[Chương 1] Vô hạn hắc ám
Hai tháng trước.
"Tiết tiên sinh." Bác sĩ một bên điều chỉnh vị trí bình và tốc độ truyền dịch, một bên quay đầu có chút bất đắc dĩ nói với Tiết Dương, người đang ngồi bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Tống Lam: "Bệnh nhân bây giờ rất yếu, tuyệt thực không tốt cho quá trình bình phục của hắn. Hơn nữa, ngươi cũng thấy đấy, miệng vết thương rất dễ bị nhiễm khuẩn gây bệnh."
Tống Lam nằm trên giường sắc mặt đỏ bừng, vừa mới hạ sốt, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mỏng, ấn đường cau lại, vẫn đang mê man. Bác sĩ đến bên giường kéo rèm, ra hiệu Tiết Dương ra khỏi phòng, để Tống Lam nghỉ ngơi.
Tiết Dương không nhúc nhích, bị bác sĩ cảnh cáo thêm hai câu mới miễn cưỡng rời khỏi phòng.
"Người sao rồi?" Kim Quang Dao vốn đang đợi bên ngoài, nhìn thấy Tiết Dương từ bên trong đi ra liền chậm lại hai bước, thân thiết hỏi han.
"Vừa hạ sốt." Tiết Dương nói xong ba chữ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Đầu dựa vào bức tường xám xịt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kim Quang Dao hiểu ra, cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng ngồi một bên. Đêm qua, Tống Lam đột nhiên sốt cao, Tiết Dương vội vàng chạy tới, đầu căng như dây đàn, đến khi Tống Lam chuyển biến tốt mới yên lòng, giờ đây hiển nhiên đã kiệt sức.
Qua một lúc lâu, giọng nói đờ đẫn của Tiết Dương từ bên kia truyền đến: "Tên kia đang ở đâu?"
Kim Quang Dao không đáp, quay đầu bước đi, vừa đi vừa nói: "Chúng ta tìm một tiệm ăn, từ từ nói chuyện."
Tiết Dương được Kim Quang Dao nhắc nhở, lúc này mới cảm thấy đói. Liền đồng ý cùng hắn đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khám đã là sáng sớm, cuối trời còn phủ một tầng ánh sáng nhạt nhòa, nơi mặt trời không thể chiếu tới, thế giới vẫn bị bao trùm trong bóng tối vô tận.
Lúc này trên đường hiển nhiên không có bóng người, chỉ có một cửa tiệm nhỏ với ánh đèn ảm đạm. Hai người bước vào, Tiết Dương gọi một ly sữa đậu nành ngọt cùng một lồng bánh bao nhỏ, Kim Quang Dao gọi một bát há cảo, còn thân thiết đẩy một đĩa đường trắng vào tay Tiết Dương.
Lúc này Tiết Dương cực kỳ mệt mỏi, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm, mái tóc lửng không được cột lên như mọi khi, tùy ý rơi xuống vai.
Kim Quang Dao nhìn thấy bộ dạng này, do dự một chút, sau đó chậm rãi nói: "Người kia cùng ngươi sống mái một trận cũng bị thương không nhẹ, tung tích cực kỳ bí mật, gần đây ta phải thông qua một số tổ chức ngầm mới tìm được một chút dấu vết. . . . . ." Hắn cầm thìa múc một cái há cảo đưa vào trong miệng nhỏ nuốt .
Ở đối diện, Tiết Dương đang vùi đầu ăn lập tức ngẩng đầu lên, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Kim Quang Dao, ánh mắt rực lửa.
". . . . . . Tiết Dương, người kia bị thương rất nặng. Trong thời gian ngắn không có cách nào ngóc đầu trở lại, ngươi đuổi cùng giết tận như vậy. . . . . . Ngược lại dễ rước họa vào thân." Kim Quang Dao chậm rãi ăn há cảo, dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng Tiết Dương. Hắn tuy rằng trên mặt đang tươi cười, nhưng đáy mắt lại tối tăm mờ mịt.
Tiết Dương nhìn Kim Quang Dao từ trên xuống dưới, như thể đang nhìn một người xa lạ. Sau đó nhếch lên một nụ cười khinh thường, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng đáng sợ. Kim Quang Dao thở dài, nói: "Nếu lúc trước hắn rời đi, ngươi sẽ không như thế này."
Tiết Dương nghe vậy, sửng sốt một chút, ngả về sau dựa lưng vào ghế, giương mắt nhìn trần nhà, tâm hồn treo ngược cành cây, một lát sau mới từ từ mở miệng, tự tin nói: "Hắn không thể." Nhìn thấy Kim Quang Dao có chút không tin, Tiết Dương ngọt ngào hỏi: "Ngươi có biết vì sao không?" Kim Quang Dao nghĩ nghĩ, ngập ngừng lắc đầu.
"Bởi vì, chiếc xe kia đã sớm bị ta gài bom." Tiết Dương giọng điệu nhẹ nhàng, giống đang nói chuyện ngày thường, "Cho dù lúc ấy hắn đi rồi, chiếc xe kia nửa đường nổ mạnh. Ta ở bến tàu đấu với tên hói kia, nếu bị trúng đạn chết, chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục."
"Nhưng mà . . . . . ." Tiết Dương vẻ mặt dần dần dịu xuống, giọng nói cao lên, không kìm được vui sướng, "Hắn quay về tìm ta , còn thay ta đỡ đạn. Chúng ta đều sống sót ."
"Cho dù hắn là cảnh sát?"
"Cho dù hắn là Thiên Vương lão tử." Tiết Dương dừng một chút, giọng nói khàn khàn mang theo âm ngoan lãnh ý, "Ta cũng sẽ từ trên trời kéo hắn xuống, cùng ta rơi xuống bùn."
Kim Quang Dao có chút kinh dị, không phải vì Tiết Dương âm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm lý ích kỷ vặn vẹo. Mà là hắn có thể vì một người mà làm đến mức này, hắn tiếp xúc với Tiết Dương thời gian không ngắn, chuyện này thật sự trước đây chưa từng có. Cũng không nhiều lời, lấy một tờ giấy bạc đưa qua.
Tiết Dương nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua rồi nhét vào túi quần. Đột nhiên ngẩng đầu cười, lộ ra hai cái răng nanh có thể thấy vài phần trẻ con. Kim Quang Dao đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, âm thầm kêu không tốt.
"Tên lùn, giữ liên lạc." Tiết Dương đem một cái bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, đứng dậy vô cùng thân thiết vỗ vai Kim Quang Dao, ghé vào tai hắn cười xấu xa, "Còn nữa, ngươi tính tiền."
Nói xong, nhẹ nhàng đi mất, miệng còn ngân nga hát.
Kim Quang Dao nhìn thấy bóng lưng kia, một bên thở dài một bên lắc đầu, xoay người cầm di động hướng người bán hàng, nhẹ giọng hỏi: "Nơi này có thể thanh toán bằng Alipay không? WeChat? Không phải WeChat, trong Alipay ta còn có hồng bao chưa dùng. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top