Chương 27

Hoàng Tuấn Tiệp đang cùng lúc xem hai bộ phim, một ở trong màn ảnh, một ở ngoài màn ảnh.

Từng cảnh từng cảnh trong màn hình lớn khiến cả khán phòng vốn chỉ thuần túy màu đen nay lại nhuốm đủ màu bi hoan tan hợp, ngoài màn hình là kẻ khả nghi hòa chung cảm xúc mà theo dõi bộ phim với motip cũ mèm, vẻ mặt không ngừng thay đổi, giống như bộ phim không có gì đặc sắc này lại khiến hắn khó lòng kiềm chế mà đắm chìm vào trong đó.

Không, thật ra có tới ba bộ điện ảnh.

Hạ Chi Quang ngồi bên cạnh anh một mực nhìn chằm chằm khách hàng xách túi khả nghi tới xem phim, thậm chí còn lấy điện thoại đã điều chỉnh chế độ tối ghi lại nút thời gian hình ảnh tương ứng.

Bọn họ không hẹn mà gặp, đều không có ý định làm phiền vị khách xách túi này.

Giả sử hắn thật sự giết người, hiển nhiên cũng không phải tội phạm cảm xúc mãnh liệt bình thường, nếu không cũng sẽ không trấn định ngồi trong rạp chiếu phim như thế.

Hắn có lẽ là một đối thủ khó xử lý, bọn họ —— Hạ Chi Quang, Trịnh Thuần Cảnh cùng các cảnh sát hình sự phải chuẩn bị tốt trước trận chiến, chuẩn bị này tuyệt đối không bao gồm cầm thẻ cảnh sát, trực tiếp dẫn người tới bên cạnh lục soát dò hỏi ngay trong rạp chiếu phim đông đúc thế này.

Đây có thể là biện pháp đơn giản nhất.

Nhưng nếu như sơ ý một chút, ngày hôm nay, ở đây, thật sự phát hiện khách mang túi xách là hung thủ, trong túi xách lớn của hắn nhét dao dính đầy vết máu, hoặc là nhét cái đầu mặt mày dữ tợn, hoặc là bất kỳ thứ gì máu me hay một bộ phận cơ thể nào đó; chỉ sơ ý một chút, tại thời điểm đối phương phản kháng khiến quần chúng bị quấy nhiễu xúm lại nhìn thấy.

Hoàng Tuấn Tiệp một lần nữa nhìn về màn ảnh lớn.

Không có gì bất ngờ, hung thủ được dự đoán ngay trong năm phút đầu mở màn quả nhiên chính là hung thủ.

Anh tiếp tục suy nghĩ:

Bộ phim dùng mánh lới quảng cáo vừa cũ rích lại hoàn toàn không có cách nào sánh ngang với "Memories of Murder" này, ngay lập tức sẽ khiến Internet bùng nổ.

So với tình tiết đặc sắc "Bạn có thể đã cùng xem phim với kẻ giết người" của "Memories of Murder" khi mới công chiếu có lẽ còn kinh khủng gấp một vạn lần —— hiện giờ đang ngồi xem phim với kẻ tình nghi giết người thật luôn này.

Sau đó, vô số blogger giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh chen chúc xông tới, phút chốc chế ra từng bài từng bài "So với "Memories of Murder" lại càng Memories of Murder, "Memories of Murder" bản hiện thực", "Ngày hôm đó, tôi chỉ cách kẻ sát nhân 0.1 cm", "Sát nhân cũng không nhịn được mà phải đi xem phim kịch tính", văn phong quảng cáo tuyên truyền lộ liễu, khuấy động tâm tình của netizen, khơi gợi từng vòng từng vòng dư luận hiếu kỳ, mỗi bài hơn trăm vạn lượt xem, dự định bùng nổ hotserach trong mục tin tức xã hội.

Trịnh Thuần Cảnh và Hạ Chi Quang còn đang trong kỳ nghỉ phép, một lần nữa đánh mất buổi tối nghỉ ngơi quý giá của bọn họ, một lần nữa vùi đầu vào trong trình tự phá án khua chuông gõ mõ... Ừm, ngược lại là tiến triển một cách tự nhiên, cảnh sát hình sự phỏng chừng cũng đã quen rồi, cho dù có người hiện tại không quen, nhưng làm lâu, sớm muộn cũng sẽ quen.

Hoàng Tuấn Tiệp câu được câu không mà nghĩ, ca khúc chủ đề cuối phim vang lên, trong khán phòng sáng đèn, màn ảnh biến thành màu đen, báo trước bi hoan tan hợp trong câu chuyện đã đến hồi kết thúc.

Miệng hộp mở ra, tiếng hít thở, tiếng nói chuyện, tiếng đứng lên ngộp ở bên trong ồ ạt tràn ra, khán phòng trở nên ồn ào náo loạn.

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, quan sát tình hình của mỗi một góc trong rạp.

Anh nhìn thấy thời điểm hầu hết mọi người đều đứng dậy rời đi, người đàn ông xách túi vẫn ngồi trên vị trí của mình, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình như cũ, ngay cả phụ đề cuối phim trên màn ảnh cũng say sưa nhìn ngắm, dường như hoàn toàn đắm chìm vào trong dư vị của câu chuyện, thế là mỗi một chữ vuông vức thông thường đại biểu tên người xuất hiện trên màn hình kia, đều trở nên vô cùng tuyệt vời.

Anh cũng nhìn thấy Trịnh Thuần Cảnh cùng những cảnh sát hình sự khác.

Bọn họ ngồi rất tập trung, cơ bản đều ngồi xuống vị trí ba hàng trung ương của sảnh phòng, không vội vã ra khỏi cửa như mọi người, đều ngồi nguyên tại chỗ cười nói, qua một lát, áng chừng số người đã đi gần hết, đợt thứ hai mới lại đi ra.

Trùng hợp tài tình.

Hoàng Tuấn Tiệp lẳng lặng nghĩ, anh nhìn sang Hạ Chi Quang đang ngồi cạnh mình, quả nhiên, Hạ Chi Quang đang dùng điện thoại, gửi tin nhắn văn bản cả đoạn dài, hẳn là đang trao đổi với đồng nghiệp phía trước, phối hợp lẫn nhau, quần chúng phổ thông đã đi hết, để lại một mình khán giả xách túi ở trong phòng.

Một kế hoạch vô hình đang ấp ủ.

Không bao lâu, vài vị cảnh sát đứng lên, trong đó có hai nữ cảnh sát, một người là Lư Mộng Lâm, một người khác là pháp y mới tới trong cục —— anh đã từng gặp cô ấy một lần, mà lần trước không nhìn kỹ. Hiện tại nhìn rõ, cằm dưới hơi rộng, đôi mắt dài nhỏ, không phải dung mạo thẩm mỹ điển hình của người phương đông, nhưng đôi mắt hẹp dài mang theo một chút quyến rũ giống như hồ ly, kết hợp với trang phục trung tính lạnh nhạt của cô đã xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu.

Cô là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ lại biết rõ chính mình rất quyến rũ, rất hiếm thấy người phụ nữ thông minh như vậy lại lựa chọn mỗi ngày tiếp xúc với tội phạm cùng thi thể.

Ánh mắt tán thưởng của Hoàng Tuấn Tiệp không khỏi dừng lại mấy hơi trước vị nữ cảnh sát xa lạ kia, sau đó trong một bản nhạc đã được phổ xong giai điệu, anh phát hiện một nốt nhạc bị lệch vị trí.

Một người đàn ông thấp bé chen giữa đám người. Hắn trái chui phải đụng, chầm chậm lại rõ ràng chen tới bên cạnh cô gái, hơn nữa nhanh chóng đưa tay ra, sờ soạng cô gái tóc dài mặc váy trắng liền thân.

Cô gái run lên dữ dội, giống như bị roi quất trúng, trong nháy mắt cũng quay đầu lại.

Hoàng Tuấn Tiệp đã nhanh chóng chạy về đám người, nhưng chuyện phát sinh trong chớp nhoáng, cô gái kia quay đầu nhìn một vòng, không có bất kỳ ai đối diện với tầm mắt của cô, mỗi người đều đang nhìn điện thoại di động. Cô chậm rãi đỏ mắt, lúc này người bạn đi cùng nói chuyện với cô, đại khái là hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Cô gái cắn môi, tựa hồ có hơi do dự, cuối cùng, Hoàng Tuấn Tiệp thấy cô chậm rãi lắc đầu, kéo bạn nhanh chóng rời đi.

Trước sau không tới ba mươi giây, cô gái đi rồi, Hoàng Tuấn Tiệp mới vừa từ hàng cuối cùng đi đến cửa ra vào, mà tin tức tốt là, sau khi thằng biến thái kia ăn được quả ngọt vẫn còn muốn tiếp tục, hắn không có thuận theo đoàn người ra khỏi khán phòng, mà lại đi vòng vài bước, tiếp tục quẩn quanh ở cửa ra vào, chuyển hướng mục tiêu sang Lư Mộng Lâm cùng nữ cảnh sát xa lạ.

Hắn áp sát vào phương hướng của hai cô gái, cánh tay ở trong đám đông đung đưa giống như loài rắn, lặng lẽ trườn lên các xung quanh bộ phận nhạy cảm của bọn họ.

Cảnh sát hình sự xung quanh cảnh giác cao độ, bọn họ cảnh giác vị khách xách túi, ngay vừa nãy, vị khách xách túi đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, còn xách cái túi vốn đang ôm trong ngực trên tay, bước nhanh đi tới cửa ra vào!

Dây cung treo trong rạp chiếu phim, cũng treo trong đầu đông đảo các vị cảnh sát thoáng chốc căng thẳng.

Mấy vị cảnh sát đã đi đến lối vào trong nháy mắt đẩy những người dân còn lại ra cửa, sau đó đứng tại chỗ ngăn lại lối ra, mà điều này cũng làm cho Lư Mộng Lâm cùng nữ cảnh sát dừng bước, mắc kẹt trong phạm vi tiếp xúc của thằng lùn biến thái.

Trên mặt kẻ biến thái chợt tỏa ra vui mừng lấp ló, cánh tay nỗ lực mò về phía trước! Cùng lúc đó, vị khách xách túi cũng đột nhiên duỗi tay về phía trước, duỗi bàn tay không xách túi kia!

Vu Tiểu Bân số may, đứng gần vị khách xách túi nhất, hắn thấy vị khách xách túi duỗi tay ra, trong mắt tức khắc tóe ra tia lửa, xoay nửa người, muốn giữ chặt lấy người này ngay lập tức ——

Ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Tuấn Tiệp đúng lúc chen tới, giơ tay ôm lấy vai của Vu Tiểu Bân, đẩy mạnh về phía trước.

Vu Tiểu Bân không hề phòng bị đồng đội thoáng chốc mất đi cân bằng, lảo đảo bay đến trước mặt hai vị nữ cảnh sát, hắn đang ngơ ngác, đột nhiên cái mông đau nhói, có bàn tay sờ lên, còn dùng sức bấm vào!

Thần kinh của Vu Tiểu Bân kít lên một tiếng, đứt đoạn mất:

"Ai véo mông ông đấy!"

Soạt soạt soạt!

Một đám cảnh sát hình sự dùng ánh mắt có thể sánh ngang đèn pha ô tô tập trung vào tiêu điểm của câu chuyện —— Cái mông của Vu Tiểu Bân.

Bọn họ nhìn thấy bàn tay của một gã thấp lùn đang dán lên cái mông của Vu Tiểu Bân, mà cổ tay của thằng cha này, lại bị một người khác bắt được, là người mà tất cả cảnh sát đang ở hiện trường, bao gồm cả Hoàng Tuấn Tiệp cũng không nghĩ tới.

Người khách xách túi.

Người khách xách túi bắt được yêu râu xanh!

Cái tên này, sau khi giết người không chỉ đi xem phim, lại còn hành hiệp trượng nghĩa đi bắt biến thái, đạo đức cao, tư tưởng cao, an nhàn thoải mái cao như thế... Chẳng lẽ là nghĩ sai rồi?

Trong nháy mắt thấy rõ sự việc, vấn đề này tuyệt đối không chỉ lóe lên trong đầu một vị cảnh sát, dây cung căng thẳng lại bắt đầu giãn ra.

Trực tiếp dẫn đến phản ứng cấp thiết, chuyển sang tóm lấy gã bỉ ổi.

Chỉ thấy thằng cha lùn tịt này còn ra vẻ vênh váo tự đắc cực lực giãy dụa: "Làm gì? Buông tay tao ra! Tóm xước da tao rồi mày có bồi thường nổi không! Không biết thằng công nhân quèn từ đâu tới, lượn sang một bên đi!"

"Tôi nhìn thấy cậu quấy rối tình dục." Khách xách túi hiền lành thật thà có vẻ thật sự không phải đối thủ của thằng biến thái này, hắn ăn nói vụng về, không cãi lại được gì cả, chỉ có thể tóm lấy gã biến thái lùn tịt, kiên trì nói "Cùng tôi đến cục cảnh sát."

Còn muốn đến cục cảnh sát...

Phía cảnh sát càng im lặng, dây cung căng thẳng càng thêm phân tán.

"Còn đến cục cảnh sát!"

Gã biến thái vênh váo cười to. Hắn giãy dụa rất mạnh, khách xách túi vốn tóm một tay hắn vì phòng ngừa hắn chạy trốn mà bất đắc dĩ thả túi xách trong tay xuống, hai tay khống chế gã biến thái.

Gã biến thái không giãy ra được, tức giận không thôi, vừa ăn cướp vừa la làng: "Được được được, cùng đến cục cảnh sát, mày có chứng cứ không? Tao sờ ai? Lúc người chen lấn xô đẩy không cẩn thận đụng phải mông của thằng khác mà gọi là quấy rối tình dục à? Tao thấy mày là muốn lừa bịp thì có! Đợi gặp được cảnh sát, tao sẽ cho mày ở trong đồn hẳn mười ngày nửa tháng!"

"Cục cảnh sát nhà cậu mở à, muốn đưa ai vào thì đưa sao?" Hoàng Tuấn Tiệp rốt cục lên tiếng. Bên chân anh chính là túi xách của người kia, khoảng cách đến gần, vết máu cùng mùi tanh trên miệng túi càng rõ ràng.
Anh vẫn bình tĩnh thản nhiên, lấy chân lặng lẽ đá đá, không phải là tứ chi của con người, cảm giác... Giống như thiết bị kim loại cỡ lớn.

"Anh là ai?" Gã biến thái thay đổi mũi giáo.

Lúc này thần kinh đứt đoạn của Vu Tiểu Bân cuối cùng cũng gian nan tiếp tục, mông có bao nhiêu đau, thì ngực có bấy nhiêu phẫn nộ.

Hắn không thể nhịn được nữa, móc ra còng tay, răng rắc một tiếng khóa lại gã biến thái: "Chứng cứ cái rắm, ông đây chính là cảnh sát, cậu có giở trò đồi bại hay không, mông của ông đây không biết chắc? Mông của ông không thể làm chứng cứ à?!"

Gã biến thái há hốc mồm.

Khách xách túi cũng ngây ngẩn cả người.

Tranh thủ thời gian này, Hoàng Tuấn Tiệp xoay người nhặt túi xách trên mặt đất, anh vừa nhấc tay, không cẩn thận kéo mở khóa, nhìn rõ mọi vật đựng trong túi.

Cảm giác vừa nãy không sai.

Trong túi xác thực đặt thiết bị kim loại cỡ lớn —— Tripod, camera.

Trừ này ra, không còn gì khác.

Là mình nghĩ sai rồi sao? Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ. Có khả năng này. Suy đoán không có chính xác 100%, chính xác 100%, không gọi là suy đoán, là tiên đoán. Nếu như anh có năng lực này, không ngại đi tiên đoán dãy số trúng thưởng trong lồng cầu xổ số kỳ tiếp theo.

"Thật ngại quá, kéo túi của anh ra mất rồi."

Anh trả lại túi cho người kia, ánh mắt thuận thế đảo qua xung quanh, vừa nãy khi anh mở ra khóa kéo, cảnh sát xung quanh cũng nhìn thấy nội dung trong túi, hiện tại tất cả mọi người đều thả lỏng, quá nửa lực chú ý đã chuyển từ vị khách này sang gã biến thái kia.

Thằng cha biến thái này cũng số đen, số mệnh đã hướng về cục cảnh sát, chọn nơi nào giở trò đồi bại không chọn, lại chọn rạp chiếu phim cả đội cảnh sát hình sự đi xem tập thể với nhau, chắc chắn sẽ bị mang ra làm gương, xử phạt thật nặng.

Anh nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy Hạ Chi Quang đứng bên ngoài nhóm người.

Những cảnh sát khác đều phân tán lực chú ý, nhưng Hạ Chi Quang không có, cậu đơn độc đứng thẳng, khoảng cách không xa, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chăm chú ở nơi này, bảo đảm bất luận nơi này có phát sinh bất ngờ gì, đều có thể lập tức trợ giúp.

Giống như là, ngay cả khi anh cảm thấy chính mình đã phán đoán sai, Hạ Chi Quang vẫn kiên định không rời mà tin tưởng suy đoán của anh, cậu vẫn đang chờ đợi, vẫn đang phòng bị.

Hoàng Tuấn Tiệp nhất thời kinh ngạc.

Anh thường xuyên không thể nào hiểu được niềm tin của Hạ Chi Quang dành cho anh rốt cuộc từ đâu đến.

"Không sao."

Khách xách túi mỉm cười, nhận lấy cái túi trong tay Hoàng Tuấn Tiệp. Hắn một lần nữa ôm túi vào trong lòng. Sau đó quay mặt sang Vu Tiểu Bân.

"Cậu là cảnh sát? Tôi có thể xem thẻ cảnh sát của cậu không?"

Vu Tiểu Bân sửng sốt một chút, lấy thẻ cảnh sát cho người nọ xem.

Khách xách túi nhìn rất nghiêm túc, trong lúc xem vẫn luôn ôm chặt lấy túi trong lòng, sau đó hắn ngẩng đầu, vẫn là gương mặt hiền lành thật thà kia.

Hắn cũng hiền lành thật thà mà nói:

"Chào cảnh sát, tôi muốn tự thú. Tôi đã giết một người."

"Tôi tên Tân Vĩnh Sơ."

Khách xách túi nói ra tên của mình.

"Đại khái khoảng mười lăm phút trước khi điện ảnh mở màn đã giết người. Địa điểm là phòng 3303 cao ốc An Hòa, hắn tên Triệu Nguyên Lương. Tôi dùng dao đâm chết gã, không có rút ra, bởi vì nghe nói vết máu không dễ quét, cho nên cứ để như vậy. Lúc tôi rời đi có mang theo chìa khóa, chìa khóa ở đây, các cậu có thể trực tiếp mở cửa đi vào... Chỉ là tôi không tìm được thẻ thang máy, các cậu còn phải hỏi bảo an một chút, để bảo an dẫn các cậu đi lên. Ài, tầng 33 lận, bò lên quá mệt mỏi."

Tân Vĩnh Sơ cúi đầu nhắm mắt, rất phối hợp, thời điểm tường thuật vụ án lại tự nhiên như đang cùng hàng xóm trong chung cư bàn chuyện mức độ phủ xanh ở khu mình ở, nói chỗ này mới trồng thêm một cây hoa, chỗ kia thiếu một bụi cỏ.

"Còn về quá trình giết người, tôi đã dùng camera ghi lại. Nó có thể làm nhân chứng tôi đã giết người. Ừm... Tôi có cần đi cùng đến hiện trường không? Thật xin lỗi, thêm phiền phức cho mọi người rồi."

Không biết từ lúc nào, khúc cuối của bộ phim đã chiếu xong, màn hình đen chiếu danh sách diễn viên tham gia đã biến thành màu tro xám.

Tất cả tầm mắt, đều tập trung trên người Tân Vĩnh Sơ, tất cả hơi thở, cũng tập trung bên trong tự thuật của Tân Vĩnh Sơ.

Hắn săn sóc chu đáo như vậy, đứng ở lập trường của cảnh sát mà suy nghĩ cho họ, đứng ở lập trường của nhân viên quét dọn mà nghĩ cho họ, giống như hắn chỉ là đã làm ra một chuyện nho nhỏ không thể không làm phiền người khác.

Hắn rất xin lỗi.

Hắn đã giết một người.

Băng cứng vô hình giấu trong không khí bị Trịnh Thuần Cảnh đánh vỡ.

Trịnh Thuần Cảnh tiến lên một bước, bước ra khỏi nhóm cảnh sát vây quanh Tân Vĩnh Sơ. Hắn cũng không vì Tân Vĩnh Sơ tự thuật giết người mà lập tức trở nên nghiêm khắc kêu đánh kêu giết, tương phản, Tân Vĩnh Sơ phối hợp, hắn cũng thân thiện, giống như nói chuyện nhà: "Không cần. Dựa theo quy trình, anh phải theo chúng tôi về cục cảnh sát trước, tiến hành ghi chép chính thức, nhận tội, ký tên đồng ý. Còn về những gì anh đã nói, chúng tôi sẽ phái cảnh sát đến hiện trường xác minh, sau đó lại sắp xếp. Anh nói anh đã quay lại tất cả? Vậy thì camera chính là vật chứng, có thể giao nó cho cảnh sát không?"

"Có có." Tân Vĩnh Sơ gật đầu, cánh tay lại nắm thật chặt, ôm lấy cái túi thêm mấy giây, mới lưu luyến đưa cho Trịnh Thuần Cảnh, cười rất chất phác "Cái này có hơi đắt, mất nửa năm tiền lương của tôi lận, lần đầu tiên tôi mua đấy."

Trịnh Thuần Cảnh nhận lấy túi, lại lấy ra còng tay. Tân Vĩnh Sơ không có phản kháng, rất thuận theo mà giơ hai tay lên.

Kẻ tình nghi bị khống chế, cảnh sát xung quanh cũng trở nên linh hoạt, đâu vào đấy triển khai công việc, liên lạc với cục cảnh sát, kiểm tra vật chứng, sắp xếp công tác hiện trường — dưới cỗ máy to lớn tinh vi, mỗi một linh kiện đều đang cố gắng làm việc.

Vu Tiểu Bân nhìn trái nhìn phải, hiện trường nhiều người, việc bị cướp hết rồi, cảnh sát ban đầu tiếp xúc gần nhất với kẻ tình nghi là hắn lại lưu lạc tới nông nỗi không còn chuyện gì để làm, duy nhất còn có thể làm, đại khái chính là...

"Bỏ cái tay của cậu ra khỏi vạt áo tôi, đừng bày ra bộ dáng ngu xuẩn như sắp đái ra quần kia nữa." Hắn một mặt ghét bỏ, kéo xuống bàn tay của gã biến thái đang dính trên người mình.

Thằng cha biến thái này lúc nãy còn tưng bừng như trâu, giờ sợ rồi, hoàn toàn co rúm lại, mặt dày mày dạn núp phía sau Vu Tiểu Bân: "Cảnh sát, anh cảnh sát ơi, đây là kẻ giết người, anh bảo hắn cách em xa một chút, cảnh sát nhân dân vì nhân dân mà!"

Vu Tiểu Bân nhìn chằm chằm người này, cười lạnh: "Cảnh sát nhân dân đương nhiên vì nhân dân, đi, ông đây mang cậu về đồn, cho cậu miễn phí hưởng thụ đãi ngộ tạm giam giữ trong phòng VIP hạng nhất được canh gác đầy đủ an toàn vô lo vô nghĩ suốt mười lăm ngày."

Một đội hai mươi, ba mươi người cảnh sát mang theo hai kẻ tình nghi, bao gồm cả Hoàng Tuấn Tiệp, cuồn cuộn trở về cục cảnh sát.

Là người sớm nhất phát hiện Tân Vĩnh Sơ bất thường, Hoàng Tuấn Tiệp thích hợp làm nhân chứng, tiến hành lập biên bản ghi chép lời khai, cũng coi như đúng quy trình. Không có gì đáng nói, làm thì làm thôi.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng các vị cảnh sát trở về cục, hay lắm, anh bị vứt trong văn phòng không ai quan tâm.

Anh một tay nâng cằm, một tay gõ lên mặt bàn, mở miệng gọi, lui tới cả trăm ngàn lần: "Ai —— đến —— đây —— ghi—— chép —— cho—— tôi —— đi "

Trịnh Thuần Cảnh lỗ tai thính, bị gọi ra ngoài.

Hắn vội vã đi qua, dỗ Hoàng Tuấn Tiệp: "Lập tức tới ngay, chờ một chút, người đến cao ốc An Hòa gửi về tin tức, xác thực có người chết. Vụ án được giao cho đội một, tôi phải đến phòng thẩm vấn dò hỏi Tân Vĩnh Sơ tại sao muốn giết Triệu Nguyên Lương, vụ này nhìn qua giống như án báo thù—— nếu như cậu chán quá, có thể đứng bên ngoài phòng thẩm vấn quan sát, Hạ đội cũng không phải làm gì, đang ở đó luôn đấy."

"?"

Hoàng Tuấn Tiệp phun ra một dấu chấm hỏi. Tại sao phải cố ý nhấn mạnh với anh là Hạ Chi Quang cũng ở đó, lẽ nào anh sẽ vì Hạ Chi Quang ở đó mà cố ý đi qua sao?

Hoàng Tuấn Tiệp kiên định không đi qua đó.

Nhưng mà một mình ở trong văn phòng, đặc biệt là dưới tình huống không có điện thoại, thực sự quá nhàm chán.

Anh chỉ kiên trì được năm phút đã khuất phục nhàm chán. Anh đứng lên, cà lơ phất phơ lắc lư đi đến ngoài phòng thẩm vấn, Hạ Chi Quang quả nhiên đang ở, ngoại trừ Hạ Chi Quang, cũng có không ít cảnh sát chen chúc ở chỗ này, mà nhìn bọn họ tụ tập trong góc, cúi đầu rúc não, dính lại với nhau như nấm mọc thành cụm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nhịn cười, tuyệt đối không giống như đang nghiêm túc làm việc.

Thời điểm Hoàng Tuấn Tiệp đi ngang qua có tiện thể nhìn một cái.

Đồng chí cảnh sát đang cùng nhau xem một đoạn video—— Video Vu Tiểu Bân bị véo mông.

Trong sảnh lớn, không biết vị huynh đài nào nhanh tay lẹ mắt, thế mà đã quay lại được một màn này.

Anh lắc lư đi đến bên cạnh Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang đang khoanh tay ôm ngực ngồi ở trên ghế, chăm chú nghe đối thoại bên trong phòng thẩm vấn.

Rõ ràng vụ án đã giao cho đội một, không liên quan gì đến cậu ấy, mà vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới vừa nhậm chức không được bao lâu này, ở dưới đáy mặt trời luôn có quá nhiều nghiêm túc nhạt nhẽo.

"Bên trong hỏi được đến đâu rồi?" Hoàng Tuấn Tiệp bắt chuyện.

"Báo thù." Hạ Chi Quang lời ít mà ý nhiều.

Giống như Trịnh Thuần Cảnh vừa mới phân tích.

Phí lời, chỉ cần là người, có chút năng lực suy nghĩ đều có thể đoán ra điểm này.

"Điện thoại di động của tôi rơi rồi, cậu cho tôi mượn dùng một chút."

Không có gì mới mẻ, Hoàng Tuấn Tiệp lười nghe nhiều, bắt chuyện một tiếng, lấy đi điện thoại Hạ Chi Quang đang để trên bàn, õng ẹo quay lại cụm nấm cảnh sát ban nãy, lắc lắc điện thoại: "Gửi chứng cứ Vu Tiểu Bân bị sàm sỡ cho Hạ đội của các cậu lưu giữ."

Anh nói chuyện rất tự nhiên, lại chọn lọc từ ngữ giống như đang giải quyết việc chung, hơn nữa có Hạ Chi Quang ngồi ở phía trước, những người này còn tưởng rằng đây là Hạ Chi Quang dặn dò, không hề do dự mà gửi video đến WeChat của Hạ Chi Quang.

Hoàng Tuấn Tiệp không biết màn hình khóa của Hạ Chi Quang, nhưng anh trí nhớ tốt, cho dù lúc nhìn thấy không thèm để ý, chỉ cần thoáng hồi tưởng vẫn có thể phục hồi nguyên trạng hình ảnh động thái Hạ Chi Quang dùng đầu ngón tay thon dài xẹt qua màn hình. Thử bừa một lần, thế mà đã mở khóa.

Anh mở WeChat, trước khi xem video phải lướt qua nhóm chat đang sôi nổi cái đã:

"Lão Vu, mông, của anh, vẫn tốt chứ?"

"Chúng tôi xem video rồi... Shhh, bấm mạnh lắm luôn á."

"Có xanh tím không? Có sưng lên không?"

Vu Tiểu Bân tức thời online, phủ nhận ba lần liên tục: "Tôi không phải tôi không có đừng nói bừa, video gì sao tôi lại không biết, các cậu đừng có tin những lời đồn đại linh tinh, tôi chính là sau khi phát hiện kẻ quấy rối tình dục quyết định thật nhanh, thẳng thắn dứt khoát, dùng thực lực TaeKwonDo đai đen của tôi khống chế hắn ngay lập tức, trong chớp mắt, chỉ nghe răng rắc một tiếng, còng tay khóa lại —— "

Hoàng Tuấn Tiệp làm việc tốt lại lấy tên người khác, dùng tài khoản của Hạ Chi Quang đăng video cái mông mẩy của vị cảnh sát họ Vu nào đó bị người ta véo, còn để lại bình luận như sau: "Làm cảnh sát phải có giác ngộ của cảnh sát, hi sinh nhỏ bé của cá nhân anh đã ngăn chặn một lần Lộc Sơn chi trảo* vươn về phía các cô gái, bắt được một phần tử tội phạm ẩn náu trong xã hội, giải trừ nguy cơ tương lai cho rất nhiều phụ nữ nước ta, video này chính bằng chứng chứng minh công lao của anh. Chuyện đáng được khen ngợi như vậy, giấu giấu diếm diếm làm gì."

*Gốc là 禄山之爪: Móng vuốt An Lộc Sơn là một điển cố về An Lộc Sơn, một viên tướng của nhà Đường, cùng Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi). Sau khi An Lộc Sơn nhận Dương Ngọc Hoàn làm mẹ nuôi, thường xuyên ra vào cung điện. Trong một lần "mẫu tử" suồng sã, An Lộc Sơn ầm ĩ đòi uống sữa mẹ, không cẩn thận để lại vết thương trên ngực của Dương Ngọc Hoàn, khiến hai người mất hồn mất vía, sợ bị Huyền Tông hoàng đế phát hiện, may mà có Cao Lực Sĩ giúp đỡ, nói là bị động vật nhỏ cào trúng mới che đây được. Từ đó hình thành nên điển cố Lộc Sơn chi trảo, người đời sau dùng để ẩn dụ người nào đó có dã tâm.

Nhóm chat ngay lập tức vắng lặng như tờ.

Vu Tiểu Bân suýt thì bị đoạn thoại chính trị chính xác, chính nghĩa rõ ràng này thuyết phục luôn, thậm chí hắn còn cảm thấy phù hiệu cảnh sát đang mang trên người càng thêm lấp lánh, súng lục giắt bên hông càng thêm sắc bén, ngay cả video xấu hổ khiến hắn né còn không kịp phía trên, cũng bắt đầu tỏa ra hàm ý hi sinh rung động lòng người...

Mãi đến khi hắn phát hiện, video kia không chỉ bị gửi đến nhóm WeChat này, còn bị gửi đến các nhóm cảnh sát lớn khác, tất cả mọi người đều có thể nhấn-vào-là-xem-được-bờ mông-siêu-hot.

"Vãi mẹ, Hạ đội? Tôi không tin ——" Vu Tiểu Bân rên rỉ hấp hối "Hoàng Tuấn Tiệp, là cậu đúng không!"

Hoàng Tuấn Tiệp tắt màn hình điện thoại, dưới ánh mắt liếc lại đây của Hạ Chi Quang, vui vẻ tuyên bố: "Tôi thay chúng ta báo thù rồi."

"Dùng tài khoản của tôi báo thù?" Hạ Chi Quang trào phúng.

"Đây không phải suy nghĩ nội tâm của cậu sao?" Hoàng Tuấn Tiệp đưa điện thoại di động tới trước mặt Hạ Chi Quang lắc lắc, cười nói "Ngay lúc tôi lấy điện thoại của cậu, hẳn là cậu đã biết tôi muốn làm gì rồi, cậu căn bản không có ý định ngăn cản, rõ ràng là đồng ý muốn cho Vu Tiểu Bân một trận."

Hạ Chi Quang lạnh lùng lấy lại điện thoại.

"Đừng bởi vì tôi nói toạc nội tâm của cậu mà nổi giận mà. Cùng lắm thì điện thoại của tôi cũng cho cậu dùng—— ừm, chờ tôi mua điện thoại trước đã."

Hạ Chi Quang không để ý tới anh, đứng lên, quay người đi ra ngoài.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top