[Chương 2 - H] Tĩnh tịch chi dạ

Đã bốn tháng trôi qua từ trận chiến kia.

Tống Lam ngồi bên cạnh máy sưởi đọc một quyển sách dày, mùa đông ở thành phố cực kỳ lạnh, dù nhiệt độ trong nhà vô cùng cao. Tống Lam kéo chăn lên đùi, vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Theo phòng khách truyền đến tiếng mở khóa, kèm theo tiếng nam nhân chửi thề: "Bên ngoài đang mưa, dự báo thời tiết chết tiệt, rõ ràng nói là có tuyết. . . . . ."

Lại một loạt tiếng leng keng thùng thùng vang lên, giống như đang đổ ra rồi sắp xếp lại đồ sau khi mua sắm, một lúc sau binh binh bang bang vang lên khắp nơi, Tống Lam cũng đã mường tượng ra phòng bếp lúc này đã trở thành một đống bừa bộn.

Nhưng Tống Lam không muốn đi, chân tay yếu ớt, đầu óc choáng váng. Vì vậy liền đóng sách, xoay người nằm xuống giường.

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo dây thần kinh của đôi chân trần, Tống Lam cố gắng cuộn mình cũng không ngủ được, trong đầu là một màu đỏ tươi như máu, những vách tường xám xịt, ánh sáng trắng chói lóa cùng những bóng người qua lại. . . . . .

Không biết qua bao lâu, Tống Lam cảm giác có người bò lên giường, dùng chăn bông quấn chặt rồi từ phía sau ôm lấy eo của anh.

Là Tiết Dương.

Tống Lam giật giật nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người nọ, liền cố gắng cách xa một chút. Dù chỉ là một khoảng cách nhỏ cũng khiến Tống Lam cảm thấy an tâm.

Tiểu lưu manh không có giày vò anh, tiếng hít thở đều đều từ sau lưng Tống Lam truyền đến. Có vẻ như việc ra ngoài mua sắm và dọn dẹp đống bừa bộn làm hắn kiệt sức.

Tống Lam từ chối cho ý kiến, anh không có sức cũng không có tâm trạng quan tâm Tiết Dương. 

Khép hờ hai mắt, cuộn mình lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mơ kỳ quái.

Lần này anh ngủ rất lâu, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối. Phía xa ngọn núi, ánh hoàng kim dần tắt dưới sự xâm chiếm của màn đêm, tia sáng cuối cùng cũng biến mất nơi đáy mắt của Tống Lam. Lại một đêm dài và tĩnh lặng.

Tiết Dương bên cạnh đã đi từ lâu, chỉ có tấm khăn trải giường nhăn nhúm chứng tỏ có người từng đến. Tống Lam đứng dậy, đơn giản sửa sang lại quần áo, lần mò đi vào phòng bếp, trên bàn là đồ ăn Tiết Dương đã làm sẵn. Tống Lam do dự, vẫn là  cầm bát đũa đã chuẩn bị, im lặng ăn.

Tuyệt thực là vô nghĩa, đây là kinh nghiệm bản thân Tống Lam tự mình lĩnh hội. Bởi vì anh đã sớm "chết" trong cuộc chiến bốn tháng trước, bệnh viện chính quy không thể điều trị cho một "người chết", hơn nữa cũng khiến bệnh viện hoài nghi và để lộ tung tích. Giảo hoạt như Tiết Dương sẽ không có sơ suất như vậy. Giống như những lần trước, Tiết Dương sẽ đưa Tống Lam đến một phòng khám tư nhân bảo mật cực cao, để những bác sĩ kín tiếng tiêm glucose.

Vì tính khiết phích nghiêm trọng, Tống Lam thật sự không thể chịu được sự bừa bộn. Sau khi thu dọn xong, cảm thấy choáng váng liền quấn chăn nằm trên sô pha rộng rãi thiếp đi.

Tiết Dương vào cửa liền nhìn thấy Tống Lam đang cuộn mình trên sô pha. Hắn cười khẽ một tiếng, loạng choạng bước đến bên cạnh ôm Tống Lam rồi hôn một cái, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt Tống Lam.

Tiết Dương nhìn Tống Lam thấy người nọ có chút không vui cau mày, cố gắng mở mắt. Còn chưa tỉnh hẳn, trong con ngươi còn phủ một tầng sương mỏng, ánh mắt mờ mịt nhìn về Tiết Dương.

"Tinh Trần. . . . . ."

Nụ cười của Tiết Dương đọng lại nơi khóe miệng, ánh sáng dịu dàng trong mắt biến mất. Tức giận cùng thất vọng quét qua trong lòng, ánh mắt Tiết Dương nhìn Tống Lam càng tối tăm u ám giống như dã thú ẩn mình.

Khi Tống Lam hoàn toàn tỉnh táo, thấy rõ người trước mặt. Ánh mắt dần dần bình tĩnh, như mặt nước tĩnh lặng trở lại sau khi bị đá nhỏ làm lăn tăn gợn sóng.

"Tiết Dương. . . . . ." Tống Lam thì thào gọi tên người trước mặt, mũi mẫn cảm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, "Ngươi uống rượu . . . . . ."

Tống Lam nhích thân thể vào phía trong sô pha, giữa hai lông mày lộ ra vẻ chán ghét.

Tiết Dương nhìn phản ứng của Tống Lam liền nở ra một nụ cười ác liệt. Hắn không lùi mà tiến tới, khiến người nọ không thể trốn tránh, trực tiếp phủ lên người Tống Lam.

"Tống Lam, ngươi trốn cái gì?" Tiết Dương vô cùng thân thiết ngậm vành tai Tống Lam, sau đó áp vào tai anh, trầm thấp nói, "Ngươi nghĩ, ngươi có thể trốn?" Giọng nói khàn khàn mang theo ấm áp phả vào cổ Tống Lam, làn da một trận run rẩy. Tiết Dương một tay dùng thắt lưng trói Tống Lam, đặt trên đỉnh đầu, tay kia dọc theo thân thể Tống Lam một đường đi xuống, cuối cùng dừng trên mép quần.

"Tống cảnh quan, nói ngươi muốn ta thao ngươi, ngươi muốn ta. Ta có thể xem xét cho ngươi dễ chịu một chút."

Tiết Dương có thể cảm nhận phập phồng trong lồng ngực của Tống Lam, người nọ khẽ mở miệng, giọng điệu run rẩy, không kiềm chế được tức giận: "Cút, đừng đụng ta!"

Tiết Dương hít vào một hơi, cơn tức giận kiềm chế bấy lâu giờ đây bùng lên như quả bóng bị đâm. Tiết Dương hiện lên ý cười không một chút tức giận, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống, thô lỗ xé rách quần dài của Tống Lam, giọng nói lạnh lùng mang theo cảm giác ngọt ngào ghê tởm: "Ngươi giả vờ thanh cao cái gì!"

Tống Lam giãy dụa, hai tay bị trói liền dùng chân đá Tiết Dương, có ý giữ khoảng cách. Tiết Dương nhìn người dưới thân hắn đang giãy dụa mà phát ra vài tiếng cười nhạo. Trên thực tế, dựa vào thân thủ của Tống Lam tuyệt đối không thể bị Tiết Dương khống chế đến mức này. Tuy nhiên, trước đó Tống Lam bị thương nặng, mỗi ngày phải uống một số thuốc an thần cùng thuốc ngủ khiến thể lực của Tống Lam bị suy yếu rất nhiều, tinh thần cũng thường xuyên rơi vào trạng thái uể oải. Cho nên, Tiết Dương dễ dàng khống chế được hai chân đang loạn đá kia. Để trả thù, Tiết Dương cắn một ngụm thịt non bắp đùi của Tống Lam. Dấu răng đỏ hồng cùng vệt nước trong suốt , dưới ánh trăng phản chiếu hình ảnh dâm mĩ.

"Buông ra. . . . . ." Trên khuôn mặt tái nhợt của Tống Lam do xấu hổ cùng giận dữ mà trên gò má đã ửng hồng như phủ một lớp phấn, cả người dường như có chút sinh khí hơn.

"Được, được . . . . . ." Tiết Dương đáp lại Tống Lam bằng giọng điệu dỗ dành con nít rồi buông hai chân Tống Lam ra. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Tống Lam, vội vàng cởi khuy áo.

Quần áo vương vãi khắp sàn, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau.

Tiết Dương hai ngón tay xâm nhập vào huyệt khẩu của Tống Lam, tùy ý khuếch trương hai lần. Dùng hai tay ôm eo, dưới thân đột nhiên dùng sức phá vỡ tràng thịt kèm theo là tiếng nức nở của Tống Lam, vật kia cứ thế chậm rãi chen vào nội vách ấm áp.


Huyệt khẩu chưa được bôi trơn đầy đủ cùng với sự bất hợp tác Tống Lam mà đặc biệt khó mở ra. Cảm giác được bao bọc chặt chẽ bên trong nội bích ấm áp khiến Tiết Dương thoải mái hít một hơi, còn Tống Lam ở dưới thì ngược lại. Trên mặt anh lộ rõ vẻ đau đớn, cơ thể bị kéo căng, toàn thân ớn lạnh. Hành lang khô cằn buộc phải chống đỡ với sự tàn phá dữ dội, anh cảm giác như bị những cái chêm* rực lửa đánh vào, theo chỗ giao hợp từ từ xé thân thể thành hai nửa. Dưới thân đau đớn khiến Tống Lam giãy dụa, nhưng bị hai tay Tiết Dương giữ chặt eo nên muốn thoát cũng không thể thoát. Mỗi một lần nhấp vào ép buộc nội bích mở rộng ra, lại bị tràng thịt chặt chẽ hấp thụ làm cho Tiết Dương thoải mái đến mức suýt chút nữa thì xuất.

Chêm: vật cứng, nhỏ dùng để xen vào kẽ hở cho chặt.

Hai chân Tống Lam nhằm hai bên sườn của Tiết Dương mà đạp một cách vô vọng, anh ngẩng đầu nôn khan, nước mắt trào ra, theo khóe mắt phiếm hồng chảy xuống.

Nghiệt căn của Tiết Dương cuối cùng cũng xuất toàn bộ vào trong cơ thể Tống Lam, nhưng Tống Lam chưa học được cách thả lỏng, như cũ gắt gao quấn lấy Tiết Dương khiến hắn muốn động một chút đều rất khó khăn. Đầu Tiết Dương ở cổ người nọ cọ xát hai cái, trêu đùa: "Ngươi không nỡ để ta đi a~."

Tiết Dương bắt đầu hôn lên mắt, vành tai, xương quai xanh, ngậm lấy đầu nhũ rồi dùng đầu lưỡi rê theo. Một tay ôm eo, tay kia đưa xuống bờ mông cao mà xoa nắn. Tống Lam cố nén tiếng rên rỉ sắp bật ra, cắn chặt môi dưới đến sung huyết. Tiết Dương biết rõ, thân thể của Tống Lam kỳ thật thích được vuốt ve, nhưng hắn không thừa nhận mà thôi.

Những động tác mơn trớn kia khiến thân thể Tống Lam thả lỏng không ít. Tiết Dương thử động thân, miễn cưỡng lắm mới có thể động.

Tiết Dương chậm rãi rút khỏi thân thể Tống Lam, lấy chất bôi trơn liên tục bôi vào. Tống Lam có thể cảm nhận được vật kia đang di chuyển khỏi huyệt khẩu. Anh mở môi dưới, đang định lấy lại hơi thở, Tiết Dương đột nhiên động thân. Tống Lam mất cảnh giác, phát ra một tiếng kinh hô dài, huyệt khẩu co rút theo động tác của Tiết Dương.

Tống Lam giương mắt nhìn Tiết Dương đang nhếch mép cười, một giây tiếp theo Tiết Dương làm anh ngay cả nhìn cũng không có sức. Tiết Dương tách hai chân của Tống Lam đến cực điểm, đè xuống bắt đầu mở rộng rồi trừu sáp, mỗi một lần đều chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của Tống Lam. Khoái cảm như dòng điện từ chỗ giao hợp lan đến tứ chi, để lại dư vị kích thích các dây thần kinh nhạy cảm. Đau đớn qua đi lại được khoái cảm lấp đầy khiến Tống Lam trong lúc hỗn loạn không biết phải làm sao, vô thức ưỡn eo, lại vô tình phối hợp với động tác của Tiết Dương.

"A. . . . . . Aha. . . . . . ! Tiết Dương! . . . A. . . . . ." Tống Lam giọng điệu đau đớn xen lẫn khoái cảm đến chính anh cũng không nhận ra. Mà sự hợp tác vô thức của anh khiến Tiết Dương hài lòng mới chịu rời miệng khỏi đầu nhũ của Tống Lam lúc này đang dựng đứng, đặt hai chân buông thõng của Tống Lam lên vai. Tốc độ của Tiết Dương rất nhanh, lại thay đổi tư thế, lần nào cũng vào tận gốc chạm tới chỗ sâu nhất của Tống Lam. Tiết Dương lúc đầu thực sự lo lắng về khả năng chịu đựng của Tống Lam, chính là làm đến lúc cao hứng, từng đợt sóng khoái cảm tràn đến. Tiết Dương chỗ nào còn nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tiến vào một chút rồi lại một chút, muốn đem cả người Tống Lam khảm vào cơ thể hắn mới tốt!

Thân thể Tống Lam bị Tiết Dương giữ chặt, phần lưng miễn cưỡng dựa vào lưng ghế sô pha. Hắn sớm bị kích thích, đại não đã hỗn độn thành một mảnh, chỗ giao hợp theo chuyển động của Tiết Dương mà lắc lư qua lại, tính khí dần dần ngẩng đầu lên. Tống Lam nghiến răng kìm chế tiếng rên rỉ, nhưng vì động tác thô bạo của Tiết Dương liền không thể kìm được mà bật ra vài tiếng ú ớ. Tiết Dương cẩn thận lắng nghe, liền cố ý giày vò chỗ mẫn cảm của người kia, dưới thân cũng tăng tốc độ. Không bao lâu, một cỗ bạch chước bắn lên bụng của Tiết Dương.

Tiết Dương lau mấy cái lên mặt, quả nhiên thấy người kia chán ghét quay đầu đi: "Ngươi như vậy liền dễ chịu?" Cơ thể tiết qua một lần vốn vô cùng mẫn cảm, Tiết Dương nâng hông về phía trước lại lùi về sau một chút, vừa lòng nhìn Tống Lam cả người run lên, vốn huyệt khẩu đang thả lỏng lại đem nghiệt căn gắt gao hấp thụ. Tiết Dương thoải mái hít một ngụm: "Hô. . . . . . Đừng gấp, Tống cảnh quan. . . . . ." Hắn thích thú vỗ mông Tống Lam, giọng nói khản đặc, đáy mắt đen tối, "Chốc nữa cho ngươi càng thích!"

Tiết Dương nhìn qua thân thể dưới thân, Tống Lam nằm ngửa trên ghế sô pha, mái tóc đen dài hững hờ dán trên trán ướt đẫm mồ hôi. Làn da tái nhợt giờ đây nhiễm một tầng phấn hồng, những vết hằn mơ hồ và vết thương cũ theo năm tháng đan xen vào nhau, hai hạt tròn trước ngực sung huyết dựng đứng, theo tiếng thở dốc mà run nhè nhẹ.

Ánh mắt Tiết Dương dừng lại ở vết sẹo trên eo Tống Lam, là vết thương do đạn xuyên qua tạo thành. Người bắn vô cùng xảo quyệt, góc bắn rất gần tim, chính là muốn một phát bắn chết. Tiết Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo đáng sợ kia, ánh mắt chợt dịu đi, tràn đầy vẻ dịu dàng.

Đó là Tống Lam vì cứu hắn mà lưu lại.

Tiết Dương cúi người áp lên môi Tống Lam, động tác dưới thân cũng không còn thô bạo như lúc đầu, xem xét thể lực của Tống Lam mà bắt đầu giảm tốc độ trừu sáp. Hắn gặm cắn cánh môi đỏ ngầu của Tống Lam, lướt qua hàm răng đang khép chặt, kiên nhẫn dỗ dành Tống Lam, nhưng Tống Lam không cảm kích, hết sức né tránh. Dần dần, Tiết Dương bắt đầu nôn nóng, một tay chạm vào nhũ tiêm căng cứng của Tống Lam bóp mạnh. Tống Lam đau đến thét ra tiếng, Tiết Dương thừa dịp xâm nhập vào khoang miệng đoạt lấy không khí, đánh sụp ý chí của Tống Lam. Đồng thời, vật chôn trong cơ thể Tống Lam nhanh chóng bành trướng trở nên cứng rắn, Tiết Dương lại một lần nữa động thân tiến sâu vào, nhanh chóng trừu sáp.

Phía trên môi lưỡi dây dưa gần như nghẹt thở, dưới thân tà vật quấy phá, khoái cảm không ngừng. Dưới sự tấn công kép của Tiết Dương, Tống Lam không còn trấn tĩnh, toàn thân run rẩy. Sau khi Tiết Dương buông ra, Tống Lam không tự chủ mà nôn khan, liên tục thở gấp.

"Tiết Dương. . . . . . đừng, ta. . . . . . ta. . . . . . chậm một chút. . . . . . chậm một chút! A !" Tống Lam hốc mắt phiếm hồng, khuôn mặt ướt át, "Tiết Dương. . . . . . Tiết Dương! Buông ra. . . . . . buông. . . . . ." Nghe thấy tiếng khóc nức nở kèm theo tiếng rên rỉ của Tống Lam, Tiết Dương nơi nào muốn chậm lại, hơn nữa còn hăng say thao làm huyệt khẩu Tống Lam đỏ rực, bên trong quấy phá long trời lỡ đất. Trước ánh mắt hoảng sợ của Tống Lam, hắn đứng dậy, hai tay bắt lấy đôi chân đang muốn tránh kia, tính khí nóng rực từ trên xuống dưới không chút thương tiếc đánh sâu vào thân thể Tống Lam. Tư thế này thuận lợi cho Tiết Dương xâm nhập nhưng khiến Tống Lam không có chỗ dựa, thân thể trần trụi treo giữa không trung theo tính khí to lớn của Tiết Dương thao lộng lên xuống mà co rút lại. Chỉ có tiếng thở dốc, khàn khàn, nặng nề của Tiết Dương hòa vào những tiếng rít đau đớn của Tống Lam vang vọng trong phòng khách yên tĩnh.

Tống Lam vô thần nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cả người rét run, chỉ có nơi giao hợp cùng Tiết Dương mới có nhiệt độ. Trong cơn mê man, anh cảm giác mình giống như một mảnh lá phiêu linh, trong chớp mắt bị mưa rền gió dữ xé thành từng mảnh nhỏ.

"Tống Lam, còn nhớ tên hói đã bắn ngươi không?" Tống Lam đang giữ tinh thần chống đỡ những chuyển động kịch liệt kia, chỗ nào nghe thấy Tiết Dương nói chuyện. Tiết Dương cũng không để ý, tự nói: "Ta tìm được hắn, hắn cùng tình nhân ở trên giường." Ngữ khí Tiết Dương nhẹ nhàng, giống như ở kể ra chuyện gì đó thú vị lắm, "Ta liền giết bọn chúng, cắt thành vài mảnh ném cho chó hoang." Trên mặt Tiết Dương nở nụ cười tàn nhẫn, đồng thời một cỗ tinh dịch nóng hổi phóng vào trong cơ thể Tống Lam, Tống Lam như bị phỏng mà co lại, sau đó Tiết Dương đỡ anh nằm xuống sô pha mềm mại.

Tiết Dương ôm Tống Lam, hai người nghỉ ngơi một hồi lâu. Tiết Dương mới cởi thắt lưng trói hai tay Tống Lam ra, đem người ôm vào trong ngực, nắm tay anh đưa xuống chạm vào nơi giao hợp của hai người rồi giễu cợt nhìn phản ứng của Tống Lam.

"Đủ rồi. . . . . ." Tống Lam đẩy mạnh Tiết Dương, chính mình nằm xuống sô pha. Tinh dịch từ huyệt khẩu sưng đỏ dọc theo bắp đùi run rẩy tràn ra, thấm ướt một mảng trên ghế sô pha. Tống Lam miễn cưỡng cử động thân thể muốn đứng dậy nhưng bắp đùi bủn rủn không còn bao nhiêu sức lực chưa kịp ngã trở lại ghế sô pha đã bị Tiết Dương bắt được nhấc ngang, ôm người hướng phòng tắm bước đi. Tâm tình của hắn không tồi, miệng còn khẽ ngâm nga.

Việc tắm rửa cũng không diễn ra tốt đẹp, Tiết Dương hưng phấn đi lên, đè người xuống bồn tắm, lại một trận điên long đảo phượng, cho đến nửa đêm hai người mới từ phòng tắm bước ra.

Tiết Dương ẵm Tống Lam đang kiệt sức theo tư thế tương liên trở lại phòng ngủ. Để giữ thăng bằng, Tống Lam buộc phải dùng hai chân kẹp chặt eo, hai tay ôm cổ, mệt mỏi nằm trong vòng tay của Tiết Dương, ngực hơi hơi thở dốc. Tiết Dương nhìn Tống Lam yên lặng nằm trong lồng ngực không nhịn được hôn lên đỉnh đầu còn ướt kia.

Chiếc chăn mỏng manh kéo qua giường phủ lên hai người, Tiết Dương mặc kệ phản kháng của Tống Lam mà kéo người nọ lại trao nhau một nụ hôn dài. Rèm cửa trong phòng ngủ không được kéo chặt, để lại một khe hở dài, ánh sáng từ ngọn đèn ngoài cửa vừa lúc chiếu vào mặt Tiết Dương, tạo thành một sắc thái huyền ảo. Tiết Dương sờ trán Tống Lam, nở nụ cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ. Phản chiếu trong mắt Tống Lam, giống như thấy yêu ma quỷ quái.

"Tống Lam. . . nghe này . . . . . ." Tiết Dương giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo một tia mê hoặc cùng thích thú. Hắn nhìn đôi mắt đẫm nước của Tống Lam, hai tay ôm người chặt hơn. Mà vật kia chôn trong cơ thể Tống Lam theo động tác này mà đi sâu hơn một phần, khiến nội bích co rút lại, trong miệng thở gấp không thôi.

Tiết Dương đặt ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt phiếm hồng Tống Lam, ép anh nhìn thẳng vào hắn. Tiết Dương mỉm cười, trong đêm dài yên tĩnh, nói những lời trầm trọng bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất: "Giữa chúng ta, không chết không thôi a~."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top