Chap 3:
Những ngày sau, sự bận rộn khiến Vy và anh ít gặp nhau. Một chiều thư thái cuối tháng tư, tạm gác bài vở sang một bên, Vy mặc chiếc váy hoa trắng, bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn. Bầu trời một chiều đầu hạ như sâu hơn. Những đám mây bạc màu vươn mình che lấp dần những khoảng trong xanh. Mỗi khi trời sắp mưa, lòng cô lại hân hoan đến lạ. Cô khoác thêm chiếc áo gió mỏng và bước đi trên phố.
Chiều lặng.
Phố sá thưa vắng người qua.
Vy bắt xe buýt ra vùng ngoại ô, bên tai văng vẳng câu nói của anh. Cô mỉm cười. Nơi ấy chẳng phải nhà của cô, nhưng nó gợi lên trong cô biết bao niềm vui và cảm giác an toàn thân thuộc.
Vy xách đôi giày búp bê trên tay, chân trần bước đi trên nền cát ẩm. Cô nhắm mắt hít hà bầu không khí mát lành. Mưa tí tách rơi. Những hạt pha lê trong suốt rải nhẹ lên những cánh hoa. Vy thích thú xoay người, vạt váy xoay tròn, màu trắng tinh khôi nhẹ như cánh bướm dập dờn trong gió.
Rồi mưa mỗi lúc một to. Gió thổi mạnh hơn. Bước chân người con gái cuốn vào mưa. Cái dáng nhỏ bé mà kiên cường. Cô ngửa mặt mặc cho mưa luồn vào những lọn tóc, lướt qua vai, chảy dọc hai bên cánh tay. Cô tự do nhảy múa và kiêu hãnh hát vang trong gió chiều.
Và trong làn mưa trắng xóa, Vy thấy Phong...
Anh ngồi dưới mái hiên, dựa lưng vào cánh cổng sắt cũ. Một bên gối chống cao, một chân duỗi dài xuôi xuống những bậc thang lạnh lẽo. Mắt anh khép chặt, hàng mi im lìm như không bao giờ chớp. Vy nhìn anh. Hình ảnh người con trai đơn độc trong làn mưa hôm nào dội ngược lại tâm trí cô. Anh lúc này, như một pho tượng đá hoàn mĩ, bất động, chông chênh. Lòng Vy bỗng nghe xót xa. Cô lay khẽ cánh tay anh, nghẹn giọng gọi:
- Anh Phong!
Phong bật ho. Khóe mắt lộ ra một quầng thâm mệt mỏi.
- Anh sao thế? Anh Phong! - Vy nắm chặt cánh tay Phong, giọng run run. Nhìn anh, lòng cô hoang mang. Cảm giác nhói buốt trong tim. Cô không biết phải làm sao, chỉ biết nghẹn ngào, và bất chợt bật khóc.
Môi Phong thoáng một nụ cười nhẹ như mưa. Bàn tay anh lau hai hàng nước mắt lăn dài trên má Vy:
- Đừng khóc! Anh không sao.
Phong thở dài. Trong mắt anh, những tia đượm buồn u tối mông lung trôi lạc vào làn mưa trắng xóa. Vy bất giác nói:
- Cất giấu những tâm sự một mình lâu như thế...anh có mệt không? Em cảm nhận được một nỗi đau nào đó đang dằng xé trong anh... Em không biết nó là gì, nhưng em biết, nó đã dày vò anh rất lâu. Như lúc này đây, nhìn anh đau, chẳng hiểu sao, em đau...
Phong quay sang nhìn cô. Có phải giọt mưa bên ngoài tạt vào hiên và đậu lại trên má anh, hay giọt nước vừa trào ra từ đôi mắt thăm thẳm ấy. Phong cúi đầu:
- Đêm qua anh gặp ác mông. Tỉnh dậy, thấy trống trải, nên chạy xe ra đây.
Giọng anh trầm buồn:
- Cơn ác mộng đó đã theo anh nhiều năm. Một căn phòng u tối. Cây dương cầm lặng lẽ. Tiếng đàn piano vang vọng. Tiếng đàn ám ảnh ấy như bóp nghẹt trái tim anh... khiến anh không thể thở nổi.
Vy chưa hiểu tại sao giấc mộng đó suốt bao năm cứ bám theo anh như một bóng ma. Cô thương anh biết bao. Anh nói, lúc mẹ anh còn sống, bà rất yêu những cây dương cầm. Bà dạy anh đánh đàn mỗi ngày. Căn nhà xinh xắn luôn tràn ngập tiếng piano êm dịu. Anh chưa bao giờ gặp bố, nhưng qua lời mẹ kể, anh biết ông rất giàu.
Cuộc sống yên bình ấy sẽ theo họ mãi mãi, nếu không có một ngày, ông trở về. Từ góc tủ, Phong nghe thấy tiếng đánh chửi, tiếng đập phá, và tiếng vỡ tan của những giọt nước chảy dài trên má mẹ. Ông ta đến, gói hết đồ đạc, và đi, bỏ lại căn nhà tan hoang với người vợ và đứa con thơ. Rồi căn nhà cũng bị tịch thu. Đó là một ngày đông lạnh cắt da cắt thịt. Phong lặng người nhớ lại cái dáng mỏng manh của mẹ, bàn tay lạnh ngắt dắt anh lặng lẽ bước đi. Người phụ nữ nửa đời chỉ gắn bó với những phím piano, nay gầy mòn vì gánh nặng cuộc sống. Phong không hiểu tại sao, trong chớp mắt, ông trời lại hất họ xuống vực sâu đến vậy. Anh sẽ còn gào khóc trách móc bà nhiều hơn, nếu không phải một ngày, anh biết tin, căn bệnh ung thư xương sắp lấy mất của bà những ngón tay quý giá. Một con người yêu đàn, nếu không còn những ngón tay, chẳng khác nào một phế nhân. Bà ôm Phong, khóc đến lịm người.
Tối đó, bà gọi Phong đến ngổi cạnh, cùng anh hòa tấu bản nhạc A time for us bên cây dương cầm cũ. Phong cảm nhận rõ rệt nỗi đau cào xé cả tâm hồn và thể xác người mẹ dấu yêu của anh. Ngón tay bà đỏ bầm, rồi tím ngắt, nhưng vẫn không rời phím đàn.
Cũng đêm đó, người ta đưa anh đến bên bờ sông nước chảy cuồn cuộn. Người phụ nữ đáng kính cả đời sống với yêu thương ấy, đến cuối cùng, lại phải ra đi trong đớn đau... Người ta thấy bà gieo mình xuống đó. Người ta vội lao đến... nhưng không kịp. Phong gào khóc đến ngất đi. Trong cơn mơ, vẫn văng vẳng giai điệu A time for us bên tai... và hình ảnh cây dương cầm cô độc. Đó là đêm dài nhất trong đời Phong.
Kể từ ấy, Phong sống trong dằn vặt. Nỗi ám ảnh của quá khứ làm anh quên mất yêu thương. Anh chưa bao giờ nghĩ, sẽ có lúc, mình có thể đối diện với sự thật -nỗi đau bấy lâu anh chạy trốn. Anh nghe từng cảnh tượng tràn về như một cuốn phim nhanh. Cuối cùng, Phong cũng đã một lần dũng cảm đối diện với nỗi đau.
Anh khóc...
Tiếng khóc chôn chặt bao năm, nay tuôn trào, vụn vỡ trong mưa.
Anh khóc hết những giọt nước mắt cho cái quá khứ tang thương kia.
Khóc cho mặc cảm tội lỗi dâng đầy.
Khóc cho nỗi căm hận người cha tàn nhẫn của anh.
Và khóc, cho niềm xót thương người mẹ tội nghiệp.
Đắng ngắt! Quặn thắt! Nhưng Phong cũng hiểu ra rằng, anh là niềm hi vọng duy nhất mà mẹ gửi lại cuộc đời cho tình yêu với những bản nhạc của bà. Anh thoáng nghe giai điệu A time for us vang vọng từ cõi xa. Và anh mỉm cười...
Còn Vy, nước mắt cô nhẹ rơi. Lòng cô thắt lại và tim như bị bóp nghẹt. Cô chính là người gợi lại nỗi đau trong anh, nhưng cũng là người bên anh, cùng anh vượt qua cơn đau ấy.
Trong không gian tí tách những giọt mưa cuối cùng, văng vẳng bản nhạc Childhood memory. Vy đặt bàn tay của mình lên tay Phong, gõ nhẹ theo giai điệu bản đàn. Giây phút đó, cô muốn nói với anh rằng: Quá khứ là điều không ai có thể chối bỏ. Nhưng sự lựa chọn tương lai lại hoàn toàn thuộc về bản thân ta. Chìm đắm trong đó và hao mòn dần, hay dũng cảm đối mặt và sống tốt hơn, là do ta quyết định.
Người con trai với trái tim chằng chịt những vết sẹo quá khứ xứng đáng được đón nhận hạnh phúc trong tương lai. Nếu quá khứ đã lấy mất tất cả của anh, thì có một thứ luôn còn, đó là tháng ngày phía trước. Anh sẽ không còn cô đơn khi có cô luôn bên cạnh sẻ chia. Vy muốn chia sẻ những niềm vui cô tìm thấy trong cuộc sống với Phong. Cô muốn Phong dùng cây bút của một nhà báo trẻ, viết lên một câu chuyện khác tươi đẹp hơn.
Bởi có ai đó đã nói rằng: Câu chuyện nào cũng sẽ có một kết thúc tươi đẹp.
Nếu chưa tươi đẹp, thì đó... chưa phải là kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top