[ Số Ngẫu Nhiên Không Đổi ] Chương 26

Quyển Hai: Số Ngẫu Nhiên Không Đổi

Một ngày đẹp trời.

Ánh nắng dịu nhẹ, nhiệt độ vừa phải, làn gió thoảng qua, một thời tiết thích hợp làm bất cứ chuyện gì.

Người đàn ông đứng dưới biển quảng cáo tuyên tuyền điện ảnh cực lớn bên ngoài khu trung tâm thương mại nghĩ.

Hắn lưng cao chân dài, không rõ tuổi tác, làn da lâu năm dưới ánh mặt trời, phơi nắng thành đen, phần khuỷu tay cùng đầu gối trên quần áo đang mặc đã bạc màu, hai tay ôm lấy ngực, rất rõ ràng, đây là một người đàn ông lao động chân tay, gia cảnh bình thường, trong túi không có một xu.

Người đàn ông khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không có gì đặc biệt, tư duy cũng nghèo nàn như bề ngoài, hắn linh tinh lang tang, đầu thừa đuôi thẹo mà nghĩ:

Xem phim trước hay đi làm việc trước đây?

Phim này nhìn có vẻ hay lắm, nếu như đi làm việc trước, vậy sẽ không kịp đến xem mất.

Hay là xem phim trước đi? Hai tiếng là chiếu xong rồi.

Nhưng vật trong tay quá nặng, nếu không vẫn cứ nên làm việc trước thì hơn.

Hắn đưa ra quyết định, nhưng vẫn tiếc nuối bộ phim như cũ, ánh mắt cứ dán chặt vào lời tuyên truyền "Sánh ngang với "Memories of Murder" của Hàn quốc, càng đáng sợ hơn, càng ác độc hơn, một cuốn tự bạch của kẻ giết người" trên biển quảng cáo một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.

Hắn nhấc lên cái túi đựng bên chân, đi về khu chung cư xa hoa cách biển quảng cáo không xa.

Đầu tiên, hắn nhìn thấy bảo an đứng trong phòng an ninh, khí chất, tinh thần cùng phong cách của bảo an khiến hắn sinh lòng ước ao.

Vốn là tưởng được nhận vào làm bảo an ở nơi này, nhưng đáng tiếc không được chọn.

Chỉ có thể làm thợ sửa ống nước, đi vào sửa ống nước thôi.

Hắn ghi lại tên cùng chứng minh thư của chính mình trong sổ ghi chép của phòng bảo vệ, nhấc túi đi vào bên trong, thang máy trong khu chung cư được quản lý nghiêm ngặt, phải quẹt thẻ mới có thể vào, hắn mất công tốn sức một phen, cuối cùng cũng có thể đi bộ lên tầng lầu đã định từ lối thoát hiểm.

Tầng 33.

Hắn thở hồng hộc, cởi áo khoác, ngồi bên trong hành lang, giống như con chó chạy mệt nằm sấp xuống, há miệng thè lưỡi cho đỡ nóng vài phút, mới lại lần nữa mặc quần áo tử tế, nhấc túi lên, gõ vang cửa phòng 3303.

"Ai vậy?" Người trong nhà nói vọng ra.

"Dịch vụ sửa chữa." Người đàn ông đáp lại rất tự nhiên, hắn có một gương mặt thật thà hiền lành "Đến sửa đường dẫn ống khí."

Cửa mở ra, một ông chủ xí nghiệp đầu hói khoảng hơn năm mươi tuổi đứng sau cửa, nếp nhăn hai bên cánh mũi khắc sâu khiến khóe miệng nhô ra, vẻ mặt cay nghiệt:

"Muốn sửa đường dẫn sao lại không báo trước? Vào cửa phải cởi giày, đừng có giẫm cái giày bẩn thỉu của cậu vào đây... Mùi gì vậy, giấy phép hành nghề của cậu đâu?"

"Ông chờ một lát, tôi đưa giấy hành nghề cho ông xem." Người đàn ông ăn nói khép nép, mở khóa túi xách, thò tay vào.

Thời điểm rút ra, một con dao nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nhắm ngay bụng của ông chủ đầu hói.

Cay nghiệt trên mặt lão đầu hói biến thành hư không, hư không lại ngưng kết thành đoàn sợ hãi to lớn, hai hàm răng của gã không khống chế được mà run lên, lập cập lách cách va vào nhau, tiếng vang giống như gió lớn không ngừng đập vào cửa chớp:

"Cậu, cậu..."

"Đừng sợ, ông chủ Triệu." Người đàn ông vẫn là gương mặt ngoan ngoãn kia "Tôi không phải kẻ cướp. Tự giới thiệu một chút, tôi tên Tân Vĩnh Sơ, là người huyện Di An. Ông hẳn còn nhớ huyện Di An chứ, đó là đất lành của ông, khi ông tiến hành công trình hạng mục ở huyện Di An vẫn chỉ là một công nhân nho nhỏ, đợi đến khi công trình ở huyện Di An kết thúc, ông đột nhiên có tiền làm ăn, trở thành ông chủ của một xưởng thực phẩm, lái siêu xe, ở biệt thự..."

"Số tiền, số tiền đó, là tôi tích góp nhiều năm" Không biết từ lúc nào, ông chủ Triệu đã nước mắt giàn giụa "Không phải như cậu nghĩ, thật sự không phải là..."

"Tôi nghĩ cái gì cơ?" Tân Vĩnh Sơ hỏi, hắn áp sát dao, ông chủ Triệu chỉ có thể từng bước từng bước lùi về sau, cửa bị Tân Vĩnh Sơ dùng chân đạp lên, đóng chặt, hắn ép ông chủ Triệu lên trên ghế trong phòng ăn, dùng dây nylon trói lại.

Sau đó hắn để dao qua một bên, lại mở túi mang theo bên người, lấy ra camera cùng tripod bên trong.

Hắn lắp đặt xong xuôi những thứ đồ này trong nội thất, lại chạy thử một hồi lâu, sau khi xác định camera hoạt động bình thường mới lần nữa chuyển sang ông chủ Triệu: "Hiện tại máy quay có thể ghi lại tất cả rồi, ông chủ Triệu, không cần lo lắng, chỉ cần ông ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, ông nhất định sẽ không sao. Tôi muốn hỏi chính là... 22 năm trước, ở huyện Di An, ông có phải đã dùng búa đập vỡ đầu kế toán Thang, Thang Chí Học, hay không? Trừ ông ra, ở hiện trường còn có một người khác, người kia là ai?"

...

Thời gian trôi qua nửa giờ đồng hồ.

Tân Vĩnh Sơ thay đổi đủ loại phương pháp, vẫn cứ không cạy được miệng của ông chủ Triệu.

Ông chủ Triệu đã ngồi phịch ở trên ghế, ống quần hắn ướt dầm dề, dưới chân một bãi chất lỏng màu vàng, trên người cũng không sạch sẽ, trán của hắn bị đánh rách, máu cùng mồ hôi dính đầy mặt, hắn giống như một con sên, nhu nhược vô lực ngồi bệt trên ghế, sống dở chết dở:

"Không phải tôi, tôi không có... Vụ kế toán Thang đã sớm kết án, công nhân đến từ tỉnh khác gây án rồi bỏ trốn..."

Tân Vĩnh Sơ có chút mệt mỏi.

Hắn đi tới trước camera, giơ tay điều chỉnh góc độ, lẩm bẩm với camera: "Thực ra tôi không muốn như vậy, tôi biết kế toán Thang nếu như còn sống, cũng sẽ không để tôi làm như vậy. Thế nhưng nói chung... Chuyện nên làm vẫn phải làm, đúng không."

Hắn lui về phía sau hai bước, camera chiếu vào bàn tay cầm dao đang run lên của hắn.

Hắn cúi người trước camera, 90 độ, hai phút.

Sau đó quay người, bịt miệng ông chủ Triệu, đâm dao thật sâu vào trái tim lão. Ngay lập tức, Tân Vĩnh Sơ nhìn thấy đôi mắt trợn to cùng khuôn mặt đỏ ửng ông chủ Triệu, đối phương tựa như cá nhảy lên bờ, kịch liệt giãy dụa dưới bàn tay hắn, giãy dụa giống như muốn gõ nát ghế tựa đứt đoạn dây thừng. Mà loại giãy dụa này chỉ là hồi quang phản chiếu, không tới một phút, tính mạng quý giá từ trong cơ thể lão trôi đi mất, lão dừng lại, bất động, đôi mắt cũng dần dần mất đi ánh sáng lấp lánh, nổi lên màu trắng chết tróc cứng ngắc...

Lão đã chết.

Sự việc xong xuôi, Tân Vĩnh Sơ bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhìn căn phòng trước mắt.

"Ồ?" Hắn nhớ tới "Hình như vẫn còn kịp xem phim?"

*

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp nói ra ngọn nguồn vụ án, Diêm Giai Dĩnh vẫn không động đến ly cà phê trước mặt chút nào.

Khi Hoàng Tuấn Tiệp đến, cô đã như vậy, không biết một mình ngồi ở đây bao lâu rồi, từng vòng từng vòng khuấy tách cafe đen không còn chút độ ấm giống như thuốc đắng.

Trong quá trình tự thuật vụ án, Diêm Giai Dĩnh cũng trước sau yên tĩnh, biểu cảm trống rỗng, khuôn mặt tựa như mặt nạ trắng sứ, đẹp đẽ, tinh xảo, trống rỗng lại vô hồn. Mãi đến khi anh nói ra câu kia.

—— "Lôi Lôi rất vui, con bé cảm thấy chính mình đã cứu được một người phụ nữ có thai, cứu một em bé còn chưa được sinh ra."

Câu nói này giống như một dòng suối sinh mệnh, truyền vào trong cơ thể Diêm Giai Dĩnh.

Cô gái từ đầu đến giờ không nói không động đậy gì đột nhiên nghiêng mặt, yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn theo, nhìn thấy hộp đèn quảng cáo của cửa hàng mẹ và bé treo trước thang máy, bên trên có một em bé mặc áo gấu, cười lên trông rất đáng yêu.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên gương mặt cô, thắp sáng hai gò má cô, cô khẽ chớp lông mi, một giọt nước mắt rơi xuống, nó trượt trên làm da trắng nõn giống như mặt nạ, rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

"Kết thúc rồi." Cuối cùng, Diêm Giai Dĩnh chỉ nói một câu như thế.

Hoàng Tuấn Tiệp cũng nghĩ như vậy, đây là vụ án đầu tiên mà anh tham dự trong ba năm qua, quá mức dài dòng lại quá nhiều chi tiết, cho dù ngày hôm qua cúi đầu ngủ cả ngày nhưng cũng không khác gì không ngủ, trong mộng Hạ Chi Quang vẫn cứ kéo tay anh đặt lên trên ngực, nói với anh lại đoán xem.

Tâm tư chậm chạp đã ba năm của anh ở trong mệt mỏi lại bất ngờ trở nên hiếu động khác thường, quan hệ xã hội của Đường Cảnh Long dệt thành một tấm mạng nhện trong đầu anh, Mạnh Phụ Sơn ở giữa mạng nhện đang cười nhạo anh làm sao ngay cả một tên chơi ma tuý tùy tiện nhặt ở bên đường cũng để tâm như vậy.

Mãi đến khi Diêm Giai Dĩnh nói ra câu này, anh mới giống như có cảm giác chân thực đã thoát khỏi vụ án.

Cho dù nói thế nào, đều đã kết thúc.

Có thể kết quả không như ý muốn, nhưng đây chính là chân tướng, chân tướng toàn vẹn quý giá.

Sau đó, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Diêm Giai Dĩnh lên lầu, đến cửa hàng mẹ và bé dạo xem đồ cho trẻ sơ sinh, đây là lần đầu tiên Diêm Giai Dĩnh đặt chân tới nơi này, lần đầu tiên nghiêm túc cân nhắc sau khi sinh đứa bé ra, sẽ cần gì.

Người rất yếu đuối, nhưng lại càng kiên cường. Chỉ cần trong đời từng một lần cảm giác được hi vọng, hi vọng sẽ gieo xuống hạt giống trong lòng, lại giống như bó đuốc mà lan tỏa về phía trước.

Giống như những người phụ nữ đã lan tỏa cho Hề Lôi, giống như Hề Lôi lan tỏa cho Diêm Giai Dĩnh, giống như Diêm Giai Dĩnh lan tỏa cho bé con của mình.

Cửa hàng mẹ và bé trong trung tâm thương mại còn có diện tích rất lớn, đi vào dạo một vòng, nửa giờ đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Diêm Giai Dĩnh đã thắng lợi trở về, mà Hoàng Tuấn Tiệp, anh đang đứng ở lối vào của cửa hàng, bối rối giữa các loại bánh quy đủ vị dành cho trẻ em được đóng gói trong hai màu đỏ, lam kia.

Cửa hàng mẹ và bé này vừa vặn nằm giữa hai cửa hàng điện thoại di động, điện thoại của anh đã rơi mất, nhất định phải mua cái mới, trước mặt có ngay cửa hàng điện thoại đương nhiên rất tốt, không tốt chính là, nhiều hơn một tiệm, khiến anh không thể không làm ra lựa chọn giữa hai cửa hàng tương đồng nhưng chức năng bất đồng này.

Đối với người mắc chứng khó khăn lựa chọn mà nói, là một vấn đề khó vô cùng.

Anh quyết định thông qua bánh quy trẻ em màu xanh đỏ mà cân nhắc, nếu như muốn vào cửa hàng bên trái mua điện thoại di động, vậy thì mua bánh quy vị cà rốt màu đỏ; nếu như muốn vào cửa hàng bên phải mua điện thoại di động, vậy thì mua bánh quy vị việt quất màu xanh lam.

Ngón tay của anh đang lượn qua lượn lại giữa hai gói bánh quy, mãi đến khi ——

"Hoàng Tuấn Tiệp?"

Giọng nói của Trịnh Thuần Cảnh từ sau lưng truyền đến, anh xoay người nhìn lại, Trịnh Thuần Cảnh mới vừa bước ra từ trong thang máy trong suốt của trung tâm thương mại.

"..."

Anh không chút do dự, quay đầu đi ngay, đi chưa được hai bước, lại nhìn thấy Hạ Chi Quang từ trên thang cuốn.

Hai người tấn công trước sau.

Hoàng Tuấn Tiệp tiến thoái lưỡng nan.

"Hai người sao lại ở chỗ này?" Hoàng Tuấn Tiệp giành quyền lên tiếng trước.

"Vụ án đã phá, trong cục thưởng vé xem phim, rạp chiếu phim ở đây, ngược lại sao cậu lại tới đây?" Trịnh Thuần Cảnh ngạc nhiên nói.

"Ừm... Điện thoại di động rơi mất, đi mua cái mới. Anh đến rất đúng lúc, giúp tôi quyết định, hai cửa hàng trái phải, tôi nên vào mua ở cửa hàng nào đây." Hoàng Tuấn Tiệp nói chuyện với Trịnh Thuần Cảnh, thuận thế liếc mắt nhìn Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang nhìn cửa hàng mẹ và bé, lại hơi liếc nhìn anh, sau đó ung dung thoáng nhướng mày.

Cái tên này, chẳng lẽ là đoán ra được rồi à.

Hoàng Tuấn Tiệp men theo khe hở dịch đến bên cạnh Hạ Chi Quang, khẽ nói: "Phim sắp bắt đầu rồi, cấp dưới của cậu đều đã vào trong, Hạ đội ở đây lề mề cái gì? Còn không nhanh chóng đi vào xem phim đi?"

"Không vội" Hạ Chi Quang cũng thấp giọng nói "Phim bên ngoài còn đặc sắc hơn bên trong nhiều. Anh đi trên dây đẹp lắm, vận may cũng rất tốt."

"..."

Hạ Chi Quang cái gì cũng phát hiện ra, ngược lại là Trịnh Thuần Cảnh, không phát hiện gì hết, còn đồng ý yêu cầu của Hoàng Tuấn Tiệp: "Chuyện này đơn giản, phim lập tức bắt đầu ngay, cậu theo chúng tôi cùng vào xem phim đi, xong ra ngoài lại quyết định."

Ông anh này, mãi không thể ôm mỹ nhân về cũng là có lý do cả đất.

"Không xem, có gì hay mà xem." Hoàng Tuấn Tiệp cũng bắt chước từ chối "Kịch bản ba xu đi kèm với mánh khóe mà thôi, lãng phí thời gian, không đáng xem, không cần vào rạp tôi cũng có thể đoán được tình tiết đại khái — "

Một bộ phim điện ảnh đang rất hot.

Gần đến thời gian chiếu, càng lúc càng có nhiều khán giả đến đây, chờ đợi vào bên trong. Trong hương vị hỗn tạp đan xen, một mùi máu tanh đột nhiên tập kích chóp mũi Hoàng Tuấn Tiệp.

Anh hạ giọng, men theo mùi vị nhìn lại, chỉ nhìn thấy một cái túi đựng màu đen thật lớn lóe lên rồi biến mất trong đám người lui tới.

Trong rạp chiếu phim có thứ khiến Hoàng Tuấn Tiệp để ý, thái độ từ chối cũng sẽ không kiên quyết như vậy, khách sáo khước từ hai câu lại thuận theo ý Trịnh Thuần Cảnh check vé vào trong, đồng thời trong lúc vào cửa cũng mua luôn hai gói bánh quy lam đỏ.

Sau khi vào rạp, Trịnh Thuần Cảnh dẫn Hoàng Tuấn Tiệp đi đến vị trí cố ý chừa lại cho anh —— ghế ngồi ở ngay giữa phòng, hơn nữa hai bên trái phải đều để trống, tương đương với một mình Hoàng Tuấn Tiệp chiếm ba vị trí.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn về phía Trịnh Thuần Cảnh.

"Ý gì đây?"

"Cậu xem phim hay thích nói chuyện, còn thích đoán tình tiết phía sau, hơn nữa còn đoán đúng gần hết." Biểu cảm cùng giọng nói của Trịnh Thuần Cảnh đều vô cùng bao dung "Cho nên như vậy tương đối tốt, cậu có thể tự do nói chuyện, chúng tôi cũng sẽ không nghe thấy cậu spoil."

"Ha ha."

Hoàng Tuấn Tiệp lườm Trịnh Thuần Cảnh một cái, vứt cho đối phương túi bánh quy màu đỏ rồi rời đi.

Anh một mạch đi tới hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim, dự định ngồi ở đây, mà hàng ghế cuối cùng của cả cái phòng này đều là ghế dài tình nhân, vị trí vốn không được yêu thích vẫn luôn được các cặp tình nhân ưu ái, từng người bạn trai mang theo bạn gái tới, ăn chung một phần bỏng cùng một ly đồ uống, ngọt ngọt ngào ngào dính chặt lấy nhau.

Khác biệt nhất trong nhóm người này, đại khái chính là cẩu độc thân Hạ đại đội trưởng Hạ Chi Quang, vẻ mặt lạnh nhạt, khuỷu tay gác trên tay vịn, lấy ngón tay đỡ trán, dùng tư thế ngồi của quốc vương rũ mắt nhìn mọi người trong rạp.

Ánh mắt của Hoàng Tuấn Tiệp dừng lại mấy giây ở chỗ trống bên cạnh Hạ Chi Quang, đi đến hàng thứ hai từ trên xuống, anh đứng đây ước lượng độ cao của tầm mắt, phát hiện cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh trong rạp.

Vì vậy ánh mắt của anh một lần nữa chuyển hướng sang vị trí để trống bên cạnh Hạ Chi Quang.

Lần này anh không chút do dự, thản nhiên vào chỗ, ngồi chung ghế tình nhân với Hạ Chi Quang.

"Không chê chật à?" Hạ Chi Quang.

"Cũng khá chật." Hoàng Tuấn Tiệp ăn ngay nói thật, ngồi vào mới biết, ghế tình nhân dành cho hai người vốn dĩ đều khá rộng rãi đối với những cặp khác, đổi thành hai người ngồi chung với nhau lại không được rộng như vậy. Anh kề vai sát Hạ Chi Quang, chân của hai người cũng xêm xêm nhau, tóm lại chỉ cần thoáng nhúc nhích, ắt sẽ dẫn đến một chuỗi âm thanh sột soạt do vải vóc ma sát "Nếu không phải chỗ này có tầm nhìn tốt, còn lâu tôi mới ngồi với cậu."

"Ồ —" Hạ Chi Quang lười biếng, thấp giọng, ngân dài một câu "Vinh hạnh cho tôi quá."

Ánh sáng trong phòng cũng không có kéo dài quá lâu, qua một lát, ánh đèn vụt tắt, quảng cáo bắt đầu.

Ánh sáng nửa mờ nửa rõ như thế này thật ra rất thích hợp trò chuyện, Hạ Chi Quang cũng thật sự lên tiếng: "Anh rốt cuộc là muốn để Diêm Giai Dĩnh cùng Trịnh Thuần Cảnh quay về với nhau, hay là không muốn để Diêm Giai Dĩnh cùng Trịnh Thuần Cảnh quay về với nhau?"

"Cậu đoán xem?"

"Tôi không đoán được." Hạ Chi Quang nói, mang theo trêu chọc cùng cười nhạo khe khẽ "Hành vi của anh tràn đầy mâu thuẫn, mà có lẽ suy nghĩ của anh cũng tràn đầy mâu thuẫn, về mặt lý trí, anh cảm thấy bọn họ nên ở bên nhau, thế nhưng con tim lại cạch một tiếng, nhốt lý trí ngoài cửa..."

"Cậu đang viết thơ đấy à?" Hoàng Tuấn Tiệp cạn lời hỏi "Còn tự viết tự khen hay nữa cơ."

Hạ Chi Quang khẽ hừ, không vui nói: "Nếu Diêm Giai Dĩnh đã không muốn bỏ đứa bé, vậy thì bất kể như thế nào, Trịnh đội đều phải gánh vác trách nhiệm thuộc về hắn, chăm sóc vợ con."

"Người ta rõ ràng là quan hệ người yêu cũ với nhau, cậu làm ở cục dân chính đấy à, gấp gáp mở sổ hộ khẩu đóng dấu cho hai người họ đến thế luôn?" Hoàng Tuấn Tiệp cười nhạo "Có phải là cứ rập khuôn đóng dấu kết hôn cho bao nhiêu cặp vợ chồng là được trích ngần ấy phần trăm đúng không?"

"Đứa trẻ cần có bố." Hạ Chi Quang lại nói.

"Một người cha theo hình thức đội trưởng đội cảnh sát hình sự?" Hoàng Tuấn Tiệp chế nhạo.

Từ lúc Hoàng Tuấn Tiệp ngồi vào cho đến bây giờ, Hạ Chi Quang đều chưa từng nhúc nhích, giống như dự định bảo trì tư thế ngồi quốc vương đến muôn thuở, chỉ có đôi mắt đại khái là thứ duy nhất còn có thể cảm giác được cậu là một người sống sờ sờ chứ không phải pho tượng.

Lông mi nhỏ dài tựa như nửa mành cửa dày đặc thoáng rủ xuống, che khuất mắt cậu, nhưng ánh mắt bén nhọn vô cùng lạnh lẽo kia, vẫn từ dưới đáy lông mi bắn ra như cũ, rơi vào trên cơ thể mỗi một người bị cậu nhìn kỹ.

Mãi cho đến lúc này, Hạ Chi Quang cuối cùng cũng thoáng xoay chuyển con ngươi, nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp: "Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì làm sao, anh có định kiến gì với nghề này à?"

Trên màn ảnh lớn vẫn đang chiếu quảng cáo, cũng trôi qua năm phút rồi. Chỉ nói chuyện không thật sự rất nhàm chán, người chung quanh đều đang ăn uống, anh cũng bóc gói bánh quy trong tay, chính mình ăn hai miếng trước, lại đặt một lát bánh vào lòng bàn tay của Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang lười từ chối, im lặng tiếp nhận.

Thế là Hoàng Tuấn Tiệp lại nhét luôn cả túi bánh quy mình đang cầm vào lòng bàn tay của Hạ Chi Quang, còn mình thì lấy đồ ăn từ lòng bàn tay của đối phương.

"Có gì khác biệt à?" Hạ Chi Quang mở miệng vàng.

"Cái này thì cậu không biết rồi." Hoàng Tuấn Tiệp "Lấy đồ ăn vặt mệt lắm."

Khóe miệng của Hạ Chi Quang hơi nhếch lên, xác suất rất lớn là, cậu lập tức sẽ cười nhạo.

"Dùng từ định kiến nghề nghiệp thì nặng quá, nên nói là hiểu rõ." Hoàng Tuấn Tiệp kịp thời ngắt quãng "Nào, Hạ đội lựa chọn một cái đi: A, vợ tương lai của cậu ở phòng đẻ khó sinh sắp một xác hai mạng tới nơi rồi; B, tôi lại bị người ta chôn sống tiếp. Thời khắc lựa chọn mang tính quyết định của đời người đến rồi đây, hai nơi AB cậu chỉ có thể chọn chạy tới một chỗ, cậu sẽ chạy tới nơi nào?"

"..." Hạ Chi Quang.

"100%... Sai rồi, Trịnh Thuần Cảnh là 100% chạy đi cứu người, nếu là cậu, có lẽ cũng đến 95% đi." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Tôi nói có sai không?"

Không có sai.

Hạ Chi Quang im lặng một lúc lâu, trưng ra gương mặt lạnh lùng, tìm được lý do: "Tôi là cảnh sát, không phải bác sĩ. Chạy đến phòng sinh cứu không được vợ con, chạy đến hiện trường ít nhất có thể cứu thằng cha tự tìm đường chết bị người khác chôn sống. Hơn nữa lựa chọn hư cấu như vậy không thử thách được tôi, tương lai như này không thể xuất hiện."

Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày: "Hạ đội luôn rất tự tin. Tự tin là chuyện tốt, hi vọng tương lai sẽ giống như cậu nghĩ. Thế nhưng câu chuyện phía trên cũng đã chứng minh được quan điểm của tôi, có một người chồng làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhìn thì vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, mà thực ra cũng chẳng khác nào chết rồi. Nhà gái muốn gả thì gả, là giác ngộ cao thượng hi sinh cái tôi nho bẻ tạo phúc cho tập thể, không muốn gả ngược lại cũng không cần đến lượt người khác thúc giục họ gả."

"Ít nhiều cũng có chút khác nhau." Hạ Chi Quang.

"Khác ở chỗ có trở thành góa phụ của liệt sĩ hay không à?"

"Khác ở chỗ có thêm một cái thẻ lương."

"Lý do này ngược lại còn rất chân thực." Hoàng Tuấn Tiệp bật cười "Hai cái thẻ lương dù sao cũng tốt hơn một cái. Không nghĩ tới Hạ đội nhìn giống như thoát khỏi giai tầng quần chúng phổ thông, mà tư tưởng lại giản dị gần gũi với người dân như thế, thật hiếm thấy."

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, Hạ Chi Quang vừa nãy thương tình nhìn Hoàng Tuấn Tiệp một cái, hiện tại lại dời đi chỗ khác, tiếp tục nhìn chằm chằm mọi người trong sảnh.

Hoàng Tuấn Tiệp tin chắc người trong sảnh bây giờ vừa không đẹp bằng mình, lại vừa không thú vị bằng mình.

Vậy thì lý do Hạ Chi Quang nhìn chằm chằm bọn họ không rời lập tức trở nên sống động như thật —— Hạ Chi Quang là từ thái độ đột nhiên quyết định tiến vào xem phim của anh mà ý thức được không đúng, vì thế cậu ấy đang tìm kiếm khả năng tồn tại sự việc bất thường trong sảnh.

Chỉ là một phản ứng.

Trịnh Thuần Cảnh mặt đối mặt với anh không hề cảm nhận được gì, mà Hạ Chi Quang đứng ở bên cạnh lại chú ý tới.

Không chỉ chú ý tới, còn khăng khăng "tin tưởng" sẽ có phát hiện.

Hoàng Tuấn Tiệp âm thầm nhún vai.

Lương tâm thức tỉnh, anh không quấy rầy Hạ Chi Quang đang nỗ lực làm chính sự nữa, tự nhiên nhìn màn ảnh lớn, ánh đèn đột nhiên chuyển sang tối tăm, quảng cáo vừa chán vừa dài xem như là chiếu đến phần cuối, rốt cục cũng biến mất, bắt đầu chiếu phim.

Mà lúc này kiên nhẫn vốn không có bao nhiều của Hoàng Tuấn Tiệp không sai biệt lắm đã dùng hết, thói xấu khi xem phim của anh lại không tự chủ mà lộ ra, vừa vặn ngày hôm nay bên cạnh có người, anh không nhịn được bắt đầu bung lụa.

Anh nhìn xem vài cảnh ở đầu phim, bắt đầu nói chuyện, nhưng tốt xấu còn nhớ là đang trong rạp chiếu phim, chỉ nghiêng về phía Hạ Chi Quang, đồng thời hạ giọng: "Tôi thấy mặt người này có tướng làm hung thủ này, hơn nửa chính là —— "

"Hoàng Tuấn Tiệp."

"Hả?" Hoàng Tuấn Tiệp "Tin tôi, tôi xem phim kịch tính đoán hung thủ rất chuẩn, Trịnh Thuần Cảnh chính là bị đôi mắt sắc như diều hâu của tôi đầu độc mà không thích ngồi xem phim với tôi nữa."

Hạ Chi Quang xoay mặt nhìn sang, ánh sáng của màn ảnh trong con ngươi đen kịt của cậu phản chiếu ra một tầng xanh biếc, xanh biếc giống như làn sóng, mang theo sức sống cùng ý chí chiến đầu dâng trào, mãnh liệt xông tới.

"Tôi cũng đoán trúng một người."

Gần như trong chớp mắt hai người nhìn nhau, Hoàng Tuấn Tiệp đã đọc được ý tứ của Hạ Chi Quang.

Đối phương nói không phải phim ảnh, phí lời, đương nhiên không phải.

Trong thời gian im lặng quan sát vừa nãy, Hạ Chi Quang tìm được một người không đủ bình thường trong rạp chiếu phim.

Nhạc nền của bộ phim biến thành tiếng bước chân quỷ dị chấn động thần kinh, đại khái là nội dung tình tiết đã đến cảnh tất cả mọi người nên ngừng thở, trong rạp phim, khán giả đều không tự chủ mà thở nhẹ, ngoại trừ nhạc nền cùng tiếng nhân vật thở dốc ra thì không còn nghe thấy gì khác.

Hạ Chi Quang cũng không tiếp tục nói nữa, cậu nắm lấy tay trái của Hoàng Tuấn Tiệp, lại vươn một cánh tay về phía Hoàng Tuấn Tiệp.

Đây là muốn đồng thời viết ra người mà bọn họ phát hiện, nhìn xem có nhất trí hay không.

Trò chơi này so với bộ phim nhàm chán còn vui hơn gấp mấy lần.

Hoàng Tuấn Tiệp quyết định tiếp thu, anh nghiêng người, gương mặt đang nhìn màn hình hướng sang Hạ Chi Quang.

Tay phải của anh mở tay trái của Hạ Chi Quang ra viết chữ, còn tay phải của Hạ Chi Quang lại viết chữ lên tay trái của anh.

Khi đầu ngón tay lành lạnh của Hạ Chi Quang rơi vào lòng bàn tay anh, anh cảm thấy có chút ngưa ngứa.

Sau đó anh ý thức được đối phương viết lên lòng bàn tay anh: 1202

Hàng 12, ghế số 2.

Mà anh viết lên lòng bàn tay viết của Hạ Chi Quang cũng là: 1202, giết

Hàng 12, ghế số 2, giết người.

Bộ phim kết thúc, mục tiêu hai người lựa chọn cũng đồng nhất, nhưng Hạ Chi Quang không có xác nhận người này rốt cuộc đã phạm tội gì.

Hoàng Tuấn Tiệp thu lại tay phải viết chữ, khi anh đồng thời nhấc lên tay trái làm bảng viết chữ về, lại bị Hạ Chi Quang đột ngột bắt lấy.

"Tôi sở dĩ cảm thấy hắn kỳ quái, là vì hắn vẫn luôn ôm túi xách của hắn."

Hạ Chi Quang tóm chặt lấy tay của Hoàng Tuấn Tiệp, giống như giải thích, lại càng giống như là một lần khiêu khích không chịu thua trước đối thủ một mất một còn.

Cậu cần Hoàng Tuấn Tiệp khẳng định cậu nói một chút cũng không có sai.

"Hắn ngồi ở ngoài cùng, vị trí không tốt. Bởi vì hắn là nhất thời quyết định muốn tới xem phim, cho nên chỉ còn vé ngoài để mua. Hắn từ khi tiến vào xem phim đến giờ vẫn luôn ôm túi xách không nhỏ mang theo bên mình vào trong ngực, túi có quý giá đến đâu, đồ vật đựng trong đó có quý giá đến đâu, bình thường chỉ cần nhét sau lưng ghế mình ngồi lên là đã đủ kỹ rồi. Vì thế mà nhìn ra được một điểm mâu thuẫn, nếu bên mình đã mang theo thứ quý trọng đến mức ngay cả khi xem phim cũng phải một mực ôm lấy, hắn tại sao lại nhất thời quyết định đến xem phim?"

"Cũng không sai biệt lắm."

Hoàng Tuấn Tiệp xác thực khẳng định Hạ Chi Quang.

Trong rạp chiếu phim nhiều người như vậy, Hạ Chi Quang chuẩn xác mà bám lấy người đàn ông xách theo túi kia, quan sát đầy đủ, cẩn thận sắc bén.

"Nhưng không đủ để suy đoán hắn giết người." Hạ Chi Quang nói.

"Trừ những gì cậu đã nói, khi tôi đi vào đã ngửi được mùi máu tanh từ cái túi lớn kia, trên mặt túi còn có vết tích bị bắn tung tóe. Đương nhiên điểm này có thể là bởi vì hắn đi ngang qua quán bán thịt gà trùng hợp bị dính phải bọt máu."

"Thế nhưng tôi tin tưởng, đối với chúng ta... Đối với các cậu mà nói, đụng phải giết người so với đụng phải giết gà hẳn là nhiều hơn nhiều." Hoàng Tuấn Tiệp cười nói "Nói tóm lại, to gan suy đoán một cái đi: Hắn ôm vật quan trọng như vậy vẫn muốn tới xem phim, có lẽ bởi vì, hắn biết lúc này mà không xem, hắn sẽ không còn cơ hội nào để mà xem nữa."

"Đương nhiên, tất cả đều là đoán mò không chịu trách nhiệm cùng trực giác mà thôi." Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nhiên lại nhún vai, giọng nói nhẹ nhàng "Có thể hắn chỉ là một người nhà quê bình thường hiếm khi vào thành phố một chuyến, vừa vặn đi ngang qua sạp hàng mổ gà, trong túi còn đựng sản vật trong thôn, cho nên đặc biệt để ý túi xách, nhưng lại muốn trước khi ra khỏi thành phố phải đi xem phim một lần."

Cảnh phim thay đổi, từ ban ngày biến thành đêm đen, màu xanh biếc giống như thủy triều từ trong mắt Hạ Chi Quang rút đi, con ngươi một lần nữa biến thành màu đen, so với lúc trước càng thêm đen kịt.

"Hoàng Tuấn Tiệp, anh là thiên tài."

Thiên tài có quá nhiều tư tưởng kỳ diệu, quá nhiều suy đoán lớn gan—— cuối cùng, chúng đều được chứng minh, là đúng.

Hạ Chi Quang nhẹ nhàng nói, giống như u linh của bóng đêm.

"Thiên tài luôn lãng phí thiên phú."

____

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top