Chương 5
Một đêm không quá an ổn trôi qua. Khi Hoàng Tuấn Tiệp tỉnh lại, thời gian mới bảy giờ, anh cảm giác đầu đau âm ỷ, cũng không biết là tác dụng phụ của thuốc ngủ mang đến, hay là do ác mộng liên tiếp khi ngủ gây ra.
Tối hôm qua anh đã liên lạc với công ty trang trí nội thất tìm kiếm "Lỗ đại sư", nghề mộc thợ mộc, bình thường đều có liên hệ chặt chẽ với bên lắp đặt, trang trí nội thất.
Mà hỏi qua hỏi lại một vòng, không có ai biết thợ mộc họ "Lỗ" nào cả.
Anh mệt mỏi ngáp một cái, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ mà rửa mặt ra khỏi cửa, mãi đến khi tới bệnh viện Dương Quang, thời điểm anh nhìn thấy Diêm Giai Dĩnh, bà chị này tuy vẫn còn có chút sầu não uất ức, nhưng đã xuống giường bệnh, đang ngồi trên ghế của hoa viên.
Tay trái cô ôm một bó hoa, bên trong bó hoa có cắm hai con búp bê nhỏ. Từ lúc Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy chỉ vỏn vẹn có hai giây, nguyên một bó hoa đang nở rộ đã bị quẳng vào trong thùng rác.
Một đường đi tới, anh nhìn thấy trong hoa viên có đến mấy người đều ôm một bó hoa giống như vậy, hiển nhiên là hoa của bệnh viện Dương Quang, bệnh viện tư nhân luôn không ngừng cải thiện phương diện dịch vụ, cũng rất được người bệnh yêu thích, chỉ là lúc này, lại đá vào tấm sắt mất rồi. Diêm Giai Dĩnh biểu cảm hờ hững, ném xong thậm chí còn cầm lấy giấy ăn, lau lau ngón tay của chính mình.
Chuyện này phải trách Trịnh Thuần Cảnh thôi. Thời điểm Trịnh Thuần Cảnh mới vừa yêu đương, rất hay dụng tâm lãng mạn, thậm chí phạm quy mà ở tại chỗ hỏi xin ý kiến một tên tội phạm cùng lúc lừa đảo tình cảm lẫn tiền tài của mười tám người phụ nữ mới vừa bị bắt quy án xong, cuối cùng tặng cho Diêm Giai Dĩnh hai cốc nến thơm có hình người gốm đang nâng trái tim ở bên trong.
Lúc ấy có bao nhiêu niềm vui bất ngờ thì hiện tại lại có bấy nhiêu phẫn nộ, cho tới bây giờ, cô gái này vẫn không thể thoát khỏi PTSD về búp bê nam nữ.
Chuyện của quá khứ lặng lẽ trôi qua trong lòng anh, anh đi tới trước mặt Diêm Giai Dĩnh.
"Tằng Bằng mới vừa rời đi?" Anh liếc nhìn cái hộp đặt trên đầu gối của Diêm Giai Dĩnh.
"Mang di vật của Hề Lôi tới cho chị."
"Hoàng Tuấn Tiệp, có lúc ở cùng cậu thật khiến người ta không có cảm giác an toàn," Diêm Giai Dĩnh bất đắc dĩ nói "Giống như căn bản không có chuyện gì có thể qua mắt được cậu. Nhưng đây cũng là điểm khiến người khác tin cậy."
"Chỉ là suy đoán rất cơ bản, nếu như chị muốn..."
"Đừng, không cần, tôi không muốn." Diêm Giai Dĩnh liên tiếp cự tuyệt ba lần "Tôi biết cậu lợi hại là được, không muốn biết cậu vì sao lợi hại."
"Hề Lôi để lại cho chị cái gì?" Hoàng Tuấn Tiệp biết nghe lời phải nói sang chuyện khác.
Diêm Giai Dĩnh khẽ vuốt chiếc hộp trên chân, cô mở ra, bên trong là một tranh thêu chữ thập, trên vải thêu có hình bé gái chibi dắt tay nhau, từ hình dáng tới xem, chính là Hề Lôi cùng Diêm Giai Dĩnh.
Một giọt nước rơi xuống tranh thêu.
Hoàng Tuấn Tiệp lịch sự làm bộ chính mình không nhìn thấy, anh hơi nhìn chếch sang bên này, vừa mới chếch lại trùng hợp nhìn thấy một nhóm bốn người đang đi tới.
Bốn người chia làm hai hàng, Hạ Chi Quang cùng một vị cảnh sát đi ở đằng trước, hai người nam nữ ăn vận lịch sự, bảo dưỡng xinh đẹp đi ở phía sau. Người phụ nữ đi cuối cùng là...
Nhiêu Phương Khiết, phó viện trưởng bệnh viện Dương Quang.
Trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp chợt lóe bức ảnh trên vách tường của bệnh viện Dương Quang mà chính mình nhìn thấy.
Nhiêu Phương Khiết là một người phụ nữ trung niên, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, hai tay đều xách đồ, tay trái là túi xách hàng hiệu, trên ngón tay cầm túi đeo nhẫn, dấu vết đeo nhẫn rất sẫm; tay phải thì lại nhấc theo túi nilon đỏ cỡ vừa nhẹ hều, Hoàng Tuấn Tiệp liếc mắt nhìn túi nhựa, bên trong lộ ra cái bóng mỏng manh trùng điệp, là dáng vẻ rất nhiều lát cắt lớn nhỏ khác biệt chồng lên nhau, đường mép của các lát cắt đều vuông vức, giống như... trang giấy chồng lên nhau.
Anh nhìn lướt sang, lướt tới người đàn ông âu phục giày da, nện bước thoải mái đi trước Nhiêu Phương Khiết, nhìn thấy ngón tay người đàn ông đeo nhẫn.
Chiếc nhẫn trùng khớp với vết tích trên tay Nhiêu Phương Khiết, hai người là quan hệ vợ chồng.
"Hoàng Tuấn Tiệp." Diêm Giai Dĩnh gọi anh. Tầm mắt của cô cũng đồng nhất với hướng anh nhìn, ánh mắt từ trước người Hạ Chi Quang chuyển qua, thời điểm rơi xuống người Nhiêu Phương Khiết cùng người đàn ông, mang theo sâu sắc nghi ngờ "Hạ Chi Quang xuất hiện. Bọn họ có liên quan đến vụ án Lôi Lôi?"
"Chồng của Nhiêu Phương Khiết là người tình của Hề Lôi." Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ giọng nói cho Diêm Giai Dĩnh.
Diêm Giai Dĩnh sợ hãi cả kinh, nói năng lộn xộn: "Người tình? Lôi Lôi tại sao có thể có tình nhân, chờ đã, sao cậu lại biết người tình là ai?"
Vấn đề dễ dàng nhìn ra như vậy Hoàng Tuấn Tiệp luôn luôn không trả lời. Hạ Chi Quang xuất hiện chứng minh đôi nam nữ này có liên quan đến vụ án của Hề Lôi. Nhiêu Phương Khiết lại gần đây mới lấy xuống nhẫn, rõ ràng đã hoàn toàn viết tin tức "Chồng tôi ngoại tình, đối tượng quá trớn chính là Hề Lôi" thành khẩu hiệu trên mặt.
"Nhìn thấy túi bóng màu đỏ trong tay Nhiêu Phương Khiết không?" Hoàng Tuấn Tiệp nói đến đồ vật mà Diêm Giai Dĩnh hoàn toàn không chú ý tới "Trong đó đựng giấy, có thể đoán được là giấy gì không?"
"... Hả?"
"Hừm... tôi biết rồi, hẳn là hóa đơn, biên lai mua sắm." Hoàng Tuấn Tiệp lầm bầm "Người đàn ông bước chân nhẹ nhàng, thần sắc thả lỏng, chứng minh về chuyện của Hề Lôi, hắn đã thoát khỏi hiềm nghi, hắn lấy ra chứng cứ sắt thép chứng minh chính mình không ở hiện trường. Hóa đơn cùng bill mua sắm như thế nào mới có thể chứng minh, hơn nữa dù có thu thập một lượng lớn cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi-- báo cáo thanh toán khi đi công tác."
Anh đạt được kết luận, quay đầu nhìn về phía Diêm Giai Dĩnh, nhìn thấy Diêm Giai Dĩnh đầy mặt thẫn thờ.
Diêm Giai Dĩnh thẫn thờ một lát, lại lên dây cót tinh thần, nỗ lực tổng kết: "Cho nên bọn họ không có hiềm nghi?"
"Khó nói."
Diêm Giai Dĩnh tràn ngập muốn biết mà nhìn anh.
Hoàng Tuấn Tiệp thò tay vào trong túi lục lọi, thời điểm suy nghĩ anh không cảm thấy uể oải, như là mở cửu liên hoàn, xoay tròn rubik, từng bước lắp ghép tranh, thời điểm chơi game người rất khó uể oải; mà chờ chơi xong, đến thời điểm cần thiết từng bước thuật lại nội dung của trò chơi, sức hấp dẫn lại tiêu tán mất, hết thảy đều trở nên khô khan mệt mỏi, cần phải ăn thứ gì đó vực dậy tinh thần.
Thế nhưng trong túi rỗng tuếch, anh đã lâu rồi không có thuật lại những thứ này, đương nhiên cũng không mang theo đồ ăn vặt nâng cao tinh thần.
Lúc này bên cạnh duỗi đến một cái tay, Diêm Giai Dĩnh đưa cho Hoàng Tuấn Tiệp một quả mơ: "Thời kỳ mang thai không thể ăn quá ngọt, tôi không mang kẹo hay sô cô la, cái này có được không?"
Hoàng Tuấn Tiệp nhận lấy ăn.
Thói quen này của anh Trịnh Thuần Cảnh biết, Diêm Giai Dĩnh cũng biết. Chính là vào thời điểm bọn họ đồng thời chăm sóc Trịnh Thuần Cảnh bị Diêm Giai Dĩnh phát hiện ra, bao gồm cả địa chỉ gia đình anh. Khoảng cách giữa người với người một khi quá gần, bí mật sẽ rất khó tồn tại. Mà người lại là động vật quần cư, cho nên bí mật lại có thể được hiểu thành...sự việc sẽ bị biết đến.
Anh ngậm quả mơ, chua đến giật mình, tế bào não trì độn cùng nhảy lên hai lần: "... Từ trực giác mà nói, kẻ tình nghi lớn nhất vừa vặn lại có chứng cứ nhìn như không thể phủ định về việc chính mình không ở hiện trường, vô cùng khả nghi; từ lẽ thường phân tích, Nhiêu Phương Khiết chú trọng trang phục đeo túi xách nhỏ cái gì cũng đựng không được, dẫn đến vật chứng quan trọng như hóa đơn chỉ có thể đặt trong túi nilon, điều này nói rõ cái gì?"
"Nói rõ Nhiêu Phương Khiết không có chuẩn bị trước cái này." Diêm Giai Dĩnh cuối cùng cũng coi như theo kịp dòng suy nghĩ.
"Đồ vật là người chồng chuẩn bị, chuẩn bị rất đúng lúc, rất đầy đủ." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Hắn có vấn đề." Diêm Giai Dĩnh bật thốt lên.
"Đúng." Hoàng Tuấn Tiệp làm bộ như thật mà gật đầu "Hắn có vấn đề. Ngược lại dùng tiểu thuyết mà nói, chứng cứ hoàn mỹ không có mặt xuất hiện ngay từ đầu, về sau kiểu gì cũng bị lật đổ. Một cái mở đầu rập khuôn cũ nhếch, nhưng cũng miễn cưỡng ghi nhớ một chút. Ồ... Bọn họ dừng lại, đang nói chuyện."
Mấy người đều dừng lại, Nhiêu Phương Khiết hình như đi trước rồi, chỉ còn dư lại Đường Cảnh Long, đang nói chuyện cùng Hạ Chi Quang.
Hoàng Tuấn Tiệp từng học ngôn ngữ môi một khoảng thời gian, anh nhìn về phía xa, phân tích lời nói của Đường Cảnh Long.
"'Quan hệ giữa tôi và Lôi Lôi rất tốt... Lôi Lôi tuy rằng trình độ học thức không cao, cũng không quá xinh đẹp, thế nhưng là một người phụ nữ sống rất giản dị... tôi đến cái tuổi này rồi, không coi trọng có xinh đẹp hay không, mỗi người đàn ông không phải đều muốn có một gia đình khiến người an tâm sao? Tôi mỗi tháng sẽ cho Lôi Lôi một khoản tiền, chính là muốn cô ấy yên tâm ở nhà, không phải khổ như vậy... Nếu như Lôi Lôi không tiếp xúc với những người không đàng hoàng, có lẽ cũng sẽ không...'"
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh châm biếm phẫn nộ.
Hiển nhiên là Diêm Giai Dĩnh, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không để ý tới, anh vẫn như cũ nhìn về phía trước, lại lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm về đồ vật trên tay người đàn ông đã đi xa, anh cảm thấy vật kia có chút quen quen.
Người đàn ông bị anh chụp không hề hay biết, Hạ Chi Quang lại đột nhiên quay đầu lại, mắt như chim ưng, nhìn sang bên này.
Hoàng Tuấn Tiệp bảo Diêm Giai Dĩnh trở về phòng bệnh trước, sản phụ mới bị ngất xỉu ngày hôm qua không thích hợp đứng bên ngoài quá lâu. Diêm Giai Dĩnh trở lại chưa tới hai phút, Hạ Chi Quang đã qua đây, không ngạc nhiên chút nào.
Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ nhàng chào hỏi: "Hi."
"Lại gặp mặt." Hạ Chi Quang không mặn không nhạt "Lần này cũng là đi dạo đến điều tra hiện trường?"
"Kỳ thực tôi là tới thăm bạn." Hoàng Tuấn Tiệp dùng đầu lưỡi đá đá quả mơ trong miệng "Chỉ là dựa theo suy đoán thông thường, nhiều nhất ngày hôm nay hoặc ngày mai, cậu hoặc là người trong tổ của cậu, sẽ tới điều tra bệnh viện Dương Quang. Cho nên nếu muốn nói là tôi cố ý đến thu thập tin tức về các cậu, cũng không có vấn đề gì."
"Thu được cái gì?"
"Một vài thứ nhỏ bé lặt vặt."
Hoàng Tuấn Tiệp lắc lắc điện thoại di động, mở ra Bluetooth, gửi bức ảnh cho Hạ Chi Quang, đồng thời hỏi: "Hiện trường có DNA của mấy người?"
"Ngoại trừ người chết, còn có hai người, một là Tằng Bằng, một là Đường Cảnh Long."
Điện thoại của Hạ Chi Quang nhận được bức ảnh, cậu liếc mắt một cái, là bức ảnh nhắm thẳng ống kính vào bình giữ nhiệt trong tay Đường Cảnh Long, bình giữ nhiệt trên tay Đường Cảnh Long có in LOGO hình đám mây nho nhỏ, bên cạnh vẽ phác họa một cốc cà phê, nhìn như là quà tặng của tiệm cà phê nào đó.
"Nghi ngờ Đường Cảnh Long?" Hạ Chi Quang nói "Trong thời gian người chết tử vong, hắn và vợ đang đi du lịch ở nơi khác."
"Ồ, xem ra đây là vụ án sinh đôi đồng thời giết người."
"..."
"Đương nhiên, người ra ngoài cùng vợ hắn chính là sinh đôi, giết người là chính hắn. Mọi người đều biết, sinh đôi cùng trứng có DNA đồng nhất, nhưng DNA của sinh đôi dị trứng lại không giống nhau; cân nhắc từ điểm này, có khi còn xuất hiện tình tiết Đường Cảnh Long đổi vợ hay không..."
"Hoàng Tuấn Tiệp." Hạ Chi Quang lên tiếng ngắt lời, không kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày vô cùng sống động "Đường Cảnh Long trên sổ hộ khẩu là con trai độc nhất."
"Có lẽ còn có anh em lưu lạc bên ngoài. Gần đây loại tiểu thuyết có anh chị em lưu lạc bên ngoài này không phải đang rất hot sao? Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, cuộc sống thường thường so với nghệ thuật lại càng thêm hoang đường."
"Nói linh ta linh tinh vui lắm à?"
"Ha..." Hoàng Tuấn Tiệp bật cười "Được rồi, hiện tại trừ người chết ra, còn có hai mẫu DNA, Hạ đội trưởng cho rằng là Tằng Bằng giết người hay là Đường Cảnh Long giết người? Hai người bọn họ đều có chứng cứ không có mặt ở hiện trường. Từ trên người Tằng Bằng tới xem, động cơ có lẽ cũng không đủ, đúng không?"
"Không bài trừ người thứ ba động thủ."
"Vậy nhất định là một hung thủ cẩn thận chặt chẽ, trang bị đầy đủ, chú ý tránh để chính mình rơi xuống dù chỉ một sợi tóc. Không phải kỳ trang dị phục chính là cao thủ võ lâm. Tằng Bằng, Đường Cảnh Long, người thứ ba cẩn thận nhọc lòng. Lại đến phân đoạn ba chọn một kinh điển." Hoàng Tuấn Tiệp cợt nhả nở nụ cười, bất thình lình hỏi "Hạ đội cho rằng là ai?"
Hạ Chi Quang thoáng nhíu lông mày, chưa kịp mở miệng, Hoàng Tuấn Tiệp đã tự mình ra kết luận: "Xem ra chúng ta có cùng quan điểm rồi, người thứ ba không đủ cảm giác hồi hộp, kẻ giết người là Đường Cảnh Long. Nếu không Hạ đội trưởng thật sự cũng không cần phải thẩm vấn xong Đường Cảnh Long cùng Nhiêu Phương lại trở về một chuyến nhìn vật trong tay tôi như thế, vậy thì..."
Anh nhìn Hạ Chi Quang, khóe miệng lộ ra độ cong suy ngẫm: "Đường Cảnh Long ngày đó rốt cuộc là làm thế nào bay qua mấy ngàn cây số, giết hại người chết?"
Mơ trong miệng ăn xong rồi, anh muốn trực tiếp phun vào thùng rác, nhưng ngay dưới cái nhìn chằm chằm của công nhân vệ sinh môi trường lớn tuổi, Hoàng Tuấn Tiệp lại lễ phép nhả vào lòng bàn tay, rón rén để vào thùng rác ẩm ướt.
Anh làm xong, vỗ vỗ tay, trước khi đi hình như nhớ tới gì đó, lại quay đầu cười một tiếng: "Đúng rồi, lời của tiểu thuyết gia, đừng tin là thật. Sinh đôi gì gì đó, nhạt nhẽo lại lỗi thời, hiện thực sẽ không đặc sắc như thế."
Hai người trên sân cỏ trước sau rời đi, nhân viên vệ sinh môi trường già nua còn đang ở khu vực này cần cù chăm chỉ quét tước, nhưng thời điểm bà cúi đầu khom lưng nhặt đồ vật, một đôi giày đá bóng dơ bẩn đứng trước mặt bà.
Giày kia thật bẩn, bẩn đến mức nửa ngọn lá rau dính ở bên cạnh cũng không rơi ra, trong khi rõ ràng chỉ cần chủ nhân khom người là có thể giải quyết.
Đúng là cái đồ lôi thôi, chẳng lẽ không ai buồn nói hắn à.
Nhân viên vệ sinh môi trường oán thầm.
*
Giấc mộng lại phủ xuống.
Cảnh trong mộng thật sự là khách không mời mà đến, rõ ràng không ai mở cửa cho nó, nó cũng phải trăm phương ngàn kế chạy vào trong đầu người ta.
Diêm Giai Dĩnh đã quen với loại tê dại này, từ sau khi Hề Lôi qua đời, cô luôn rơi vào một loại hư ảo tựa như đối phương vẫn còn sống, cô biết đây là giả, là ảo giác thâm tâm cô không muốn Hề Lôi rời đi mà nảy sinh.
Nhưng loại ảo giác này đã liên tiếp kéo dài đến mấy ngày, khiến những chuyện mà cô đã sắp xếp thỏa đáng trong rương ký ức, cùng những chuyện khi ở chung với Hề Lôi từng chút từng chút lộ ra ngoài.
Đầu tiên cô nghe thấy tiếng khóc của chính mình, xung quanh khắp nơi bừa bộn, thủy tinh vỡ tan, giấy vệ sinh, gối đệm chăn, ấm nấu nước, cô giống như người điên mà đập đi tất cả mọi thứ, cuối cùng chỉ có thể cuộn mình trong góc, sụp đổ khóc lớn lên.
Cô cũng không biết mình đang khóc cái gì, bởi vì cả đêm cả đêm mất ngủ, bởi vì tuyệt vọng cứ vài phút lại nôn nghén một lần do thời kỳ đầu mang thai? Nhưng mỗi một người phụ nữ đều sẽ mang thai, đều có thể sinh con, tại sao những người đó đều không sao hết, chỉ có mình cô không chịu nổi?
Hề Lôi lặng lẽ ôm lấy cô, nhẹ vỗ vai cô.
Đối phương rõ ràng còn nhỏ hơn cô hai tuổi, lúc này lại giống như chị gái mà an ủi cô, đó là vì Hề Lôi căn bản không hiểu được nỗi thống khổ của cô, không có ai hiểu được nỗi thống khổ của cô!
Rắn độc cắn xé trái tim cô, cô gần như muốn đẩy ra Hề Lôi, ở ngay trước mặt cô ấy, mở cửa sổ ra nhảy xuống, đây là Hề Lôi nợ cô, nếu như không phải Hề Lôi kéo lại không cho cô bước xuống lòng đường, có lẽ cô đã sớm được giải thoát rồi!
Mà khi cô ngẩng đầu lên, trong mắt Hề Lôi lập loè không phải an ủi cùng đồng tình, mà là hiểu ra cùng sáng tỏ. Cô ấy không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng tới bên cạnh cô, dùng gò má bình thường mà ấm áp dán vào cô.
Tiếng khóc của cô dần dần ngừng lại, Hề Lôi nhìn cô, nhưng ánh mắt xa xăm tựa như nhìn thấu được cô, nhìn thấu căn phòng này, nhìn thấu giới hạn giữa sống và chết. Sau đó Hề Lôi lộ ra nụ cười đau xót, cô nhét một thứ vào trong tay Diêm Giai Dĩnh, há miệng...
Đau đớn từ bụng truyền đến kéo Diêm Giai Dĩnh ra khỏi giấc mộng.
Đêm nào cũng giống nhau, vô luận ngủ như thế nào, đau đớn trong bụng đều sẽ đúng giờ đúng lúc mà kéo tỉnh cô, nó giống như một khối u, một khối u treo trên người hút lấy các chất dinh dưỡng.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy phòng ở quen trước, mấy tháng trước, cô đã đập tan nơi này, mà sau đó ký ức dần trở nên mơ hồ, cho tới bây giờ, cô cuối cùng cũng nhớ lại, Hề Lôi lúc đó đã nhét búp bê vào trong tay cô.
Cô cầm lấy một con búp bê tóc dài, búp bê kia mập mạp, tròn vo, mặc một bộ váy xanh liền thân chấm hoa.
Nhưng nó không có mắt.
Con ngươi màu trắng trống rỗng nhìn cô chằm chằm.
Cô sởn tóc gáy, nhưng giọng nói ưu tư dịu dàng của Hề Lôi lại an ủi cô:
"Đừng sợ. Con bé sẽ phù hộ cho chị. Các bé đều sẽ phù hộ chị. Mà em, Dĩnh Dĩnh, em sẽ chăm sóc chị thật tốt. Nhất định sẽ."
Trong căn phòng nửa đêm, truyền đến tiếng chuột cắn gỗ, không phải con chuột núp trong bóng tối, là trong xương của Diêm Giai Dĩnh, cô đang run rẩy, tiếng đốt xương va vào nhau, lộp bộp lách cách, con chuột cắn xé mảnh gỗ.
Chúng nó điều khiển cô:
Làm chút gì đó —— nhất định phải làm chút gì đó.
*
Hoàng Tuấn Tiệp bắt được Diêm Giai Dĩnh bên trong một tiệm cà phê dưới công ty y dược. Thời điểm tiến vào quán cà phê này, anh còn cố ý ngẩng đầu nhìn bảng hiệu —— Cà phê "0 giờ", không có mây, căn bản không tương đồng với LOGO trên bình giữ nhiệt mà Đường Cảnh Long cầm trong tay.
Khi anh nhìn thấy Diêm Giai Dĩnh, Diêm Giai Dĩnh cũng nhìn anh, so với việc chỉ ngồi không không làm gì hết, đối diện với anh đang uống cà phê viết viết vẽ vẽ trên máy tính bảng, vẻ mặt của Diêm Giai Dĩnh lại giống như gặp ma giữa ban ngày.
Anh úp máy tính bảng lên bàn, ngoắc ngoắc tay với Diêm Giai Dĩnh, để người phụ nữ đang mang thai này ngồi vào chỗ đối diện mình, trước khi chào hỏi lại nhịn không được mà ngáp một cái, đành phải uống thêm một hớp cà phê đen.
"Nhìn thấy tôi bất ngờ thế à?"
"Sao cậu lại..."
"Sao lại xuất hiện ở đây? Sao lại biết Đường Cảnh Long đi làm ở tòa nhà này? Sao lại biết chị sẽ tự mình lén lút chạy tới điều tra?" Hoàng Tuấn Tiệp tỏ vẻ tùy ý "Tôi không biết, không xuất hiện mới kỳ quái đi? So với những chuyện đương nhiên này, tôi càng hiếu kỳ hơn chính là, chị..."
Lúc này trên mặt Hoàng Tuấn Tiệp lộ ra vẻ do dự, xoa xoa mi tâm.
"Một người phụ nữ mang thai sáu tháng, rốt cuộc là suy xét kiểu gì mà lại dám tự mình tới làm chuyện nguy hiểm như thế này? Chị cảm thấy mình đang viết "Thai Phụ Diệu Thám", "Dẫn Bóng Truy Hung" à?"
"..."
"Mang thai quả thực là điểm vô cùng thu hút sự chú ý." Hoàng Tuấn Tiệp thẳng thắn phân tích "Thế nhưng đề tài cảnh sát hình sự khó tránh khỏi động tác diễn, độc giả chỉ sợ sẽ không nguyện ý đọc được tình tiết một người phụ nữ có thai thực hiện cảnh hành động đâu. Bọn họ sẽ cảm thấy như vậy rất kém thông minh. Mà tôi cũng cảm thấy như vậy."
"..."
"Tại sao không nói lời nào?" Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi.
"Không nói được." Diêm Giai Dĩnh nghiêm mặt.
"Đi thôi." Hoàng Tuấn Tiệp uống xong cà phê, từ chỗ ngồi đứng dậy.
Diêm Giai Dĩnh không nhúc nhích, cô vẫn ngồi đó, ngữ điệu hơi gấp gáp: "Hoàng Tuấn Tiệp, tôi không muốn làm chuyện gì kỳ quái cả. Tôi muốn gặp Đường Cảnh Long, tôi có đặt camera trong cúc áo thứ hai, Đường Cảnh Long có lẽ sẽ không cảnh giác với một người phụ nữ có thai đến thế, nếu như trong lúc trò chuyện có sơ hở gì, khi đó cậu có thể liếc mắt một cái sẽ phát hiện ra. Tôi tuyệt đối không phải không tin cậu."
"Tôi cũng không cảm thấy chị không tin tôi..." Hoàng Tuấn Tiệp thuận miệng nói.
Người thân của nạn nhân trong quá trình điều tra vụ án bởi vì quá độ thương tâm bi phẫn mà chủ động làm ra những chuyện gây nhiễu án, tuyệt không hiếm thấy, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không phải tức giận vì hành động của Diêm Giai Dĩnh. Chỉ là đứng ở góc độ của anh, cần phải nhắc nhở Diêm Giai Dĩnh đề phòng lỡ như, lỡ như Diêm Giai Dĩnh quấy nhiễu quá trình phá án, lỡ như Diêm Giai Dĩnh bị thương trong sự kiện này.
"Tôi chỉ là.. Chỉ là nhất định muốn làm chút gì đó cho Hề Lôi... Vì người đã luôn chăm sóc tôi mà làm gì đó. Tôi không thể đẩy hết tất cả mọi chuyện lên đầu cậu sau đó chờ đợi kết quả, tôi không thể có lỗi với cô ấy như vậy."
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn xuống Diêm Giai Dĩnh.
Cô sắp không thở nổi nữa.
Hề Lôi là người bạn thân duy nhất của cô, cái chết của Hề Lôi giống như mạng nhện quấn chặt lấy cô, cô ở trong đó cực lực giãy dụa, giãy dụa một lần cuối cùng.
"Tôi nói với chị về mạch điều tra của tôi vậy." Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nói.
Diêm Giai Dĩnh ngừng lại giãy dụa, tầm mắt cô không thể chờ đợi được nữa mà dính tới.
"Dựa theo quy trình phá án bình thường, đầu tiên quan sát hiện trường vụ án, sau đó sắp xếp kiểm tra quan hệ cá nhân của người chết, lần nữa hiểu được động thái của người chết trước khi tử vong. Với ba bước này, các vụ án bình thường đều có thể phá. Chuyện mà phía cảnh sát nhất định sẽ làm như thế này, chúng ta không cần lại động tay động chân, chúng ta chỉ cần biết kết quả điều tra mà họ thu được thông qua quá trình tìm kiếm là được."
"Bảo mật vụ án là quy định, làm sao cậu biết?" Diêm Giai Dĩnh theo bản năng hỏi.
"Há, theo dõi bọn họ, xem bọn họ cuối cùng dồn sức về phía nào thì sẽ biết. Lại giống như chúng ta đã làm ở bệnh viện Dương Quang ấy." Hoàng Tuấn Tiệp làm như không sao cả mà nói "Cái này không quan trọng. Còn nhớ hiện trường hung án không?"
Diêm Giai Dĩnh mới vừa há miệng.
Hoàng Tuấn Tiệp giống như hiểu được cô định nói gì, vung vung tay: "Không biết cũng không sao, tôi nói thẳng."
Diêm Giai Dĩnh lại bé ngoan ngậm miệng.
"Hiện trường có một bó hoa, đế cắm hoa ở trong bình thủy tinh không có nước, đây là do hung thủ mang đến, bởi vì nếu như là Hề Lôi tự mua hoặc người khác tặng cho cô ấy, cô ấy hiển nhiên sẽ không quên đổ nước vào bình hoa; mà hung thủ cũng không có bất kỳ lý do gì để đổ nước trong bình hoa đi."
"Hung thủ mang hoa tới gặp Hề Lôi..." Hoàng Tuấn Tiệp từ từ nói "Sau khi giết người, không có lựa chọn mang hoa đi, mà xé bỏ giấy bọc hoa, phía trên kia có lẽ sẽ có logo của cửa hàng, cũng tiện tay cắm bó hoa vào trong lọ, vội vã rời đi."
"Đường Cảnh Long!" Diêm Giai Dĩnh bật thốt lên.
"Đường Cảnh Long xác thực hiềm nghi rất lớn, nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng khác: Nếu như hung thủ giả làm nhân viên giao hàng của tiệm hoa, nói có người đặt hoa tặng Hề Lôi, Hề Lôi cũng sẽ mở cửa, bó hoa này là một mấu chốt."
Hoàng Tuấn Tiệp mở máy tính bảng đang up trên bàn.
Là tranh phác họa bó hoa ở hiện trường vụ án ngày đó.
"Quay về chị giúp tôi tra tìm các cửa hàng hoa trong thành phố một chút, xem cửa hàng nào bán loại bó hoa như thế này."
Diêm Giai Dĩnh lần thứ hai bé ngoan gật đầu.
"Về phần hiện tại..."
"Xin lỗi, tôi sẽ quay về." Diêm Giai Dĩnh cúi đầu.
"Tôi chưa nói để chị quay về." Hoàng Tuấn Tiệp ngắt lời.
Diêm Giai Dĩnh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Tiệp hướng lại mình. Đôi mắt của đối phương thâm trầm, đen láy như bóng đêm, nơi sâu thẳm của đêm đen, lại mang theo bao dung cùng dịu dàng khó mà tin nổi.
"Tôi mang chị đi lên gặp Đường Cảnh Long một lần. Mặt khác, chị đã làm không ít rồi. Chị đến tìm tôi, chị dẫn dắt cảnh sát phát hiện thi thể, chị vì điều tra phá án lần theo hung thủ mà cung cấp thời gian ưu thế quý giá."
"... Không đủ."
Sau hoảng hốt ngắn ngủi, yếu đuối từ trên mặt cô biến mất, kiên cường tựa như khôi giáp lần thứ hai bao trùm. Tay trái của cô hơi nắm lại, tư thế rất kỳ lạ, giống như có người khác đang nắm lấy tay cô.
"Tôi chỉ làm một vài chuyện nhỏ bé không đáng kể."
Mà Lôi Lôi đã cứu tôi.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top