min Seok suốt một thời gian dài. “Chúng ta sẽ đi chậm thôi, không vội vã, nhưng phải đảm bảo rằng nơi đó đủ an toàn và ấm áp.”
Wangho, dù có chút lo lắng, cũng không nói thêm gì. Mọi người đều hiểu rằng mỗi bước đi đều là một quyết định quan trọng cho sự sống còn của cả nhóm.
---
Bước chân của nhóm vang lên trong không gian im lặng của khu rừng. Min Hyung gánh trên lưng Min Seok, từng bước một với sức nặng của trách nhiệm. Cậu không hề muốn để cậu bạn nhỏ bị thương phải chịu đựng quá nhiều, nhưng cũng không thể để mình lạc lối trong lúc tìm kiếm sự an toàn.
"Chúng ta sẽ đến được nơi nào đó tốt hơn. Mình hứa đấy." Min Hyung nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. Cậu cảm nhận được sự lo lắng trong mắt Wangho và Hyuk Kyu, nhưng cậu cũng hiểu rằng dù có phải vượt qua bao nhiêu thử thách, họ sẽ luôn cùng nhau.
Khi nhóm đi qua những con đường mòn hẹp, họ đã tìm được một khu vực ấm áp, nằm sâu trong khu rừng dày đặc. Cách đó không xa là một động đá tự nhiên, nơi có thể che chở họ khỏi những đợt lạnh giá sắp tới. Vừa phát hiện ra nơi trú ẩn lý tưởng, cả nhóm lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
---
“Chúng ta không thể chỉ sống trong cái động này, phải kiếm thêm thức ăn trước khi mùa đông đến.” Wangho nói, sau khi đảm bảo rằng mọi người đều ổn định trong nơi trú ẩn.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ phải săn bắn và tìm kiếm thức ăn dự trữ. Đừng để mùa đông khiến chúng ta thiếu thốn,” Lee Sang Hyeok đáp, vẻ mặt nghiêm túc. “Chúng ta sẽ chia nhau ra, đảm bảo rằng không ai bị lạc trong lúc tìm kiếm.”
Min Hyung nhìn về phía Min Seok, cậu biết rằng cậu bạn nhỏ cần thời gian để hồi phục, và không thể tham gia cuộc săn bắn lần này. "Min Seok, ở đây có ổn không? Cậu cứ nghỉ ngơi tớ sẽ ở lại với cậu, mọi người sẽ đi kiếm thức ăn."
Min Seok gật đầu, đôi mắt vẫn còn mệt mỏi, nhưng cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Cậu đi đi, đừng lo cho mình."
Với sự giúp đỡ của Wangho và Hyuk Kyu, Lee Sang Hyeok nhanh chóng chia ra để chuẩn bị cho cuộc săn bắn. Họ cần phải đảm bảo rằng trong suốt mùa đông sắp tới, nhóm sẽ có đủ thức ăn để sống sót.
---
Mọi người phân tán đi tìm kiếm thức ăn. Không ai trong số họ rời mắt khỏi nhau, bởi trong mùa đông lạnh lẽo này, sự hỗ trợ và đồng lòng giữa họ chính là yếu tố sống còn.
Min Hyung với đôi mắt tinh tường đã phát hiện ra một con hươu đang ăn cỏ gần khu rừng, và ngay lập tức bắt đầu theo dấu. Cả nhóm thận trọng bám theo dấu vết của con mồi, quyết tâm săn được đủ thức ăn trước khi đêm xuống.
Sự căng thẳng của cuộc săn bắn không ngừng tăng lên, nhưng một phần trong lòng Min Hyung cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng mọi người đều có chung mục tiêu: bảo vệ Min Seok và giúp cậu bé hồi phục.
---
Sau một thời gian dài lùng sục, cuối cùng Min Hyung và các thành viên trong nhóm cũng săn được đủ thức ăn để dự trữ. Họ quay lại nơi trú ẩn, mang theo những con mồi quý giá mà họ đã tìm được trong rừng.
Min Seok đang ngồi dựa vào vách đá, nhìn thấy họ trở lại với mớ thức ăn trong tay, đôi mắt cậu sáng lên. “Các cậu làm tốt lắm!”
Min Hyung cười nhẹ, nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống gần Min Seok. “Cậu chỉ cần nghỉ ngơi, chúng ta sẽ có đủ thức ăn cho mùa đông này.”
---
Nhóm người tiếp tục chuẩn bị cho mùa đông. Tất cả họ đều hiểu rằng cuộc sống trong mùa đông sẽ không dễ dàng, nhưng với sự đồng lòng và tình bạn kiên cường, họ biết rằng mình sẽ vượt qua tất cả thử thách.
“Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mùa đông này,” Lee Sang Hyeok nói, mỉm cười với cả nhóm.
“Đúng vậy,” Min Hyung đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Min Seok. “Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau.”
Và với điều đó, cả nhóm bước vào mùa đông với sự chuẩn bị và hy vọng, biết rằng tình bạn của họ sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
---
Nhóm đã tìm được nơi trú ẩn an toàn trong hang đá, nhưng công việc chưa bao giờ là dễ dàng trong mùa đông khắc nghiệt. Mọi người nhanh chóng phân công công việc để chuẩn bị cho những ngày sắp tới.
Min Hyung, dù mệt mỏi, vẫn ở lại trong hang để chăm sóc Min Seok. Cậu biết rằng Min Seok cần phải nghỉ ngơi và điều trị vết thương, và cậu sẽ không để cho ai khác phải lo lắng về cậu bé. Gấu lớn cúi xuống, giúp Min Seok ngồi thoải mái hơn, rồi xoa đầu cậu.
“Cậu chỉ cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra,” Min Hyung nhẹ nhàng nói.
Min Seok nhìn cậu, mặc dù vẫn còn đau đớn, nhưng cậu mỉm cười yếu ớt. “Cảm ơn, Min Hyung. Cậu không cần lo cho mình quá đâu. Cứ làm việc đi, đừng để mọi người phải chờ.”
Gấu lớn mỉm cười. “Tớ sẽ không để cậu lại một mình đâu. Mọi người đều phải giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc như thế này.”
Lee Sang Hyeok và Wangho chuẩn bị đi săn, cố gắng tìm kiếm những con vật có thể cung cấp thức ăn cho nhóm. Họ biết rằng việc săn bắn không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng họ phải tìm kiếm thức ăn để duy trì sức khỏe cho mọi người trong suốt mùa đông.
Wangho, vẫn không thể che giấu nỗi lo lắng trong ánh mắt, quay sang nói với Sang Hyeok: “Anh chắc chắn không muốn để Min Seok và Min Hyung phải chịu đựng lâu đâu. Chúng ta sẽ tìm được con mồi nhanh thôi.”
Sang Hyeok khẽ gật đầu, rồi cùng Wangho bắt đầu di chuyển qua khu rừng dày đặc. Cả hai đều rất quen thuộc với khu vực này, và dù có khó khăn thế nào, họ đều quyết tâm làm tròn nhiệm vụ.
Trong khi đó, Kim Hyuk Kyu và Kim Kwang Hee đã quyết định đi tìm rau củ. Rau củ không chỉ là thức ăn cần thiết, mà còn giúp chữa lành cho cún nhỏ đang dần hồi phục, đặc biệt là những loại rau mềm dễ tiêu hóa.
“Hyuk Kyu, chúng ta cần tìm những loại rau có thể để được lâu trong mùa đông này, nếu không, em ấy sẽ không có đủ dinh dưỡng,” Kim Kwang Hee nói, vừa quan sát quanh khu vực.
Hyuk Kyu gật đầu, nhìn xung quanh với đôi mắt cảnh giác. “Vì là mùa đông, có thể chúng ta sẽ phải đi xa một chút, nhưng đừng lo. Ta sẽ tìm được rau củ cho Min Seok.”
Cả hai nhanh chóng phân tán để tìm kiếm rau củ trong những khu vực gần suối nhỏ. Lạc đà và cáo đều rất điềm tĩnh, dù có phải tìm kiếm lâu dài, họ sẽ không bỏ cuộc.
---
Min Seok ngồi một mình trong hang, cảm nhận không khí lạnh dần ùa vào khi gió mùa đông bắt đầu thổi qua cửa hang. Tuy đau đớn nhưng cậu không muốn làm phiền ai. Mỗi lần nhìn thấy Min Hyung cặm cụi làm việc hay mọi người quay đi làm nhiệm vụ của mình, cậu lại cảm thấy áy náy.
“Min Seok, sao cậu không nghỉ ngơi đi?” Min Hyung hỏi, giọng đầy quan tâm.
“Em không sao đâu,” Min Seok trả lời, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Mọi người đi làm việc hết rồi, để tớ ngồi đây đợi thôi.”
Min Hyung không thể không lo lắng, nhưng cậu biết Min Seok cần sự động viên, không phải lúc nào cũng có thể là người chăm sóc suốt ngày. “Cậu đã làm rất tốt rồi. Cứ ngồi nghỉ ngơi đi, tớ sẽ đi săn cùng Sang Hyeok và Wangho, mọi người sẽ sớm quay lại.”
---
Sang Hyeok và Wangho đã lội qua những bụi cây dày, thận trọng trong mỗi bước đi. Một lúc sau, họ bắt gặp một con nai nhỏ đang ăn cỏ, không hề hay biết rằng có hai thợ săn đang ẩn nấp gần đó. Với sự phối hợp ăn ý, cả hai nhanh chóng bao vây con mồi.
“Chạy đi, Wangho!” Sang Hyeok ra hiệu, và cả hai đồng thời lao ra phía con nai.
Con nai không kịp phản ứng trước sự xuất hiện nhanh chóng của họ, và một cú vồ chính xác của Wangho đã khiến con mồi ngã xuống. Hai người nhanh chóng xử lý và chuẩn bị mang về cho nhóm.
“Xong rồi, chúng ta đã có đủ thức ăn,” Sang Hyeok thở phào nhẹ nhõm. “Giờ chỉ cần trở lại nơi trú ẩn nhanh chóng thôi.”
---
Trong khi đó, Kim Kwang Hee và Kim Hyuk Kyu cũng đã tìm được một số loại rau củ quý giá gần suối. Những loại rau mềm dễ tiêu hóa được họ cho vào túi mang theo, hy vọng sẽ giúp Min Seok hồi phục nhanh chóng.
“Chắc là về kịp rồi,” Kim Kwang Hee nói. “Em ấy cần ăn những thứ này để không bị suy yếu thêm nữa.”
Hyuk Kyu cẩn thận gói những rau củ vào trong bao, rồi cả hai nhanh chóng quay lại theo hướng dẫn của Kim Kwang Hee.
---
Khi tất cả mọi người đã trở lại hang đá, Min Seok ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hy vọng. "Mọi người đã tìm được thức ăn rồi à?"
Sang Hyeok và Wangho mỉm cười, đặt con nai xuống. "Em sẽ không thiếu ăn đâu. Chúng ta đã tìm được đủ thức ăn cho tất cả mọi người."
Kim Kwang Hee và Hyuk Kyu cũng trở lại với những bó rau củ. “Và đây là thức ăn cho em, Min Seok. Rau củ mềm dễ tiêu hóa. Em phải ăn để nhanh khỏe lại.”
Min Seok nhìn thấy sự quan tâm và chăm sóc trong ánh mắt của tất cả mọi người. Cậu cười nhẹ, cảm thấy sự ấm áp của tình bạn đã giúp cậu vượt qua thời gian khó khăn này.
“Cảm ơn mọi người,” Min Seok nói, giọng yếu ớt nhưng đầy sự trân trọng.
Mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau chia sẻ bữa ăn, và biết rằng dù mùa đông có lạnh giá, nhưng với tình thân và sự đồng lòng, họ sẽ vượt qua tất cả.
---
Mọi người đã quây quần xung quanh đống lửa, ăn uống và trò chuyện nhẹ nhàng sau một ngày dài. Mặc dù không khí mùa đông có phần u ám, nhưng tình cảm giữa các thành viên trong nhóm lại ấm áp hơn bao giờ hết. Cún nhỏ Min Seok dù còn mệt, nhưng thấy sự quan tâm của mọi người dành cho mình, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Min Hyung ngồi gần Min Seok, đôi mắt không rời khỏi cậu. "Cậu phải ăn thêm chút nữa. Rau củ này rất tốt cho sức khỏe của cậu."
Min Seok nở nụ cười nhỏ, cố gắng ăn thêm một ít. "Cảm ơn, Min Hyung. Cậu không cần lo cho tớ nhiều đâu."
Còn Kim Hyuk Kyu, mặc dù vẫn đang lo lắng cho Min Seok, nhưng không thể không cười khi thấy thái độ của cậu. "Min Seok, em là người không chịu thua, phải không? Mọi người đã nói rồi, không có ai ở đây sẽ để em gặp nguy hiểm đâu."
"Đúng đấy," Kim Kwang Hee thêm vào, "Chúng ta luôn ở bên cạnh nhau."
Cả nhóm không chỉ chia sẻ thức ăn mà còn chia sẻ những câu chuyện, những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống. Tình bạn của họ đã thực sự trở thành điểm tựa vững chắc cho mỗi người. Họ không phải là những cá thể đơn lẻ, mà là một nhóm đoàn kết, sẵn sàng bảo vệ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh.
---
Sáng hôm sau, Min Seok đã đỡ hơn rất nhiều, mặc dù cậu vẫn cảm thấy yếu ớt. Nhưng sự động viên của mọi người khiến cậu không cảm thấy đơn độc. Mùa đông đã đến gần, và nhóm phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể để đối mặt với những thử thách phía trước.
"Chúng ta sẽ đi đến nơi an toàn hơn để tránh bão tuyết, đừng để mùa đông cản trở," Lee Sang Hyeok nói khi nhóm chuẩn bị rời khỏi hang.
"Đúng thế, chúng ta cần phải ra ngoài tìm thêm thức ăn và nguyên liệu cho mùa đông," Wangho đồng tình. "Em vẫn ổn chứ, Min Seok?"
Min Seok mỉm cười gật đầu. "Em sẽ không làm các anh phải lo đâu. Chỉ cần có mọi người ở bên, em sẽ ổn."
Với mỗi ngày qua đi, mối quan hệ giữa các thành viên trong nhóm ngày càng gắn kết. Những cuộc trò chuyện vui vẻ, những phút giây im lặng cùng chia sẻ những công việc nặng nhọc hay những thử thách mà họ gặp phải trong hành trình đều khiến họ trở nên gần gũi hơn.
Khi nhóm bắt đầu di chuyển, Gấu lớn Min Hyung vẫn đi phía sau cùng với Min Seok. "Cậu có mệt không? Nếu mệt thì cứ bảo tớ. Tớ sẽ giúp đỡ."
Min Seok lắc đầu, cố gắng đứng vững, nhưng trong mắt cậu vẫn ánh lên một niềm tin mãnh liệt. "Không sao đâu, Min Hyung. Mình có thể làm được."
Cả nhóm tiếp tục hành trình, từng bước đi qua khu rừng lạnh giá, đối mặt với những khó khăn của thiên nhiên. Nhưng họ biết rằng với sức mạnh của tình bạn và sự đoàn kết, không có gì có thể ngăn cản được họ.
---
Khi nhóm tìm được một ngôi làng nhỏ để tạm trú, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm. Dù những ngày tháng tiếp theo vẫn còn đầy thử thách, nhưng họ đã chứng minh rằng bằng lòng tin và tình bạn, họ có thể vượt qua tất cả.
Với cậu, với nhau, không có gì là không thể.
_________
Mị phân vân nên để chân của minxi khỏi ko trời, hay để bé nó đớn thêm 1 th/g nữa :))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top