Chương 30
Hoàng Tuấn Tiệp không thể coi chuyện mình chưa đồng ý này là thật được.
Vì thế anh về nhà ngủ, ngủ không ngon, cảm giác mới vừa mới nhắm mắt vào đã nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, sau đó một trận khiếp đảm quen thuộc tái hiện, anh bị đánh thức.
Móc điện thoại di động ra nhìn, tiếng rung bắt nguồn từ tin nhắn do "Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở" gửi tới.
"Tôi đến rồi, ra đây đi."
"Không đi." Hoàng Tuấn Tiệp lạnh lùng từ chối, tiếp tục nhắm mắt.
Anh không ngủ, đã chuẩn bị tốt Hạ Chi Quang sẽ lại gửi tin nhắn, nhưng mà mười phút đã trôi qua, điện thoại di động vẫn yên tĩnh như chết, một chút tiếng động đều không có.
Cứ như vậy mà từ bỏ?
Hoàng Tuấn Tiệp một lần nữa mở mắt ra, có chút buồn bực liếc nhìn điện thoại di động.
Không giống phong cách của Hạ Chi Quang lắm...
Anh từ trên giường ngồi dậy, lẹt xẹt dép lê đi đến cửa sổ ngoài phòng khách nhìn xuống phía dưới một cái, không thấy xe của Hạ Chi Quang. Anh lại suy nghĩ tin nhắn vừa nãy Hạ Chi Quang gửi tới.
"Ra đây đi" không phải "Xuống đây đi", lẽ nào...
Hoàng Tuấn Tiệp mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy người thanh niên dựa vào vách tường trên hành lang. Hai tay cậu ôm ngực, đầu hơi rủ xuống, một chân buông lỏng cong lên, chạm vào tường.
Cậu nhắm hai mắt, đang ngủ.
Ánh nắng ban mai dịu dàng không chỉ chiếu sáng những hạt bụi nhỏ trôi nổi trong không khí, cũng chiếu sáng lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt Hạ Chi Quang, thậm chí còn chiếu sáng đuôi lông mày hơi nhướng lên của cậu.
Trong ngủ gật mệt mỏi, Hạ Chi Quang cởi bỏ áo giáp, một vài thứ thường ngày không nhìn thấy, bắt đầu lộ ra từ khuôn mặt này.
Cậu còn rất trẻ, còn có nhiệt huyết cùng năng lực vô cùng vô tận, giống như dòng nước phía dưới mặt băng, chảy xiết, dâng trào, sinh sôi liên tục.
Cục cảnh sát lại không làm người nữa rồi.
Thế mà lại ép đội trưởng đội cảnh sát hình sự chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt đến nông nỗi chỉ cần dựa vào cửa nhà anh chờ đợi cũng có thể ngủ được.
Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu, tiến lên hai bước, duỗi tay quơ quơ trước mặt Hạ Chi Quang.
Quả nhiên, người đã ngủ gật cũng không buông xuống tâm phòng bị, Hạ Chi Quang hơi giật mí mắt, mở hai mắt ra.
Đôi mắt kia trong lúc đột ngột mở ra vẫn sắc bén rõ ràng như trước, lẳng lặng đối diện với Hoàng Tuấn Tiệp.
"Tỉnh rồi? Đừng miễn cưỡng chống đỡ, em giai cảnh sát, án có thể có người khác tới nhận, nhưng mất mạng rồi thì không tìm lại được đâu." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
Hạ Chi Quang không lên tiếng, chỉ nhìn anh, ánh mắt vẫn cứ sắc bén, mà biểu cảm lại giống như có một chút ngơ ngác, tư duy còn chìm trong buồn ngủ không hoạt động được.
Nhìn thì tỉnh rồi, nhưng thực ra vẫn chưa chính thức tỉnh táo. Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ, Hạ Chi Quang đang không quá tỉnh táo, anh lại thả lỏng, hiếm thấy mà thật lòng an ủi: "Đừng lo lắng nữa. Đi ngủ một giấc cho đã, tỉnh rồi anh dẫn cậu đến huyện Di An, cho cậu biết cái gì gọi là—— "
Anh tự tin:
"Suy luận hiệu suất cao như nước chảy mây trôi."
Hạ Chi Quang tựa như nghe hiểu, sắc bén bên trong đôi mắt bắt đầu tiêu tan, cậu chớp chớp mắt, sau đó...
"Khực."
Nhẹ nhàng một tiếng, cậu thả lỏng phần gáy, dựa đầu vào bả vai Hoàng Tuấn Tiệp, ngủ thiếp đi.
...
Hạ Chi Quang tỉnh lại trên giường, còn chưa mở mắt cậu đã lặng lẽ đưa tay đặt lên bên eo —— vẫn còn.
Sau đó, cậu mới mở mắt, nhìn kỹ căn phòng, giường quen thuộc, tủ quen thuộc, thảm trải sàn quen thuộc, thậm chí thắt lưng đinh tán quen thuộc, cậu đã từng đi vào một lần, là phòng của Hoàng Tuấn Tiệp.
Cậu lúc này mới nhăn mày, tìm được một đoạn trong ký ức.
Ở cửa chờ Hoàng Tuấn Tiệp, không cẩn thận ngủ gật, ngủ... hai tiếng 10 phút.
Hạ Chi Quang xuống giường, trên người vẫn mặc đầy đủ quần áo, chỉ cởi áo khoác, áo khoác lại vắt trên ghế trước cửa sổ lay động, cậu đi tới, cầm áo khoác, bước ra ngoài nhà.
Cậu hành động nhẹ nhàng, bước chân lặng lẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào, vì thế đã nhìn thấy cảnh này:
Bên trong một căn phòng khác, Kỷ Tuân không biết lấy được một cái bảng đen nhỏ từ đâu ra, trên mặt bảng đã viết không ít chữ, anh nghiêng người quay lưng với cửa, giấu sau nửa tấm rèm đã được kéo lên, mà ánh mặt trời vẫn từ một chỗ trống khác chiếu vào, giống như một bàn tay, mơn trớn gương mặt ngửa ra đằng sau dưới tấm rèm kia.
Anh ấy đang làm việc, đang phá án.
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Quang nhìn thấy trên mặt của Hoàng Tuấn Tiệp lại thả lỏng như thế, biểu cảm cũng rõ ràng như thế. Giống như một cành cây cháy rụi, dưới làn mưa xuân, tắm táp dưới ánh mặt trời, lại mọc chồi non, mọc ra hi vọng.
Có lẽ, người này chưa từng thay đổi.
Hạ Chi Quang nghĩ.
Chỉ là một vài thứ, một vài thứ cậu đã từng được nhìn thấy, nay lại bị giấu dưới lớp tro tàn dày đặc mà thôi.
Không tự chủ được, Hạ Chi Quang bước vào phía trong một bước.
Khi cậu bước chân qua đường ngăn kim loại ở cửa phòng, Hoàng Tuấn Tiệp ngồi bên trong cảnh giác quay đầu.
Ngay lập tức, thả lỏng cùng rực rỡ trên gương mặt không còn nữa, mây đen hạ xuống, dội đi lấp lánh, loại mị lực thiêu đốt ánh mắt người đối diện tiêu tán, chỉ còn dư lại vô vị, phiền chán cùng lười nhác, Hoàng Tuấn Tiệp một lần nữa giấu mình dưới đáy tro tàn.
"Nhanh như vậy đã dậy rồi?"
Hoàng Tuấn Tiệp thò đôi chân dài, đạp bảng đen trước mặt về sau rèm cửa, một đường cuộn sóng lục bích thẫm màu vung lên, che lại toàn bộ bảng đen, giống như chủ nhân của nó.
Hạ Chi Quang nhìn theo.
Ánh sáng đã từ trên người Hoàng Tuấn Tiệp chuyển sang trên mặt bảng đen, nó bị che lại, nhưng dòng chữ viết trên đó, giống như đã nạp đủ nguồn sáng, đến nỗi có thể ở dưới rèm cửa dày nặng mà tỏa ra hào quang thu hút người khác.
"Ngoài bàn có bữa sáng." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Ừm." Hạ Chi Quang cũng không để ý bữa sáng ăn cái gì.
"Ăn trước, ăn xong tôi lại đưa cậu đến huyện Di An." Hoàng Tuấn Tiệp còn nói.
"Anh đưa tôi đi?" Hạ Chi Quang phút chốc nhìn lại phía anh, ánh sáng trên bảng đen tựa như lại bay trở về trên người Hoàng Tuấn Tiệp "Sau khi đến huyện Di An có tính toán gì?"
"Hỏi tôi?" Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc "Tôi có thể có tính toán gì? Tôi chính là làm người tốt, làm tài xế, đưa cậu vào trong huyện, sau đó toàn bộ hành trình tôi đều vứt não đi theo, lúc cần thiết hô to ôi siêu quá, đợi cậu mang tôi nằm không mà giành được thắng lợi thôi, chẳng lẽ không phải như vậy à?"
"..."
Ánh sáng không thấy đâu nữa.
Không chỉ không thấy, mà còn cho chó ăn luôn rồi.
Hạ Chi Quang bị anh chọc tức, lạnh lùng nghĩ.
Cậu không nói gì, mà biểu cảm trên mặt lại bộc lộ hết.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy tất cả nhưng không có thuật đọc tâm, không đọc ra được suy nghĩ cụ thể trong lòng Hạ Chi Quang, bởi vậy chỉ có thể suy đoán... Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thiếu ngủ nghiêm trọng, đang buồn bực tức giận khi phải rời giường, sắp bực đến biến dạng rồi.
Anh quyết định làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, lộ trình 2 tiếng đồng hồ này đều là anh lái xe, để Hạ Chi Quang ngồi đằng sau ngủ bù, cũng tiện kéo xe trên đường Hoàng Tuyền quay về chính đạo.
Ăn sáng xong, dựa theo chỉ dẫn, một đường thuận lợi, khi đến huyện Di An, thời gian vừa vặn rơi vào khoảng 11 giờ trưa.
Trạm đầu tiên của hai người là nhà mẹ của Luyện Đạt Chương.
Trên hộ khẩu của Luyện Đạt Chương chỉ có mẹ, người bố đã qua đời từ 24 năm về trước.
Một tòa nhà năm tầng kiểu cũ, xung quanh không có khu nhà bao quanh chính thức, chỉ đứng một mình trơ trọi, chỗ xây dọc, chỗ xây ngang, kiến trúc của những năm 70, 80 không có tổng thể quy hoạch, theo phong cách rảnh lúc nào thì xây lúc đó. Vùng đất trống rộng lớn trước nhà, có chỗ vốn dành cho dải xanh hóa lại bị san phẳng để trồng rau, hoặc bị dội thêm xi măng cải tạo thành bãi đỗ xe.
Mẹ của Luyện Đạt Chương ở tầng hai, không có chuông cửa, bóng đèn tròn của một bên hành lang đã được gỡ xuống, chắc là vì muốn tiết kiệm điện.
Căn nhà cũ nát, không có nội thất gia dụng gì, chỉ có mấy chiếc ghế lẻ loi đặt ở đó, có cái còn bị gãy chân, bắt mắt nhất chính là thùng carton cùng chai nhựa để linh tinh chất đống trong góc, chủ nhà có thói quen thu phế liệu; bàn cơm đã bày ra chỉ có một món, đều là đậu que, không có một chút thịt nào.
Hoàng Tuấn Tiệp quan sát xong, bà lão vừa mở cửa ra khi nãy cũng đã hết kiên nhẫn.
Bà ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nếp nhăn, dưới khóe mắt là dáng vẻ sầu khổ, đặc biệt là sống lưng, lưng bà đã còng, phần lưng gù lồi lên giấu dưới lớp quần áo, khiến cả người bà đều cong xuống.
"Chào bác, xin hỏi bác có phải là mẹ của anh Luyện Đạt Chương không?"
Bà lão lập tức thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn kia thế mà lại hiện ra xấu hổ: "Tôi không biết nó, đừng tìm tôi."
Lời Hạ Chi Quang muốn hỏi tiếp theo bị chặn trong miệng, cậu thò tay vào trong túi, trong túi có thẻ cảnh sát.
Nhưng trước khi cậu lấy thẻ cảnh sát ra, Hoàng Tuấn Tiệp lại giơ tay, đè lại cánh tay còn chưa duỗi vào, anh cất giọng nói với bà cụ: "Thật ngại quá, có lẽ là chúng cháu tìm nhầm, bác làm việc tiếp đi ạ."
Dứt lời, Hoàng Tuấn Tiệp kéo Hạ Chi Quang đi.
Hạ Chi Quang đi theo Hoàng Tuấn Tiệp được hai bước, rời khỏi căn nhà này mới mở miệng: "Tại sao không để tôi xuất trình thẻ cảnh sát?"
"Có cái gì mà phải xuất trình." Hoàng Tuấn Tiệp không thèm để ý, nhìn trái nhìn phải "Con trai có tiền mà mẹ già vẫn phải khốn khó, hơn nửa là không hòa thuận, so với việc nghe bà ấy thêm mắm dặm muối oán giận, còn không bằng trực tiếp hỏi bác gái hàng xóm tin tức linh thông. Huyện thành nhỏ bé, có mâu thuẫn gì hàng xóm còn biết rõ hơn cả người trong cuộc."
"Thế hả?" Hạ Chi Quang "Anh thấy cô kia thế nào?"
Cậu chỉ về nơi cách khoảng 10 bước về phía trước. Một bà cô năm mươi tuổi ngồi xổm mặc áo màu xanh lá, gần như hòa chung thành một với bụi cây, nếu không có quả tóc màu nâu đỏ mới uốn kia cũng không nhìn ra được.
Năm mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, đến giờ cơm cũng đi dạo bên trong khu nhà.
Có thời gian, có tri thức, khả năng cao sẽ đồng ý trò chuyện, phù hợp với yêu cầu của bọn họ.
"Rất phù hợp, đôi mắt quả là tinh tường." Hoàng Tuấn Tiệp giơ ngón tay cái lên.
Bọn họ đi thẳng về phía trước, đi đến gần mới phát hiện bà cô bắt trend nhuộm tóc uốn xoăn này lại càng nổi bật, bà đang cầm một chiếc đũa, sắc mặt nghiêm trọng cẩn thận gẩy thức ăn đựng trong hộp nylon trắng trong bụi cây, hình như đang kiểm tra gì đó.
Hoàng Tuấn Tiệp quan sát một lát, lên tiếng bắt chuyện: "Sao thế ạ, có người thả bả cho chó mèo hoang hả cô?"
Cô trung niên đang ngồi xổm sững sỡ, quay đầu lại nhìn hai người xa lạ, kinh ngạc nói: "Sao cậu biết?"
Có lẽ là tình cảnh này quá giống với tiêu chuẩn bắt chuyện của người qua đường trong tiểu thuyết trinh thám, Hạ Chi Quang hơi nhếch miệng, rồi lại thu về: "Anh ấy nhìn thấy thông báo dán trên tường, phía nhà đất không báo cảnh sát sao ạ?"
"Cậu mấy tuổi rồi thế, chưa báo qua cảnh sát bao giờ đúng không, cảnh sát sao lại đi giải quyết chuyện này được?" Bà cô lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"..."
Hoàng Tuấn Tiệp không nể mặt mà cười ra tiếng, anh xua tay, ra hiệu Hạ Chi Quang đừng gây loạn, tiếp tục tám chuyện với bà cô: "Tần suất xuất hiện có cao không cô, mỗi ngày đều có à?"
Người phụ nữ đầy mặt xúi quẩy: "Đã nhiều ngày, mỗi ngày đều có, buổi tối khi đi kiểm tra vẫn không nhìn thấy, vừa sang ban ngày lại xuất hiện. Lén lén lút lút, thường thì đều là đặt nhiều cái cùng một lúc."
"Luôn là thức ăn cho mèo thêm cháo hoa với trứng luộc ạ?"
Bà cô này có vẻ như không chú ý đến chuyện đó, suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu liên tục: "Hẳn là thế, cũng kéo dài gần như vậy."
Hoàng Tuấn Tiệp mặc cả: "Vậy cô ơi, cháu giúp cô bắt người đặt bả, cô kể cho bọn cháu nghe chuyện của nhà họ Luyện sống ở đằng kia nha?"
"Xời——" cô nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, lộ vẻ khôn khéo "Đương nhiên rồi, cháu giúp cô, cô cũng sẽ giúp cháu chứ."
"Cháo hoa cùng lòng trắng luộc, không cho gia vị, rất tốt cho trao đổi chất của chó mèo, người này biết rất rõ tập tính của chó mèo, hơn nửa là đã từng nuôi; mọi người không bắt được vào lúc nửa đêm, là bởi vì người này thả bả vào sáng sớm, trứng cùng cháo đều rất tươi, người đặt bả có thể là mỗi ngày dậy sớm tiện nên làm luôn, dậy sớm không phải một chuyện dễ dàng, đây là thói quen của chính hắn; thêm trứng luộc vào trong cháo là một hành động rất kỳ lạ, nhiều hộp nhựa như vậy cũng tốn không ít trứng, chỉ cần cháo hoa cùng thức ăn cho mèo là đủ rồi, tại sao còn muốn làm điều thừa thãi đây, bởi vì trong mắt người đặt bả, trứng cũng là một nguyên liệu thường xuyên nhìn thấy, giống như gạo vậy."
"Nói tóm lại, người đặt bả là một người từng nuôi chó mèo, mở sạp bán đồ ăn sáng, mỗi ngày nấu cháo hoa, luộc luôn trứng cho người khác."
Một quầy bán đồ ăn sáng đang đóng cửa ở chỗ hành lang dưới lầu —— biển quảng cáo treo ở phía trên viết: Trứng luộc nước trà, cháo hoa, bánh kẹp thịt.
Còn có số điện thoại cùng một họ.
Cuối cùng Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Đúng rồi, hung thủ có khả năng họ Trần."
Họ Trần này, chính là viết to đùng trên sạp hàng bán đồ ăn.
Cô này nghe đến một nửa đã ngây người, một lúc lâu sau mới vỗ đùi đen đét:
"Thần thám luôn! Nhà của lão Trần nửa tháng trước hình như có con mèo bị chết mất, là bị mèo hoang cào xước, không cứu được, cháu gái nhỏ nhà lão khóc sống khóc chết, còn bị bệnh một trận."
"Không có gì không có gì, chỉ là quan sát nho nhỏ thôi."
Hoàng Tuấn Tiệp khiêm tốn nói, lại giành thu dọn đồ đạc trên đất với bà cô, sau đó anh đi thẳng vào vấn đề:
"Như vậy Luyện Đạt Chương, luật sư Luyện cùng gia đình hắn... ?"
"Nó hả? Mẹ nó ấy à, rất nhẫn tâm luôn!" Bà cô dùng câu chan chứa sắc thái tình cảm làm phần mở đầu thao thao bất tuyệt.
"Nhà nó lúc đầu cũng khấm khá, nhưng bố nó lại bị ung thư, cũng vì thế mà không làm được gì. Mẹ nó thì làm việc rõ hồ đồ, cháu nói xem, mắc bệnh nặng như vậy vốn đã hết thuốc chữa, nhưng cứ nằng nặc phải đi bệnh viện, chạy chữa đến cùng. Tiểu Chương khi còn bé là học sinh giỏi nức tiếng gần xa trong khu chúng tôi, mẹ nó nhất định ép nó bỏ học không đến trường nữa, lấy tiền học chữa bệnh cho bố nó, bố nó chỉ còn một hơi thôi là đi gặp các cụ rồi mà vẫn muốn lấy tiền đi vớt vát, chúng tôi lúc đó đều khuyên bà ấy đừng làm như vậy, đừng làm chuyện ngớ ngẩn, mà bà ấy không nghe."
Bà cô vừa thổn thức vừa đồng cảm giống như chìm vào chuyện xưa: "Đáng thương quá đi mất, bà con chúng tôi đều không nhìn nổi. Đứa bé không được đi học, cũng không có cơm ăn, suốt ngày vây quanh ông lão sắp chết, đầu óc không tốt, cũng không nghĩ tới già rồi thì phải làm sao. Sau đó hình như nói là giáo viên hay là ai đó tốt bụng, đóng tiền học cho nó tiếp tục đến trường, nếu như không đi học, không phải mất đi một sinh viên đại học cùng luật sư danh tiếng rồi sao?"
"Chờ con trai bà ta có tiền đồ, bà ta lại bắt đầu vênh váo, mỗi ngày đều khoe khoang với chúng tôi luật sư lớn gì gì đó, giỏi vô cùng, sẽ giúp người khác giải oan. Rất nhiều người chúng tôi nghe bà ấy khoác lác đã chạy đi tìm Tiểu Chương giúp giải quyết kiện tụng, mà cô nói với cháu này, ngay cả số điện thoại cũng không đúng! Chính là lừa người khác, con trai bà ta không thèm để ý đến bà ta."
"Một phân tiền đóng học không chịu cho, hiện tại gặp báo ứng —— Chẹp, nhưng mà đứa con trai này cũng mất nết lắm, bà con trong thôn chúng tôi chạy đi quỳ xuống cầu xin nó đều bị nó đuổi về, hai mẹ con nhà này ấy à, mẹ nào con nấy, xấu tính y như nhau."
Sau khi đi ra khỏi khu nhà, Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày, ấn lên dạ dày.
"Đau dạ dày?" Hạ Chi Quang chú ý tới "Muốn đến tiệm thuốc không?"
"Không, chỉ là đói thôi." Hoàng Tuấn Tiệp nhìn quán ăn phía trước "Ăn bữa cơm đi đã, nói chuyện một lát."
Không phải giờ cao điểm ăn cơm, trong quán mì không có nhiều người, nhân viên thu ngân đang đứng sau máy thu tiền buồn bực chán chường đến ngẩn người.
Hai giọng nói đồng thời vang lên:
"Một bát mì, siêu cay."
"Một bát mì, không cay."
Muốn ăn siêu cay chính là Hoàng Tuấn Tiệp, không cay chính là Hạ Chi Quang.
Chờ mì bưng lên, bát mỳ siêu cay siêu nhiều dầu của Hoàng Tuấn Tiệp với quả nước lèo đỏ rực, trong bát còn có ớt xanh cắt thành từng vòng nổi lên; còn của Hạ Chi Quang ấy à, đơn điệu hơn nhiều, chỉ có một phần mì sợi thả vào bát canh thịt bò đã hầm trong thời gian dài.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn hai bát mì rõ ràng giống nhau lại thuộc về hai thế giới khác nhau, không khỏi cảm khái một tiếng: "Xem ra đời này chúng ta đều không có cơ hội ăn chung một bát rồi."
"Ừm." Hạ Chi Quang "Anh vốn cũng không nên ăn chung một bát với tôi, anh nên ăn chung với Trịnh đội. Vừa vặn, Trịnh đội cũng ăn cay."
Hoàng Tuấn Tiệp gắp một đũa mì còn chưa nhấc lên, đã lỡ tay gắp đứt.
Bát, Trịnh Thuần Cảnh, bát.
Hoàng Tuấn Tiệp mạnh mẽ rùng mình một cái, tránh sau này lại bất thình lình bị dọa cho mắc ói, anh làm rõ: "Đội trưởng Hạ, cậu thật sự rất tò mò chuyện giữa tôi và Trịnh Thuần Cảnh, tôi không có ý đồ không an phận gì đối với Trịnh Thuần Cảnh, ngược lại là cậu, để tâm tôi cùng Trịnh Thuần Cảnh như thế... Không phải là ý không ở trong lời, thực ra là muốn chung một bát với Trịnh Thuần Cảnh chứ gì?"
Hạ Chi Quang cũng bị anh làm cho buồn nôn.
"Đừng nói linh tinh, tôi với anh ta là quan hệ đồng nghiệp đứng đắn, tôi không yêu thích mẫu người như anh ta."
"Mẫu người như nào cơ?" Hoàng Tuấn Tiệp thuận miệng hỏi.
Hỏi xong, chỉ thấy trên mặt Hạ Chi Quang xẹt qua một hơi do dự, giống như bản thân cậu cũng không nắm chắc, cho nên mới do dự.
"Không thể nói là yêu thích." Hạ Chi Quang "Chỉ có thể nói là có hảo cảm... Tán thưởng."
Trong đầu cậu vụt lên một bức tranh.
Trong tranh, có người đứng ở giữa đám đông, được các vì sao vây quanh, anh là mặt trời, có ánh sáng, sức mạnh cùng độ ấm vô cùng vô tận, anh gieo rắc, chia sẻ chúng với người bên cạnh, nhưng đối với anh mà nói chúng chỉ như muối bỏ bể, anh càng không tiếc rẻ, gieo rắc lại càng nhiều, vầng sáng kia lại càng rực rỡ, giống như nam châm, thu hút tất cả ánh mắt chung quanh tập trung lên trên người mình.
Nhưng mặt trời sẽ không để ý đến vì sao.
Đặc biệt càng không chú ý tới một ngôi sao ảm đạm bị đám đông nhấn chìm.
"Lạc quan, tin cậy." Hạ Chi Quang bắt đầu nói "Thông minh, nhiệt tình giúp đỡ người khác, có bản lĩnh."
"?"
Hoàng Tuấn Tiệp tỏ vẻ quái lạ.
"Vậy không phải là Trịnh Thuần Cảnh sao?"
"..."
Hạ Chi Quang đập đũa xuống.
Bát mì này ăn không nổi nữa.
*
Phòng 602 tòa nhà số 2, khu Hoa Điền, đường Tiểu Hà, huyện Di An.
Trịnh Thuần Cảnh đang đứng ở chỗ này.
Cũng không có gì khác so với ký ức, cửa vẫn là cánh cửa sắt kia, chỉ là đã gỉ sét loang lổ hơn lúc trước, hàng hiên cũng vẫn là hàng hiên kia, ngay cả tấm quảng cáo dán trên vách tường cũng không thay đổi.
Huyện Di An là một trong những quê hương của Trịnh Thuần Cảnh.
Trong chín năm từ tiểu học đến cấp hai, hắn vẫn luôn sống cùng bố mẹ ở huyện Di An, địa chỉ chính là đối diện phòng 602.
Hắn giơ tay gõ cửa.
Thời gian là một cô gái ăn mặc chỉn chu, nhẹ nhàng lay một góc quần rườm rà của nó, lập tức sẽ lay mọi người trở về quá khứ trong hồi ức.
*
22 năm trước, Trịnh Thuần Cảnh 12 tuổi, lên lớp sáu của tiểu học.
Trong huyện đã xảy ra một chuyện lớn, mà bố mẹ không muốn nói cho hắn biết, còn dặn dò không được đi hỏi thăm, Trịnh Thuần Cảnh nghe lời, không bao giờ tò mò, nghiêm túc đi học tan học, có đứa trẻ muốn thì thầm nói chuyện với hắn, nhưng chỉ cần nhắc đến cái bóng của "chuyện lớn" kia thôi, hắn cũng từ chối.
Bởi vì hắn đã hứa với bố mẹ, chuyện đã hứa thì phải làm được.
Mãi đến khi có một buổi chiều, trời quang mây tạnh, mặt trời chanh hồng thiêu đỏ cả nửa bầu trời, tầng mây cuộn lên ngọn đuốc của biển lửa, trôi dạt lang thang trong bốn phía xanh thẳm. Trịnh Thuần Cảnh đang ngồi trước bàn học làm bài tập, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng lạch cạch.
Bồn hoa bên cửa sổ nhà hắn lay động, một quả cầu màu đen rất lớn rơi xuống bồn hoa bên cửa sổ, lại bắn vào trong phòng.
Giống như mặt trời trên cao sà xuống.
Giống như UFO bay vào cửa nhà hắn.
Giống như các câu chuyện kỳ ảo đều dựa trên hiện thực mà hắn đọc được trong sách.
Sau đó quả cầu đen trong phòng mở ra, trên mặt gã để râu, vóc người cao lớn, lau mồ hôi lạnh, hít thở thật sâu. Gã không phải là sinh vật kỳ ảo nào, là chú Thái cách vách.
Mà nhà của hắn cùng nhà của chú Thái, đều ở tầng sáu.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cửa sổ cách mặt đất thật cao.
Chú Thái vỗ đầu Vu Tiểu Bân, lòng bàn tay to như cái quạt lá cọ vỗ vào khiến Trịnh Thuần Cảnh lảo đảo: "Cháu là con lão Trịnh à? Uầy, đã lớn thế này rồi, hơi gầy, ăn nhiều một chút, cường tráng mới đáng yêu."
Trịnh Thuần Cảnh: "..."
"Đúng rồi nhóc con, nhà cháu không lắp lưới chống trộm thì phải khóa cửa sổ vào, nếu không trộm cắp sẽ đến thăm đấy, biết cái gì là trộm cắp đúng không? Lấy móc câu mắc vào đỉnh tòa nhà, rồi nhảy từ dưới lên, như dơi bay nhện bò gì đó, xoạch xoạch xoạch, chạy vào trong phòng cháu, sau đó bưng hết những thứ đáng tiền trong nhà cháu không còn một mống..."
Chú Thái hùng hổ dọa người.
"Công ty xây dựng rách nát gì đó, vườn hoa, chòi nghỉ mát, bể bơi đã hứa hẹn mà giờ chẳng có cái mẹ gì, không có cái nào như bản vẽ hết, xây dựng linh tinh trái với thiết kế còn muốn thu phí dịch vụ nhà đất, nói gì mà vì mỹ quan nên không cho tự lắp chống trộm, tao nhổ vào, đẹp cái mả cha nhà mày, đẹp như vậy sao không nằm mơ giữa ban ngày luôn đi, bay lên mặt trăng, lấy Hằng Nga làm vợ?"
Trịnh Thuần Cảnh: "..."
Hắn nghe không hiểu, chỉ đực mặt ra nhìn chú Thái.
"Ơ cái thằng nhóc này, sao không nói gì thế, mặt cứ nghệt ra?"
Chú Thái không tiếp tục trì hoãn thời gian vì đứa bé ngơ ngác này nữa, sau khi quan sát trái phải giống như đi ăn trộm, mở cửa chống trộm nhà Trịnh Thuần Cảnh ra, lặng lẽ chuồn đi.
Trịnh Thuần Cảnh đứng ở cửa, thời điểm sắp đóng cửa, hắn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền đến từ trong phòng đối diện, còn có giọng nói tức giận của con trai chú Thái, con trai chú Thái năm nay lớp bốn, kém hắn hai tuổi.
Nhưng hình như thông minh hơn hắn nhiều, ôi đứa bé nhà lão Trịnh, phản ứng luôn chậm hơn những đứa trẻ khác nửa nhịp, đừng nói là bị ngớ ngẩn đấy nhá.
Người trong khu đều bàn tán sau lưng như vậy, hắn nghe thấy đối phương gào lên:
"Đừng khóc nữa, lão già kia là tên ngu ngốc, không phá được án, không dám gặp các người, chạy rồi! Các người ở lại nhà tôi cũng không có tác dụng gì đâu!"
...
Mấy ngày sau đó, cuộc sống không có gì thay đổi, tình tiết xen ngang duy nhất chính là Trịnh Thuần Cảnh sau hai ngày đi tìm mẹ, muốn xin mẹ máy quay, qua mấy ngày rồi hắn mới ý thức được chính mình nhớ mãi không quên quả cầu đen đột ngột nhảy vào cửa sổ.
Nếu như quả cầu đen lại đến nữa thì tốt rồi.
Mẹ gợi ý hắn sau này làm phóng viên, phóng viên có thể quay lại những thứ thú vị, hắn cảm thấy câu này rất hay, bởi vì hắn muốn quay lại một màn này, thậm chí bên trong bài văn cũng viết:
"Tôi muốn có một đôi mắt xinh đẹp, có thể phát hiện ra những chuyện thú vị bên cạnh mình; Tôi còn muốn có một đôi tay linh hoạt, có thể vác máy quay ghi lại một màn này..."
Sau đó quả cầu đen khổng lồ một lần nữa nhảy vào cửa sổ nhà hắn.
Mà lần này hắn không thể trực tiếp nhảy vào, bởi vì Trịnh Thuần Cảnh biết nghe lời phải, mỗi ngày kiểm tra ổ khóa cửa sổ, ngoại trừ mở cửa sổ một tiếng vào buổi sáng cùng buổi tối cho thoáng khí ra, thời gian còn lại đều đóng cửa thật chặt.
Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên thúc giục Trịnh Thuần Cảnh đi mở cửa sổ, chờ Trịnh Thuần Cảnh mở cửa ra, hắn nhanh chóng nhảy vào, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bồn hoa gỗ đã nứt ra một cái khe: "Đứa nhỏ này, sao lại cứng nhắc thế hả, chú nói gì thì nghe đấy, còn thật sự khóa cửa lại? Vậy lỡ như chú từ trên cửa sổ ngã xuống, nên làm sao bây giờ?"
"Bố mẹ cháu nói, cái gì đúng đều phải nghe." Trịnh Thuần Cảnh trả lời.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này..." Chú Thái cả giận "Đi đi đi, mở cửa nhìn xem, xem trong hành lang có người vây quanh hay không. Những người kia đều chạy tới tặng quà cho chú, mà chú là cảnh sát, không thể phạm sai lầm, cho nên cháu lén đi xem thử xem, có người cũng không cần lên tiếng, quay lại nói với chú, hiểu chưa?"
Trịnh Thuần Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, mà một giây sau, hắn lại nói: "Chú lừa người, những người kia không phải đến tặng quà, bọn họ muốn chú phá án, nhưng chú vô dụng, không phá được án."
Trên gương mặt bị phơi đến đen sạm kia, cũng mọc lên vầng sáng xấu hổ cùng giận dữ.
"Này chú nói này, cháu cố ý đúng không, học theo thằng cu nghịch ngợm nhà chú chứ gì? Không biết lớn nhỏ gì cả!"
...
Chiều hôm đó, cửa thang gác vẫn luôn có một đám người vây lại, chú Thái trước sau không thể đi ra ngoài.
Hắn chỉ đành ở lại trong phòng Trịnh Thuần Cảnh, chơi máy chơi game trong nhà Trịnh Thuần Cảnh, ăn đồ ăn vặt trong nhà Trịnh Thuần Cảnh, còn nói linh ta linh tinh với Trịnh Thuần Cảnh, kể rất nhiều câu chuyện liên quan đến cảnh sát hình sự cùng phá án.
Trong câu chuyện của chú Thái, cảnh sát hình sự trí dũng song toàn, trừ bạo an dân, một vài manh mối nhỏ bé cũng là chìa khóa mở ra chân tướng, Trịnh Thuần Cảnh xách ghế đẩu nhỏ, ngồi ở bên cạnh, sau đó còn dưới chỉ thị của chú Thái mà gọt táo lột cam, những câu chuyện kia đều vô cùng gay cấn hồi hộp, hắn say sưa lắng nghe, mơ tưởng viển vông. Chiều hôm đó rất tuyệt.
Chỉ là chờ trời tối rồi, người bên ngoài rời đi, chú Thái cũng phải về nhà, bố mẹ hắn trở về, hỏi hắn buổi chiều có phải là chơi game ăn vặt không.
Trịnh Thuần Cảnh thật thà lắc đầu, nhưng hắn cũng không khai ra chú Thái, bởi vì chú Thái đã bảo hắn giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ ai.
Vì thế hắn bị ăn một trận no đòn, mấy ngày sau cũng không đi nhanh được.
...
Lại qua một quãng thời gian, không có ai chặn đường chú Thái nữa, chú Thái cũng không thông qua bồn hoa mà nhảy vào cửa sổ nhà hắn nữa.
Một lần nữa hắn nhìn thấy chú Thái, là ở dưới lầu của khu nhà.
Vùng đất trống dưới lầu, có hai nhóm người đang đứng, một nhóm do chú Thái dẫn đầu, đều là cảnh sát, khu này là tòa nhà hùn vốn của cảnh sát, đa số các hộ dân bên trong đều là cảnh sát, chỉ có nhà hắn là từ bên ngoài chuyển vào; mà một mặt khác, là bên bất động sản, bất động sản chính là nhánh con của công ty khai thác khu nhà.
Trịnh Thuần Cảnh nghe bố mẹ nói chuyện với nhau, ông chủ của công ty khai thác khu nhà vốn là tên côn đồ du đãng, lớn gan nhận thầu bất động sản, thế nhưng tật lưu manh không đổi, xây nhà ăn bớt nguyên vật liệu, chủ sở hữu làm lớn lên còn ngang ngược quát tháo.
Đây không phải lần đầu tiên nhóm chú Thái xung đột với bên nhà đất, mà lần này lại xung đột vô cùng lớn.
Chỉ nghe một trận còi xe kéo dài, một chiếc xe tải chạy đến, cửa xe mở ra, mười mấy ông anh vạm vỡ ăn mặc quần áo ngụy trang chỉnh tề từ trên xe bước xuống, đứng bên cạnh chủ nhà đất, giằng co với phía chú Thái.
Hai phe mắng nhau, sau đó xô đẩy.
Trịnh Thuần Cảnh nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn một lúc lâu, cảm thấy cảnh tượng này rất thần kỳ, hắn giơ máy ảnh lên.
...
Chuyện sau đó, Trịnh Thuần Cảnh nghe thấy bố mẹ trò chuyện trên bàn cơm mới biết đến.
Ngày đó sau khi chú Thái dẫn đầu nhóm cảnh sát xô đẩy ngắn ngủi với nhóm vạm vỡ mặc đồ ngụy trang do bên nhà đất chỉ huy, xung đột thăng cấp, biến thành sự kiện đánh nhau tập thể song phương tham chiến với số lượng tham gia đến cả trăm người.
Mấy ông vạm vỡ mặc đồ ngụy trang là tay đánh đấm chuyên nghiệp, đối đầu với cảnh sát cũng không rơi xuống thế hạ phong, song phương đều vỡ đầu chảy máu nhập viện, mà sau khi nhập viện, chủ nhà đất thế mà lại trở tay báo cảnh sát, tố cáo trước, nói cảnh sát đánh người.
Tình thế rất nghiêm trọng.
"Haiz, nghe nói lần này tất cả cảnh sát tham gia đánh nhau đều bị xử lý nghiêm trọng, khai trừ toàn bộ."
"Sao lại xử phạt nặng thế? Là bên nhà đất khinh người quá đáng, chủ sở hữu tập thể phản kháng mà thôi, không thể bởi vì là cảnh sát mà không thể bảo vệ quyền lợi chủ sở hữu của chính mình. Mà kể cả thế, cũng không nên bị trách phạt!"
"Còn không nên bị trách phạt, báo chí bên ngoài đều đăng hết rồi, tiêu đề chính là 'Con sâu làm rầu nồi canh trong lực lượng cảnh sát', muốn làm căng thành vấn đề bộ máy điều hành nhà nước, tôi thấy bên công ty nhà đất chắc là đã nhét tiền cho truyền thông rồi, buổi chiều đánh nhau, buổi tối đã đăng báo, ai tin!"
"Mà nói ra phía lão Thái cũng không cẩn thận, động thủ trước chắc chắn là không chiếm lý rồi..."
Trịnh Thuần Cảnh vẫn luôn im lặng lắng nghe, mà đến đó lại nói chuyện: "Nhưng động thủ trước không phải phía chú Thái, là đối phương."
Bố mẹ nói hắn: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được xen vào."
Trịnh Thuần Cảnh: "Thầy cô đã dạy chúng con, có đúng hay không không liên quan đến tuổi tác lớn nhỏ, một nhóm ắt có kẻ đúng người sai*. Không phải phía chú Thái động thủ trước, là bên mặc quân trang của chủ nhà đất ra tay trước, con đã dùng máy ảnh của mẹ quay lại được."
*Gốc 三人行,必有我师 trong三人行,必有我师焉;择其善者而从之,其不善者而改之 của Khổng Tử (Trích từ Luận Ngữ). Khổng Tử nói "Hành vi ngôn từ cử chỉ của người khác, nhất định có chỗ đáng để mình học tập. Chọn cái tốt của người ta mà học, còn khi nhìn thấy khuyết điểm của người ta, suy xét lại xem chính mình có khuyết điểm như vậy không, rồi từ đó mà sửa đổi."
...
Tối hôm đó, Trịnh Thuần Cảnh đi theo bố đến cục cảnh sát, nộp máy ảnh lên.
Cục trưởng cục cảnh sát béo núc ních tự mình đi ra, xem đi xem lại nội dung camera quay được, sau đó lão đỏ bừng cả mặt, vỗ vai bạn nhỏ thật mạnh mấy lần: "Ôi cháu ơi, cháu là hơi bị có triển vọng đấy, bé như thế này đã biết chủ trì chính nghĩa như thế nào rồi!"
Lại sau đó, mấy người chú Thái không bị sao hết, chủ thầu xây dựng thì tiến vào ngục giam, bên nhà đất cũng tản đi.
Trịnh Thuần Cảnh mới có 12 tuổi, thành công dùng một cái chứng cứ tiện tay quay lại được, cứu vãn kế sinh nhai của rất nhiều cảnh sát, sau đó trong buổi tiệc ăn mừng, tất cả mọi người đều vui vẻ, uống say khướt, chỉ có Trịnh Thuần Cảnh, tuổi tác còn nhỏ, chỉ có thể nâng chén nước trái cây đi tới đi lui, cụng ly với mỗi một một chú cảnh sát kính hắn, uống cả một bụng nhỏ tròn vo.
Cuối cùng hắn đi tới trước mặt chú Thái.
Chú Thái cũng mặt mày hồng hào, lại giống như cục trưởng vỗ mạnh vai hắn: "Nhóc con khá lắm, có được một phần mười phong thái của chú Thái nhà nhóc đấy, chuyện ngày hôm nay có thể để nhóc khoe khoang cả đời!"
"Cháu không muốn khoe khoang cả đời."
Trịnh Thuần Cảnh ngửa đầu nhìn chú Thái. Hắn không muốn làm phóng viên, kể từ chạng vạng ráng trời đỏ au mà chú Thái nhảy vào bệ cửa sổ nhà hắn, cuộc sống đã trở thành một câu chuyện kích động lòng người, ngày đó trên bầu trời xanh thẳm lại cuộn lên mây lửa, giấu vào đáy lòng hắn, nhuộm màu sắc kỳ ảo lên tương lai mà hắn đã từng tưởng tượng.
"Cháu muốn làm cảnh sát, cháu muốn bảo vệ chính nghĩa, cháu muốn phá được càng nhiều vụ án."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top